Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Tam cô nương tới tuổi lập gia thất, Tứ cô nương mới mười tuổi, người muốn kết thân dĩ nhiên sẽ hỏi Tam cô nương trước.

Bất kể nhà ai hỏi tới, Ôn phu nhân đều hết mực khen ngợi sở trường của Tam cô nương, nói từ nhỏ con bé đã siêng năng, học mãi không chán, không thua gì Đại tỷ tỷ, tài nghệ đều thông, trong số ba nữ hài tử đang chưởng quản gia sự bây giờ, phàm tất cả những chuyện vụt vặt thì con bé đều một mình lo liệu, không hề phó mặc như hai tỷ tỷ.

Chỉ có Quảng Xuyên tử phu nhân và những nhà thân thiết mới biết, mấy tháng gần đây, Ôn phu nhân lại âm thầm khen ngợi Tứ cô nương nhất, Tam cô nương gần như trở thành người vô hình.

Các bà cũng biết chuyện Diêu di nương từng giết một người.

Nhưng lúc đó Tam cô nương mới bốn tuổi, sau này cũng bị Ôn phu nhân nuôi dưỡng ở bên cạnh.

Những năm gần đây, ở bên ngoài Ôn phu nhân không hề phân biệt các nữ nhi, cho nên mọi người cũng không phải không có ý với Tam cô nương.

Không ngờ là Ôn phu nhân lại thay đổi thái độ...!Cho dù là vì lý do gì, nữ hài tử trong kinh nhiều như vậy, nếu không vì đây là nữ nhi của phủ An Quốc công, lại được Ôn phu nhân đích thân nuôi dạy, nữ hài tử như Tam cô nương, ngược lại cũng không pjair hiếm.

Lại còn tuỳ nam nhân trong nhà còn muốn kết thông gia với An Quốc công hay không.

Có điều, có người mẫu thân như vậy, con bé lại không phải là nữ hài tử mà Ôn phu nhân yêu thích, nếu thật sự gả vào nhà bọn họ, e là lại có tai hoạ.

Hơn nữa, nếu hôn sự của Tam cô nương thật sự do một mình An Quốc công làm chủ, vậy phải xem An Quốc công có vừa ý nhà họ hay không.

Quảng Xuyên tử phu nhân không khỏi bật cười.

Dù sao, ánh mắt của Quốc công gia...!Không thấp đâu.

Lúc ba vị phu nhân bước vào An Khánh Đường, một mình Từ lão phu nhân ngồi ngay ngắn bất động, Kỷ Minh Đạt liền đứng dậy, dẫn các đệ muội ra ngoài đón tiếp trưởng bối.

Dù sao cũng là công tử phủ Quốc công, biết đây là nơi mình không thể lỗ mãng...!Lại ở nhà dưỡng thương suốt mấy tháng, Ôn Tòng Dương cũng bình tĩnh lại.

Hôm nay là ngày hắn định thân cùng người khác, hà tất để Diêu muội muội chứng kiến.

Cho dù không được làm...!Phu thê, về sau dù gì vẫn là thân thích, không có chuyện cả đời không gặp.

Cô cô đặc biệt để Diêu muội muội đi là vì sợ hắn làm loạn.

Diêu muội muội cũng không có ở đây, hắn còn không cam lòng, làm hỏng chuyện vui, vậy về sau mới thật sự khó gặp được muội ấy.

Mẫu thân, cô mẫu và bà mối đã đến dưới hiên, tỷ muội huynh đệ của nhà cô cô cũng ra ngoài cửa đón tiếp bọn họ.

Ôn Tòng Dương đứng một mình dưới thềm hành lễ, vái chào mọi người, nói: "Đại tỷ tỷ."

Thấy vị hôn phu tương lai của mình lễ nghi đúng mực, Kỷ Minh Đạt mỉm cười đáp lễ, vẫn xưng hô như cũ: "Ôn biểu đệ."

Dưỡng thương mấy tháng, người này có vẻ hiểu chuyện hơn.

Ôn Tòng Dương đứng lên, cũng nhìn về biểu tỷ...!Hôn thê của mình.

Rõ ràng là tỷ muội cùng một phụ thân, Đại tỷ tỷ lại không giống Diêu muội muội chút nào.

Đôi mắt của Diêu muội muội trong suốt, giống như hàm chứa một hồ nước mùa xuân mát lành ở chốn núi sâu, Đại tỷ tỷ...!Trong mắt Kỷ Minh Đạt chỉ có sự dò xét và đánh giá.


Biểu tỷ luôn thích bắt bẻ hắn, thích giáo huấn hắn.

Hắn không thích biểu tỷ.

Cho nên, vì sao biểu tỷ lại từ bỏ một mối hôn sự tốt như Thôi Hàn lâm, một mực gả cho một tên vô dụng không làm nên trò trống gì như hắn?

Ôn Tòng Dương suy nghĩ suốt bốn tháng lẻ hai mươi bốn ngày mà vẫn không hiểu.

Nào là mệnh cách không hợp, bát tự tương khắc...!Hắn không tin những lời này! Người ngoài thấy biểu tỷ từ hôn từ tháng ba, đến tháng chín mới cùng hắn định thân, nhưng chỉ có hai nhà biết được, là biểu tỷ muốn gả cho hắn trước, phủ An Quốc công mới nhanh chóng sắp xếp cho Diêu muội muội và Thôi Hàn lâm...!Thôi Giác cùng định thân!!

Chỉ mỗi hắn mơ mơ màng màng!

Ôn Tòng Dương và Kỷ Minh Đạt nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt thay đổi liên tục.

Kỷ Minh Đạt kiềm chế, cố gắng giữ nụ cười trên môi, trong lòng lập tức thu hồi đánh giá là biểu đệ đã hiểu chuyện hơn.

Thái độ của biểu đệ là có ý gì?!

Đến thời điểm này, lại cần các tỷ muội huynh đệ Kỷ gia lên tiếng vài câu cho bầu không khí dịu lại.

Nhưng Kỷ Minh Đức chỉ siết chặt khăn tay, không nói năng gì.

Chẳng biết vì sao, Kỷ Minh Viễn cũng không nói.

Ôn phu nhân liếc mắt nhìn nhi tử.

Đến lúc này, Kỷ Minh Viễn mới bước xuống bậc thềm, đi đến bên cạnh Ôn Tòng Dương, cười nói: "Biểu ca, mời."

Quảng Xuyên tử phu nhân lúc này mới có cơ hội lên tiếng hoà giải: "Nhìn Tòng Dương của chúng ta kia, nhìn Đại cô nương đỏ cả mắt luôn!"

Hà phu nhân vội vàng cười: "Thằng nhóc này thật là, đã định thân rồi, sao tính khí vẫn trẻ con thế? Về nhà ta phải cho lão gia giáo huấn nó một trận mới được!"

Đoàn người lục tục đi vào trong, Ôn phu nhân lại đến trước mặt Từ lão phu nhân hành lễ.

Từ lão phu nhân xưa nay luôn chướng mắt hắn, bây giờ đã là tôn nữ tế, bà cũng hiền từ với hắn hơn, bảo hắn ngồi bên cạnh mình.

Ôn Tòng Dương thoáng do dự, lại không dám ngồi gần Từ lão phu nhân.

Quảng Xuyên tử phu nhân khen Kỷ Đại cô nương một câu, lại khen Ôn Tòng Dương một câu, rồi đến Từ lão phu nhân một câu.

Có thêm Ôn phu nhân và Hà phu nhân hợp lực, cuối cùng bầu không khí trong phòng cũng náo nhiệt hơn.

...

Ở điền trang lớn nhất ngoại ô kinh thành của phủ An Quốc công, Kỷ Minh Diêu đang đợi Bảo Khánh tỷ tỷ trở về ăn cơm trưa...!Hoặc nói đúng hơn là, nấu cơm trưa.

Trên đường đến đây, nửa đoạn đường trước Bảo Khánh tỷ tỷ còn ngồi chung xe với nàng, nửa đoạn sau thì tỷ ấy đứng ngồi không yên, nhảy phốc lên ngựa để hóng mát, còn chạy tới chạy lui vòng quanh xe nàng, chê nàng chậm.

Nàng nói xe mình chạy nhanh phát rồ rồi!


Bảo Khánh tỷ tỷ nói mình đến điền trang trước, săn hươu làm đồ ăn cho bữa trưa, thoáng cái đã khô ng thấy bóng dáng.

Khu rừng trong điền trang của phủ An Quốc công không có mãnh thú gì, Bảo Khánh tỷ tỷ thành thạo cung mã, bên cạnh còn có mấy chục hộ vệ, Kỷ Minh Diêu cũng không lo lắng, tiếp tục nằm ngủ trong xe.

Tỉnh ngủ xuống xe, trang đầu* đã chờ sẵn bên ngoài điền trang.

*Trang đầu: người quản lý điền trang.

Kỷ Minh Diêu đã đi tuần tra cùng thái thái hai lần, trước khi ra ngoài còn khẩn cấp ôn lại, vô cùng nắm rõ quá trình.

Một mạch hỏi han trang đầu hoa màu đã thu hoạch được bao nhiêu, chưa thu bao nhiêu, mấy ngày sẽ xong, sản lượng năm nay đại khái bao nhiên, gà vịt ngỗng lợn dê, gia cầm gia súc lớn lên thế nào, củi than sản xuất được bao nhiêu, lại dò hỏi kỹ càng những chỗ khác biệt của năm nay so với những năm vừa qua thì đã đến buổi trưa.

Phu thê trang đầu bị hỏi đến mức toát mồ hôi, vội vàng mời Nhị cô nương ăn trưa.

Kỷ Minh Diêu bảo mọi người đi chuẩn bị, nàng không vội dùng cơm mà muốn đợi Huyện chủ Bảo Khánh trở về.

Trượng phu trang đầu bèn cáo lui, đi chuẩn bị cơm trưa, để thê tử ở lại phục thị.

Kỷ Minh Diêu bèn bảo thê tử trang đầu ngồi xuống, lại hỏi han mấy chuyện trưởng bối, hài tử vặt vãnh trong nhà.

Đợi khi cơm trưa ở điền trang đã nấu xong, Huyện chủ Bảo Khánh cũng ồn ào quay lại.

"Ta săn được một con lợn rừng và vài con lợn con!" Nàng ấy chạy tới khoe.

"Giữa trưa chúng ta ăn thịt hươu nướng, buổi tối ăn lợn quay nhé!"

Lợn rừng trưởng thành không bị thiến nên rất to lớn, thịt có mùi tanh lại khó ăn, thịt lợn con thì không như vậy!

Bữa trưa và bữa tối đều được giải quyết, Kỷ Minh Diêu dĩ nhiên đồng ý!

Trong viện đã bày sẵn lò nướng và vỉ nướng, hộ vệ phủ công chúa Quảng Nghi cắt sẵn thịt hươu, Bảo Khánh tự tay nướng thịt, một nửa cho mình, một nửa cho Minh Diêu muội muội.

Kỷ Minh Diêu vừa ăn vừa khen.

Cơm nước no nê, hai người ngồi sóng vai nhau trên xích đu đặt ngoài hành lang, chờ tiêu thực.

Bảo Khánh hỏi: "Chiều nay muội làm gì?"

Kỷ Minh Diêu cố gắng mở mắt, chống chọi cơn buồn ngủ vì ăn quá no: "Xem xét nhà kho trước rồi kiểm tra sổ sách."

Bảo Khánh: "Còn ngày mai?"

Kỷ Minh Diêu: "Buổi sáng tiếp tục kiểm tra sổ sách, buổi chiều đi xem cao lương ngọc ở phía nam điền trang thu hoạch thế nào." Nàng chủ động bổ sung.

"Ngày mốt thì đi xem hạt giống lúa mì vụ đông*, sau đó thì kiểm tra việc thu hoạch cây ăn quả, ngay cả súc vật cũng phải kiểm tra một lần, ở phía tây còn mấy cái điền trang nhỏ ——"


*Lúa mì vụ đông: gieo hạt vào mùa thu, mùa hè năm sau gặt.

Nàng không nói nữa.

Nhiều việc như vậy, chỉ nói thôi cũng đã rất mệt mỏi rồi!!

Không muốn làm.

Bảo Khánh lay nàng: "Đừng ngủ, đừng ngủ mà!"

Kỷ Minh Diêu khổ sở nhướng mắt.

Bảo Khánh: "Ôn di mẫu không nói bao giờ muội phải về, chúng ta ở đây thêm mấy ngày nữa đi, muội cứ từ từ làm việc, ta dạy muội cưỡi ngựa nhé!"

Mọi người đều biết, chỉ có Minh Diêu muội muội là không, mỗi khi chơi mã cầu ít nhiều muội ấy đều bị Kỷ Minh Đạt giáo huấn.

Mặc dù Minh Diêu muội muội không thèm để ý, nàng ấy lại không phục, cũng không phải là chuyện khó gì, chắc chắn nàng ấy có thể dạy được!

Bảo Khánh thích chí mãn nguyện!

Kỷ Minh Diêu: "...!Muội ngủ đây."

Bảo Khánh: "...!Nha đầu lười này!!"

...

Trước khi về kinh, Kỷ Minh Diêu vẫn cưỡi ngựa một vòng.

Nàng ngồi phía sau ôm eo Bảo Khánh tỷ tỷ, được Bảo Khánh tỷ tỷ chở đi một vòng.

Chỉ một vòng nha.

Ha ha.

Chơi thật vui!

-

Rất nhanh trời đã vào đông.

Trước khi tuyết lớn, Ôn phu nhân dẫn ba cô nương còn lại trong nhà đến điền trang kiểm tra thêm một lần (Kỷ Minh Diêu sống chết không chịu đi), chuẩn bị cho ngày Tết.

Mấy điền trang ở Giang Nam và Đông Bắc cũng thu tiền bạc đồ Tết, năm nay lại là một năm bội thu.

Thôi Giác vừa về kinh hồi năm ngoái, Ôn phu nhân cũng không nóng lòng xác định hôn kỳ với Thôi gia ngay.

Phủ An Quốc công và Ôn gia quyết định trước, sang mùng tám tháng hai đầu xuân năm sau, cho Kỷ Minh Đạt xuất giá.

Của hồi môn của Kỷ Minh Đạt đều đã chuẩn bị đầy đủ, ngoại trừ ba vạn lượng của hồi môn theo quy củ, Ôn phu nhân còn cho thêm sáu nghìn lượng trong rương và một cái điền trang, Từ lão phu nhân cho thêm một rương một vạn lượng bạc và một căn nhà, trưởng nữ xuất giá, An Quốc công cũng lệnh cho khố phòng bỏ thêm sáu nghìn lượng, để nữ nhi đặt mua y phục trang sức.

Của hồi môn có tổng trị giá năm, sáu vạn, muôn màu muôn sắc, không gì không có, Từ lão phu nhân vẫn không hài lòng: "Nhị nha đầu được thêm ba vạn lượng, không cần mẫu thân cháu cho nó thêm thì đã hơn cháu rồi!"

Bà lại muốn bỏ thêm tiền riêng cho tôn nữ, còn định tìm nhi tử nhi tức bảo chúng nó bỏ thêm.

Kỷ Minh Đạt ngăn tổ mẫu lại.

Nàng ấy nói: "Của hồi môn chênh vài nghìn lượng cũng không sao cả, cuộc đời có tốt hay không không phải do những thứ này, huống chi Nhị muội muội được thêm ba vạn là nhà mình tiếp tế cho muội ấy và Thôi gia.


Nhiêu đấy đã làm khó nhà mình rồi.

Bạc của tổ mẫu chắc sẽ cần dùng, người cứ giữ đi."

Từ gia thỉnh thoảng còn phải dựa vào tổ mẫu trợ cấp, bằng không thì nam tử trong nhà khó mà thành gia, ngay cả nữ hài tử cũng không có của hồi môn.

Từ lão phu nhân thương xót tôn nữ biết quan tâm mình, rốt cuộc vẫn tức giận, nhìn sổ sách hồi môn thêm một lần, gọi nhi tử đến, nhất quyết ép ông ta bỏ thêm ba nghìn lượng cho đủ sáu vạn, gọi là lấy may.

Trong nhà dù sao cũng không thiếu mấy nghìn lượng, An Quốc công cũng lập tức đáp ứng.

Phủ Lý Quốc công cũng đã sắp xếp xong phòng tân hôn trước mùa đông, chỉ chờ qua tháng giêng là tiến hành việc vui.

Vốn dĩ phòng tân hôn cách viện tử của Ôn Tòng Dương chỉ có một con đường.

Nhưng hắn không hề đi xem qua.

Tất cả bố trí đều do tổ mẫu và mẫu thân quyết định, có hỏi hắn thì hắn cũng chỉ nói được.

Tốn thời gian và tâm trí vào những thứ này, chẳng bằng bầu bạn cùng Như Huệ tỷ tỷ.

Hắn không chống đối chuyện thành thân đã là tốt lắm rồi, Trương lão phu nhân và Ôn phu nhân cũng không yêu cầu hắn nhiều hơn.

Gần đến hôn kỳ, Hà phu nhân mang tới rất nhiều thư tịch xuân cung đồ cho hắn, hắn cầm lấy hết rồi lén lút thảo luận với Lý Như Huệ, hai bà từ đều biết rõ chuyện này, nhưng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bây giờ để hắn thuận thuận lợi lợi thành thân là chuyện quan trọng nhất.

Qua Tết ông Táo, tuyết bên ngoài còn chưa tan, lại một đợt tuyết nhỏ trút xuống.

Ôn Tòng Dương đã không còn siêng năng luyện tập kỵ xạ, huống chi thời tiết thế này, lại không ra khỏi cửa gặp ai, hắn chỉ ở lì trong phòng, cùng Lý Như Huệ đánh cờ vây, chơi ném thẻ vào bình rượu.

Cùng vui đùa, lại bày thêm rượu trợ hứng, hắn vốn không ham mê uống rượu, chỉ quyết định ai thua thì uống một hớp.

Đầu tiên là Ôn Tòng Dương thua ba trận liên tiếp, hắn dứt khoát uống cạn một chén.

Sau đó Lý Như Huệ thua, lại không chịu uống.

Ôn Tòng Dương cũng không ép, ôm nàng ta hôn một cái, uống thay nàng ta.

Các nha đầu bà tử khác thấy bộ dạng hai người họ như vậy, vội vàng lui ra ngoài.

Lý Như Huệ lại thua thêm mấy trận, vẫn không chịu uống.

Ôn Tòng Dương cũng không nghĩ nhiều, cứ hôn nàng ta một cái, rồi uống một hớp, rất nhanh liền nổi hứng, ôm nàng ta đi vào phòng ngủ.

Lý Như Huệ lại đẩy hắn ra.

Ôn Tòng Dương mới vội hỏi: "Hôm nay cơ thể tỷ tỷ không thoải mái sao?"

Lý Như Huệ vội vàng gật đầu...!Rồi lại lắc đầu.

Đại gia đã thông hiểu nhân sự, nếu nàng ta vẫn một mực khước từ, liệu Đại gia có tìm người khác không?

Bên trong phủ Quốc công không bao giờ thiếu nha đầu có tư sắc, riêng trong viện này cũng có rất nhiều.

Nghĩ tới nghĩ lui, thấy trong phòng không có ai, nàng ta sờ bụng dưới, e dè nói cho Đại gia: "Là nguyệt sự của nô tì...!Gần hai tháng rồi vẫn chưa có."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận