Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Ôn Tòng Dương chỉ đợi biểu muội hỏi mỗi câu này, hắn lập tức vui vẻ ra mặt, ưỡn ngực khoe: "Chuyện ta đã hứa với muội muội sao có thể không làm được chứ? Muội muội chờ mà xem!"

Kỷ Minh Diêu nhìn hắn, mím môi nặn ra nụ cười, trong mắt đều là lòng tin và ngưỡng mộ: "Chỉ chưa đầy một tháng, vậy mà biểu ca lại luyện thành rồi."

Ôn Tòng Dương định bụng khoác lác thêm vài câu để biểu muội thêm phần bội phục, kỳ thật không phải hắn luyện tập trong một tháng là có thành tựu, mà thật ra hắn đã khổ luyện ở nhà nửa năm, sau đó một tháng trước mới nói với biểu muội...

Rốt cuộc hắn vẫn ngại ngùng vì nói dối biểu muội, thế là chỉ gãi đầu, nhìn trân châu và đoá hoa đung đưa trên mái tóc của Kỷ Minh Diêu, nói: "Muội muội mang hải đường...!Nhìn rất đẹp."

Kỷ Minh Diêu cười "hì" thành tiếng.

Gương mặt Ôn Tòng Dương đỏ bừng lan đến mang tai.

Hắn sửng sốt một hồi, bước vội mấy bước để bắt kịp biểu muội đang chậm rãi đi về phía trước, thấp giọng hỏi: "Ta, ta nói gì sai sao, sao muội muội lại cười?"

"Muội cười trí nhớ biểu ca không tốt ——" Kỷ Minh Diêu dùng quạt trò che miệng, nhướng mắt cười bảo.

"Câu 'Hải đường nhìn rất đẹp', năm ngoái...!Đúng không?"

Gió mát cuối xuân thổi qua giữa đôi lông mày của Ôn Tòng Dương, thổi vào cõi lòng nhộn nhạo của hắn, trong thoáng chốc đã quay cuồng ——

Diêu muội muội, là vì hắn...!Nên mới cài hải đường sao?

Còn có, còn có ——

Hắn sớm đã quên mình từng nói lời này, không biết muội muội có nghĩ hắn không thật lòng...!Nói chuyện đều có ý lừa gạt nàng mà thôi?

Ôn Tòng Dương trố mắt, thấy Kỷ Minh Diêu lại đi lên mấy bước, hắn vội vàng đuổi theo.

Hắn không ngừng dò xét thần sắc của Diêu muội muội, xem thử trong nội tâm nàng có oán trách hắn hay vẫn...!Vẫn vui vẻ với hắn...!Nhưng Diêu muội muội vẫn nở nụ cười nhã nhặn như mọi khi, nàng nhìn bóng cây, nhìn mây trôi, nhìn chim yến đáp xuống càng lá xanh non, nàng cúi người cong eo, nhặt một đoá hoa đào đặt vào lòng bàn tay, lại thổi nó đi ——

Đến võ đài.

Ôn Tòng Dương dĩ nhiên vẫn không thể nhìn thấu tâm tư Diêu muội muội.

Kỷ Minh Diêu được nha hoàn đỡ lấy, nhàn nhã ngồi trên ghế trong đài quan sát ở giáo trường, phía trên có mái che nắng, ung dung nâng chén trà hoa hồng cẩu kỷ nóng hổi.

Mặc dù nàng rất muốn uống chút thức uống lạnh, nhưng bây giờ thời tiết cũng không quá nóng, uống nhiều thức uống lạnh cũng không tốt cho dạ dày...!Uống trà dưỡng sinh!


Cách đó không xa, Ôn Tòng Dương dắt một con tuấn mã từ tay gã sai vặt.

Hắn vuốt ve bộ lông mượt mà của ngựa yêu, vừa lén lút nhìn sang biểu muội vừa thỏ thẻ dông dài: "Một lát chúng ta không được thua đâu, ngàn vạn lần không thể làm xấu mặt được, giống như khi luyện tập ở nhà là được rồi..."

Bọn hạ nhân lập xong bia bắn tên, Ôn Tòng Dương liền nhảy lên lưng ngựa.

Hắn hít sâu một hơi, kéo dây cương lên.

...

"Nhị cô nương và Ôn Đại gia trò chuyện rất vui vẻ, hai người họ vừa ra hoa viên chơi ném thẻ vào bình rượu." Ở chính phòng An Khánh Đường, Đại nha hoàn Tố Nguyệt vén rèm bước vào, lập tức đến chỗ Ôn phu nhân bẩm tấu.

"Vẫn giống như mấy lần trước, cả hai vừa nói vừa cười, trong mắt Ôn Đại gia chỉ có Nhị cô nương ——"

Nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy ở hoa viên, Tố Nguyệt không nhịn được mà cười.

Nhưng xét thấy lão thái thái cũng đang ở trong phòng, lão thái thái còn đang nhìn vào mình, nàng vội vàng gục mặt xuống, nói: "Lão thái thái, lão gia thái thái cứ yên tâm."

Từ lão phu nhân vuốt ve ngọc như ý trong tay, sắc mặt không thể nói là tốt được.

Thần sắc của An Quốc công cũng hơi phiền não.

Chỉ có Ôn phu nhân là vừa thở phào nhẹ nhõm.

Hôn sự của Minh Đạt và tiểu tử Thôi Giác kia là bà ngày đêm chú tâm, dốc sức thúc đẩy, thế còn hôn sự của Minh Diêu và Tòng Dương thì chẳng lẽ bà không hao tâm tổn trí sao?

Minh Đạt tuổi trẻ không hiểu chuyện, có vài giấc mơ thôi đã bị doạ sợ, không chịu thành thân với Thôi Giác, lão thái thái sao cũng chiều theo con bé chứ? Thật là...!Thế này thì thôi đi, vậy mà lão thái thái còn bảo Minh Diêu ra mặt, dẫn dụ Thôi Giác thay lòng, để Thôi gia chủ động từ hôn!

Chuyện này là xem Thôi Giác, Thôi gia là cái gì? Xem Minh Diêu và Tòng Dương là cái gì? Lại xem Ôn gia, Ôn Tuệ bà là cái gì!!

Bà là nhi tức*, lão gia không mở miệng nên bà cũng khó mà thẳng thừng gạt bỏ lão thái thái, huống chi lão thái thái cũng không nói thẳng những suy tính này, chỉ bảo Minh Diêu đi tạ lỗi thay Minh Đạt.

*Nhi tức: con dâu.

Cũng may bà không nhìn lầm Minh Diêu, Minh Diêu xử lý mọi chuyện khá ổn thoả.


Thôi Giác cũng không phải hài tử thấy sắc quên nghĩa.

Ôn phu nhân nắm chặt khăn tay, đứng lên, cúi người hành lễ với Từ lão phu nhân: "Con đi thăm Minh Đạt một lát."

Từ lão phu nhân hơi nhắm mắt: "Đi đi."

Kỷ Minh Đạt lúc trước khóc đến ngất đi, được mọi người đưa về phòng nghỉ ngơi.

Lúc Ôn phu nhân nhẹ nhàng đi vào thì nàng ấy đã tỉnh, song nàng ấy không dám...!Cũng không muốn đơn độc đối mặt với mẫu thân...!Nên đành vờ như còn ngủ.

Ôn phu nhân ngồi nghiêng bên giường nữ nhi, nhìn gương mặt nữ nhi trở nên tái nhợt, giữa hàng lông mày đầy buồn rầu bất an.

Đây là nữ nhi ruột thịt đầu lòng và duy nhất của bà.

Mười tám tuổi có con bé, mặc dù con bé không phải là nhi tử như bà mẫu và trượng phu một lòng mong đợi, song cũng là miếng thịt rơi từ người bà...!Bà tự dỗ con bé ngủ, không cần nhũ mẫu mà đích thân cho con bé bú sữa, nhìn con bé lật người, rồi biết ngồi, biết trèo, biết đứng, biết đi...!Bà dạy con bé biết chữ, đọc sách, nhìn con bé càng lúc càng giống mình...!Con bé được đặt tên là "Minh Đạt", bỏi vì bà hy vọng kiếp này của nữ nhi có thể thông suốt trôi chảy một đường.

Mặc dù sau đó bà mẫu nói bên gối tịch mịch, muốn nuôi dưỡng Minh Đạt, kỳ thực là để cho bà với lão gia sớm sinh quý tử, quả nhiên sau đó bà cũng sinh Minh Viễn, song trọng lượng của Minh Đạt ở trong lòng nàng không hề suy giảm chút nào.

Minh Viễn là nam tử, lại là đích trưởng tử, cho dù sau này chẳng làm được trò trống gì thì toàn bộ phủ An Quốc công cũng sẽ giao cho nó.

Không chỉ riêng lão thái thái và lão gia mà ngay cả thế gian này cũng sẽ dễ dãi hơn với nhi tử của bà, thế nên bà mới ưu ái cho nữ nhi không thể thừa kế gia nghiệp.

Mẫu thân bà cũng thế, trước kia luôn yêu thương bà nhiều hơn là huynh trưởng.

Vậy nên, cho dù Thôi Giác không muốn kết thân với nhà huân quý, muốn giống như huynh trưởng y, sẽ kết hôn với một thê tử con nhà thư hương thanh lưu, bà cũng hao tâm tổn sức, ỷ vào thân phận di mẫu họ hàng xa mà tận tình khuyên bảo, lại nhờ nhà cữu cữu mời Tùng Câu, Tùng tiên sinh, là đại nho đương thời đến mai mối và đứng ra bảo đảm, cho nên mới tác thành được cho mối hôn sự này.

Nữ nhi của bà phải lấy nam tử tốt nhất trên đời này.

Gia phong Thôi gia thanh chính, từ đời tằng tổ của Thôi Giác thì bốn đời nam tử đều không cưới thiếp nạp cơ.

Thôi Giác mặc dù còn trẻ nhưng làm người có thanh phong tuấn tiết, Minh Đạt thành hôn với y thì cho dù không làm một đôi vợ chồng son thì cũng không sợ phu thê bất hoà, chí ít cũng sẽ tương kính như tân, an ổn một đời.

Ôn phu nhân nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi ẩm ướt trên trán nữ nhi, dịu dàng nở nụ cười.

Chỉ cần phủ An Quốc công không sụp đổ, lùi thêm một bước...!Chỉ cần Ôn gia còn đó, Minh Đạt sẽ bình an vô sự.


Minh Đạt bị doạ đến mức này, nếu bà kiên quyết không chịu, một mực ép gả con bé cho Thôi Giác, từ trước đã có khúc mắc thì phu thê cũng khó chung đụng hoà hảo.

Mặc dù biện pháp của lão thái thái nhất định không thành, nhưng so với hạnh phúc cả đời của Minh Đạt, người làm mẫu thân như bà bỏ qua mặt mũi, đắc tội vài người...!Thì cũng có sao?

Tự thuyết phục mình xong, Ôn phu nhân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ của nữ nhi, gọi nha hoàn thiếp thân và nhũ mẫu của nữ nhi sang: "Đại cô nương mơ thấy ác mộng liên tiếp mấy ngày rồi, sao các ngươi không bẩm báo sớm hơn?"

...

Trong phòng ngủ, Kỷ Minh Đạt mở mắt ra nhìn.

Mẫu thân còn ở bên ngoài, nàng ấy không dám tạo ra tiếng động,bèn ra hiệu cho nha hoàn trong phòng đừng lên tiếng rồi mới từ từ trở mình, nhìn thẳng vào màn gấm đỏ rực thêu trăm bướm vờn hoa.

Trong số đó có một đoá mẫu đơn Nguỵ Tử* nở rộ rực rỡ, cánh hoa lộng lẫy sáng bừng, đan xen vào nhau tựa như đang múa, khiến nàng càng nhìn càng thêm choáng váng.

*Nguỵ Tử: là một giống mẫu đơn quý ở Lạc Dương, hoa màu đỏ tím, hình hoa sen hoặc hình vương miện, kỳ hoa nở dài, số lượng hoa nhiều, đoá hoa đầy đặn, xinh đẹp vô cùng, được tôn xưng là Hoa Hậu - Hoàng Hậu trong các loài hoa.

Song nàng ấy lại không dám nhắm mắt lại.

Nàng ấy sợ lại một lần nữa thấy cảnh tượng trong mộng, nhìn thấy bản thân khi hai mươi mấy tuổi mất hết thể diện, đỏ mắt hét lên với Thôi Giác, bảo mình không thể sống với y… Ta nhất quyết muốn hoà ly*!

*Hoà ly: ly dị.

Mà Thôi Giác...!Khuôn mặt lạnh như băng sương, ánh mắt nhìn nàng ấy không hề giống đang nhìn thê tử nhiều năm, cũng không giống cừu nhân, mà giống như nhìn một đồ vật đã chẳng còn quan trọng, chỉ khiến y cảm thấy chán ghét!

Y đáp: "Vậy thì hoà ly."

Chớp mắt sau đó, nàng ấy thấy mình mang theo của hồi môn trốn tránh về nhà mẹ đẻ, lại thấy tổ mẫu và mẫu thân, phụ thân bước nhanh như gió, vừa đi vừa cười, báo nhau tin mừng: "Tòng Dương bình định được phản loạn Đông Khương, biên quan đại thắng, Thánh thượng đại hỉ!!"

Nàng ấy mơ thấy cho dù bản thân phái người đi ám chỉ thì Thôi Giác cũng chẳng để tâm mà đón nàng ấy về.

Nàng ấy thấy mình ở nhà mẹ đẻ, nhìn mọi người vui mừng cho phu thê Kỷ Minh Diêu, nhìn Ôn Tòng Dương trở thành Phiêu Kỵ Đại tướng quân, Kỷ Minh Diêu thê tuỳ phu vinh, được phong cáo mệnh phu nhân Nhất phẩm ——

Nàng ấy nhìn thấy bọn hạ nhân thì thầm to nhỏ, bảo rằng: "Nhị cô nãi nãi đúng là tốt số! Nhị cô gia từ nhỏ đã vậy, nhưng mấy năm gần đây lại vì Nhị cô nãi nãi mà thay đổi hoàn toàn!"

"'Tốt số' gì chứ? Cái đấy gọi là tốt tính, mệnh vượng gia! Ngươi nhìn Đại cô nãi nãi đi, lúc trước gả vào chỗ tốt hơn Nhị cô nãi nãi nhiều, cô gia cũng là người có tài! Nào biết được lại không hợp nhau...!Lần trước ta nghe người ta nói, Thôi gia cũng phàn nàn lắm đấy, nói rằng hôn sự này làm cản trở tiền đồ của Đại cô gia ——"

"Lúc trước cũng không nhìn ra tính tình Đại cô nãi nãi lại xấu xa như vậy, xuất các chưa được mười năm mà trở mặt với cô gia không biết bao nhiêu lần.

Thôi gia chỉ có một trục lí*, vậy mà cũng không hoà hợp.

Về đây cũng khó gần.


Không giống Nhị cô nãi nãi..."

*Trục lí: chị em dâu.

—— Chỉ vì gả cho sai người, nàng ấy lại bị Nhị muội muội không có cái gì ngoài dung mạo đẩy xuống bùn!

Trong lòng liền nổi ác tâm.

Kỷ Minh Đạt gượng ngồi dậy, nôn khan một tiếng.

Trong phòng lập tức rối ren.

Bọn nha hoàn vuốt lưng quạt mát mớm nước cho nàng ấy, Ôn phu nhân cũng vội vàng đi vào, đau lòng muốn choàng tay ôm nữ nhi, lại sợ con bé thêm buồn bực khó chịu.

Đến khi bình ổn hơn một chút, Kỷ Minh Đạt mới ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt âu sầu của mẫu thân thì lập tức ôm bà.

"Mẫu thân ——"

Nàng ấy lớn tiếng khóc lên.

Cảnh tượng trong mộng quá đỗi chân thực, khiến nàng ấy không dám không tin đây không phải là tương lai của mình.

Năm ngày trước nàng ấy đã bắt đầu nằm mơ, thoạt đầu là vài cuộc tranh cãi giữa nàng ấy và Thôi Giác, sau đó là Kỷ Minh Diêu và biểu đệ Ôn gia thành thân xong thì vô cùng tương thân tương ái, vô cùng khắng khít, nàng ấy cũng chỉ nghĩ bản thân nhạy cảm nên nằm mơ như thế, không hề kể cho ai nghe.

Mãi cho đến giấc mộng đêm qua...!Nàng ấy nhất định không thể chấp nhận tương lai thế này!!

Nếu hết thảy đúng như trong mộng, nàng ấy có chết cũng sẽ không gả cho Thôi Giác!!

Ôn phu nhân ôm chặt nữ nhi như ngày còn bé.

Bà kiên nhẫn dịu dàng trấn an nữ nhi, mãi đến khi nữ nhi thôi nghẹn ngào, thút thít nói: "Mẫu thân, con...!Con không gả cho Thôi Giác, được không?"

"Được...!Được!" Ôn phu nhân gượng cười.

"Bây giờ ta sẽ đến hết chùa miếu xem bói, nếu như thật sự không ổn thì chúng ta cũng có cớ huỷ hôn sự này, có được không con?"

Bà nói: "Thiên hạ ở đâu mà chẳng có nam nhân tốt, nếu nó không tốt, mẫu thân sẽ tìm người tốt hơn cho con."

Kỷ Minh Đạt buông lỏng vòng tay đang ôm mẫu thân.

—— Biểu đệ Ôn gia...!Ôn Tòng Dương chính là nam nhân tốt hơn đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận