Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Phi! Cái quỷ gì vậy!
Cậu quả nhiên là bị Cảnh hóa sao?!
Úc Khải đang nghe Cảnh Dật giới thiệu những quy trình của yến hội.
Đột nhiên lại nhìn thấy Úc Hoằng Nghĩa, ông ta đang nói chuyện gì đó với một người đàn ông trung niên khá đẹp trai.
Úc Khải nghe không rõ lắm, nhưng thấy Úc Hoằng Nghĩa cúi đầu khom lưng cười nịnh nọt như vậy chắc hẳn là đang cầu xin người ta.
Cảnh Dật thấy cậu nhìn về phía kia, cũng nhìn qua, giới thiệu nói: "Đó là Hà Túc, rất nhiều năm trước tôi đã gặp qua anh ta, lúc ấy công ty của anh ta còn chưa lớn như bây giờ, trong mấy năm ngắn ngủi làm được như vậy, là người rất có bản lĩnh.
"
Từ sau khi nhà họ Thẩm phăng teo, nhà họ Hà vốn bị họ đè nặng một đầu liền nhanh chóng quật khởi, thay thế họ trở thành nhà giàu mới ở Cửu Thành, hiện tại nhà họ Hà cơ hồ kiểm soát toàn bộ ngành sản xuất tài chính ở Cửu Thành, ở toàn bộ nước Thiên Long, đều có thứ hạng.
Là lão đại số một số hai trong giới tài chính.
Trong toàn bộ yến hội, các khách mời đều vô cùng khách khí với hắn, một vài công ty gia tộc nhỏ lại càng sáp tới điên cuồng tâng bốc.
"A, đây không phải Hà tổng sao? Chào ngài, tôi là Tiểu Lý của công ty bất động sản Vinh Hưng, đây là danh thiếp của tôi, hân hạnh hân hạnh!"
"Thật sự tôi rất kính nể khả năng ra quyết sách của ngài!"
"Nghe nói Hà tổng không chỉ tài giỏi trong việc kinh doanh, mà còn là cao thủ cờ tướng nữa, không biết hôm nào có thể thỉnh giáo một chút hay không?"
"Hà tổng đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!"
Úc Hoằng Nghĩa dùng hết thủ đoạn toàn thân để khen ngợi hắn.
"Hà tổng đâu chỉ là tuổi trẻ đầy hứa hẹn? Quả thực chính là kỳ tài thương nghiệp! Aiz, đừng thấy tôi đã lớn tuổi, nếu tôi có một nửa năng lực như Hà tổng, ta phải cười.
"
Hà Túc được tâng bốc cho lên mấy, gọi riêng Úc Hoằng Nghĩa sang phòng nghỉ bên cạnh, cuối cùng buông ra: "Úc tổng, việc ông nói lúc trước cũng không phải không thể, nhưng tôi có điều kiện.
"
Úc Hoằng Nghĩa vội vàng nói: "Ngài nói ngài nói.
"
Hà Túc: "Bán xưởng ở Thành Đông của nhà họ Úc các ông cho tôi.
"
Hắn quả nhiên là muốn xưởng!
Nghe được lời này, Úc Hoằng Nghĩa cảm thấy đau thấu xương, nhưng trước khi tới ông ta đã tính toán khả năng xấu nhất, hiện giờ nhà họ Úc bán sống bán chết, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể leo lên Hà Túc, nhà họ Úc bọn họ mới có thể phục hồi một lần nữa, vì thế ông chỉ có thể cắn răng đồng ý.
"Được, ngày mai tôi sẽ phái người tới công ty của ngài ký hợp đồng.
"
"Ok.
"
"Vậy cảm ơn Hà tổng, chúng ta hợp tác vui vẻ?"
"Hợp tác vui vẻ!"
"Hà tổng, quả nhiên sảng khoái!"
Bàn việc làm ăn thành công, Úc Hoằng Nghĩa từ phòng nghỉ đi ra ngoài, vừa rồi những những vây quanh Hà Túc nhanh chóng chạy tới hỏi: "Úc tổng, thế nào?"
"Úc tổng, ông bắt được hạng mục kia chứ?"
Úc Hoằng Nghĩa ra vẻ cao thâm, cười cười không trả lời.
Nhưng thấy mặt ông ta đầy hồng quang, xuân phong đắc ý, đều biết, chắc chắn ông ta đã đạt được thỏa thuận, cũng muốn chia mộn chén canh bên trong, sôi nổi tâng bốc ông ta.
"Không hổ là Úc tổng! Quả thật là bảo đao chưa già!"
"Lúc trước đã nghe người ta nói, Úc tổng khôn khéo có năng lực, trong cuộc khủng hoảng 20 năm trước, hơn 30 công tuy đều sụp đổ, chỉ có ngài có thể vượt qua, còn càng làm càng lớn, nếu là tôi chắc chắn tôi cũng sụp đổ, ngài thật đúng là thần tượng của tôi!"
"Đâu có đâu có.
" Người này coi như nịnh bợ đúng chỗ, Úc Hoằng Nghĩa vui như nở hoa trong lòng, mặt ngoài lại giả bộ khiêm tốn: "Mọi người đều là đồng bọn hợp tác với nhau, về sau trong việc làm ăn còn phải giúp đỡ lần nhau.
"
Đúng lúc này, Úc Hoằng Nghĩa cũng chú ý tới Úc Khải.
Chàng trai trẻ đang ngồi trong một góc khuất không dễ thấy cách đó không xa nói chuyện với ai đó.
Úc Hoằng Nghĩa vừa nhìn thấy cậu, lại nghĩ tới cái tên giữ cửa khách sạn chết tiệt kia, cái thứ mắt chó nhìn người không chỉ tra xét thiệp mời của bọn họ rất lâu, cuối cùng cư nhiên còn nói thiệp mời của bọn họ chỉ mời một người, chỉ cho một người đi vào!
Không có cách nào, Úc Tinh Thần chỉ có thể ở bên ngoài chờ.
Cực kỳ mất mặt.
Ha hả, chờ xem! Lát nữa Úc Hoằng Nghĩa nhất định phải thu thập bọn họ một chút.
Ông ta đi qua, thấy người ngồi bên cạnh Úc Khải không biết là chó mèo từ đâu ra, ăn mặc hoàn toàn không phù hợp với hiện trường xa hoa, trong lòng càng tràn ngập khinh thường.
Người khác theo ánh mắt của ông ta nhìn qua, cũng chú ý tới sự tồn tại của Úc Khải.
Khoảng thời gian trước chuyện thiếu gia thật giả nhà họ Úc đã gây ra ồn ào huyên náo ở trong giới một trận, hiện giờ cũng không coi là bí mật gì.
Đều biết nhà họ Úc quan hệ bất hòa với con trai ruột, đã cạch mặt tới mức đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng dù sao cũng là cha con, bọn họ cũng không dám nói gì, có người thử hỏi: "Kia không phải tiểu công tử nhà họ Úc sao? Thật đúng là tuấn tú lịch sự, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử.
"
Úc Hoằng Nghĩa khinh thường nói: "Nó đã sớm không phải con cái nhà họ Úc chúng tôi, một nông dân tới từ nông thôn, còn không bằng nửa ngón tay của Thần Thần do tôi tự tay bồi dưỡng.
"
Úc Tinh Thần mới là con trai ngoan của ông ta.
Từ lúc bắt đầu, Úc Hoằng Nghĩa đã khinh thường Úc Khải, một đứa nhà quê chưa tốt nghiệp cấp 3, lúc mới tới nhà họ Úc, ngay cả tiếng phổ thông còn nói chưa sõi, còn muốn cướp việc của người hầu, cho đi học đại học, học được hai tháng liền không đi nữa tạm thời nghỉ học quay về.
Mất mặt!
Bây giờ cũng vậy, trong mắt ông ta, Úc Khải có nổi tiếng thì cũng chỉ là một minh tinh nhỏ mặc người bóp nắn, ngoài thể diện ra thì không có bất cứ giá trị gì.
Hôm nay được mời chắc chắn là bị gọi tới tiếp khách, chỉ là một bình hoa xinh đẹp trong bữa tiệc này mà thôi.
Còn kim chủ Cảnh Vân Trăn sau lưng, ảnh đế? Ảnh đế thì sao chứ, cũng chỉ là một diễn viên mà thôi.
Huống chi ông ta nghe nói tuy mỗi năm Cảnh Vân Trăn kiếm được nhiều tiền, nhưng đều mang đi đầu tư phim điện ảnh truyền hình gì đó, còn rất thích quyên tiền cho các tổ chức từ thiện, không có nhiều nhà và xe, khéo khi còn chi nhiều hơn thu.
Cũng chỉ vào danh hiệu "ảnh đế quốc tế" để kéo dài hơi tàn mà thôi, nói không chừng sang năm liền đi đời.
Thấy thái độ của Úc Hoằng Nghĩa, mấy tên nịnh bợ lập tức thay đổi theo: "Đúng vậy, Úc tổng nói phải, Úc Khải làm sao sánh được với thiếu gia Úc Tinh Thần chứ.
"
"Thiếu gia Úc Tinh Thần là thần đồng, nhảy lớp từ khi học trung học, chưa tới 20 tuổi đã tốt nghiệp đại học, nếu tôi có một đứa con trai như vậy, tôi phải vui đến tỉnh!"
"Chậc chậc, nhìn cậu ta ngồi trong cái góc nhỏ không người quan tâm thật đáng thương, xem ra sau khi cậu ta rời khỏi nhà họ Úc sống rất khó khăn nhỉ, nếu ngoan ngoãn nghe theo lời Úc tổng thì hiện tại sao thể là một minh tinh nhỏ như vậy được?"
"Đúng vậy, lúc trước nếu không đối nghịch với Úc tổng, thì không biết đã ôm được mấy danh hiệu ảnh đế rồi cũng nên.
"
Tiếng nghị luận của bọn họ rất lớn, Úc Khải hoàn toàn có thể nghe thấy, nhưng cậu cũng không tức giận, chỉ cảm thấy những ngày có chút ngu ngốc.
Thương trường như chiến trường đã nói đâu?
Nói xấu sau lưng người khác còn chưa đủ, còn chuyên môn đi tới, đứng bên cạnh bọn họ để nói, sợ người ta không nghe thấy được à?
Dường như Cảnh Dật cũng cảm thấy rất mới lạ, đã rất lâu hắn chưa nhìn thấy loại người ngu đến rõ ràng như vậy, hắn quay đầu nhìn thoáng qua bên kia: "Đó là ba cậu?"
Úc Khải: "Đã không phải nữa rồi, sớm đoạn tuyệt quan hệ.
"
Cảnh Dật: "Đoạn rất tốt, còn may cậu không di truyền chỉ số thông minh này của ba cậu.
"
Úc Khải: "Thật trùng hợp, Cảnh Vân Trăn cũng từng nói như vậy.
"
Nghe thấy cái này tên, Cảnh Dật liền hứng thú, trong mắt nhiều vài phần quan tâm, bát quái nói: "Quan hệ của cậu và Vân Trăn rất tốt?"
Úc Khải:!
À ha, nhanh mồm nhanh miệng.
Úc Tiểu Khải: "! ! Chúng tôi! ! ừm, cũng tạm?"
Bỗng nhiên cậu nghĩ tới cái "=3=" kia.
Cái loại cảm giác giống như "yêu đương vụng trộm" bị người bắt được này lại xuất hiện!
Thấy Úc Khải bị chế nhạo như vậy cũng không có phản ứng, rắm cũng không dám đánh một cái, thậm chí còn có thể cười nói chuyện.
Đám người kia càng thêm kiêu ngạo, trực tiếp bay tới trước mặt Úc Khải.
"Ai da, đây không phải Úc Khải sao?" Một người lúc trước điên cuồng tâng bốc Úc Hoằng Nghĩa mở miệng, ông ta đánh giá người đàn ông xa lạ ở bên cạnh Úc Khải: "Đại minh tinh, dạo này thế nào?"
Úc Khải không để ý tới bọn họ, tiếp tục ăn bánh kem.
Ừm, mùi vị không tệ.
Thấy cậu ăn đến ngon lành, đem một miếng cuối cùng cho vào miệng, người nọ tiếp tục chế giễu: "Một cái bánh kem cũng ăn sạch sẽ như vậy? Hầy, nếu cháu có khó khăn gì có thể nói với các chú, chúng ta là bạn bè của ba cháu làm, cho dù cháu đã rời khỏi nhà, cũng không thể nhìn cháu mà mặc kệ được, nếu có khó khăn vẫn sẽ giúp cháu.
"
Úc Khải thong thả ung dung mà buông nĩa, dùng khăn giấy lau lau tay, ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Việc khó khăn nhất của tôi lúc này là —— các người chắn tầm mắt của tôi, có thể tránh ra được không?"
Cảnh Dật: "Phốc.
"
"Cậu!" Người nọ bị nghẹn một chút: "Úc Khải, cậu thể hiện tôn trọng một chút, chúng tôi là nhìn mặt mũi ba cậu mới muốn giúp cậu một phen.
"
Úc Khải: "Nước Thiên Long có câu chó ngoan không cản đường, các người hiện tại tránh ra, đã là giúp đỡ lớn nhất đối với tôi rồi.
"
Cậu tới tham gia bữa tiệc này chọn một góc kín đáo như vậy còn không phải là vì quan sát người sao, đám người này thì hay rồi, trực tiếp ngăn cản cậu.
Mấy người chế giễu: "! ! "
Úc Hoằng Nghĩa cả giận nói: "Mày nói chuyện kiểu gì đấy, Úc Khải tao nói cho mày biết, mày đừng có không biết điều! Nhìn mày là con trai ruột của tao, mày chỉ cần quỳ xuống xin lỗi cho tao, tao có thể suy xét cho mày quay về nhà họ Úc.
"
"Phụt.
"
Những lời này thành công làm Cảnh Dật bị chọc đến bật cười ha ha, thiếu chút nữa không dừng lại được.
"Nhà họ Úc các ông sắp phá sản rồi nhỉ? Lấy đâu ra tự tin muốn cho Úc Khải về cái nhà rách kia của các ông?"
"Nhà rách? Mày là thứ gì?" Hiện tại Úc Hoằng Nghĩa ghét nhất người khác nhắc tới hai chữ "phá sản", tức giận nói: "Ăn mặc như vậy cũng không biết xấu hổ vào khách sạn? Quả nhiên là người như nào thì bạn bè như vậy! Mất hết thể diện!"
Buổi sáng Cảnh Dật có tham gia một cuộc họp, đột nhiên bị sắp xếp tới đây bảo vệ chăm sóc Úc Khải, chưa kịp thay chính trang.
Nhưng ở trong mắt hắn, loại tụ hội này cũng không cần phải thay quần áo có giá trị.
Đúng lúc này, Hà Túc từ phòng nghỉ đi ra, thấy một đám người bọn họ vây quanh ở bên này, hỏi: "Mọi người đều ở chỗ này sao?"
Thấy chỗ dựa của mình ra, Úc Hoằng Nghĩa càng đắc ý, ông ta cố ý dẫn Hà Túc tới trước mặt Úc Khải: "Giới thiệu với các người một chút, vị này chính là Hà tổng, ông chủ tập đoàn Hà thị! Chúng ta vừa mới ký một thỏa thuận hợp tác lâu dài.
"
Ai bảo cậu rời nhà họ Úc! Vừa rồi còn dám chống đối ông ta, cái thứ ngu ngốc!
A, bây giờ thấy hối hận rồi chứ?
Ai ngờ Hà Túc căn bản không chú ý ông ta đang nói cái gì, hắn nhìn về phía Cảnh Dật, vẻ mặt kinh ngạc: "Cảnh Dật tiên sinh, sao ngài lại tới?! Khách ít đến, khách ít đến nha!"
Một tiếng "khách ít đến" này của hắn trực tiếp khiến Úc Hoằng Nghĩa ngây người.
Không chỉ ông ta, mà toàn bộ đám người vừa rồi điên cuồng tâng bốc nịnh nọt ông ta cũng ngây ngẩn cả người, trong lòng toát ra một ý nghĩ khó thể tin được.
Sao lại như này?
Vì sao Hà Túc lại quen "loại chó mèo" ngay cả một bộ âu phục cũng không có bên cạnh Úc Khải?
Hơn nữa nghe giọng điệu của hắn, còn rất tôn trọng anh ta?
Người mà ngay cả ông trùm tài chính này cũng quen biết.
Cảnh Dật này rốt cục là ai?
Như vậy còn chưa hết, chủ tịch Lâm bưng chén rượu đi tới, dò hỏi: "Có chuyện gì thế? Tán gẫu gì thế? Sao đều vây quanh chỗ Cảnh Dật tiên sinh và Úc Khải như vậy?"
Là nhân vật chính của bữa tiệc, chủ tịch Lâm vừa tới, những khách mời khác cũng sôi nổi đi tới đây, cư nhiên mỗi người đều quen biết Cảnh Dật.
Càng khiến Úc Hoằng Nghĩa không ngờ tới là.
Bọn họ không chỉ tôn kính với Cảnh Dật, mà thái độ đối với Úc Khải cũng vô cùng khách khí.
Bọn họ cũng không ngốc.
Một người được cả Cảnh Dật và chủ tịch Lâm đều che chở, chắc chắn thân phận cao quý.
Đặc biệt là nhà họ Cảnh.
Những năm gần đây, nhà họ Cảnh cơ hồ sẽ không xuất hiện trong loại yến hội như thế này, hiện tại có cơ hội, đương nhiên phải nhanh chóng chạy tới lấy lòng bọn họ.
Thấy Úc Khải lập tức được những người đứng đầu của các công ty lớn vây quanh, ân cần hỏi thăm các kiểu, nhét danh thiếp.
Úc Hoằng Nghĩa mở to hai mắt ra nhìn, dường như có một bàn tay hung hăng tát lên mặt ông ta.
Những người này!.
.
những người này đều là những người mà trước kia ông ta muốn tiếp xúc cũng không tiếp xúc được!.