Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Thôi Giác lại không cảm thấy có gì khác thường, chỉ đáp: "Nhị cô nương và tẩu tử đều là nữ tử, dĩ nhiên gặp mặt sẽ thân thiết hơn là đệ."

Y hỏi: "Đại ca không đói bụng sao?"

Thôi Du: "...!Đói!"

Hắn gọi gã sai vặt: "Mau dọn cơm đi!"

Vừa ăn cơm, hắn vừa không khỏi chú ý đến đệ đệ.

Thấy Thôi Giác vẫn bình thản như mọi khi, không có biểu lộ gì quá khích, hắn lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, A Giác không phải bị sắc mê hoặc.

Trong cái nhà này, bị sắc mê hoặc là một người hoàn toàn khác.

Đó chính là...!Phu nhân của hắn!

...

Dùng cơm với ấu đệ xong, Thôi Du về phòng nghỉ ngơi với thê tử.

Thôi Giác một mình nghỉ ngơi, y nhắm mắt nằm trên giường, song không vào giấc.

Cho tới thời khắc này, y mới dám xác nhận, trước mặt Kỷ Nhị cô nương, y không nhớ tới chuyện không thể nói...!Mộng cảnh mạo phạm kia.

Thế thì tốt.

-

Lại qua hai đợt mưa, bốn tháng trôi qua, tiết trời dần dần trở nên oi ả.

Trong phủ An Quốc công có hai người bệnh, Từ lão phu nhân và Kỷ Minh Đạt, cuối cùng cũng đã khoẻ mạnh trở lại.

Hôm đó, trước ngày nghỉ một ngày, An Quốc công sau buổi tối thỉnh an thì quay về, nhắc nhở phu nhân: "Minh Đạt đã khoẻ rồi, mau mời cữu huynh đến cầu thân đi."

Bây giờ đã trễ gần một tháng rồi.

Ôn phu nhân lại không đáp ứng, vặn hỏi lại: "Lão gia đã quên những lời đồn đại trong kinh cách đây mấy ngày sao?"

An Quốc công dĩ nhiên là biết.

Ông ta cau mày nói: "Bệ hạ đã lên tiếng, không còn ai dám lan truyền nữa, chuyện đã qua rồi, còn sợ cái gì?"

Ôn phu nhân kiên nhẫn giải thích với ông ta: "Thiếp chỉ nghĩ là, mặc dù không còn đồn đại về Minh Diêu và Thôi Giác nữa, nhưng chưa được bao lâu thì nhà ta lại vội vàng cho Minh Đạt và Tòng Dương định thân, sợ người ta sẽ suy nghĩ nhiều.


Không lẽ bệ hạ lên tiếng thì có thể chặn hết miệng lưỡi thế gian sao? Mặc dù nhà ta trong sạch, nhưng cũng phải để mọi người biết rõ chuyện này.

Minh Diêu và Thôi Giác sang năm mới làm đại lễ, chúng ta cũng hãy đẩy chuyện của Minh Đạt và Tòng Dương qua năm sau, mùa thu đông năm nay định thân cũng không muộn.

Thêm ba, năm tháng nữa mới định thân, cũng không còn ai bận tâm nữa."

An Quốc công ở bên cạnh nghe vậy thì vẫn không vui, hoài nghi nói: "Từ năm Minh Đạt lên mười hai, mười ba, thái thái đã tìm nữ tế cho con bé, chọn tới chọn lui bốn năm năm mới hài lòng.

Năm ngoái Minh Diêu mười bốn, cũng gần như đã định đoạt xong.

Thái thái chỉ lo hai nữ nhi đầu, sao không nghĩ tới Tam nha đầu năm nay đã mười lăm, nếu đến mùa thu Minh Đạt mới định thân, vậy bao giờ mới tới lượt Tam nha đầu?"

Thái thái luôn luôn bất công, không phải cố tình viện cớ, muốn làm chậm trễ Tam nha đầu ư?

Ôn phu nhân dĩ nhiên là hiểu mấy lời bóng gió của An Quốc công.

Bà cảm thấy tức cười, mà quả thật cũng cười gằn hai tiếng, nói: "Thiếp biết lão gia sợ ta làm chậm trễ Minh Đức, nếu lão gia muốn xử lý vội vàng thì thiếp cũng không cản.

Chỉ là chưa từng nghe qua có nhà nào trong vòng hai ba tháng đều gả cả ba nữ nhi ra ngoài, cho dù không có chuyện thì cũng bị đồn thành có chuyện.

Thiếp vốn muốn để các tỷ tỷ của nó thanh giả tự thanh, Tam nha đầu dĩ nhiên cũng sẽ trong sạch, như vậy mới dễ mai mối.

Những gì cần nói thiếp đều nói rồi, những gì nên khuyên thiếp cũng khuyên rồi, tới khi đó, nếu lão gia có hối hận, cũng đừng trách thiếp ——"

Bà chậm rãi kết thúc: "Thiếp cũng không dám quản."

Vừa mới dứt câu, An Quốc công dường như đột ngột tỉnh ngộ.

Ông ta vội vàng cười làm lành: "Ta nào có sợ chậm trễ Minh Đức gì đâu? Minh Đạt lớn tuổi nhất, ta chỉ lo nó bị trễ nải! Thái thái hiểu lầm ta rồi.

Hôn sự của bọn nhỏ, thái thái nói sao thì cứ làm vậy đi!"

Ôn phu nhân cũng không leo xuống bậc thang này, phản bác lại: "Hôn sự với Thôi gia từ đầu tới cuối cũng do thiếp lo.

Lão thái thái muốn từ hôn, lão gia lại không chịu, nhất quyết muốn thay người, cũng là thiếp lo.

Đề cập chuyện thay người với nhà ngoại, người ngoài dĩ nhiên không tiện mở miệng, cũng do bản thân thiếp nói.

Bây giờ trong nhà đều yên ổn cả rồi, muốn hoãn lại chuyện cầu thân của Minh Đạt một chút, cũng chẳng làm chậm trễ Tam nha đầu là bao, lão gia lại ba lần bốn lượt giục giã thiếp, thật khiến thiếp thân e ngại.

Thiếp thấy, hôn sự của Tam nha đầu thiếp không lo nữa, lão gia cứ việc làm chủ đi."

—— Nếu thái thái thật sự không lo, ông ta đi đâu tìm người trong sạch đây?

An Quốc công lập tức lo lắng, vội nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi! Thái thái có lòng, ta biết hết mà, chỉ là đứa nào cũng là con ta, xuất các là chuyện lớn, cho nên ta mới hỏi thêm vài câu.


Nếu thái thái không thích, sau này ta không hỏi đến nữa!"

Nhìn vẻ bối rối của ông ta, trong lòng Ôn phu nhân thầm cười lạnh, ngoài mặt lại thở dài: "Mặc dù lão gia tin thiếp, thiếp lại sợ phụ lòng lão gia."

Đối mặt An Quốc công, bà nói tiếp: "Lão gia cũng biết rồi đấy, chuyện di nương của Tam nha đầu cũng không phải là bí mật, có không ít nhà biết."

Trước khi bà thành thân với lão gia, lão gia có một ái thiếp cực kỳ sủng ái, người này họ Diêu, là nữ nhi của một tiểu hộ trong kinh, trước khi thành hôn thì lão gia phải lòng người này, dùng lễ vật thật dày đón vào nhà làm lương thiếp, sủng ái người này đến mức không màng tới thể diện của chính thất.

Bà gả cho lão gia vốn không phải là vì đôi bên lưỡng tình tương duyên, cũng sớm biết trong phòng ông ta có vài cơ thiếp, nhưng bà vốn không bận tâm.

Chỉ riêng Diêu di nương tự cho mình bất phàm, luôn mang lòng khiêu khích, nhiều lần mạo phạm, còn âm mưu đổ tội bà hại ả đẻ non, ý đồ để bà "ghen tuông", phạm thất xuất, muốn lão gia hưu bà.

Mặc dù lão gia không nghe theo ả, song bà lại cảm thấy phiền muộn vô cùng, liền cầu xin ca ca tìm mua một nữ tử tuyệt sắc đưa vào, chính là Thẩm di nương.

Lão gia quả nhiên rất ưa thích, không còn mặn mà với Diêu di nương như trước.

Có người cân sức cân tài, Diêu di nương có vẻ an phận hơn.

Bà có Minh Đạt không bao lâu thì Thẩm di nương cũng có Minh Diêu, Diêu di nương cũng sinh Tam nha đầu.

Bà lại có Minh Viễn.

Qua một hai năm, Thẩm di nương lại hoài thai, Diêu di nương lại không có động tĩnh gì.

Có lẽ bởi vì các thái y đều nói, Thẩm di nương hẳn là mang thai nhi tử thứ hai trong nhà, cũng có lẽ lòng ganh ghét của Diêu di nương đã tích tụ nhiều năm, càng ngày càng sâu...!Tóm lại, khi Thẩm di nương hoài thai được sáu tháng thì bị Diêu di nương đẩy ngã từ trên gác cao xuống cầu thang trong hoa viên.

Có vài bà tử đứng ở dưới quét nhà vẩy nước đều nhìn thấy.

Minh Diêu và mấy nha đầu, ma ma...!Cũng nhìn thấy.

Minh Diêu...!Quả nhiên thông minh từ nhỏ, lập tức lớn tiếng gọi mọi người đến.

Người người trong nhà đều biết, là Diêu di nương hại chết Thẩm di nương và hài tử còn chưa chào đời, nhưng lão gia lại muốn bao che hung phạm.

Bà vẫn nhớ, lão gia muốn đánh chết tất cả nô tài đã chứng kiến, rồi còn gào lên với Minh Diêu, ông ta giống như phát điên, chỉ con bé mắng mỏ: "Muội muội của mày nói mày nói dối! Là mày nói dối!! Di nương của mày tự ngã xuống, mày nói dối đúng không!!!"

Minh Diêu mới bốn tuổi, một con bé như vậy mà đứng trước trận cuồng nộ của phụ thân lại không hề run rẩy, kiên quyết nói: "Chính là Diêu di nương đẩy! Con không có nói dối, là Tam muội muội nói dối!"

Minh Diêu lại gào lên: "Con dám dùng mạng mình mà thề, con không hề nói dối! Lão gia và Tam muội muội dám không?!!"

Bà không muốn chịu đựng bộ dạng đạo đức giả, hồ đồ, lấy mạnh hiếp yếu và vô tình vô nghĩa của lão gia nữa, bèn cho người đi báo quan.


Mưu sát người khác, chứng cứ vô cùng xác thực, Diêu di nương theo luật bị phán chém đầu.

Bởi vì báo lên nha môn, chuyện này tạo ra một đợi ồn ào không nhỏ trong kinh, cũng đã trở thành cấm kỵ trong phủ, bà cũng không nhắc đến nhiều.

Hôm nay, bà thật sự nhẫn nhịn đủ rồi.

Quả nhiên, nhắc đến chuyện này, sắc mặt An Quốc công lập tức tái mét.

Nhưng ông ta không phát điên giống mười một năm trước.

Một hồi lâu, ông ta mới nói: "Nhưng đó đâu phải là lỗi của con bé?!"

Ôn phu nhân mỉm cười: "Đương nhiên con bé không sai.

Nhưng chúng ta không trách con bé, lại khó đảm bảo người ngoài sẽ không kiêng kỵ.

Thiếp muốn hỏi rõ lão gia: Nếu thông gia của Tam nha đầu không cao như Minh Diêu với Minh Đạt, lão gia có cảm thấy là thiếp bất công không?"

Mặc dù lão gia vừa nói "sẽ không hỏi nhiều", nhưng nếu Tam nha đầu phải gả cho nhà nào đó mà ông ta không ưng, há lại không trách bà?

Chẳng bằng làm rõ từ sớm.

Sắc mặt của An Quốc công lại cứng đờ.

Nhưng cuối cùng, ông ta cũng chỉ có thể nói: "Dĩ nhiên là không."

Ôn phu nhân cười nói: "Năm nay thiếp dẫn bọn nhỏ ra ngoài nhiều, hai tỷ tỷ của con bé đã định thân, Minh Nghi còn nhỏ, người bên ngoài đương nhiên chỉ tập trung vào mỗi con bé.

Đợi có ai ngỏ lời, thiếp sẽ lập tức nói hết cho lão gia, vẫn để lão gia làm chủ trước."

Tức là, nhà nào muốn cưới Tam nha đầu, bà cũng sẽ không ngăn cản, cho phép lão gia đích thân lựa chọn.

Nhưng bà cũng sẽ không giống như lúc tìm Thôi Giác, hao tân tổn trí tìm một nữ tế hiền.

Còn về phần Tam nha đầu có thể gả vào công phủ hầu môn hay không, thì còn phải xem mệnh của con bé.

An Quốc công cũng hiểu.

Nhưng đã nói đến đây, ông ta cũng không thể lật lọng những lời lúc trước.

Ông ta chỉ đành đáp: "Thái thái vất vả rồi."

Truyền người vào phục thị rửa mặt, An Quốc công càng nghĩ, lại càng cảm thấy bản thân bị phu nhân tính toán dẫn đi một vòng.

Lại nhớ tới ái thiếp chết thảm dưới đao, nếu ngày đó không vì phu nhân âm thầm báo quan, hôm nay chẳng những ái thiếp còn sống, Tam nha đầu cũng không bị tổn hại thanh danh, trong lòng ông ta càng thêm tức giận.

Chỉ là những lời đã nói khó mà sửa đổi.

Ông ta còn việc nhờ cậy phu nhân, càng không thể lập tức rời khỏi, đi sang viện khác được.

Qua loa một hồi chuyện phu thê, ông ta lại lên tiếng: "Hài tử cũng lớn rồi, ở cùng một viện cũng không tiện, Minh Đạt lại là trưởng tỷ, mấy muội muội của nó đều có viện tử riêng, mỗi nó là không có, thế cũng không có bằng.


Vẫn nên cho nó dọn ra ngoài đi, đừng khắt khe với mỗi con bé quá."

Ôn phu nhân nghe xong thì muốn bác bỏ.

Bà đưa Minh Đạt về ở bên cạnh, chính là vì muốn con bé tránh xa lão thái thái, bà cũng dễ dạy bảo hơn.

Bây giờ chưa được bao lâu, lại cho con bé dọn ra ngoài, chẳng phải là phí công nhọc sức ư?

Nhưng lời vừa định nói ra miệng, bà lại do dự.

Lần này Minh Đạt bị bệnh, còn chẳng phải vì con bé xem lão thái thái là người thân nhất, tìm cơ hội chạy qua nói sạch sành sanh...!Suýt nữa để cho lão thái thái hại hôn sự của Minh Diêu không thành, tự bản thân con bé mới bị doạ thành bệnh sao?

Có thể thấy được, chỉ cần lòng người không ở đó, thân người dù ở đâu thì cũng vô dụng.

Không giữ Minh Đạt bên người, có lẽ con bé cũng sẽ không kể hết mọi chuyện vụn vặt ở chính viện cho lão thái thái...

Thôi.

Lần này cứ theo ý lão gia vậy.

Nếu thật sự trở mặt với lão gia thì cũng không tốt cho bọn nhỏ.

Hơn nữa, vừa hay bà còn một chuyện tốt chưa nói.

Ôn phu nhân cười đáp: "Được.

Vừa hay Minh Đạt tình nguyện thân thiết với Tam nha đầu, dọn ra bên ngoài thì tỷ muội chúng nó cũng tiện gặp mặt.

Nói đến đây, chắc lão gia còn chưa biết, ngày đó Minh Đạt báo chuyện của Tòng Dương cho lão thái thái, vẫn là Tam nha đầu nói dối bao che cho con bé.

Hai đứa đó nói là muốn sang phòng Tam nha đầu chơi một lát, thiếp cũng không quá để ý.

Sau đó Tam nha đầu cũng không tới nói cho thiếp biết là Minh Đạt không đi qua đó."

Bà than thở: "Ai ngờ thiếp chỉ sơ sẩy một tí, hai đứa nó lại suýt dẫn tới hoạ lớn như vậy."

An Quốc công không ngờ mình bị chiếu tướng một nước, chỉ có thể nén giận: "Chuyện này sao lại nói Minh Đức sai? Con bé cũng đâu biết là tỷ tỷ nó muốn đi nói những chuyện này!"

Ôn phu nhân cũng mỉm cười đáp lại: "Chuyện đó thì Minh Đạt cũng không nghĩ tới, con bé hàn huyên vài lời ong tiếng ve với lão thái thái, đâu có ngờ lại khiến lão thái thái nảy ra một 'kế sách hay' như vậy."

Bà lại nói tiếp: "Nếu nói Minh Đức là tiểu hài tử nên không hiểu chuyện, Minh Đạt cũng chỉ lớn hơn nó hai tuổi thôi, cũng vẫn là hài tử thôi mà."

An Quốc công kiềm nén đến mức cổ họng cũng đỏ ửng lên.

Ôn phu nhân thấy vậy thì thu chiêu lại, cười nói: "Ngày mai thiếp sẽ cho người thu xếp viện tử cho Minh Đạt.

Chuyện lão gia phân phó, thiếp có năng lực làm, có chuyện gì mà không vẹn toàn? Huống chi là chút chuyện vặt vãnh này."

Hả hê nói xong, bà nhắm mắt lại, chẳng buồn để ý An Quốc công ở bên cạnh cảm thấy thế nào, vui vẻ ngủ một giấc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận