Sáng ngày hôm sau.
Cảnh Vân Trăn lái xe mang Úc Khải về nhà.
Mẹ Cảnh và cha Cảnh nhiệt tình chào đón.
"Tiểu Khải, Vân Trăn, các con tới rồi? Ai da, sao các con mặt ít như vậy, có lạnh không?"
"Chào chú dì ạ, chúng con không lạnh "
Úc Khải cuối cùng cũng gặp được cha Cảnh trong truyền thuyết, giống như trong tưởng tượng của cậu, cha Cảnh thoạt nhìn là một người đàn ông chính trực uy nghiêm, tràn đầy khí thế, nhưng trên mặt lại mang nụ cười, ánh mắt nhìn cậu vô cùng nhiệt tình, chủ động cầm tay cậu.
"Hoan nghênh hoan nghênh, chú là cha của Cảnh Vân Trăn."
"Chào chú Cảnh."
Nhưng chờ tới khi nói với Cảnh Vân Trăn, cha Cảnh lập tức lạnh mặt, trong mắt tràn đầy ghét bỏ: "Còn biết trở về? Có điều mày cũng chỉ có chút tác dụng này thôi."
Hộ tống cá mặn quốc gia bảo hộ về nhà.
Cảnh Vân Trăn:?
Hắn thật sự là con trai ruột sao?
Cha Cảnh: "Ta nhớ rõ năm ngoái có ai đó từng nói, ai đó còn về cái nhà này, thì người đó chính là chó con."
Cảnh Vân Trăn: "Ba! Lão cổ hủ, ba cho rằng con muốn về à, nếu không phải mẹ...."
"Được rồi, được rồi."
"Anh!"
Mắt thấy còn chưa vào cửa nhà, hai cha con này lại sắp cãi nhau, mẹ Cảnh và Úc Khải mau chóng khuyên can, đẩy mạnh hai người vào trong.
Ngoài cha Cảnh và mẹ Cảnh ra, nhà họ Cảnh còn có bốn đứa con khác cũng đều ở nhà, một phòng đầy người, vô cùng náo nhiệt.
Đối với vị "đại ân nhân" cuối cùng cũng thu lấy tai họa Cảnh Vân Trăn này đi mà nói, mọi người đều biểu hiện vô cùng hoan nghênh.
Anh cả và chị dâu cả bế con đứng lên, mời bọn họ ngồi xuống sô pha: "Đi đường vất vả, mau tới ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút."
"Oánh Oánh, đây là chú ba và chú Úc của con."
"Oa ~" bạn nhỏ giọng đầy trẻ con oa lên một tiếng, cực kỳ thành thật trả lời: "Chú ba và chú Úc thật là đẹp trai ~~"
Người một nhà vui vẻ, anh hai Cảnh nhéo mặt Oánh Oánh: "Sao con còn nhỏ đã thích nhìn trai đẹp như vậy? Quả thực giống thím hai của con như đúc."
Lúc này thím hai của Oánh Oánh và hai cô em gái nhà họ Cảnh đã vây lấy Úc Khải, hai mắt sáng lên.
"A a a, cư nhiên thật sự là Úc Khải, xin phép cho em thét to một chút!!"
"Nhìn đi, em đã nói rồi, em không lừa mọi người!"
"Tôi đang nằm mơ sao?! Nam thần của tôi cư nhiên thành bạn trai của em trai chồng tôi?! Trời ơi!!"
"Có phải về sau em có thể thường xuyên nhìn thấy Úc Khải đúng không?!"
"Anh, anh đúng là có tiền đồ!"
Cảnh Vân Trăn đang lạnh nhạt đối mặt với cha Cảnh nghe vậy lập tức cao ngạo ưỡn ngực.
Chứ gì nữa!
"Được rồi." Hắn ôm lấy Úc Khải: "Mọi người đủ rồi đấy, còn cho người ta ăn cơm nữa không?"
Mẹ Cảnh cũng cười nói: "Các con đừng vây quanh như vậy, Tiểu Khải người ta cũng không phải tới mở họp mặt fan, lại đây ăn cơm đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi."
Trên bàn cơm, Úc Khải mới đầu còn rất khẩn trương, nhưng cả gia đình đều không coi cậu là người ngoài, vừa nói vừa cười, hỏi rất nhiều tin tức bát quái giới giải trí về bọn họ, rất nhanh liền bị kéo cho thả lỏng hơn.
Cơm nước xong, mọi người ngồi trong phòng khách, nhìn máy chiếu thảo luận nên xem phim điện ảnh hay phim truyền hình gì.
Chị hai Cảnh đề nghị: "Xem gala xuân đi!"
Cảnh Tiểu Vi: "Hả? Gala xuân? Không phải mọi người xem rồi sao? Hơn nữa gala xuân có gì hay chứ? Năm nào gala xuân cũng đều như vậy."
Còn không phải là ca hát nhảy múa khiêu vũ, biểu diễn tiểu phẩm hay sao? Cũng không phải nói không hay, chỉ là hàng năm đều như vậy, không có gì mới mẻ.
Chị dâu hai tiếp tục đề tài: "Này, Vi Vi, không phải em còn chưa biết đấy chứ? Gala xuân hôm qua đều bùng nổ lên hot search, em không thấy à?"
Cảnh Tiếu Vi: "Không, không phải em mới ngủ dậy à? Hơn nữa mỗi năm đều lên hot search, năm nay thì có gì khác chứ?"
Tối qua cô và một đám bạn học cùng nhau tới quảng trường xem hội đèn lồng, ba giờ sáng mới về nhà, còn phải tẩy trang gội đầu, xong xuôi đã hơn bốn giờ, ngả đầu liền ngủ, vừa mới nghe nói Cảnh Vân Trăn và Úc Khải sắp tới rồi, mới nhanh chóng bò dậy.
"Không, năm này thì khác."
"Thật sao?" Cảnh Tiếu Vi có chút không tin, cô lấy di động mở Weibo lướt một chút, click vào đề tài.
Sau đó chỉ qua mấy đoạn video ngắn liền khiến cô xem đến ngây người, lập tức hét lên muốn xem toàn bộ.
Khác với gala xuân mọi năm, năm này, mở màn là cảnh sương khói lượn lờ, thần bí khó lường.
Khi khói trắng tan đi, trên trung tâm sân khấu gala xuân cư nhiên có mấy "đảo nhỏ" treo lơ lửng trên không?!
Cảnh tượng giống như chỉ có thể xuất hiện trong những câu chuyện thần thoại cổ xưa, mấy cô gái cực kỳ xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, ăn mặc trang điểm giống như tiên nữ nhẹ nhàng nhảy múa trên không trung, nhảy điệu múa cổ điển mở màn của ga la xuân.
Thân hình các cô nhẹ như chim yến, hai tay mềm mại không xương, như những con bướm bay múa trong vườn hoa, uyển chuyển nhẹ nhàng khiến người say mê.
Hai mắt Cảnh Tiếu Vi trừng lớn: "Các cô ấy cũng quá lợi hại nhỉ?"
Nhảy múa trên không trung cũng không hiếm thấy, nhưng rất ít người có thể làm được giống như các cô, không những có thể tùy ý bay tới bay lui trên sân khấu, dáng người còn đẹp tới mức khiến người kinh ngạc cảm thán.
Thậm chí, những vũ công này còn bay tới rất gần vị trí khán phòng, khiến hàng khán giả phía trước mặt đầy kinh diễm.
Khi các cô múa được một nửa, cao trào xuất hiện, toàn bộ sân khấu đột nhiên tối om, ngay sau đó, một luồng sáng từ phía xa phóng tới, sau đó một cô gái mặc bộ váy xinh đẹp từ trung tâm luồng sáng —— bay qua phía trên khán phòng!
Trong nháy mắt, giống như tiên nữ hạ phàm!
"Oa!!!"
"Trời ơi!!!"
Toàn trường khiếp sợ.
Cảnh Tiếu Vi lập tức tới gần màn ảnh, mở to hai mắt nhìn: "Wow! Sao hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của dây thép?"
Người khác không biết vì sao, nhưng Úc Khải lại rất rõ ràng, bởi vì căn bản không có dây thép thôi.
Đây là hiệu quả dựa trên kỹ thuật "phi thiên vũ y" mà cậu nộp lên lúc trước tạo ra!
Không chỉ người, ngay cả "đảo nhỏ" lơ lửng cũng là thật sự lơ lửng!
Tới khi điệu múa mở màn kết thúc.
Sương khói mờ ảo tan đi, "đảo nhỏ" treo lơ lửng trên không cũng bay lên không trung, biến mất.
Trong năm người dẫn chương trình, lại có một người là người máy!
Người máy này không giống như những người máy đáng yêu thường thấy khác, ngoại hình của người máy này cực kỳ ngầu lòi, vừa cao vừa to, một thân khôi giáp màu đỏ thẫm, đứng ở nơi đó, giống như một vị tướng quân cao lớn!
Ban đầu khi nó lên sân khấu còn khiến mọi người có chút sợ hãi, nhưng khi nó mở miệng, giọng nói địa phương lập tức khiến mọi người bật cười.
"Đang làm gì thế? Ăn chưa?"
"Ha ha ha ha!!"
"Đây là người máy vùng Đông Bắc à?! Ha ha ha!"
Toàn trường cười ầm lên.
Úc Khải cảm giác người đàn ông nào đó bên cạnh hai mắt phát sáng, hắn tới gần, nhỏ giọng nói: "Tiểu bảo bối, nhà của chúng mình về sau có thể mua một cái này không? Đặt một cái có ngoại hình của Quan nhị gia."
Úc Khải: "......Không thể!"
Một cái Cyberpunk Quan nhị gia đã đủ rồi, một ông thần lớn như vậy đặt trong nhà dâng hương, làm ơn, cậu thật sự sẽ không ngủ được!
Mỗi một tiết mục về sau, người máy này đều phối hợp với người dẫn chương trình hoàn mỹ hoàn thành các loại tiết mục, còn biểu diễn ca hát, viết thư pháp đánh bóng bàn...., thậm chí còn trò chuyện với những khán giả may mắn trong phần tương tác.
Trình độ trí năng cao đến kinh người.
Ngoài khuyết thiếu về mặt tình cảm của giọng nói ra, mọi thứ đều hoàn mỹ.
Thậm chí có người còn nghi ngờ có phải bên trong có người thật điều khiển!
Tới tiết mục thứ năm.
Lại chơi trò mới.
Úc Khải cùng Cảnh Vân Trăn lên sân khấu!
Cảnh Tiếu Vi: "Hả"
Cảnh Tiếu Vi bỗng nhiên quay đầu: "Oa, anh, ngày hôm qua hai anh còn đi kinh độ ghi hình gala xuân? Rất bận nha."
Kết quả vừa thốt ra lời này, người trong nhà đều cười.
"Mọi người cười gì thế?" Cảnh Tiếu Vi ngơ ngác, nhưng rất nhanh cô đã biết vì sao.
Tiết mục của Úc Khải và Cảnh Vân Trăn là biểu diễn một tiểu phẩm + ma thuật, tới cuối cùng công bố mới biết được, đây cũng không phải Úc Khải và Cảnh Vân Trăn thật, mà là hình chiếu lập thể của hai người bọn họ!
Đây là "Ma thuật khoa học kỹ thuật"!
Cảnh Tiếu Vi lại hét lên lên: "Lợi hại quá đi mất?! Cư nhiên là hình chiếu, ngay cả em gái ruột như em cũng không nhận ra!"
Vốn dĩ ngay từ đầu cũng muốn cho Úc Khải và Cảnh Vân Trăn tham gia gala xuân, nhưng lúc ấy đang đóng phim, không có thời gian diễn tập.
Vì thế đơn giản thu hình ảnh của hai người, sau đó chế tác hình chiếu lập thể, cứ như vậy không chỉ kiếm được nhân khí của《Phóng viên cá mặn thực tập 》 và 《 Trừ ác 》, mà còn lộ mặt trên gala xuân, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ buff mới của Úc Khải.
【 Tham gia một chương trình lớn có tỉ lệ người xem hơn 15%.
】
Nói như thế nào Úc Khải cũng là Âu hoàng mà nhỉ? Đây còn không phải là buồn ngủ đưa gối đầu sao?
Điểm nhân khí bội thu!
Vì thế từ 《 Trừ ác 》công chiếu ngày hôm kia, cùng với "lộ mặt" trong gala xuân ngày hôm qua, điểm nhân khí của Úc Khải vẫn luôn tăng lên vù vù!
Tốc độ có thể nói rất đáng sợ!
Tiểu hệ thống lại kích động muốn ngất đi, điên cuồng thông báo điểm nhân khí trong đầu Úc Khải, sau đó vì quá ồn ào bị Úc Khải cấm ngôn.
Cảnh Tiếu Vi một hơi xem xong chương trình chiếu lại, còn có chút chưa đã thèm.
"Quá đẹp!"
Đây là một chương trình gala xuân chưa từng có từ trước tới giờ, chương trình có sự kết hợp vô cùng hoàn mỹ giữa văn hóa truyền thống nước Thiên Long và công nghệ cao.
Ai xem mà không phải tán thưởng một câu "Nước Thiên Long tuyệt vời"?
Chỉ với chương trình gala xuân này, bọn họ có thể thổi một năm!
"A a a! Lợi hại quá đi mất!" Cảnh Tiếu Vi chỉ hối hận ngày hôm qua không xem phát sóng trực tiếp: "Nước mình quá lợi hại!"
Còn không phải sao, nhảy múa trên không, người máy AI trí năng cao cấp, hình chiếu lập thể và một loạt màn trình diễn kết hợp khoa học công nghệ.
Kinh diễm tứ phương.
Đây mới là biểu hiện của văn hóa và thực lực!
Tất cả người Thiên Long đều cảm thấy tự hào vì điều này.
Tới buổi chiều, giọng nói của hệ thống trong đầu Úc Khải đột nhiên vang lên.
【Tinh —— chúc mừng ký chủ, điểm nhân khí thành công đạt tới 20 triệu! 】
【Kho hàng phần thưởng sắp thăng cấp! 】
Úc Khải: "Lại cần ba ngày hay là năm ngày?"
Hệ thống: 【Không không không, lập tức lập tức, năm phút! 】
Úc Khải: "Nhanh như vậy?"
Hệ thống: 【 Đương nhiên, ta cũng sẽ thăng cấp mà! 】
Tiểu hệ thống âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, một tháng qua nó tăng ca thâu đếm suốt sáng, chính là vì đuổi theo bước chân của ký chủ, tìm về mặt mũi của một hệ thống!!
Cũng không thể để những hệ thống khác chê cười nó!
Úc Khải: "Vậy được."
Vì thế cậu nhắn tin cho Đường Hân Nhiên báo cáo một chút: "Chị Hân, em đạt tới 20 triệu điểm nhân khí, hệ thống nói 5 phút là có thể hoàn thành thăng cấp."
"Tốt." Đường Hân Nhiên lập tức trả lời: "Vậy em xuất hiện đi, chị mở cửa thuấn di."
Úc Khải đến nhà họ Cảnh định ở lại ba ngày, đi cùng cậu là một chiếc xe tải được bọc giáp chở cửa thuấn di.
Thuận tiện cho cậu tùy thời trở về.
Úc Khải: "Anh, em đi một chuyến tới viện nghiên cứu khoa học."
Cậu tới gần bên tai Cảnh Vân Trăn nhẹ giọng kể lại một số chuyện đã xảy ra.
Cảnh Vân Trăn: "Anh về cùng em nhé?"
"Không cần, anh cứ ở nhà đi, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, em cùng lắm một tiếng sau sẽ trở lại."
Cảnh Vân Trăn: "Được rồi, vậy có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Chờ Úc Khải rời đi, Cảnh Tiếu Vi bắt lấy cơ hội này đi tới cạnh Cảnh Vân Trăn, bát quái hỏi: "Anh, anh và anh Tiểu Khải nói chuyện yêu đương cũng một năm rồi nhỉ? Chuẩn bị bao giờ đăng ký?"
"Khụ."
Câu hỏi này rất hay.
Cảnh Vân Trăn đầu tiên nâng tay cầm lấy cái ly.
Cảnh Tiếu Vi:?
Sau đó lại nâng tay lên vuốt vuốt tóc.
Cảnh Tiếu Vi:??
Cuối cùng hắn dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Cảnh Tiếu Vi:???
Cảnh Vân Trăn: "......"
Được rồi, hắn thu tay lại, giả bộ bâng quơ mở miệng nói: "Hôm nay có hơi nóng nhỉ."
Nóng? Cảnh Tiếu Vi vừa định nói, không nhiệt mà, trong nhà có điều hòa nhiệt độ ổn định, nóng chỗ nào.
Kết quả giây tiếp theo, liền thấy Cảnh Vân Trăn tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay xuống, cầm trong tay quạt quạt gió giả vờ bâng quơ nói: "Ái chà, như này mát hơn nhiều rồi."
Nóng không phải nên cởi quần áo sao, anh tháo nhẫn làm gì?!
Cảnh Tiếu Vi bỗng nhiên nhận ra: "Anh, cái nhẫn này...."
"À, bị em phát hiện rồi." Cảnh Vân Trăn lập tức đeo nhẫn lại, ra vẻ bình tĩnh nói: "Chiếc nhẫn này là Tiểu Khải tặng anh, thiết kế riêng, đẹp nhỉ?"
"Như em thấy đấy, bọn anh đã đính hôn."
Cảnh Tiếu Vi: "......?"
Cảnh Tiếu Vi tức giận đến muốn đánh người: "Anh, anh quá đáng, anh đây là lừa chó tới giết!!!"
"Rõ ràng là tự em hỏi." Cảnh Vân Trăn đắc ý hừ một tiếng.
Cảnh Tiếu Vi: "Nhưng mà anh, anh đeo trên tay như vậy, không sợ fan của anh thấy à?"
"Thấy thì thấy thôi."
Cảnh Vân Trăn mới không quan tâm đâu.
Hơn nữa điều này còn nhắc nhở hắn, hắn cầm lấy di động, tìm một vị trí tương đối đẹp trong nhà, trực tiếp giơ tay lên chụp một bức selfie.
Sau đó đã đăng lên Weibo.
......
Lúc này Úc Khải còn không biết chuyện gì xảy ra, cậu thông qua cửa thuấn di đi tới viện nghiên cứu khoa học.
Sau khi đặt được 20 triệu điểm nhân khí, không chỉ kho hàng phần thưởng thăng cấp, mà có thể ngẫu nhiên có được một bản vẽ.
Vận may cẩm lý mặn của cậu lại lần nữa bạo hồng, ngẫu nhiên lấy được bản vẽ của cửa thuấn di.
"Wow!" Hai mắt của nhân viên nghiên cứu khoa học sáng lên: "Tiểu Khải, vận may này của cậu, có thể nói là quốc bảo!"
Còn không phải sao? Cho tới giờ, tổng cộng có 4 bản vẽ ngẫu nhiên, đều là những bản vẽ công nghệ kỹ thuật rất khó và có giá trị.
Hoàn toàn tránh được một vài công nghệ mà bọn họ đã tạo ra được như nội y điều chỉnh nhiệt độ, vận khí tốt đến bùng nổ.
Lúc này sau khi hệ thống cập nhật, đương nhiên lại xuất hiện ba loại công nghệ cao mới.
Phân biệt là phương tiện đi trên đất bằng, dưới nước và hàng không, tùy thân không gian và cửa sổ thời không.
Hai món đầu vừa nghe tên là đại khái có thể biết được là thứ gì.
Hệ thống: 【Phương tiện đi trên đất bằng, dưới nước và hàng không, nó không những có thể đi trên đường, trong nước, còn có thể bay trên trời, khi kẹt xe thì bay lên trời, vút một cái vài phút là có thể tới nơi, có phải thú vị lắm không? 】
007 nhà bên nghe xong đều thèm phát khóc!
Tuy nói có cửa thuấn di, nhưng dù sao cũng phai mang cửa tới nơi trước mới có thể sử dụng, cho nên đôi khi cần dùng gấp, chiếc xe này vô cùng thuận tiện.
Quan trọng nhất là nó còn biết tàng hình!
Như vậy cho dù có bay lên trời cũng không bị phát hiện.
Úc Khải: "Radar cũng không kiểm tra đo lườn ra được sao?"
Hệ thống: 【Đương nhiên, với trình độ khoa học kỹ thuật của các cậu hiện tại, chắc chắn không kiểm tra đo lường ra được.】
Vậy đúng là rất trâu bò!
Nếu có thể nắm giữ kỹ thuật này, kết hợp với camera mini phi hành lúc trước, chế tạo ra máy bay tàng hình không người lái, lẻn vào nước địch làm tình báo, chẳng phải là một giây là xong sao?
Món thứ hai, tùy thân không gian.
Thứ này nhìn bên ngoài là một cái nhẫn.
Úc Khải:!
Tới rồi! Nhẫn không giang trong tiểu thuyết huyền huyễn!
Không chỉ bề ngoài, chức năng của thứ này trên cơ bản cũng giống trong tiểu thuyết.
Đeo trên ngón tay, chỉ cần nghĩ một cái, là có thể trực tiếp thu đồ vật mà mình chạm vào trong nhẫn không gian, lại nghĩ một cái là có thể lấy ra.
Cái nhẫn không gian này có thể chứa tổng cộng 50m2, hơn nữa chỉ cần không phải vật sống đều có thể cho vào!
Khoa học kỹ thuật tu tiên, hiểu biết một chút?
Món thứ ba, cửa sổ thời không.
Đệ tam dạng, thời không cửa sổ.
Cái này thậm chí còn tuyệt vời hơn.
Chỉ nhìn bề ngoài, là một cái hộp vuông vắn có thể tích tầm 20m3, công năng giống như Ctrl + Z của máy tính, bất cứ thứ nào bỏ vào, đều có thể hoàn nguyên trạng thái 24 giờ trước.
Úc Khải: "Vậy nếu hiện tại ta gặm một miếng quả táo rồi cho vào, quả táo sẽ khôi phục lại khi bị cắn 24 giờ trước sao?"
Kia nếu ta hiện tại gặm một ngụm quả táo bỏ vào đi, quả táo liền sẽ khôi phục lại dáng vẻ 24 giờ trước khi bị cắn sao?"
Hệ thống: 【 Thông minh! 】
Úc Khải: "Đệt......"
Vậy thì cũng quá lợi hại rồi nhỉ? Đây thật sự là khoa học kỹ thuật sao? Đây là ma pháp đúng không?
Thật sự vượt quá sức tưởng tượng.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, kỳ thực cái này cũng không có gì là không thể, dù sao nếu đặt ở trăm năm trước, chắc chắn cổ nhân cũng không nghĩ ra.
Đi động, máy tính, ô tô, vệ tĩnh hỏa tiễn các loại công nghệ cao.
Cho nên kỹ thuật này, có gì mà không khoa học nhỉ? Bọn họ sớm hay muộn có thể nắm giữ!
Đáng tiếc cái này không sử dụng được với vật sống, nếu không hôm nay bị thương, sử dụng một chút, lập tức sẽ quay lại trước lúc bị thương.
Bất cứ ai bị thương như nào đều có thể cứu được.
Nhưng cho dù không thể sử dụng được với vật sống, nhưng chỉ cần nó có thể lấy lại những vật đã bị hủy bỏ, như vậy chẳng phải nó có thể khiến những tài nguyên khan hiếm trở nên vô cùng vô tận sao?
Hiển nhiên, Đường Hân Nhiên cũng nghĩ đến điểm này, lập tức kích động báo cáo lên trên.
Ngồi chờ bên trên phản hồi.
"Tiểu Khải, Tết nhất, tới cũng tới rồi, muốn tham quan một chút sao?"
"Được ạ."
Khoảng thời gian trước vội vàng đóng phim, đã rất lâu Úc Khải chưa tới nơi này rồi.
Mấy năm nay, viện nghiên cứu khoa học có biến hóa nghiêng trời lệch đất, toàn bộ tòa nhà được xây thêm ba tầng hầm bên dưới.
Ba tầng ngày chuyên môn dùng để nghiên cứu khoa học kỹ thuật tương lai.
Ở tầng thứ nhất, Úc Khải thấy rất nhiều người máy, có một số là bán thành phẩm, có một số đã bắt đầu làm việc.
Chúng nó trực tiếp thay thế nhân viên nghiên cứu khoa học làm một vài việc như khuân vác vật nặng, có tính nguy hiểm hoặc là công việc điều khiển máy móc buồn tẻ.
"Đó là người máy phá bom, đó là người máy dọn dẹp, đó là người máy sử ống nước....."
"Đúng rồi, Tiểu Khải, em thấy cái kia không?"
Úc Khải nhìn theo ngón tay của Đường Hân Nhiên, trong giây lát bị hoảng sợ, bởi vì trên bàn của căn phòng nghiên cứu kia cư nhiên đặt nửa con "người"!
Nhưng nhìn kỹ mới nhận ra, đó không phải người, là người máy.
Là do làm quá chân thật, nhìn thoáng qua giống như người thật.
Đường Hân Nhiên: "Thế nào? Nó được tạo ra dựa theo người máy trợ lý mà em nộp lên kia đấy."
Úc Khải: "Rất lợi hại."
Nhìn bề ngoài đã vô cùng giống người thật.
"Trí thông minh thì sao?"
Đường Hân Nhiên: "Còn đang thí nghiệm, nhưng chắc chắn thông minh hơn người máy ở trên sân khấu gala xuân kia.
Kế hoạch là đầu năm sau sản xuất nhóm đầu tiên, dùng để chăm sóc người già và trẻ em, có thể giảm bớt một số gánh nặng cho người trẻ.
Hiện tại người trẻ tuổi trên có già dưới có trẻ, chịu áp lực các khoản vay mua nhà mua xe, bắt buộc phải làm theo 996, quá khó khăn.
(Bí: Văn hóa 996 chính là cách người dân Trung Quốc ám chỉ lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.)
Đường Hân Nhiên: "Đúng rồi, người máy phía sau nó, em đoán xem dùng làm gì?"
Chỉ nhìn bề ngoài, người máy này không đẹp cho lắm, thuần một màu trắng, mặt ngoài không trang trí bất cứ hoa văn nào, tứ chi thon dài, thẳng tắp, có vẻ không quá thông minh.
Úc Khải: "Người máy khuân vác sao? Hình như có hơi nhỏ."
Đường Hân Nhiên: "Ha ha, đây là người máy quân dụng, đừng thấy nó có vẻ rất bình thường, nhưng kỳ thực nó có thể lên chiến trường, không những có thể tự ném ra chất nổ, mà còn có thể chiến đấu với quân địch."
Úc Khải: "Lợi hại như vậy?"
Đường Hân Nhiên: "Không sai, nó cực kỳ nhanh nhạy, tốc độ cũng rất nhanh, nếu chạy hết sức người bình thường không thể chạy bằng nó, hơn nữa nó có thể leo trèo, lộn ngược ra sau, nhảy một chân, các động tác yêu cầu cao độ, có thể dễ dàng nhảy lên bậc thang chừng 1 mét.
Ở tình huống một đối một, cho dù có vũ khí, người thường cũng không phải là đối thủ của nó."
Người máy không cảm giác được đau đớn, sẽ không sợ hãi, sẽ không sai lầm, một khi tiếp nhận mệnh lệnh, trước khi oàn toàn bị phá hủy đều sẽ chấp hành nhiệm vụ.
Nhớ tới triển lãm khoa học công nghệ trước đó, những người Tây đại lục vì đám chó robot công nghệ cao mà dào dạt đắc ý, thật sự nực cười.
Úc Khải càng thêm chờ mong triển lãm khoa học công nghệ nước Thiên Long tổ chức sắp tới.
Tiếp theo Đường Hân Nhiên lại dẫn cậu đi xem rất nhiều thành quả nghiên cứu phát minh công nghệ cao mới nhất.
Game online thực tế ảo, cửa hàng thực tế ảo, chip hiệu suất cao, di động siêu mỏng như tấm thẻ, mắt kính trí năng, thiết bị tự động báo nguy, xe hơi tự động không người lái, thuốc đặc hiệu trị ung thư ác tính đã tiến vào giai đoạn thử nghiệm.....
Có thể tưởng tượng, vài chục năm tới, mấy thứ này sẽ được sử dụng trong cuộc sống của người thường.
Một loại game và hình thức mua sắm hoàn toàn mới, không còn bị kẹt vì chip kỹ thuật của Tây đại lục nữa; giao thông đường bộ tuyệt đối an toàn; người bị ung thư được cứu trị.....
Một thế giới tốt đẹp trong mơ.
*
Bất tri bất giác, hai người đi dạo ở viện nghiên cứu khoa học gần hai tiếng đồng hồ, Úc Khải muốn trở về.
Trước khi đi, Đường Hân Nhiên hỏi: "Tiểu Khải, em xem Weibo mà Cảnh Vân Trăn đăng chưa?"
Úc Khải: "Hả? Anh ấy đăng gì vậy?"
Cậu lấy di động ra xem.
cái gì?"
"Có chủ [ ảnh chụp ]."
Đính kèm là bức ảnh hắn đeo nhẫn tự chụp.
Fan của hắn đều bị hoảng sợ.
[?]
[Đây là chuyện gì xảy ra?!]
[ Không thể nào không thể nào, Cảnh ca anh đính hôn?! ]
Cảnh Vân Trăn chọn đúng bình luận này trả lời: "Ừ, đính hôn."
Khu bình luận lập tức nổ tung.
[ A a a a, không phải chứ, không phải chứ ]
[Chết tiệt ta thất tình!! ]
[ A a a a a, đừng mà, nam thần của ta là của người khác rồi!!!]
Đương nhiên càng có rất nhiều người tò mò.
[ Đối phương là ai thế?! ]
[Đệt, Cảnh ca, anh từ khi xuất đạo tới giờ không hề có scandal, hiện tại đột nhiên chơi một vụ lớn?!]
[À ha, cô bé Kình Ngư cũng thất tình hu hu hu.....]
[ A a a a a, đối phương là người ngoài giới sao?!]
Cảnh Vân Trăn lại lần nữa trả lời: "Tạm thời sẽ không công bố thân phận đối phương, bởi vì không muốn khiến người ấy bị ảnh hưởng không tốt.
Tôi đăng lên chỉ là nói cho mọi người, tôi có đối tượng rồi mà thôi."
Công bố cho cả thế giới biết.
Hắn, Cảnh · học sinh xuất sắc lớp nam đức · Vân Trăn, là người đã có chủ!
"Phốc!" Úc Khải hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hoạt động nội tâm của Cảnh Vân Trăn.
Chàng trai vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy như có một dòng nước ấm tràn vào trái tim, cả người đều ấm lên.
Cập nhìn người đàn ông đẹp trai trong ảnh chụp.
Dùng tầm mắt tinh tế miêu tả hình dáng của hắn, mỗi một đường nét đến hòn mỹ đến động lòng.
Cậu đột nhiên nghĩ đến, cảnh tượng ngày đầu tiên gặp gỡ với Cảnh Vân Trăn.
Lúc ấy cậu chưa từng ngờ tới, mình sẽ ở bên người đàn ông này.
Cậu từng cho rằng trên thế giới này đã không có gì có thể khiến cậu lại thấy hứng thú, ký ức giẫu trong đáy lòng vĩnh viễn sẽ không nói ra miệng, những nỗi đau đó cũng sẽ không bao giờ lành lại.
Nhưng còn may, cậu gặp Cảnh Vân Trăn.
Hắn cho cậu quá nhiều.
Úc Khải: "Chị Hân, em cũng muốn......"
Đường Hân Nhiên: "Có thể, bây giờ cậu cũng có tác phẩm, cậu đã chứng minh thực lực của bản thân với người khác rồi, cậu cũng không phải dựa vào Cảnh Vân Tră mới trở thành đại minh tinh bình hoa."
Úc Khải: "Nhưng mà......"
Một bên cậu muốn đáp lại Cảnh Vân Trăn, nhưng một bên lại lo lắng sẽ ảnh hưởng đến điểm nhân khí.
Đường Hân Nhiên: "Không có gì, cậu là diễn viên chứ không phải thần tượng, yêu đương là tự do của cậu.
Hơn nữa có quốc gia làm hậu thuẫn cho cậu, cậu không phải sợ cái gì hết."
có quốc gia làm hậu thuẫn cho cậu, cậu không phải sợ cái gì hết!
Nghe câu nói này, Úc Khải lập tức an tâm, cảm giác vô cùng an toàn.
"Được, cảm ơn chị Hân!"
Cũng cảm ơn quốc gia ba ba.
Vì thế ba phút sau.
Úc Khải cũng đăng một bài Weibo.
Cậu cố ý tạo tư thế selfie giống như Cảnh Vân Trăn
Đi kèm chữ.
"Thích anh."
Nói cho toàn thế giới.
Em thích anh.
Chính văn hoàn~.