Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn


Kỷ Minh Đức đứng bồi hồi ngoài viện Kỷ Minh Diêu.

Hiện tại là giờ Thân sơ khắc, hơn một canh giờ nữa sẽ đến giờ cơm tối, theo lý thuyết, nữ tử ngủ trưa trong khuê phòng đều phải dậy rồi.

Nhưng vị Nhị tỷ tỷ này luôn làm trái lẽ thường, mà thái thái lại phá lệ cưng chiều tỷ ấy…

Do dự một hồi, Kỷ Minh Đức buông xuống thể diện khuê tú vọng tộc, dựa vào tường nghe ngóng.

Trong viện quả nhiên yên tĩnh.

Nàng ta mím môi nhìn về bóng cây bên ngoài, có chút không cam lòng đi một chuyến uổng công.

Nhưng cửa viện đóng chặt, nếu nàng ta giả vờ vô tri vô giác bước vào, quấy rầy Nhị tỷ tỷ ngủ trưa thì lại càng không tốt.

Cuối cùng liếc mắt nhìn tấm biển "Hi Hoà Viện", Kỷ Minh Đức giẫm chân, quay đầu trở về phòng.

Nàng ta nhớ lúc trước, ba chữ "Hi Hoà Viện" này là Kỷ Minh Diêu mài mực nâng giấy, thỉnh thái thái đích thân viết tên.

Trong nhà có bốn tỷ muội, Đại tỷ tỷ ở cùng lão thái thái, viện tử vô cùng rộng rãi.

Có điều người ngoài hâm mộ rồi thôi, dù sao cũng là Đại tỷ tỷ.

Tứ muội muội còn nhỏ tuổi, đến đầu xuân năm nay mới phân viện ở một mình.

Chỉ có nàng ta và Nhị tỷ tỷ là bằng tuổi nhau, lại được ôm đến nội viện thái thái cùng một năm ——

"Từ nhỏ đến lớn..." Kỷ Minh Đức lẩm bẩm.

"Ta thỉnh an sớm hơn tỷ ấy, việc nhỏ nhặt gì không cần nhắc nhở...!Sáu tuổi đến trường, có bao giờ học kém hơn tỷ ấy? Cầm kỳ thi thư, ta cũng hơn tỷ ấy...!Tỷ ấy không chịu học kỵ xạ, ta cũng học giỏi như Đại tỷ tỷ, tỷ ấy lười thêu thùa may vá, ta thì tứ thời bát tiết cũng không hề lơ là để hiếu kính thái thái và lão thái thái.

Chuyện nào ta cũng trịnh trọng nghiêm túc hơn tỷ ấy ——"

Nàng ta dừng bước, cúi đầu, tựa hồ đang hỏi bản thân, lại đang hỏi người hầu hạ: "Sao thái thái hết lần này đến lần khác cứ thương tỷ ấy hơn ta chứ?"

Thái thái muốn gả nữ nhi về nhà ngoại, từ đầu chỉ nghĩ đến Kỷ Minh Diêu, không hề cân nhắc đến nàng?

Tại vì nàng ta không xứng làm tức phụ của Ôn gia ư? Nàng ta không xứng gả cho biểu ca ư?

Rõ ràng nàng ta và biểu ca...!Là thanh mai trúc mã...

Nhũ mẫu và nha hoàn theo hầu cũng không biết phải đáp lời thế nào.

Kỷ Minh Đức khụi khịt mũi, trong lòng càng ngày càng đau buồn, khiến nàng ta bất tri bất giác thốt ra những lời mà ngày thường nàng không dám nói ra miệng ——


"Là vì tỷ ấy tốt số hơn sao?"

"Ta thua tỷ ấy ba tháng, thành ra thua thiệt hơn nhiều?"

"Hay bởi vì, bởi vì di nương của tỷ tỷ ——"

"Cô nương!!" Nhũ mẫu ở bên cạnh kịp thời phản ứng, vội vàng che miệng Tam cô nương lại.

"Việc này không thể nói ra!"

Nước mắt Kỷ Minh Đức lã chã rơi xuống.

Nàng ta cảm thấy không thở nổi, giãy giụa kìm nén mấy lần, giọng nói ngược lại càng lớn lối hơn: "Chuyện di nương ta làm cũng không phải do ta làm! Cũng không phải ta bảo bà ấy làm! Ta...!Năm đó ta mới bốn tuổi..."

Nàng ta run rẩy lẩy bẩy: "Ta, ta có hiểu gì đâu ——"

"Cô nương của ta ơi!" Nhũ mẫu bị doạ đến quỳ phịch trên đất, níu lấy vạt áo cầu xin Tam cô nương.

"Cô nương mệt mỏi, nếu có lời gì thì về phòng sai phóng chúng nô tài, chúng nô tài có liều chết cũng thay cô nương đi làm, bây giờ trời đang nắng gắt, xin cô nương quý trọng quý thể ——"

"Cô nương!" Những nha hoàn ma ma còn lại đều đồng loạt quỳ xuống, cũng có người canh chừng xung quanh, sợ có ai thấy cảnh tượng này sẽ mách thái thái và lão thái thái.

Dũng khí đột ngột xuất hiện trên người Kỷ Minh Đức lại lập tức tản đi.

Nhìn nhũ mẫu chiếu cố mình từ nhỏ đến lớn, Kỷ Minh Đức lại không đành lòng.

Nàng ta tự tay đỡ nhũ mẫu đứng lên, khó chịu trong lòng chuyển thành lời nói: "Ma ma, người sợ gì chứ? Ta cũng không phải Nhị tỷ tỷ, nếu chút chuyện bé xé ra to này mà cũng tới tai thái thái thì ta cũng không giữ ma ma được!"

Thường ma ma có hơi run rẩy, thực sự không thể đáp lại lời này, chỉ có thể cười làm lành với Tam cô nương mà thôi.

...

Kỷ Minh Diêu đương nhiên không hay biết chuyện xảy ra ngoài Hi Hoà Viện.

Mãi đến giờ Thân ba khắc, nàng mới duỗi lưng vươn vai, từ trên giường bước xuống.

Hôm nay thời lượng vận động vượt chỉ tiêu, phải ngủ thêm một lát để cơ thể phục hồi...!Nói nàng lười biếng cũng không sai.

Có điều, thái thái nguyện ý chiều chuộng nàng, Từ lão phu nhân tuy bắt bẻ nhưng nhìn chung không quá ảnh hưởng đến nàng ——

Thái thái xuất thân từ phủ Lý Quốc công, là nữ nhi thân sinh của Lý Quốc Hầu, gia chủ đời trước của Ôn gia, cũng là muội muội ruột thịt duy nhất của Lý Quốc bá, đương gia* tại nhiệm.

Thái thái lại là nữ nhi song toàn, nhiều năm ở Kỷ gia đều giữ lễ chuyên cần tài đức sáng suốt, gần như không phạm sai lầm, trong kinh thành cũng được ca ngợi là phu nhân đương gia rất mực hoàn hảo, trong mối quan hệ bà tức, Từ lão phu nhân cũng phải tôn trọng thái thái mấy phần, sẽ không can thiệp vào chuyện thái thái thương yêu thứ nữ.


Mặc dù có không ít lần nàng bị âm thầm tính toán như hôm nay hoặc lợi dụng tình hình để khiến trách nặng nề...

*Đương gia: gia chủ, người đứng đầu gia tộc.

Nhưng cũng không gây ra tổn hại nào lớn đối với nàng.

Toan tính của Từ lão phu nhân không thành, nàng bị mắng hai câu cũng không mất miếng thịt nào.

Còn về mấy chuyện trừng phạt thân thể hay ngược đại thứ nữ không thích thì chỉ có những nhà không có "thể diện" mới làm.

Cao môn đại hộ nào cũng "tốt khoe xấu che", bởi chẳng may bị truyền đi thì không những tổn hại danh tiếng phủ An Quốc công mà còn khiến giá trị của nữ nhi bị giảm sút trong mối hôn sự.

Kỷ Minh Diêu lười biếng nằm trên giường, lật bừa một quyển sách tiêu khiển mà Ôn Tòng Dương đưa cho nàng, mở ra xem, hoá ra là truyền kỳ "tân biên" của Hồng Phất Nữ và Lý Tĩnh.

Bích Nguyệt cùng nha hoàn sắp xếp y phục mùa hè, nhìn cô nương cười: "Đợi mấy ngày nữa đi lễ, cô nương muốn cái gì thì có thể nói Ôn Đại gia."

"...!Thế thì cũng không..." Kỷ Minh Diêu đang buồn cười trước mạch não của vị tác giả này nên phản ứng chậm nửa nhịp.

"Bây giờ là biểu ca, đi lễ cũng không ——"

Kỷ Minh Diêu ngẩng đầu nhìn Bích Nguyệt.

Bích Nguyệt cười "hi hi", nhích lại gần cô nương: "Sao cô nương không nói tiếp thế?"

"Nói cái gì?" Kỷ Minh Diêu dùng sức trừng nàng.

"Nói ra cho các muội chê cười ta à?"

"Cô nương minh giám!" Xuân Giản và mọi người đều bật cười.

"Bích Nguyệt tỷ tỷ đâu có dám chê cười cô nương!"

"Muội ấy không dám, các muội thì dám!" Kỷ Minh Diêu rút khăn tay ra, vờ như muốn đánh các nàng, nhưng chính nàng cũng không nhịn được mà bật cười.

"Cái đám nha đầu hư hỏng này!"

Trong phòng không ngừng ríu ra ríu rít, truyền ra bên ngoài khiến đám bà tử đang nghỉ ngơi dưới mái hiên cũng thấy vui lây, có một bà tử từ ngoài viện bước vào, chia sẻ tin tức cho mọi người: "Tiểu Thôi đại nhân cáo từ rồi, lão gia đích thân ra tiễn, mà Đại cô nương cuối cùng cũng không bước ra."

Mọi người nheo mắt nhìn vào trong phòng, thấy các nàng không còn đùa cợt thì cũng nhỏ tiếng hơn:

"Nếu Đại cô nương không khoẻ, sao trong nhà không mời đại phu?"

"Hay là sợ đụng chạm Tiểu Thôi đại nhân, không tiện?"


"Hôn sự cũng quyết rồi, cũng không phải khách lạ, sợ gì mà không tiện?" Một người lập tức nói.

"Chưa kể, thái thái, lão thái thái đều thương Đại cô nương như vậy, sao vì e ngại người ngoài mà không mời đại phu cho Đại cô nương được."

Có người phụ hoạ: "Phủ chúng ta lớn như vậy, đại phu vào cửa nào mà không được? Tiểu Thôi đại nhân cũng đâu biết được."

"Cũng phải..."

...

Lúc Thôi Giác về đến nhà, huynh trưởng đang ở trong thư phòng.

Huynh đệ thân quen không cần giữ lễ tiết.

Thôi Giác gật đầu chào huynh trưởng, sau đó rửa tay, vào gian trong cởi áo ngoài, đổi một bộ y phục vải bông màu xanh nhạt mặc ở nhà, chỉnh lại vạt áo rồi mới ra ngoài, chắp tay hành lễ, lên tiếng: "Để Đại ca đợi lâu."

"Không đợi bao lâu." Mặc dù là huynh trưởng, Thôi Du chưa bao giờ tỏ vẻ uy nghiêm trước mặt Thôi Giác, khuôn mặt của hắn thậm chí còn dễ gần hơn Thôi Giác, hắn mỉm cười hỏi: "Giờ này mới về...!Xem ra hôm nay không tệ nhỉ?"

"Đúng vậy." Đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của huynh trưởng, Thôi Giác bình thản trả lời.

"Kỷ Đại cô nương không khoẻ trong người, cả ngày hôm nay đệ ngồi đàm luận văn chương mới nhất với An Quốc công."

"Thế, thế ——" Thôi Du quả thật không hình dung ra tình huống này.

Toàn bộ lời nói hắn chuẩn bị để trêu chọc ấu đệ đều mắc kẹt lại cổ họng, chỉ có thể hỏi: "Vậy...!Phủ An Quốc công có nói Kỷ Đại cô nương bị làm sao không?"

Thôi Giác uống xong nửa chén trà, bày giấy bút ra, bắt đầu viết những cảm ngộ mà hôm nay đã đàm luận cùng An Quốc công, y thản nhiên đáp lời: "An Quốc công không đề cập đến, tất nhiên là không tiện nói với đệ."

Thôi Du nghĩ ngợi, dù nghe cũng có lý nhưng trong chuyện này vẫn có gì đó bất ổn, hắn nghĩ tới nghĩ lui nhưng cũng chẳng nghĩ ra, đành khuyên đệ đệ: "Dù sao cũng là tức phụ tương lai của đệ, sao đệ không quan tâm nhiều hơn?"

"Còn chưa thành thân, song phương không quen biết, dò hỏi nhiều, e là mạo phạm." Thôi Giác bắt đầu viết sang trang thứ hai.

"Đệ thật là ——" Thôi Du chỉ tay, rồi cười bất đắc dĩ.

"Thôi, cái tính này của đệ mãi cũng không sửa."

Hắn đứng lên: "Tối nay ta dùng cơm với tẩu tử, đệ ăn một mình đi."

"Đại ca đi thong thả." Thôi Giác đặt bút xuống, định tiễn huynh trưởng.

"Lo làm việc của đệ đi!" Thôi Du đè y ngồi xuống, chắp tay tự mình ra ngoài, cước bộ thong dong.

Không còn bị ai phân tâm, Thôi Giác nhanh chóng viết xong vài trang giấy, tự mình cân nhắc phê bình chú thích sửa chữa.

Sắc trời dần tối, bóng tre ảm đạm đổ xuống nền gạch xanh của nhà chính.

Gã sai vặt nhẹ tay nhẹ chân đốt đèn, ánh lửa bùng lên khiến trong phòng như có thêm sinh khí.

Thôi Giác ngẩng đầu khỏi án thư.


Y nhớ đến vẻ mặt của vị công tử nhà họ Ôn, Ôn Tòng Dương khi nhìn về phía Kỷ Nhị cô nương.

—— Không hề che giấu nồng nhiệt, tựa như những ánh lửa này.

Y hiểu, Đại ca hy vọng y có thể nhiệt tình hơn với mối hôn sự này, hoặc có lẽ là với Kỷ Đại cô nương.

Nhưng làm gì có ngọn lửa nào có thể nồng nhiệt mấy mươi năm mà không tắt?

Không phải y nghi ngờ tình cảm giữa công tử Ôn gia và Kỷ Nhị cô nương, có điều, y chỉ hy vọng mình và thê tử có thể như nước sông chảy mãi không hết.

Tựa như Đại ca và tẩu tử.

Tựa như...!Phụ thân và mẫu thân.

...

Trời đã sẫm tối, Ôn Tòng Dương rốt cuộc cũng về đến phủ Lý Quốc công.

Mặc dù cô mẫu có ý giữ hắn ở lại một đêm rồi về, nhưng hôm nay hắn và Diêu muội muội...!Gặp nhau, không giống như biểu huynh muội gặp gỡ như khi trước! Chuyện cần trịnh trọng thì phải trịnh trọng, dù có ra sao hắn cũng phải về nhà bẩm chuyển với trưởng bối!

Vừa nhảy xuống ngựa, hắn đã chạy nhanh như chớp về phía phòng của tổ mẫu.

Lão phu nhân Trương thị và phu nhân Hà thị của phủ Lý Quốc công đã chờ hắn từ sớm.

Nghe tiếng bước chân của hắn, bà tức người thì gọi nha hoàn châm trà, người thì đứng lên chạy ra đón, phu nhân ôm nhi tử, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, đau xót hỏi: "Sao lại say sưa thế này?"

"Con không để ý nên uống thêm mấy chén, để lão thái thái và thái thái mệt mỏi đợi con." Ôn Tòng Dương nhẹ nhàng gạt qua đề tài này, hắn đỡ mẫu thân vào trong, cười hỏi.

"Tối nay thái thái ăn gì?"

"Còn có thể ăn gì? Chỉ là mấy món ở nhà thôi.

Nào có được rượu thịt thơm ngon như nhà cô cô con chứ? Đúng không?"

Hờn dỗi xong, Hà phu nhân cũng buông tha nhi tử, bèn hỏi chính sự: "Hôm nay thế nào?"

Ôn Tòng Dương không ngốc, hắn cũng cảm giác được mình không nên thể hiện yêu thích với Diêu muội muội trước mặt mẫu thân.

Có thể ở bên cạnh Diêu muội muội như hôm nay khiến hắn rất vui vẻ, càng nói càng hào hứng, mà mẫu thân và tổ mẫu lại truy hỏi rất kỹ càng, thế là hắn vô thức nói ra hết sạch.

Thấy thân tôn tử* và ngoại tôn nữ** sắp thành chuyện tốt, Trương lão phu nhân rất hài lòng.

*Thân tôn tử: cháu trai ruột.

**Ngoại tôn nữ: cháu gái bên ngoại.

Ngoài mặt Hà phu nhân cũng cười, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Đợi nhi tử về phòng, bà ta cùng bà mẫu thảo luận chuyện đến Kỷ gia cầu hôn, sau đó cáo lui ra ngoài, trên đường về không nhịn được mà cảm thán với tâm phúc: "Để ý mấy năm nay, nha đầu Minh Diêu cũng tốt, cũng coi như là hiểu chuyện, chỉ có điều quá tốt...!Con bé lại khiến Đại gia nhà ta mê mẩn không biết đất trời, e là thành thân xong không biết sẽ thế nào đây! Sợ là Đại gia nhà ta quên cả người mẫu thân...!Phụ thân này luôn quá."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận