Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống


Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Úc Khải:!!!!
Fuck fuck fuck fuck!
Gọi lại cái quỷ gì? Vì sao đột nhiên vây tường đông cậu? Không khí ái muội như này không phải của cốt truyện ngôn tình sao?
Còn có đây là tư thế mà giữa anh em trong sáng nên có sao?
Xuất hiện, bình luận tung bay trong đầu!
Học bá tiểu cá mặn vừa rồi còn thể hiện khả năng kinh người dùng 5 tiếng học một ngôn ngữ giây phút này đột nhiên đánh mất năng lực tự hỏi, cả đầu đều là suy nghĩ miên man.

Mặt tiểu cá mặn đỏ tới tận cổ, bộ dáng ngốc nghếch quá mức đáng yêu, khiến trong lòng Cảnh Vân Trăn càng thêm ngứa ngáy, khi hắn không nhịn được muốn cúi đầu xuống hôn.

Phía sau truyền đến một giọng nói.

"Tiểu Khải à! ! "
Đường Hân Nhiên từ phòng bên cạnh tới, nhìn thấy cửa phòng Úc Khải không đóng liền trực tiếp đi vào, kết quả đi tới cửa liền thấy hai người đàn ông cơ hồ dán sát vào với nhau.

Cô dừng lại bước chân, lập tức mặt không cảm xúc xoay người rời đi.

"Xin lỗi, quấy rầy.

"
Là cô tới không đúng lúc!
!!! Úc Khải phục hồi lại tinh thần, nhận ra điều gì, vội vàng đẩy Cảnh Vân Trăn ra, sau đó "giảo biện".

"Không! Không phải! Không phải! Chị Hân, chị Hân chị nghe em giải thích! Chúng em chỉ đang đùa giỡn thôi! Không phải như chị nghĩ đâu!"
"Tôi chưa nói hai cậu không phải đùa giỡn mà.

"
"Bọn em là trong sáng!"
"Tôi cũng chưa nói các cậu không trong sáng mà.

"
"Thật đấy, chúng em chỉ là!.

.

Chỉ là! ! ô.

"
Úc Khải không biết phải nói như thế nào, cậu đuổi theo Đường Hân Nhiên một được chạy tới thư phòng, mặt đỏ sắp nổ tung.

Tiểu cá mặn cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người nữa, theo giá sách che mặt ngồi xổm thành một cây nấm.

"Phốc!" Đường Hân Nhiên bị vẻ đáng yêu của Úc Khải chọc cười, không trêu cậu nữa, chủ động rời đề tài: "Tiểu Khải, hôm nay cậu thật là ngầu, lại lên hot search.

"
Úc Khải hơi sửng sốt, đứng lên xin lỗi: "Xin lỗi, chị Hân, em đã không thương lượng với bọn chị trước mà đã làm như vậy.

"
Lúc trước Úc Khải vẫn luôn nghe theo sự an bài của quốc gia ba ba, bảo gì làm nấy, kiên quyết không làm đồng đội heo, ngoan vô cùng, đây là lần đầu cậu tự làm theo ý mình, về mặt lý trí Úc Khải cảm thấy làm như vậy quá bốc đồng.

Mà khi cậu thấy người khác sỉ nhục nước Thiên Long và người Thiên Long, cậu không nhịn được mà tức giận, thậm chí có chút tức giận đến không ngủ được, ngay tại chỗ học ngữ pháp.

"Không, tôi muốn nói cậu làm rất tuyệt.

" Đường Hân Nhiên cười, khen ngợi nói: "Bảo vệ đất nước mình là nghĩa vụ của mỗi một công dân, huống chi là một nhân vật công chúng như cậu, cậu có một cái đầu tuyệt vời.

"
Hiện tại trên mạng đều đang khen ngợi hành vi của Úc Khải.

[ Úc Khải thật là lợi hại, ha ha ha, cho các người cười nhạo người Thiên Long chúng ta, một giây học được một ngôn ngữ, hỏi ngươi có sợ không!]
[Ta quá chi là sung sướng! Thiên tài 66666, xin hãy tiếp tục phun! ]
[Quá đẹp trai! Đã đẹp trai mà đầu óc còn thông minh như vậy, yêu yêu yêu!]
[Úc bảo thực sự rất yêu nước, từ khi xuất đạo luôn từ chối các thương hiệu quốc tế, vẫn luôn đại diện cho các sản phẩm thương hiệu trong nước, cũng không quan tâm có nổi tiếng hay không.

]
[Đúng vậy đúng vậy, lúc trước fan chúng ta còn mắng đoàn đội của cậu ấy, là chúng ta thiển cận! Úc bảo về sau anh quảng bá thứ gì em cũng sẽ mua, vĩnh viễn ủng hộ anh, lên!!!]
Còn có vài người nghi ngờ Úc Khải đang diễn, nói cậu vốn dĩ đã biết tiếng Mil, cố ý làm bộ không biết, có người còn ghen tị.

[Học ngữ pháp thì có là gì? Không phải còn không nói được hay sao, đến lúc đó ra nước ngoài liền mất mặt.

]
[Đúng vậy, vốn dĩ nước mình không bằng các nước ở Tây đại lục, cậu ta còn không biết tốt xấu mà bốc phét, quá mất mặt.

]
[Những người bạn ngoại quốc của tôi đều đang thảo luận về cậu ta, nói minh tinh nước mình có phải đều ma chướng như vậy hay không? Vẻ ngoài khá xinh đẹp, nhưng đầu óc lại không minh mẫn cho lắm.

Thật là mất mặt tới tận nước ngoài!]
Kết quả đám anh hùng bàn phím này lại bị chửi cho sấp mặt.

[Bị điên à, mày diễn mày có thể ôm sách cả đêm như vậy không? Không nhìn thấy mắt Úc Khải đỏ cả lên như kia à? Những việc này đều có video ghi lại, mắt mù thì đi bệnh viện chữa đi!]
[Làm ơn, cho dù là diễn thì tốt xấu người ta cũng bảo vệ đất nước trên mạng nước ngoài? Còn mày thì sao? Chỉ biết sủa bậy trên Weibo, cuộc sống hiện thực chắc chắn bất hạnh lắm nhỉ!]
[ Không thể nào không thể nào, đã là năm 3022 rồi còn có loại bình luận mất não như này? Mình là đứa ngu nên không cho người khác yêu nước sao?]
Cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn, lại thu hút thêm bao nhiêu người qua đường, nhân khí vùn vụt tăng lên tới mức ngay cả một vài phương tiện truyền thông chính thống cũng ca ngợi Úc Khải, nói cậu là thanh niên ba tốt của xã hội.

"! ! Nào có khoa trương như vậy.

"
Khiến cho Úc Khải còn thấy ngượng ngùng.

Lúc ấy cậu nào có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhất thời tức giận quá.

"Cho nên so với việc này, cậu vẫn nên quản lý Cảnh Vân Trăn đi, việc cậu ấy gọi cậu là Úc bảo bối trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu cũng lên hot search rồi đấy.

"
# Úc bảo bối, xông lên!!! #
Khu bình luận fan CP lại vui như ăn Tết, các loại sản xuất đều đã phóng lên đường cao tốc, Úc Khải quả thực không dám nhìn.

Úc Khải: "! ! Tuy vậy nhưng mà, chị Hân, chị không khỏi quá coi trọng em rồi.

"
Một con ngựa hoang mà từ cha ruột cho tới người đại diện đều không quản được, cậu lấy cái gì để quản!
Đường Hân Nhiên cười cười: "Cũng không nhất định đâu.

"
Úc Khải: "Vậy lát nữa em đi thử xem!.

"
Nhưng thật ra đám anh hùng bàn phím đó đã nhắc nhở cậu, Úc Khải chủ động hỏi: "Đúng rồi, chị Hân, có thể mua mấy quyển giáo trình ngữ pháp và tìm cho em giáo viên dạy tiếng Mil được không?"
Tuy cậu tiêu sái viết hơn 1000 chữ tức giận mắng người nước ngoài, nhưng một cái từ đơn cậu cũng không phát âm ra được, tới lúc muốn ra nước ngoài không thể giao tiếp với người khác.

Dù sao lời đã nói ra, đến lúc đó nếu còn dùng máy phiên dịch thì cũng quá mất mặt.

Đường Hân Nhiên lập tức đáp ứng: "Đương nhiên không thành vấn đề, cậu thông minh như vậy, rất nhanh là có thể học được, chị tìm một giáo viên tới nhà dạy cho cậu.

"
"Dược, cảm ơn chị Hân.

"
Khi Úc Khải trở về, Cảnh Vân Trăn còn ở trong phòng cậu: "Tiểu cá mặn, cả đêm không ngủ, có buồn ngủ không?"
Úc Khải ngồi lên giường, ôm lấy cái gối ôm cá mặn lúc trước Cảnh Vân Trăn cho, phồng má nghiêm túc nói: "Lần sau anh không được trêu chọc như vậy ở trong phòng phát sóng trực tiếp, không được gọi em là Úc bảo bối, chị Hân đều nói em.

"
Vốn cho rằng thiếu niên lớn tuổi phản nghịch kiệt ngạo khó thuần này sẽ vòng vo với cậu vài vòng, nhưng Cảnh Vân Trăn chỉ cong môi cười, lập tức liền đáp ứng: "Được.

"
Úc Khải:?
Tự dưng cậu cảm thấy Cảnh Vân Trăn đáp ứng quá sảng khoái, hình như có gì đó sai sai.

Nhưng không kịp nghĩ nhiều, hậu quả cả đêm không ngủ kéo đến, hiện tại Úc Khải thấy buồn ngủ, cậu nằm trên giường ngủ bù một giấc, khi tỉnh lại, người đàn ông kia để lại cho cậu một bàn đồ ăn vặt rồi lại đi rồi.

WeChat nhắn lại: "Tiểu cá mặn, tôi đi lĩnh giải thưởng ảnh đế mã gì ấy, ngày kia về, chờ tôi.

[ hoa tươi tặng mỹ nhân.

jpg ]"
Thần cmn hoa tươi tặng mỹ nhân!
Còn nữa, tuy nói ảnh đế Hắc Mã không phải giải thưởng đặc biệt giá trị, nhưng cũng không tới mức bị hắn nói được giống như muốn đi nhặt một bắp cải trắng như vậy có được không!
You heard, People say no!
Úc Tiểu Khải còn chưa giành giải thưởng bao giờ ghen tị.

Cậu phải cố gắng, tranh thủ lần tới cũng giành giải thưởng!
Qua một lát, giáo viên dạy tiếng Mil của cậu mang theo giáo trình tới.

Sau đó để hoàn thành nhiệm vụ selfie hôm nay, Úc Khải tùy tay chụp một bức với quyển
《 Tiếng Mil cơ bản 》.

Kèm theo chữ: "Bắt đầu bế quan học tập, ngày 15 tháng 8, mang mọi người đi tham quan triển lãm khoa học kỹ thuật, không gặp không về ~"
[ Oa, Úc bảo hôm nay lại tiếp tục học! ]
[ Không gặp không về! Chúng em chờ anh! ]
[Nực cười, thật cho rằng có thể học được một ngôn ngữ trong hai tuần sau khi giả vờ giả vịt học ngữ pháp trong 5 tiếng đồng hồ?]
[Thật lo lắng cậu ta mất mặt tới tận nước ngoài! ! ]
Bên dưới còn viết một vài chữ nước ngoài.

Có vẻ là cư dân mạng nước ngoài tới đây hóng, cũng tràn ngập khinh thường.

[Hai tuần mà muốn học xong tiếng nước Mil chúng ta? Quá si tâm vọng tưởng! ]
[ Quả nhiên là quốc gia nhỏ bé cấp thấp, loại vai hề lòe thiên hạ này cũng có thể làm minh tinh?]
[Cái nước này thật lố bịch.

]
Úc Khải không tiếp tục lãng phí thời gian tranh cãi với đám gia hỏa tự cho là đúng này làm gì, cậu tiếp tục học tập, quá chú tâm vào học tập, đồng thời cải thiện kỹ thuật diễn xuất của mình và năng lực ngôn ngữ.

Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Cảnh Vân Trăn cũng không làm trò quỷ ảnh hưởng tới cảm xúc của cậu nữa, ngược lại rảnh rỗi liền học tập với cậu, khoe khoang mở lớp học nhỏ cho cậu.

Vị ảnh đế này đúng là hết nước chấm, không chỉ kỹ thuật diễn xuất siêu đỉnh, cư nhiên còn biết bốn thứ tiếng, tiếng nước Mil nói rất lưu loát trôi chảy.

Hai tuần sau, Úc Khải đi máy bay tới thành phố A nước Mil.

Vừa xuống máy bay, cậu lập tức cho nhân viên công tác mở phát sóng trực tiếp.

[Hi, chào mọi người, tôi là Úc Khải, tôi đã đến nước Mil, báo bình an cùng mọi người, hiện tại chuẩn bị đi tới triển lãm khoa học công nghệ.

"
[!!! Tới tới, chúng ta tới! ]
[Hu hu hu, mấy ngày không gặp Úc bảo, nhớ anh!! Bộ quần áo này của Úc bảo thật đẹp!]
[Đó là hình rồng của nước chúng ta!! Nhớ lần trước Cảnh ca giành giải ảnh đế quốc tế cũng mặc, mặc âu phục cách tân từ trang phục truyền thống của Thiên Long chúng ta, ở trên áo cũng thêu rồng! Lúc giới thiệu còn lớn tiếng nói mình là diễn viên tới từ nước Thiên Long.

]
[Ta nguyện xưng là cp yêu nước!!]
Hôm nay Úc Khải mặc một bộ đường trang hưu nhàn cách tân màu vàng nhạt, sau lưng áo thêu một con rồng năm màu hình tròn, cực kỳ tinh xảo.

Rồng là một loại tượng trưng của nước Thiên Long, trong truyền thuyết nó là thần thú thượng cổ của nước Thiên Long, quản lý mây và mưa, hô mưa gọi gió, đằng vân giá vũ, không gì làm không được.

Úc Khải cười cười: "Sở dĩ tôi phát sóng trực tiếp ở bãi đỗ xe là vì muốn cho mọi người một điều bất ngờ.

"
Úc Khải cầm micro, đối diện với màn ảnh nhẹ nhàng vỗ lên chiếc xe màu xanh lam nhạt có mái che bên cạnh: "Chiếc xe này cũng là hàng triển lãm mà nước ta mang đi tham gia triển lãm khoa học kỹ thuật lần này, nó là sản phẩm hợp tác giữa tập đoàn Lam Khoa và viện khoa học công nghệ quốc gia chúng ta!.

.

"
Úc Khải còn chưa giới thiệu xong, một người Mil đi tới, đánh giá bọn họ một chút, tiến lại gần dùng tiếng Thiên Long sứt sẹo hỏi: "Hello, các! các quý ông, những vị tới từ nước Thiên Long đến đây để xem công ty công nghệ đúng không? Cần phiêng dịch không? Chỉ cần 500 Mil.

"
Bởi vì hôm nay tổ chức triển lãm khoa học công nghệ quốc tế, có rất nhiều người thường của Đông đại lục cũng tới đây tham quan, trong đó người Thiên Long là nhiều nhất, vì thế một vài người ở Tây đại lục biết nói vài câu tiếng Thiên Long sẽ tới kiếm chút thu nhập thêm.

Trong mắt bọn họ, những người cấp thấp ở Đông đại lục lạc hậu chắc chắn đều là đám người thất học, căn bản sẽ không biết ngôn ngữ của bọn họ.

Cho dù bản thân bọn họ chỉ là những tên lưu manh cả ngày lĩnh tiền cứu trợ, nhưng trong xương cốt lại có loại cảm giác về sự ưu việt hơn người.

Nhưng khiến bọn họ phải thất vọng rồi, mấy năm nay người Thiên Long cơ bản đều biết nới tiếng Mil, năm nay còn hơn, từ vợ chồng hơn 40 tuổi đến trẻ em 15-16 tuổi, đều có thể lưu loát nói tiếng Mil.

Úc Khải có chút buồn cười nhìn hắn một cái, dùng tiếng Mil trả lời: "Vị tiên sinh này, tôi không cần, thực ra là ngài có thể học tập một chút tiếng Thiên Long.

Là tiên sinh không phải quý ông, là các vị không phải những vị, là triển lãm khoa học công nghệ chứ không phải công ty công nghệ, là phiên dịch không phải phiêng dịch.

"
"Có lẽ ngài có cần tôi phiên dịch giúp ngài không? Tôi có thể lấy rẻ hơn ngài một chút, 250 tệ Thiên Long là được.

"
Úc Khải phát âm tiêu chuẩn, rõ ràng.

[ Ha ha ha ha, 250, ha ha ha!! ]
[ Ta buồn cười muốn chết, học nghệ thuật ăn nói từ Úc bảo!]
[! Úc bảo quá lợi hại, cư nhiên chỉ cần hai tuần là học xong tiếng Mil?]
Úc Khải nói xong liền lên xe, chuẩn bị chạy lấy người.

Nhiếp ảnh gia lại không đi lên xe cùng cậu, mà ở phía sau tiếp tục quay chụp.

Người nước ngoài bị Úc Khải đáp trả cho một tràng đến một câu cũng không thốt ra được sắc mặt khó coi, ở ngoài màn hình thấp giọng chửi một câu: "Quả nhiên là người cấp thấp, lái cái xe nát như vậy mà cũng dám tới nước chúng ta khoe khoang.

"
Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy cái xe nát vừa khởi động kia cư nhiên cư nhiên đổi màu! Cả chiếc xe dần dần từ màu xanh lam thành màu đỏ.

Vốn dĩ nước và lửa là hai màu không thể dung hòa, nên khi màu đỏ đánh vào, nó sẽ nuốt chửng cả chiếc xe như ngọn lửa thiêu đốt!
Quá trình biến đổi không chỉ huyễn khốc mà còn tràn ngập mỹ cảm, cực kỳ khoa học viễn tưởng.

Trong chớp mắt chiếc xe màu lam biến thành màu đỏ, bên trên còn xuất hiện đồ án quốc kỳ của nước Thiên Long.

Sau đó nghênh ngang rời đi.

"Nó cư nhiên có thể đổi màu!?"
"Cái này đúng là ngầu quá nhỉ?"
Để lại mấy người nước ngoài kia trợn mắt há mồm, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Bình luận càng gào to hơn.

[Đậu xanh! Ta thật sự phải hét lên! Cái này ngầu quá!]
[Thật quá tuyệt vời! Quá ngầu! Ta cũng muốn!]
Nguyên lý của chiếc ô tô này của Úc Khải có liên quan tới nước thuốc đổi màu mắt mà viện nghiên cứu khoa học thu được trước kia, bọn họ nắm giữ phần nguyên lý đổi màu, tiến hành cải tạo, sau đó hợp tác với tập đoàn ô tô trong nước phát triển loại xe ô tô đổi màu này.

Đúng vậy, các nhà khoa học trâu bò như vậy đấy, cư nhiên có thể từ một loại thuốc thay đổi màu mắt không hề có chút liên quan nào nghiên cứu phát minh ra ô tô đổi màu.

Hơn nữa ngoài cái này ra còn chế tạo trang phục đổi màu, máy bay không người lái đổi màu v.

v.

Tàu ngầm đổi màu, xe tăng đổi màu, máy bay chiến đấu đổi màu giống như trong phim khoa học viễn tưởng cũng có thể đổi màu tùy theo hoàn cảnh cũng đang trong kế hoạch khai phá.

Nhìn thấy bình luận đều viết muốn.

Úc Khải cười cười, không nói gì.

Trước mắt giá cả chế tạo cực cao, chắc chắn người thường mua không nổi, hơn nữa tính thực dụng thấp, ngoài đẹp và ngầu lòi ra thì không có giá trị thực tế gì đặc biệt.

Nhưng mà! Có thể bán cho những "người thượng đẳng" Tây đại lục kia, hung hăng thịt bọn họ một vố.

Tập đoàn Lam Khoa là tập đoàn sản xuất ô tô lớn nhất trong nước, vốn dĩ có hợp tác với Tây đại lục, lần này phát triển loại xe đổi màu này có không ít người giàu có yêu thích, liên tục đặt hàng vài cái, lần này vận chuyển bằng đường bay tới nước Mil, chạy tới phòng triển lãm cũng là để tìm nhiều mấy con dê béo như vậy.

Rất nhanh, đoàn người Úc Khải liền tới phòng triển lãm khoa học công nghệ, lúc này, lễ khai mạc triển lãm vừa mới chính thức bắt đầu, một hàng dài người xếp hàng bên ngoài, người yêu thích khoa học công nghệ đến từ các quốc gia đều hưng phấn chờ đợi đi vào.

Úc Khải có thư mời của phía chính phủ, không cần xếp hàng, đi vào bằng lối VIP, so với đám người nước ngoài mà cậu gặp trên mạng kia thì nhân viên phía chính phủ quả nhiên lịch sự hơn nhiều.

Cô gái tóc vàng xinh đẹp phụ trách kiểm tra giấy mời khách khí hỏi: "Xin hỏi các vị cần máy phiên dịch không? Có thể thuê ở quầy lễ tân.

"
"Không cần, cảm ơn ngài.

"
[ Wow, chị gái này thật xinh đẹp!]
[Mau đi vào thôi! Mau đi vào thôi!]
Người xem phát sóng trực tiếp của Úc Khải đã vượt 1 triệu, bởi vì so với ngày thường, còn có thêm rất nhiều người yêu thích công nghệ trong nước biết có minh tinh phát sóng trực tiếp ở triển lãm khoa học công nghệ quốc tế, sôi nổi kéo tới xem, vội vàng thúc giục Úc Khải mau đi vào.

Tuy nhân viên của triển lãm rất lịch sự và nhã nhặn, nhưng cách bố trí của buổi triển lãm này thì không được như vậy.

So với diện tích rộng rãi của Tây đại lục, diện tích phân cho Đông đại lục nhỏ hơn nhiều, Úc Khải hỏi một câu.

Đối phương trả lời một cách lịch sự, là vì Tây đại lục có nhiều công ty tham gia triển lãm hơn, Đông đại lục thì khá ít, cho nên diện tích phân cho Đông đại lục cũng tương đối nhỏ.

Triển lãm khoa học công nghệ quốc tế lần này tổng cộng có hơn 4.

800 công ty đến từ các quốc gia tham gia triển lãm, trong đó có 3.

500 công ty đến từ Tây đại lục.

Đường Hân Nhiên đi theo, nhỏ giọng nói: "Chờ xem, lần sau tới lượt nước mình tổ chức, trực tiếp để doanh nghiệp nước mình lấp đầy.

"
Úc Khải: "Phốc, em cảm thấy có thể.

"
[Ha ha ha! Úc bảo và người đại diện đều rất đáng yêu nha! ]
[Hi vọng lần sau thật sự có thể tổ chức ở nước mình!! ]
[Tuy vậy nhưng mà, sao có thể, toàn bộ Đông đại lục hình như còn chưa từng có nước nào tổ chức triển lãm khoa học công nghệ quốc tế thì phải? Cho dù nước mình là nước mạnh nhất ở Đông đại lục, cũng không đánh bại được Tây đại lục.

]
Trong tiếng nghị luận của bọn họ, Úc Khải chính thức tiến vào khu triển lãm, vì có fan yêu cầu muốn xem công nghệ cao của nước ngoài, cho nên cậu chỉ cần đi dạo ở khu triển lãm của Tây đại lục, phiên dịch giới thiệu các loại công nghệ cao khác nhau cho bọn họ.

"Đây là TV màn hình phân độ phân giải cực cao 10K.

"
[Oa, sắc nét quá!]
Úc Khải mặt lãnh khốc: "Không có gì ghê gớm, nước mình về sau sẽ có càng nét hơn.

"
Ngay cả máy chiếu thực tế ảo bọn họ còn có, còn xem TV làm gì!
"Đây là chó robot.

"
[ Wow, khá tuyệt! ]
Úc Khải mặt đắc ý: "Không có gì ghê gớm, nước mình về sau sẽ có càng tuyệt hơn.

"
Bọn họ hiện tại đã có người máy lợi hại hơn.

[Cái này là máy quay phim dưới nước điều khiển từ xa.

"
[Hú, công nghệ cao!]
Úc Khải mặt cao ngạo: "Không có gì ghê gớm, nước mình về sau sẽ có công nghệ càng cao hơn.

"
Ngay cả camera thời gian bọn họ còn có.

Phản ứng này của Úc Khải lập tức khiến cư dân mạng xem mà vui vẻ.

[ Ha ha ha ha, Úc bảo quá đáng yêu ha ha ha! ]
[Mẹ ơi, cái cậu Úc Khải này thật sự không phải đi tới địa bàn của người ta phá quán đấy chứ ha ha ha ha!]
Lại nói, đúng là làm cho một người chú ý tới cậu.

Bởi vì vẻ ngoài Úc Khải quá xuất sắc hơn nữa ăn mặc cũng đẹp, cho nên kỳ thực rất thu hút sự chú ý, nhưng người bình thường không hiểu tiếng Thiên Long, cho nên cũng không biết cậu đang nói gì, chỉ coi cậu là một Blogger nước ngoài.

Mà người chú ý tới cậu chính là một người dẫn chương trình, hắn là Blogger khoa học công nghệt nổi tiếng của nước Mil ở Tây đại lục, có hàng triệu fan, hắn nghe hiểu tiếng Thiên Long, nghe được Úc Khải nói, trong lòng âm thầm khó chịu, quyết định cho cậu một bài học.

Hắn và nhiếp ảnh gia thương lượng hai câu, liền đi qua, cười hỏi: "Anh bạn đến từ nước Thiên Long này, thấy các cậu có vẻ không hài lòng về sản phẩm công nghệ cao của chúng tôi, xin hỏi quốc gia các cậu lần này mang sản phẩm công nghệ cao nào tới tham dự triển lãm vậy?"
Úc Khải nhìn thoáng qua Đường Hân Nhiên, thấy cô không có ý tứ ngăn cản, liền bình thản nói: "Nói miệng thì quá phiền toái, chi bằng chúng ta trực tiếp đi xem?"
"Được.

" Vị Blogger nước ngoài này sảng khoái đồng ý: "Để chúng tôi cũng nhìn xem nước các cậu có thứ gì tốt.

"
Vì thế đi theo Úc Khải cùng nhau đi về phía khu vực triển lãm của Đông đại lục.

So với bên Tây đại lục người đông chen chúc, bên Đông đại lục có vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Khi Úc Khải đi tới khu vực triển lãm của nước Thiên Long, nhìn thấy một nhân viên bán hàng của tập đoàn Lan Khoa đang giới thiệu cho mấy người nước ngoài về xe đổi màu của nước Thiên Long.

Nhìn nụ cười xán lạn của hắn, thực hiển nhiên là lại bắt được dê béo!
Blogger dùng giọng điệu "mỗi này mỗi này" khích lệ nói: "Chiếc xe thể thao này của nước các cậu có hình thức rất đẹp, đường nét mượt mà, rất có cảm giác công nghệ cao, màu sắc cũng rất đẹp, nhưng!.

"
Nhưng lời còn chưa nói xong.

Liền thấy chiếc xe đang từ từ chuyển sang màu vàng ngay trước mắt hắn.

Blogger:?!
Sau đó lại chậm rãi thành màu xanh lục, màu tím, hồng nhạt, màu đỏ!.

"Cái, cái xe này biết đổi màu?!"
Úc Khải lên tiếng giải thích: "Không sai, nói biết đổi màu, có thể biến thành tất cả các màu, còn có thể thiết kế thêm đồ án.

"
Vừa dứt lời chiếc xe kia lại xuất hiện hình lá cờ của nước Thiên Long, giống như một con cự long liệt hỏa trùng sinh!
Blogger khiếp sợ nói: "Cái này đúng là ngầu về đến tần nhà!"
Ai mà không biết, lúc mua xe khiến người rối rắm nhất chính là màu sắc, rất nhiều người thích màu sắc hoa hòe lòe loẹt, nhưng nghĩ tới vấn đề sẽ bị giảm giá trị gì đó, cuối cùng hơn phân nửa sẽ lựa chọn màu đen trắng.

Nhưng nếu mua chiếc xe này, vậy chẳng phải mua một chiếc xe tương đương mua N chiếc xe sao? Hôm nay màu trắng, ngày mai màu đen, ngày kia màu đỏ, ngày kìa màu hồng nhạt, muốn màu gì thì là màu đó!
Một còn xe ngầu lòi nhất trên đường!
Đối với người yêu xe mà nói, đây quả thực là một dụ hoặc cực kỳ lớn.

Khán giả của Blogger cũng ồ lên.

[OMG!! Ta rất thích chiếc xe này!]
[Chúa ơi, đây không phải loại xe chỉ xuất hiện trong phim công nghệ cao thôi sao?]
[Lúc trước nước Ưng Hà đã từng sản xuất một chiếc xe có thể đổi màu đen trắng, nhưng mặc kệ ngoại hình hay là khả năng đổi màu đều kém xa chiếc xe này!]
[Thích quá! Chủ blog, có thể mua một chiếc để chúng tôi đánh giá một chút không!]
[Thì ra nước Thiên Long cũng có thể có công nghệ cao như vậy sao?]
Đừng gấp, cái này mới là màn mở đầu thôi?
"Thực ra đây không phải sản phẩm mà chúng tôi chuẩn bị để tham gia bình chọn lần này.

"
"Cái gì?" Blogger mong chờ: "Các cậu còn có những thứ khác sao?"
Úc Khải cũng không dài dòng: "Mang anh đi tới xem sản phẩm áp trục của chúng tôi.

"
Cậu mang theo Blogger đi tới một phòng triển lãm độc lập rất lớn, bên trong cư nhiên giống như một viện bảo tàng.

Các loại di vật văn hóa quý hiếm được trưng bày trong ánh đèn sáng ngời, bức họa cuộn tròn thư tịch, vàng bạc châu báu và các loại ngọc thạch phỉ thúy, nhiều chủng loại, cơ hồ dọn cả viện bảo tàng đồ cổ của Thiên Long tới đây.

Bên trong còn có một vài người hướng dẫn đang giới thiệu về các loại văn vật cho du khách.

"Nơi này là" Blogger suy đoán: "Có phải nước các cậu có một phương thức đặc biệt bảo tồn di vật văn hóa, cho nên có thể mang chúng nó từ Đông đại lục xa xôi tới đây?"
Úc Khải khẽ cười nói: "Không đúng, anh đoán thử xem.

"
Blogger nhìn bình luận, có được một chút linh cảm: "A, tôi biết rồi, là nghệ thuật trình diễn gì đó sao?"
"Không phải, anh thử chạm vào một chút.

" Úc Khải dẫn Blogger đi vào, đứng trước một ngăn tủ trưng bày một bình sứ Thanh Hoa.

Blogger nghe theo vươn tay ra.

Không ngờ với cái chạm này, tay cư nhiên trực tiếp xuyên qua! Hắn không chạm được vào gì cả.

Blogger:?!
Hắn lắc lắc tay qua trái qua phải, bất ngờ phát hiện, không chỉ cái tủ triển lãm này, tất cả đồ triển lãm ở đây đều không chạm vào được.

Hắn quả thực không dám tin những gì mình nhìn thấy.

"Không sai.

" Úc Khải khẳng định suy đoán trong lòng hắn: "Toàn bộ những vật phẩm và quầy triển lãm trong không gian này, đều là giả thuyết.

"
Blogger:!!!
Blogger: "Sao có thể, quá giống như thật, khuynh hướng cảm xúc này, hiệu ứng thị giác này! Nhìn thế nào cũng giống như thật, cho dù tôi tới gần cũng không nhìn ra là giả!"
Lúc này, bên cạnh có người hướng dẫn đi tới, Blogger đang muốn tránh né, cô, cô ấy cư nhiên trực tiếp đi xuyên qua thân thể hắn.

Khiến người nước ngoài này sợ tới mức thiếu chút nữa ngã chổng vó ra đất: "Cô, cô ta cũng là giả?!"
Úc Khải: "Đúng vậy.

"
Người nước ngoài: "Nhưng rõ ràng cô ta có thể nói, còn có bóng!"
Cái này có là gì?
Úc Khải vẫy vẫy tay với nhân viên công tác bên cạnh quầy triển lãm, đối phương lập tức đưa qua một đôi găng tay màu đen.

Úc Khải vừa đeo vào, người hướng dẫn vừa đi qua kia lại quay trở lại, dừng ở trước mặt hai người, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, dùng tiếng Mil lễ phép hỏi: "Chào ngài, xin hỏi ngài cần tôi giải thích sao?"
"Nếu có yêu cầu, xin hãy giơ tay phải lên, nếu không cần xin hãy giơ tay trái lên, nếu muốn thay đổi ngôn ngữ, xin hãy vẫy vẫy tay phải hai lần.

"
Úc Khải vẫy vẫy tay phải hai lần, chỉ thấy trong không khí xuất hiện một màn hình màu lam trong suốt, có thể lựa chọn chức năng thay đổi ngôn ngữ.

Hơn nữa đôi găng tay này không chỉ có thể chỉ huy người hướng dẫn giả thuyết, mà còn có thể "chạm vào" hàng triển lãm, có thể lấy nó ra khỏi tủ kính để nhìn kỹ, nhưng không thể cầm đi quá xa, khoảng cách xa hơn một chút nó sẽ tự động trở lại tủ.

Ngoài những điều này ra, trong khu triển lãm còn có một vài hoạt động vui chơi cực kỳ thú vị, mấy người nước ngoài bên kia vừa kinh ngạc cảm thán vừa chơi đến là vui vẻ.

Úc Khải giới thiệu: "Công nghệ này ngoài triển lãm và giải trí ra, còn có thể được sử dụng cho các loại thí nghiệm ảo và bài tập giảng dạy.

"
"Ở nước chúng tôi, các nhân viên nghiên cứu phát minh ra công nghệ này đã hợp tác với các học viện khoa học kỹ thuật lớn để phát triển, trước mắt đang khai phá một hệ điều hành càng tinh vi hơn, tương lai có thể dùng trong lĩnh vực giảng dạy.

"
Ví dụ như vật lý, hóa học, y học, thậm chí là công nghệ hàng không vũ trụ v.

v.

Vị Blogger này trợn tròn mắt mà nhìn, hắn tràn ngập khát vọng nhìn găng tay điều khiển trên tay Úc Khải.

Úc Khải cố ý nói: "Găng tay điều khiển có hạn, bình thường chỉ chuẩn bị cho người có hẹn trước.

"
"Hẹn trước như thế nào?" Vị Blogger này như sắp khóc đến nơi, vội vã tới mức bắt đầu nói tiếng Thiên Long: "Anh trai, anh trai, cho yêm thể nghiệm một chút nhé!"
[Ha ha ha ha, Úc bảo xấu xa!! ]
Thấy anh trai Blogger này "biết sai liền sửa", Úc Khải liền đem găng tay cho hắn thể nghiệm.

Khiến anh trai này hưng phấn phát ngất, điên cuồng khen ngợi sản phẩm này trước màn ảnh, hoàn toàn quên mất mục đích tới cho bọn họ một "bài học" của mình.

Cuối cùng thể nghiệm xong.

Úc Khải hỏi: "Thế nào? Anh bạn, anh có cảm giác gì?"
"Quá quá quá lợi hại! Tôi cảm giác hai mắt tôi bị đánh lừa, mặc dù biết đây là giả, đôi mắt của tôi cũng hoàn toàn không nhìn ra sơ hở!" Blogger giơ ngón tay cái lên.

"Nói thật, ấn tượng của tôi về nước Thiên Long còn dừng lại ở hai ba mươi năm trước, không ngờ đất nước các cậu trong thời gian ngắn như vậy đã tạo ra công nghệ như thế này, tôi rất bội phục! Hiện tại tôi phải thừa nhận, nước Thiên Long các cậu ở phương diện công nghệ thực tế ảo đi trước cả Tây đại lục bọn tôi!"
Lại nhìn những bình luận trên di động của hắn, cũng là nhanh như chớp và kinh ngạc cùng tán thưởng.

[Tôi vẫn luôn cho rằng nước Thiên Long là một đất nước nhỏ lạc hậu, không ngờ cũng có công nghệ khiến người kinh ngạc như vậy.

]
[Thì ra Đông đại lục cũng có quốc gia lợi hại như vậy sao?]
[Ngày mai ta cũng muốn đi trải nghiệm một chút!! Blogger đẹp trai của nước Thiên Long kia ơi, có thể đặt cho tôi một cái danh ngạch trước không? Xin cậu đấy!]
[Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, tôi có thể chi tiền mua!]
Nhìn những bình luận thơm tho này, quần chúng vây xem bên Úc Khải sướng đến run người có được không? Các người cũng có ngày hôm nay!
[Để người của Tây đại lục thừa nhận một câu Đông đại lục chúng ta ở lĩnh vực nào đó vượt qua bọn họ chỉ sợ còn khó hơn cả bắt bọn họ ăn shit nhỉ?]
[Nhưng mà nước ta làm được!!]
[Nước mình quá tuyệt vời!!]
[ A a a a a, quá tuyệt vời quá tuyệt vời, ta bốc cháy rồi, Úc bảo lại giới thiệu tiếp một vài công nghệ cao của nước mình đi!]
Trong lúc phấn khích, có không ít người bắt đầu điên cuồng phát thưởng.

[Cảm ơn Blogger, dẫn chúng tôi nhìn công nghệ cao của nước mình! Follow cậu!]
[Buồn cười muốn chết, Úc Khải của chúng ta là một diễn viên có được không! Blogger gì chứ!]
Bởi vì bọn họ phát thưởng không giá trị mấy, cho nên Úc Khải cũng không khuyên can.

Nhưng mà đúng lúc này một tài khoản thần kỳ xông ra.

Hơn hai triệu người đang xem phát sóng trực tiếp, chỉ có tài khoản này đăng ký dịch vụ VIP, toàn bộ ID tản ra ánh sáng ngũ sắc vô cùng cao quý giàu có, hơn nữa mỗi lần nó phát thưởng, đều sẽ có hiệu ứng hoa lệ khiến người không nhìn rõ màn hình.

Tôi là đại gia ở Đông Bắc: Thưởng siêu xe x10
Tôi là đại gia ở Đông Bắc: "Úc bảo bảo, tuyệt vời!"
Tôi là đại gia ở Đông Bắc: Thưởng siêu xe x10
Tôi là đại gia ở Đông Bắc: "Úc bảo bảo, xông lên!"
Tôi là đại gia ở Đông Bắc: Thưởng siêu xe x10
Tôi là đại gia ở Đông Bắc: "Úc bảo bảo, cố lên!"
Úc Khải: "! ! "
Chuyện gì xảy ra? Loại cảm giác quen thuộc này.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui