Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


May là, canh năm đến rất nhanh.

Hôm nay là ngày Thôi Giác ở bên bệ hạ để ghi chép sinh hoạt thường ngày.

Y dừng suy nghĩ về giấc mộng đêm qua.

Y đứng dậy thay y phục, điều chỉnh phong thái, trên đường đi tới Đại Minh Điện ở Thượng Dương Cung, nhìn thấy ánh nắng yếu ớt và ánh đèn, y thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hôm qua y đã cùng Ôn di mẫu bàn bạc sẽ cố gắng trì hoãn hôn kỳ, chưa thành thân sớm, y cũng không cần sầu lo vì những chuyện này.

Một buổi sáng trôi qua giống như bình thường.

Đến giữa trưa, Hoàng đế lại ban ngọ thiện cho các quan Hàn lâm theo hầu.

Ăn xong, Thôi Giác và các đồng liêu cùng nhau tạ ơn trước mặt bệ hạ.

Hoàng đế lại giữ y lại, hỏi han: "Hôm qua khanh vội vàng đến phủ An Quốc công là có chuyện gì gấp gáp sao?"

"Là vì gần đây trong kinh có nhiều lời đồn đại vô căn cứ, e rằng tổn hại danh dự Kỷ Nhị cô nương, cho nên thần mới bàn bạc với An Quốc công phu nhân, cho trì hoãn hôn kỳ." Thôi Giác đáp.

Hoàng đệ tiện thể nói: "Những kẻ này suốt ngày không lo chính sự, chỉ biết đồn đoán lung tung!" Lại ra lệnh cho thái giám ở bên cạnh: "Nếu quan viên trong triều có ai vô duyên vô cớ nghị luận về Thôi gia và phủ An Quốc công thì cứ báo lên trẫm! Trẫm cũng muốn xem là những kẻ nào!"

Thôi Giác tạ ơn nói: "Chỉ là chút việc vặt trong nhà thần tử, vốn không dám làm phiền bệ hạ, có điều danh dự nữ tử quan trọng, thần đành hổ thẹn cảm kích."

Hoàng đế bật cười: "Sao phải 'hổ thẹn'? Khanh là thần tử Đại Chu, trẫm nên thương cảm quan tâm, không để tiểu nhân làm tổn hại khanh là lẽ đương nhiên."

Lúc trước mặc dù thấy Thôi Giác có sự tài trí hơn người, biết tiến biết lùi, nhưng e là còn trẻ người non dạ, chưa đủ chín chắn.

Song hai ngày qua nhìn y suy tính hành động trong chuyện hôn ước, quả thật là một nam tử không kiêu ngạo không tự tin, già dặn chín chắn, lòng mang ân nghĩa, cũng có thể dùng y xem sao.

Hoàng đế suy tư chốc lát, lại lên tiếng: "Vừa hay hôn kỳ của khanh cũng hoãn lại, trẫm có một việc để khanh làm đây."

Thôi Giác im lặng lắng nghe.

Hoàng đế nói: "Mùa đông năm ngoái Bắc Cương gặp bão tuyết, mặc dù trẫm đã cử khâm sai đến cứu trợ, nhưng e vẫn có chỗ chưa chu toàn, khiến dân chúng bất an.

Trẫm muốn phái thêm vài người đến khu vực gặp thiên tai mà kiểm tra, khanh và Chung Ngự sử đến Định Lương xem thử đi, trên đường nhớ học tập lĩnh giáo, đừng phụ khổ tâm của trẫm."

Thôi Giác lĩnh mệnh tạ ơn.

Sau khi xuất cung, y lập tức đến Đô Sát viện tìm Chung Ngự sử, thỉnh giáo mọi việc.

Vì hai ngày sau đã phải rời kinh, y từ biệt Chung Ngự sử thì vội vàng về nhà, báo việc này cho huynh trưởng.

Thôi Du không khỏi vui mừng ra mặt: "Không ngờ bệ hạ lại muốn bồi dưỡng đệ! Tốt, tốt!"

Đổi một mối hôn sự, mặc dù không thể nhìn A Giác sớm thành gia, nhưng lại giúp y có thêm một cơ hội!

Thôi Du đã từng nhậm chức bên ngoài, liền gọi thân tín chuẩn bị hành trang lên đường, lại chọn mấy tay sai thường theo hầu khi ra ngoài, rồi lại tự tay viết bái thiếp cho Chung Ngự sử, nói trước một lời cảm ơn vì dạy bảo cho ấu đệ.


Thu xếp đại khái cuối cùng cũng xong, đã là buổi đêm.

Trong lòng Thôi Du còn suy nghĩ có sơ sót gì không, chợt nhớ tới nguyên nhân của chuyện hôm qua, hắn vội vàng hỏi: "Hôm qua phủ An Quốc công đột nhiên gọi đệ qua đó, ta trở về trễ nên chưa kịp hỏi đệ.

Nhà họ...!Thật sự chỉ vì lời đồn đại nên mới gọi đệ sang đó, bàn chuyện hoãn lại hôn kỳ sao?"

Kỷ gia lại muốn thay đổi hôn sự, Thôi gia không thể nhún nhường!

Đối với Hoàng đế, Thôi Giác che giấu mưu tính để Kỷ Nhị cô nương gặp Ôn gia của Từ lão phu nhân.

Đối với huynh trưởng, y cũng không hề đề cập đến.

Y chỉ nói: "Đúng vậy."

Việc riêng của Kỷ Nhị cô nương, không nên để huynh trưởng và tẩu tử biết.

Nàng nói —— Thôi Giác chợt nhớ đến —— Vẻ mặt lúc nàng nói "Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài".

Đệ đệ đã nói vậy, Thôi Du cũng không truy cứu hay hỏi sâu thêm.

Hắn chỉ nói: "Định Lương ở xa mấy nghìn dặm, đi đi về về chắc cũng mất mấy tháng, đệ cũng nên nói với nhạc gia một tiếng."

Thôi Giác đáp: "Ngày mai đệ sẽ nói."

Trời càng tối đen, Thôi Du cũng trở về viện mình, nghỉ ngơi cùng thê tử.

Hắn cùng chính thê Mạnh thị thành hôn bảy năm, đã có hai nữ nhi, trưởng nữ sáu tuổi, ấu nữ ba tuổi.

Giờ đã canh hai, hai nữ nhi đều đang ngủ.

Thôi Du và Mạnh thị nhìn ngắm khuôn mặt đang say giấc của hài tử rồi mới quay về phòng, bàn bạc với nhau: "Ta vốn cho rằng hôn sự của A Giác sẽ tổ chức trước mùa thu này, lại không kịp tu sửa đại viện.

Bây giờ xem ra, hôn kỳ cũng qua mùa xuân, không bằng nhân lúc này mà tu sửa tây viện, để đệ ấy thành thân."

Thôi gia mặc dù đã sớm trả lại hầu phủ được thưởng từ ngày khai quốc, nhưng hiện giờ Thôi trạch ở kinh thành cũng không tính là nhỏ, có năm lối vào ở hai hướng bắc nam, giữa đông viện và tây viện được ngăn cách bởi một khoảng sân, hướng bắc còn có một hoa viên.

Nhân khẩu trong nhà không nhiều, huynh đệ hai người cấp quan chỉ là Chính tứ phẩm và Chính thất phẩm, cũng không tính là cao.

Lúc trước Thôi Du thăng nhiệm hồi kinh vẫn làm việc rất khiêm tốn, lại phong toả viện phía đông, hắn và thê tử chỉ ở chính phòng, Thôi Giác chưa thành thân, bèn ở một mình ở thư phòng phía tây.

Năm ngoái Thôi Giác chuyên tâm đọc sách nâng nghiệp, trong nhà không dám khởi công ầm ĩ.

Đến mùa xuân năm nay, y được đề tên bảng vàng, sau đó lại lập tức định thân cùng phủ An Quốc công, cho nên cũng chẳng kịp khởi công làm gì.

Sau khi bàn bạc với nhau, phu thê Thôi Du chỉ ra lệnh tu sửa khoảng sân sau thư phòng của y thành phòng ốc mới, chờ thê tử gả vào thì từ từ tu chỉnh viện khác.

Bây giờ thì vừa kịp.

Mạnh thị trước tiên đồng ý, sau đó lại nói: "Có điều ban đầu tính là đợi đệ muội vào cửa thì mới tu sửa viện tử khác, cũng sợ là chúng ta tu sửa thì không hợp ý người ta, dù sao cũng là tân nương sống ở đó, hợp ý muội ấy thì hơn.


Thiếp chỉ sợ chúng ta xuất lực lại không có kết quả tốt."

Nhắc đến Thôi Giác, nàng lại do dự: "Thiếp thấy A Giác có vẻ để ý đến hôn sự này hơn lúc trước...!Nếu có thời gian.

Như chàng nói đó, chúng ta cũng nên đến thăm hỏi phủ An Quốc công."

Hắn cười bảo: "Ngày mai cũng phải nói với nhà họ một tiếng, A Giác sắp đi xa."

Mạnh thị cuối cùng cũng đồng ý: "Gần nửa tháng rồi, thiếp cũng nên đi qua phủ An Quốc công một chuyến.

Dù sao cũng là thông gia."

Vẻ mặt nàng ấy không có vẻ vui, Thôi Du vội vàng hỏi: "Nhà họ khiến nàng chịu uất ức gì ư?"

"Không có chuyện này đâu!" Mạnh thị vội nói.

"An Quốc công phu nhân thật sự là người hiền hoà rộng lượng, thiếp không có gì mà phàn nàn, nhưng mà lão phu nhân nhà họ..."

Những lời này nàng ấy kìm nén cũng đã lâu.

Nhìn về phía trượng phu, nàng ấy khách khí nói: "Thiếp không thích!"

Nàng ấy xuất thân không cao, phụ thân chỉ làm Án Sát phó sứ, bởi vì là đồng liêu chung với công công nên hai nhà mới bàn chuyện hôn sự.

Từ lão phu nhân —— Lão phu nhân An Quốc công —— Dĩ nhiên là thân phận tôn quý vượt xa nàng ấy, nhưng chẳng lẽ Mạnh An Nhiên phải bị người ta nhìn bằng lỗ mũi sao?

Nếu không qua lại thì thôi, nhưng lui lui tới tới, rốt cuộc Thôi gia và phủ An Quốc công lại thành thông gia.

Trong nhà không có bà bà, nàng ấy thân là trưởng tẩu, sau này không thể không tới cửa phủ An Quốc công nhiều hơn, nhưng nghĩ tới còn phải thường xuyên gặp mặt Từ lão phu nhân, trong lòng nàng ấy liền không thoải mái!

"Cũng may còn An Quốc công phu nhân ở đó!" Mạnh An Nhiên chân tình thực ý nói.

"Nếu không thì thiếp thấy chẳng có nữ quyến nhà ai chịu qua lại với nhà bọn họ đâu!"

Thôi Du vừa buồn cười vừa xót cho thê tử, hắn thở dài: "Chung quy cũng là vì ta không đủ ——"

"Chuyện này sao lại là vì chàng, nào có liên quan gì đến chức tước đâu?" Mạnh An Nhiên chặn lời hắn.

"Nếu chỉ vì thân phận cao quý mà bà ta mới đối đãi đúng mực thì thiếp cũng chẳng thèm!"

Thôi Du rốt cuộc không nỡ lòng để thê tử chịu thiệt thòi, bèn nói: "Ngày mai nàng cũng không nhất thiết phải đi, ta cùng A Giác qua đó là được."

Mắng mỏ vài câu, trong lòng Mạnh An Nhiên đã thoải mái hơn nhiều.

Nàng ấy cười nói: "Nên đi thì vẫn phải đi, trốn hôm nay không thể tránh ngày mai.


Huống chi thiếp nên đi mà."

Nàng ấy nói thêm: "Từ lão phu nhân cũng lắm chỉ đối xử lạnh nhạt mà thôi, cũng không làm khó thiếp câu nào.

Thiếp cũng không phải là lưu ly thuỷ tinh, mong manh dễ vỡ như vậy, làm lơ là được rồi."

Sắp xếp một phen rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi, suy nghĩ đến hôn sự của đệ đệ, Thôi Du lại hỏi thê tử: "Nàng thấy đệ muội của chúng ta...!Kỷ Nhị cô nương, rốt cuộc là người như thế nào?"

Cho dù là vị cô nương nào thì hắn cũng không thể cạy miệng A Giác nói một lời, chỉ có thể phán đốn dựa trên hành động, thần sắc của đệ đệ, cũng không thật sự chuẩn xác.

Còn phải nghe phu nhân.

Mạnh An Nhiên rơi vào suy tư.

"Nhị cô nương sao..."

Qua một hồi lâu, nàng ấy mới cười nói: "Tóm lại cũng là nữ hài tử do Ôn phu nhân nuôi dạy, thiếp không nhìn lầm đâu!"

Thôi Du đợi hồi lâu mà chỉ nghe một câu như vậy, hắn ngờ vực: "Không còn gì khác sao?"

"Cái khác ——" Mạnh An Nhiên cân nhắc rồi lên tiếng.

"Nhị cô nương rất xinh đẹp! Thiếp chưa từng gặp qua tiểu cô nương thanh lệ mà kiều mị như vậy, giống như cổ nhân nói, chính là 'Điểm trang đậm nhạt vẻ gì cũng xinh*' —— Nhưng chàng là đại bá**, cũng không nên bàn luận những chuyện này thêm."

*Nguyên văn là "Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi", trích bài "Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ (飲湖上初晴後雨; Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh) của nhà thơ Tô Đông Pha.

Bản dịch trong cuốn Tây Thi của tác giả Lợi Bảo, dịch giả Ông Văn Tùng, tr.

696.

**Đại bá: bác cả (anh trai của chồng).

Thôi Du đúng là không nên nghị luận về dung mạo của đệ phụ* tương lai, nhưng vẫn hỏi thêm: "Vậy ngoại hình rất xứng đôi với A Giác sao?"

*Đệ phụ: em dâu.

"Đúng là rất xứng đôi!" Mạnh An Nhiên cười nói.

"Muội ấy chỉ cần đứng đó, cả căn nhà lập tức sáng bừng lên ——"

Nàng ấy đột ngột ngồi xuống: "Thiếp hiểu rồi!!"

"Nàng hiểu cái gì?" Thôi Du vội hỏi.

Mạnh An Nhiên giật mình nói: "Chẳng trách lúc trước thiếp đến phủ An Quốc công, cuối cùng vẫn không gặp được Nhị cô nương —— Hoá ra là vì muội ấy quá tốt, e là, e là Từ lão phu nhân đề phòng muội ấy gặp mặt người nhà chúng ta!"

"Nếu mà như vậy..." Nàng ấy lẩm bẩm.

"Những lời đồn đại kia, cũng chưa chắc là thật?"

"Lời đồn gì? Lời gì?" Thôi Du vô cùng hiếu kỳ!

"Đồn là Nhị cô nương trời sinh tính tình bại hoại...!Bất kính tôn trưởng..." Mạnh An Nhiên nhìn trượng phu.

"Chưa kể...!Còn vì chút chuyện nhỏ mà đuổi nhũ mẫu đi, tính khí không tốt..."

Hai phu thê nhìn nhau.


Qua nửa khắc, Thôi Du mở miệng trước: "Dù sao cũng là nữ hài tử trong nhà, hà tất lại tự tay huỷ hoại danh tiếng trước mặt thông gia? Có phải...!Có hiểu lầm gì không?"

"Nếu thật sự là 'hiểu lầm', tại sao bây giờ Nhị cô nương đã mười lăm tuổi, mà chỉ có thiếp nghe những lời đồn này, những người khác vẫn không hay biết?" Mạnh An Nhiên nói.

"Hồi Tết thiếp cũng đã hỏi qua mấy vị phu nhân, có người còn kể là Đại cô nương và Nhị cô nương đều từng được tiên hoàng khen ngợi đấy!"

Nàng ấy lại dễ dàng bị lừa như vậy...!Còn suýt tin là thật!!

"Dù sao cũng là tôn nữ ruột thịt mà!" Thôi Du vẫn không dám tin.

"Tôn nữ ruột thịt thì sao?" Mạnh An Nhiên nói.

"Mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, lão nhân gia vốn dĩ bất công xưa giờ.

Đại cô nương là do Từ lão phu nhân nuôi lớn, những lời kia do chính tai thiếp nghe ở An Khánh Đường, mặc kệ chàng nghĩ thế nào, thiếp cảm thấy mấy lời này chưa chắc là thật."

Thôi Du vẫn rầu rĩ không thôi: "Nếu những lời này là thật thì sao, không phải A Giác lầm lỡ một đời à?"

Lời này lại khiến Mạnh An Nhiên khó mà phản bác.

Nàng ấy lập tức khuyên nhủ: "Chàng nghĩ thử xem, Ôn phu nhân tự tay nuôi lớn hài tử, cho dù có chỗ không tốt, nhưng cũng không phải không có giáo dưỡng.

Huống chi A Giác đã từng gặp qua, chàng còn nói, đệ ấy còn để ý tới hôn sự này hơn lúc trước nữa là!"

"Ta cũng đang muốn nói tới đây!" Thôi Du càng u sầu.

"Nàng nói xem, A Giác...!Có phải bị sắc mê hoặc nên mới ——"

"Sao lại nói vậy!" Mạnh An Nhiên vội đưa tay che miệng trượng phu.

"Người ta là tiểu cô nương còn chưa xuất giá, sao chàng có thể bàn luận như vậy? Còn nữa, chàng nói như vậy, có khác gì xem thường cả A Giác."

Thôi Du nghĩ ngợi rồi gỡ tay thê tử ra, thở dài: "Bây giờ nói lời này cũng vô nghĩa: Nhưng ngày đó không nên làm thông gia với phủ An Quốc công."

Hắn nói: "A Giác làm thông gia với bọn họ phải chịu nhiều phiền phức quá."

Hai người muốn mà không ngủ được.

Thôi Du sầu não nhắm mắt lại, Mạnh An Nhiên cũng không ngủ ngay.

Không riêng trượng phu lo lắng cho hôn sự của A Giác, nàng ấy cũng lo...

Kỷ Đại cô nương được mọi người ca ngợi là khuê tú tài mạo đoan chính trong kinh kỳ, không ai không khen, nàng ấy từng gặp vài lần, cảm thấy người này rất có ngạo khí, không dễ sống chung.

Nhưng ngạo khí cũng không phải khuyết điểm của nữ tử, có lẽ vì nàng ấy và Đại cô nương còn chưa tiếp xúc, là nàng ấy nhạy cảm suy nghĩ nhiều.

Nhưng bất kể nàng ấy có nhìn lầm người hay không, Kỷ Đại cô nương cũng sẽ không đến Thôi gia.

Còn Kỷ Nhị cô nương rốt cuộc là người thế nào?

Thôi gia chỉ có hai huynh đệ là Đại gia và A Giác, là huynh đệ cùng một mẫu thân, phụ mẫu không còn, Đại gia cũng là "huynh trưởng như phụ", cùng A Giác đỡ đần cho nhau bấy lâu, đương nhiên vô cùng thân thiết.

Nàng ấy và đệ muội tương lai mặc dù chỉ là trục lí, song ít nhất trong vòng mười năm tới, ngôi nhà này chỉ có hai nữ nhân bọn họ.

Nếu đệ muội tương lai không dễ hoà thuận, lại có xuất thân tôn quý, có nhà ngoại là phủ Quốc công làm chỗ dựa, ở trong Thôi trạch, nàng ấy và hài tử liệu có thể yên ổn sống qua ngày sao...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận