Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Nàng không cần giấu đầu hở đuôi với Thôi Giác: Lão thái thái rất tốt với ta; Thôi Giác chắc chắn cũng không hỏi: Sao cô nương biết hôm nay có người làm khó ta?

Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ chuyện ngày hôm nay.

Quả thật Thôi Giác cũng không hỏi.

Lúc mời Kỷ Nhị cô nương xuống núi, y vốn đã thay đổi thành một tay cầm đao, bây giờ lại cảm thấy cánh tay kia trống rỗng khó chịu.

Y dứt khoát vòng tay lại, ôm thanh đao trước ngực, lại hỏi Kỷ Nhị cô nương: "Những chuyện giống như hôm nay rất thường xảy ra sao?"

Kỷ Minh Diêu nghĩ: "Cũng không nhiều lắm."

Những chuyện vặt vãnh, âm mưu nhỏ nhặt thế này thì không thiếu, nhưng âm mưu ác độc đến trình độ như hôm nay thì là lần đầu tiên.

Đổi lại người khác, chỉ e có thể xin thái thái từ hôn.

Thôi Giác lại thẳng thắn: "Vậy tức là có xảy ra."

"Được rồi!" Kỷ Minh Diêu dừng bước lại, quay đầu nhìn y.

"'Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài' ——"

Vẻ mặt của nàng nhẹ nhõm, trong mắt có ý cười, dường như trở nên phấn chấn hơn, gương mặt xinh xắn tựa hồ sáng bừng lên dưới bóng cây râm mát.

Thôi Giác mới phát hiện, hoá ra ở đây còn có một khóm hoa phù dung.

Y đột nhiên nhớ đến ngày đó, khi huynh trưởng hỏi, y vốn định nói: "Thanh thuỷ xuất phù dung".

Kỷ Nhị cô nương, giống như thanh thuỷ xuất phù dung.

Im lặng phút chốc, Thôi Giác mời Kỷ Nhị cô nương đến một đình viện khác ở gần đó.

Xác nhận người bên cạnh đều là thân tín của Kỷ Nhị cô nương, y nói: "Mấy ngày gần đây trong kinh có vài lời đồn không tốt, nếu cô nương...!Quả thật không muốn, ta sẽ nói với di mẫu cố gắng trì hoãn hôn kỳ, lấy đó ngăn chặn những lời đồn đại lung tung."

"Lời đồn...!Gì?" Kỷ Minh Diêu nhất thời không kịp phản ứng.

Thôi Giác cũng không biết giải thích như thế nào.

Nhưng rất nhanh sau đó, Kỷ Minh Diêu liền nhanh chóng hiểu ra ——

Còn có thể là lời đồn đại gì?!

Khiến y trở nên như vậy, ngoại trừ nam nữ tư tình bên ngoài, còn có thế là chuyện gì?

Vậy câu hỏi nàng vừa hỏi...!Thật ngu xuẩn!

Kỷ Minh Diêu vốn dĩ cũng không quá lúng túng, nhưng thấy vành tai đỏ ửng của Thôi Giác, kết hợp với da thịt như ngọc trở nên vô cùng nổi bật...!Thấy y mở miệng định giải thích, nàng vội vàng đứng dậy nói: "Ta đã biết...!Về hôn kỳ thì xin ngài hãy bàn bạc với thái thái...!Không biết ngài đã biết đường đi chưa?"


Thôi Giác cũng vội vàng đứng dậy: "Nhờ cô nương cho người dẫn đường."

Chủ đề lúng túng đã đi qua, Kỷ Minh Diêu nghĩ ngợi rồi cười nói: "Vậy để ta dẫn ngài đi, nếu không thì thất lễ quá."

Vừa hay, nàng cũng có chuyện cần bàn với thái thái.

Thấy Kỷ Nhị cô nương vẫn bình thản, Thôi Giác cũng trấn định hơn: "Mời cô nương."

Vẫn là Kỷ Minh Diêu đi trước nửa bước.

Hôm nay lòng nàng ôm một mảnh rối bời, song Kỷ Minh Diêu lại phát hiện một vấn đề dù không được xem là quan trọng, nhưng cũng là một vấn đề đáng nhắc đến.

Hai người không có nhiều cơ hội gặp mặt, nàng liền nói thẳng: "Hôm nay ta xưng hô với ngài cũng không quá câu nệ, sau này, ta nên gọi ngài như thế nào?"

Lần trước gặp mặt, cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nàng và bất kỳ một cô nương xa lạ nào đều gọi y là "Thôi Hàn lân".

Thế nhưng ba ngày sau, bọn họ đã định thân.

Sau ngày hôm đó, hai người không có nói chuyện riêng.

Mãi đến ngày hôm nay.

Vẫn gọi y là "Thôi Hàn lâm" thì có chút xa lạ, nhưng nếu đổi thành "Thôi công tử" thì có vẻ quái quái thế nào đó...

Tóm lại muốn gọi y thế nào thì để y quyết định đi.

Mãi đến khi ra khỏi hoa viên, nàng mới nghe được câu trả lời của Thôi Giác.

"Cứ theo lúc trước vậy." Y đáp.

Theo lúc trước, tức là "Thôi Hàn lâm" sao?

Kỷ Minh Diêu nghiêng đầu cười nói: "Được."

Thôi Giác hiếm khi thở phào nhẹ nhõm như vậy.

Như vậy cũng tốt, cần gì những từ ngữ xưng hô quá mức thân mật.

Đến chính viện.

Kỷ Minh Diêu và Thôi Giác cùng bước vào.

Ôn phu nhân đã biết Thôi Giác đến, hình như còn ở ngoài Tu Vân Các nghe Minh Diêu và Tòng Dương trò chuyện.

Trong lòng bà thầm oán bản thân khinh suất, sơ sẩy An Khánh Đường, nhưng bà càng hận lão thái thái hơn, lại không thể trút giận.

Cuối cùng không ngừng nghe tin báo, nói hai đứa nó cùng nhau xuống núi, cùng ngồi một lát trong "Thuỷ Tâm Đình", lại cùng đi đến chính viện...!Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy hai đứa nó một trước một sau xuất hiện trước mặt mình, tâm trạng của bà mới miễn cưỡng xem như thả lỏng một nửa.


Quả nhiên là Minh Diêu! Cũng may là Minh Diêu!

Ngoại trừ Minh Diêu, còn ai trong nhà còn thể giải quyết ổn thoả chuyện này?

Bà chờ hai đứa đứng lên, vốn định nói với Thôi Giác trước một câu "Vô duyên vô cớ làm trễ nải công việc của con, để con chê cười rồi" để thăm dò suy nghĩ trong lòng y, chẳng ngờ Minh Diêu lại nhanh chóng bước lên, con bé đứng trước mặt bà, vờ như không có việc gì mà cười nói: "Thái thái, con muốn nói vài lời, không mất thời gian đâu, xin thái thái nghe con nói trước."

...!Con bé này!!

Ôn phu nhân trừng mắt nhìn nàng, cũng không đáp lại, vẫn nhìn sang phía Thôi Giác.

Thôi Giác hành lễ: "Hôm nay con đến đây không vì việc gì, di mẫu cứ nghe Nhị cô nương nói trước."

Ôn phu nhân bèn gọi người dâng trà, thấy sắc mặt của Thôi Giác vẫn bình thản, không hề tức giận, bèn cùng Minh Diêu đi về phòng ngủ.

Bà đang định hỏi có phải con bé e ngại Thôi Giác hay không, Minh Diêu đã lên tiếng: "Thái thái, trước jhi biểu ca đến đây, cữu cữu và cữu mẫu hoàn toàn không nói cho huynh ấy biết con đã định thân."

Ôn Tuệ mất một lúc mới chấp nhận được, vô cùng kinh hãi.

"Thật vậy sao?" Bà vội hỏi.

"Quả thật chưa nói sao?"

"Con đâu cần nói dối thái thái làm gì!"

Kỷ Minh Diêu nhớ lại mà sợ: "Con nghĩ biểu ca nhất định đã biết tình hình, vì muốn chặt đứt tâm tư của huynh ấy nên mới nói chuyện nặng nề một chút, không ngờ huynh ấy lại chẳng biết gì! Con không thể làm gì khác hơn là tự nói chuyện định thân cho huynh ấy biết, định thân cũng đã qua rồi, con sợ huynh ấy nhất thời tức giận, hành vị kích động, nếu lại bị thương đâu đó hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng những con khó nhìn mặt thái thái, thái thái cũng khó xử trước mặt ngoại tổ mẫu và cữu mẫu.

May là đã nói rõ ——"

Nàng cầu khẩn: "Sau này mặc kệ là có chuyện gì, con không dám gặp biểu ca nữa."

Phủ Lý Quốc công cũng hố nàng quá rồi!!

Vốn dĩ Ôn Tòng Dương vì không phải nàng thì sẽ không thành thân nên mới bị đánh, lại biết được nàng đã định thân, ắt sẽ còn làm loạn một trận.

Phụ thân mẫu thân tổ mẫu ruột thịt của hắn lại không nói rõ ràng, đổ toàn bộ tiếng ác lên người nàng?? Cũng quá "tin tưởng" nàng rồi đó!!

Vạn nhất Ôn Tòng Dương nổi điên rồi bị thương ở Tu Vân Các, vậy không phải toàn bộ đều biến thành trách nhiệm của nàng à???

Dàn cảnh nạn nhân* à!!!

*Nguyên văn là "chạm vào đồ sứ", một phương ngữ Bắc Kinh hiện đại, có nghĩa: [1] chỉ người tỏ vẻ yếu đuối; [2] chỉ sự dàn cảnh để tống tiền; [3] đồng nghĩa với "cọ nhiệt" (dùng trong showbiz).

Không dễ ăn đâu nhé!!!


Tòng Dương vẫn còn trong phủ, vẫn chưa rời đi, chỉ cần hỏi là biết, Ôn phu nhân biết Minh Diêu không cần nói dối làm gì.

Bà nghĩ lại một lượt, cũng thấy giận dữ.

Minh Diêu chỉ dẫn theo hai ba nha đầu đi vào, Tòng Dương cho dù bị gãy xương cũng là công tử thanh niên thông thạo cung mã, nếu nó chẳng bận tâm mà điên tiết lên, bọn nha đầu e là cũng không bảo vệ được Minh Diêu!

Ca ca tẩu tử sao lại không suy nghĩ vậy chứ, Minh Diêu cũng chỉ là một hài tử, làm sao gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy? Nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng lẽ không tổn thất tình cảm nhiều năm?

Bà trấn an Minh Diêu trước: "Hôm nay con giúp cũng đã mệt cho con rồi.

Sau này mặc kệ Tòng Dương có thế nào đi nữa, nếu muốn tìm con thì phải qua ải ta trước!"

Kỷ Minh Diêu yên lòng: "Đa tạ thái thái!"

Nàng lại tường thuật sơ qua mấy câu nói với Cố ma ma: "Chỉ sợ ngoại tổ mẫu hiểu lầm là con vô lễ!"

"Lão bà này!" Ôn phu nhân cau mày nói.

"Bà ta càng ngày càng lên mặt rồi! Không cần sợ bà ta, ta sẽ cùng con nói chuyện với ngoại tổ mẫu, bà ta cũng phải chịu giáo huấn mới được!"

Thôi Giác còn chờ ở bên ngoài, hai người trò chuyện cũng lâu như thế, bà không nên làm mất thời gian thêm, liền để Minh Diêu về trước: "Chuyện hôm nay ta tự biết sắp xếp, con không cần lo lắng quá, cứ về sớm nghỉ ngơi đi."

Kỷ Minh Diêu vốn cũng không muốn quản chuyện của An Khánh Đường.

Nàng cuối cùng cũng xong việc, thư thái cáo lui, từ nhà chỉnh đi thẳng ra ngoài chứ không cố ý đi ngang qua bình phong ở gian giữa phía đông để chào Thôi Giác lần nữa.

Vừa rồi gặp mặt, cả hai đều gật đầu chào hỏi, cũng đủ cấp bậc lễ nghĩa.

Y còn muốn nàng gọi y là "Thôi Hàn lâm", hẳn là cũng không thích nàng dây dưa không rõ.

Tan ca!

Ra bên ngoài, Thanh Sương mở miệng định thỉnh tội, nhưng chưa chi đã bị Kỷ Minh Diêu ngăn lại: "Trở về rồi hãy nói."

Về chuyện tại sao Thôi Giác đến đây, chuyện ở hoa viên như thế nào, thái thái cũng đã biết rõ, những chuyện còn lại, nàng cũng tin y sẽ biết chừng mực.

Mà Từ lão phu nhân làm cái gì thì không đến lượt một tôn nữ như nàng lên tiếng, nàng chỉ cần chờ xem thái thái và An Quốc công xử lý như thế nào.

Vậy thì, nàng chỉ cần làm ——

"Nhờ muội lanh lẹ nhanh trí đấy!" Kỷ Minh Diêu phải khen thưởng công thần.

Nàng vừa vào phòng liền bẹo má Thanh Sương: "Muội muốn cái gì? Muốn nghỉ ba ngày không? Lần trước muội khen bánh hoa đào của Thuận Đức Trai giòn xốp ngon miệng, ta sai người mua cho muội một giỏ nhé!"

Thanh Sương bị nàng nhéo đến không mở miệng nổi, "a a a a" đi theo cô nương tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy cô nương đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy một đôi vòng tay bằng vàng ướm lên tay nàng: "Cái này không quá nặng, kiểu dáng dễ nhìn, muội mang vào cũng không vướng víu, sau này có đổi sang ngân lượng cũng dễ, thưởng cho công lao lần này của muội đấy!"

Nói xong, Kỷ Minh Diêu không để Thanh Sương kịp từ chối, lập tức gọi Bích Nguyệt lấy tiền: "Mau chóng cho người đến Thuận Đức Trai, mua nhiều điểm tâm một chút!"

"Cô nương, cô nương!" Thanh Sương gấp gáp nói.

"Phần thưởng này đã là nhiều lắm rồi, nếu còn thưởng thêm, muội không dám nhận đâu!"

Nàng vội vàng giơ cổ tay ra, lộ ra vòng tay bằng vàng thanh mảnh, cười nói: "Muội được ban thưởng, vậy điểm tâm này để muội mời, thêm hai bàn thịt rượu, mời tất cả người ở trong viện đến chung vui, xem như mừng cô nương gặp được một trượng phu tốt, cũng đã qua những ngày tháng xúi quẩy! Có được không?"

"Được đấy!" Bích Nguyệt vội cười đáp.


"Có điều muội mới phục thị mấy năm, tích góp có bao nhiêu mà còn đòi mời điểm tâm lại rượu thịt hả? Bọn tỷ cũng muốn chúc mừng cô nương mà, không bằng chúng ta cùng góp tiền đi!"

Xuân Giản chỉ chờ có thế, mọi người tíu ta tíu tít, lại kéo cả ba vị ma ma lại bàn bạc, khiến Kỷ Minh Diêu còn không thể chen miệng vào.

Nghe các nàng tính toán mỗi người góp hai ba trăm văn tiền, cũng không tính là nhiều, nàng suy nghĩ một lát, sau này tìm dịp khác bù lại cho các muội ấy là được.

Hôm nay xác thực là quá cao hứng!!

Kỷ Minh Diêu cao hứng uống hơn nửa bình rượu, say sưa ngủ thẳng đến nửa đêm.

Cơm tối không đến thỉnh an cũng chẳng sao, không có ai đến nhắc nàng.

Giữa lúc mê man chập chờn, nàng nghe loáng thoáng tiếng Bích Nguyệt nói: "An Khánh Đường náo loạn một hồi, mấy thị tì của lão thái thái đều bị lão gia đuổi về trang viên rồi."

Kỷ Minh Diêu ậm ừ.

Khuôn miệng của nàng chúm chím giống như dải lụa đỏ thắm, tựa như một đoá tường vi vừa hé nở.

...

Thôi Giác kề môi lên đoá tường vi.

Nhẹ nhàng chà xát, mang theo hương hoa thuần tuý và một chút mùi mực.

Cơ thể y như chìm trong vô vàn lá sen, lay động theo con thuyền nhỏ.

Một tầng sương mù cản trở tầm mắt của y, y muốn dùng tay xua đi, nhưng tốn công lại vô ích.

Y chỉ có thể lại nhìn sang chủ nhân của đoá hoa này ——

Tóc nàng đen dài như suối, còn cài một đoá mẫu đơn.

Nàng là ——

Thôi Giác choàng tỉnh.

Y giật mình ngồi dậy, chừng một khắc sau, y mới gọi gã sai vặt vào thay đổi đệm chăn.

Tắm xong thì cũng tỉnh ngủ.

Đã gần canh năm, chẳng mấy chốc là đến giờ y rời giường như mọi khi, thế là y đi thẳng đến an thư, muốn xem nốt một nửa quyển cổ tịch mà y đang đọc dở trước khi đi ngủ.

Không ngờ nhìn một hồi lâu, y cũng không nhớ nổi một chữ.

Y chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ về giấc mộng kia.

Thôi Giác nhíu mày.

Từ nhỏ đến lớn, không biết có mấy người khen y hiếu học, học gì cũng giỏi, y cũng tự khuyên răn bản thân không được tự mãn, song cũng thật sự chưa từng gặp chuyện gì mà không thông suốt.

Hôm nay y đã gặp rồi.

Y...!Hình như y...!Còn, còn không biết ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận