Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống


Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Lúc này Úc Khải còn chưa biết trên mạng náo nhiệt tới mức nào, cậu mang theo Cảnh Vân Trăn đi qua cửa thuấn di.
Tuy vừa rồi đã nghe nói về sự tồn tại của thứ này, nhưng khi tự mình trải qua, Cảnh Vân Trăn vẫn lắp bắp kinh hãi.
Quá thần kỳ!
Thoạt nhìn, cửa con giống như một khung cửa bình thường, màu trắng, dựng ngay ngắn trên mặt đất, có thể gấp lại mang đi, khi mở ra đặt xuống, ở giữa sẽ tản ra luồng ánh sáng màu lam nhạt dịu nhẹ.
Khoảnh khắc bước vào, làn da có loại cảm xúc lạnh lẽo, sau đó trước mắt nhất thời tối sầm lại, đến khi sáng trở lại thì đã bước tới đầu bên kia của cánh cửa.
Xuyên qua hơn 20 km, tiến vào bên trong viện nghiên cứu khoa học.
So với cửa con nhìn có vẻ bình thường, cửa mẹ cực kỳ đồ sộ, chiếm diện tích gấp đôi so với cửa con, toàn bộ khung cửa đều tản ra ánh sáng màu lam, hai bên có hoa văn kết cấu kim loại trang trí hướng lên trên như cánh hoa, trên đỉnh cũng phát sáng.
Cực kỳ xinh đẹp và tràn ngập cảm giác công nghệ cao.
Rất có mùi vị của phim khoa học viễn tưởng.
Bên hông cửa mẹ có ba cái nút tương ứng với ba cửa con màu trắng, xanh lục, xanh lam, khi sử dụng ấn nút ở cửa mẹ là có thể kết nối cửa mẹ với cửa con.
Cảnh Vân Trăn ở bên cạnh nhìn kỹ một vòng, hiếu kỳ nói: "Thứ này không cắm điện sao? Nó chạy bằng năng lượng gì?"
Nhân viên nghiên cứu khoa học nhún nhún vai: "Theo lời hệ thống ngoài hành tinh kia nói, cái này trong thế giới bọn họ được gọi là chìa khóa năng lượng, mỗi một thiết bị đều có một viên đá tương tự như pin, loại đá năng lượng này cực kỳ mạnh mẽ, thời gian duy trì được tính bằng trăm năm.

Trước mắt chúng ta còn chưa tìm ra loại năng lượng này sinh ra như thế nào."
Chờ sau này biết rõ nơi năng lượng này sinh ra, vậy tác dụng sẽ cực kỳ lớn, chỉ sợ trình độ khoa học công nghệ của toàn thế giới cũng sẽ tiến lên một bước dài.
Tiếp theo, vị nhân viên nghiên cứu khoa học kia lại dẫn bọn họ tham quan những công nghệ đen khác.
Trong đó có thiết bị mà các tuyển thủ dùng để luyện tập lần này, tên là "Toàn não thông", là một phiên bản đơn giản dựa theo cabin mô phỏng đóng phim VR.
Nói là cabin mô phỏng, trên thực thế thiết bị này càng giống như một cái mũ giáp hơn.
"Sau nhiều lần thí nghiệm chúng tôi phát hiện, khí thể ngủ đông nó phóng ra cũng không phải khiến người tiến vào trạng thái ngủ hoàn toàn, mà là tiến vào không gian tiềm thức.

Cho nên cậu mới có thể kiểm soát bản thân như vậy.

Trước mắt loại khí thể này còn đang được phân tích, trước khi tái tạo ra được nó, chúng tôi đã áp dụng một biện pháp khác là —— thôi miên."
"Thôi miên?"
"Đúng vậy, chúng tôi thông qua một vài hình ảnh và âm thanh khiến người sử dụng tiến vào trạng thái bị thôi miên, sau đó lại thông qua mũ giáp VR đưa bọn họ tới cảnh tượng mà chúng tôi tạo dựng nên, cho bọn họ tiến hành huấn luyện mô phỏng."
"Trước mắt chưa thể tạo ra cabin mô phỏng rất thật, cũng không thể trực tiếp khống chế tốc độ thời gian trôi qua, nhưng chỉ để huấn luyện thì được, khi con người ở trong tiềm thức không gian, trí nhớ tốt hơn ngày thường, cũng tập trung hơn, hơn nữa cảm giác về thời gian cũng khác, cũng có thể đạt được hiệu quả 'hiện thực 1 giờ trong mộng 3 giờ'.
"Cảm thấy đại não con người rất thần kỳ đúng không?"

Nhưng không thể khống chế được dòng chảy thời gian, điều này có liên quan với thể chất của con người.
"Có vài người rất mẫn cảm với thôi miên, có người lại không.

Ví dụ như tuyển thủ lần này, Lý Gia cực kỳ dễ dàng tiến vào trạng thái, cậu ta cũng cực kỳ chăm chỉ luyện tập, sau khi chúng tôi giao thiết bị này cho cậu ấy, trong nửa tháng cậu ấy cơ bản đều sử dụng.

Nhưng một tuyển thủ khác, Mạnh Hạo, cậu ta thì không được, tư duy của cậu ta cực kỳ hoạt bát hay thay đổi, kiểu người như này rất khó tiến vào không gian tiềm thức."
Vị nhân viên nghiên cứu này nói xong, còn khiêm tốn tổng kết: "Tóm lại chúng tôi còn đang trong giai đoạn nghiên cứu cải tiến."
"Đã rất lợi hại rồi."
Trong lĩnh vực giáo dục học tập, Tây đại lục cũng được công nhận là mạnh, về mặt tài nguyên phần mềm, phần cứng các loại cũng tiên tiến hơn.
Nhưng hôm nay bọn họ có được thiết bị này, về sau thời gian sẽ tăng lên gấp đôi, thậm chí càng nhiều lần, bọn họ sẽ có thể đào tạo nhiều nhân tài hơn và ưu tú hơn cho đất nước!
Hơn nữa nếu phổ cập toàn dân, có lẽ sẽ giảm bớt áp lực học tập cho học sinh nhỉ? Ở trong mộng đã đủ để ôn tập chuẩn bị bài, thậm chí là làm bài luyện tập, giải phóng nhiều thời gian trong ngày, có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn để làm những gì mình muốn làm, đồng thời tôi có thể dễ dàng đạt điểm cao.
Ai không muốn mỗi ngày có thể đọc tiểu thuyết theo dõi manga anime, đi ra ngoài dạo phố, chơi game mà thành tích học tập vẫn cao chứ?
Từ nhỏ đã bắt đầu dùng công nghệ cao hỗ trợ học tập, còn phải sợ ai!
Nhân viên nghiên cứu: "Không chỉ như vậy, đây chỉ là dân dụng, sau này có cơ hội, tôi dẫn các cậu tới căn cứ quân sự bí mật của chúng ta nhìn xem."
Những công nghệ cao này đương nhiên không chỉ phát huy tác dụng ở mặt dân dụng, ở lĩnh vực quân sự lại càng đại triển thân thủ, trước mắt bọn họ đang chế tạo một loạt vũ khí mới, là loại mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng nước Thiên Long cũng không vội công bố với thế giới.
Có câu âm thầm phát tài, hiện tại bọn họ gọi là âm thầm phát triển công nghệ cao, về sau chờ tới thời điểm thích hợp lại thả ra.
"Bảo đảm khiến đám gia hỏa Tây đại lục phải ngạc nhiên rơi cảm cằm!"
"Thật tốt quá!" Cảnh Vân Trăn cũng cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, theo thói quen nhéo mặt cá mặn, khen ngợi: "Tiểu cá mặn, cũng chỉ có em, cư nhiên nghĩ ra muốn nộp cho Nhà nước, không hổ là bạn trai lương thiện thông minh của anh, quả thực đã tạo phúc cho toàn nhân loại."
Nhân viên nghiên cứu cũng khen ngợi: "Tôi nghe nói, Úc Khải vì điểm nhân khí, lần này diễn vai chính trong phim, mỗi ngày đều có cảnh quay, đúng là quá vất vả.

Nếu về sau có cơ hội, tôi cảm thấy quốc gia chúng ta nên công khai cho cậu một danh hiệu thanh niên yêu nước, lại thưởng cho cậu một món tiền lớn!"
"Không cần đâu......" Cũng không biết là bị nhéo hay là ngại ngùng, mặt Úc Tiểu Khải lại đỏ lên, vành tai cũng đỏ.
Kỳ thực.....kỳ thực cậu chỉ muốn về hưu sớm một chút thôi.
Chờ hai người tham quan xong viện nghiên cứu rời đi, đã hơn hai giờ.
Bọn họ vừa lên xe, di động của Úc Khải vang lên: "A, là đạo diễn Chu."
"Alo, chào ông, đạo diễn Chu?"
Tổng cộng có hai diễn viên chính, thì cả hai diễn viên chính đều đồng thời xin nghỉ, đi một mạch 3 ngày liền, cho nên tổ đạo diễn mỗi ngày đều thúc giục bọn họ trở về đóng phim.
"A, chỗ tôi vừa xong việc rồi, được, lập tức......a?" Hai chữ trở về còn chưa nói ra lời.

Cảnh Vân Trăn đột nhiên cướp di động của cậu ất nút tắt, sau đó bá đạo hôn lên môi cậu, đầu lưỡi thuần thục cạy mở hàm răng cậu ra, kỹ thuật hôn của đại ảnh đế tôi luyện càng thêm thành thục dễ dàng ấn cá mặn lên ghế phụ hôn đến nhũn cả người.
Ừm, lần này Cảnh Vân Trăn đã nhớ cởi đai an toàn!
Tới khi được buông ra, chân Úc Khải mềm nhũn, nhỏ giọng hỏi: "......Anh, anh làm gì vậy? Vì sao đột nhiên ngắt điện thoại của đạo diễn Chu?"
"Đã là lúc này rồi, chúng ta còn về làm gì? Về cũng không quay được gì đâu."
"Vậy cũng không thể tùy tiện ngắt điện thoại, rất không lễ phép."
"Như vậy mới kích thích mà, chắc chắn ông ta không thể ngờ hai ta đang ở chung với nhau đâu."
Cảnh · Allie · Vân Trăn.
"Cảnh ca!" Cá mặn tức giận!
"Rồi rồi rồi." Cảnh Vân Trăn rất thích dáng vẻ vừa ủy khuất lại vừa phẫn nộ đầy đáng yêu của Úc Khải, không nhịn được lại hôn lên một cái: "Chờ trở về, anh xin lỗi đạo diễn Chu giúp em, được không?"
Nghe được lời này, Úc Tiểu Khải mới tha thứ cho hắn: "Vậy bây giờ chúng ta về nhà?"
Cảnh Vân Trăn: "Về nhà làm gì, đằng nào cũng trốn việc, đương nhiên phải đi hẹn hò."
Úc Khải: "Hả? Đi đâu?"
Cảnh Vân Trăn lấy ra di động: "Anh xem xem."
Lâm thời quyết định trốn việc, Cảnh Vân Trăn cũng không chưa nghĩ ra phải đi đâu, hoặc là nói trời tối thui, cũng không có nơi nào hay ho để đi.
Úc Khải: "Em có hơi đói."
Cảnh Vân Trăn: "Được, vậy chúng ta đi ăn cơm."
Cảnh Vân Trăn gửi tin nhắn cho trợ lý của mình, để cậu ta tìm kiếm xem vào giờ này còn có nhà hàng nào ngon không.
Tiểu trợ lý vạn năng rất nhanh trả lời, gửi tới một loạt tin nhắn.
Cảnh Vân Trăn quét mắt: "Tiểu bảo bối, quán ăn khuya nhé?"
"Không muốn ăn, quá cay."
Cảnh Vân Trăn: "Vậy......ăn lẩu?"
"Cũng cay." Úc Khải thuận thế đặt cằm lên vai Cảnh Vân Trăn, thò lại gần nhìn màn hình di động của hắn.
Ngày thường Úc Khải không hề bắt bẻ, nhưng không biết vì sao, đối với Cảnh Vân Trăn, cậu lại muốn tùy hứng một chút.
Cậu nghiêm túc nhìn một lát, nghiêng đầu suy nghĩ, đưa ra kết luận: "Em muốn ăn BBQ."
"Được, vậy ăn BBQ." Cảnh Vân Trăn thắt đai an toàn cho Úc Khải, một chân giẫm ga, mang theo Úc Khải đi ăn BBQ.
Hai người đặt phòng ở tiệm đồ nướng, đắc ý ăn một bữa, còn đóng gói một túi lớn mang về, ăn xong khi Cảnh Vân Trăn đi trả tiền, Úc Khải đeo khẩu trang đi lên xe trước, một mình ngồi ở ghế phụ chờ hắn.
Cậu dùng di động lướt Weibo, trước tiên xem hot search, sau đó lại share mấy video về Cảnh Vân Trăn.
Nói về tình yêu, video quỷ súc phải "Ha ha ha ha ha ha ha" và "Ha ha ha ha ha ha ha".

Đang xem say sưa, bên cạnh truyền tới một giọng nói.
"Chào ngài."
Úc Khải ngẩng đầu, nhìn thấy một đứa bé trai ăn mặc thời thượng, tay trái cầm 50 tệ tiền mặt, tay phải cầm di động: "Anh, có thể nhờ anh giúp một chút không?"
Úc Khải: "Chuyện gì thế?"
"Em muốn mua chai nước khoáng ở máy bán hàng tự động bên kia, nhưng nó không nhận tiền mặt, cho nên em đưa tiền này cho anh, anh chuyển khoản cho em qua Wechat được không?" Cậu bé chỉ vào máy bán nước tự động bên kia: "Nếu anh cảm thấy phiền phức, chỉ chuyển cho em 40 tệ cũng được, coi như là phí thủ tục."
Úc Khải sảng khoái trả lời: "Được, hai tệ thôi mà, anh trực tiếp chuyển cho em."
Cậu bé hơi sửng sốt: "Vậy sao được?"
Úc Khải: "Không sao." Cậu trực tiếp lấy di động quét mã QR của người nọ, chuyển qua hai tệ.
Cậu bé: "Anh ơi, anh cứ lấy tiền đi, nếu không như vậy thì không hay, em không thích chiếm lợi của người khác."
Úc Khải: "Không cần, thực sự không sao."
Cậu bé: "Hay là như này, anh, chúng ta thêm bạn, lúc về em chuyển cho anh."
Úc Khải đang muốn cự tuyệt, Cảnh Vân Trăn lại đây, một tay đè lại cửa xe, nhíu mày nói: "Cậu bạn, đêm hôm khuya khoắt quấn lấy người ta đòi thêm Wechat không tốt lắm thì phải?"
"A?" Cậu bé sửng sốt, mau chóng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, quấy rầy."
Cậu bé xoay người rời đi.
Cảnh Vân Trăn đặt túi đựng đồ nước lên, sau đó ngồi lên xe, bĩu mỗi: "Tiểu cá mặn, sao em có thể tùy tùy tiện tiện liền cho người khác tới gần thế?"
Úc Khải: "Không có, cậu ấy tìm em đổi tiền mà thôi."
Cảnh Vân Trăn: "Thời buổi này Wechat của ai mà không có tiền cơ chứ? Huống chi mỗi 2 tệ, không phải nói rõ tìm cơ hội đến gần em sao? Cậu ta coi trọng em đấy!"
Đồ chim tâm cơ này!
Úc Khải: "Nhưng em đeo khẩu trang mà."
Cảnh Vân Trăn: "Em chỉ lộ mỗi đôi mắt cũng rất đẹp rồi!"
Cảnh Vân Trăn: "Anh mặc kệ, dù sao em không thể như vậy!"
Đường đường một người đàn ông thân cao 1m88, cư nhiên trẻ con tới mức khoanh tay quay đầu đi, rất có dáng vẻ "Hôm nay em không đồng ý với anh anh liền không để ý tới em".
Úc Khải sửng sốt.
Anh mấy tuổi rồi!
Qua vài giây, chàng trai bật cười, đột nhiên nghiêng người mở cửa xe, đi xuống.
Cảnh Vân Trăn:?
Lần này đến lượt Cảnh Vân Trăn sửng sốt.
"Tiểu cá mặn?"
Tức giận?
Hắn vội vàng cầm lấy khẩu trang, đang định đi xuống theo, liền thấy Úc Khải đi vòng quanh xe nửa vòng, đi tới bên ngoài cửa xe chỗ hắn đang ngồi.
Úc Khải mở cửa xe, lại chui vào, toàn bộ ngồi trên đùi Cảnh Vân Trăn, kéo khẩu trang trên mặt mình xuống, hai tay đặt lên vai người đàn ông.
Sau đó ngẩng đầu, hôn lên môi Cảnh Vân Trăn, đầu lưỡi có chút nghịch ngợm nhẹ nhàng liếm một cái ~
Giống như một chú tiểu hồ ly.
"Em biết rồi, về sau sẽ không nói chuyện với người như vậy."

"Đừng tức giận, anh nhé."
"Được không ~?"
【!!! 】
Hệ thống nhìn cảm động đất trời.
Cuối cùng ký chủ của nó cũng đứng lên!
Cảnh Vân Trăn:!
Còn tức giận cái len sợi!!!
Ôm lấy Úc Khải ấn lên vô lăng hôn một trận.
Tiểu cá mặn chủ động quyến rũ người thật quá quá đáng yêu!

Khi bọn họ trở lại đoàn phim, đã hơn 11 giờ, không ngờ phim trường vẫn còn đang quay.
Bởi vì hai người bọn họ xin nghỉ ba ngày, hơn nữa một diễn viên còn bố trí những công việc khác, cho nên mọi người đều đang điên cuồng đuổi theo tiến độ quay phim.
Hôm nay phần lớn là cảnh quay của Nhan Vũ Diệp, gã quay từ 12 giờ trưa tới tận bây giờ, ngày mùa đông, chỉ mặc một cái áo ngắn tay chạy tới chạy lui, lạnh run người, hiện tại khó khăn lắm mới được giải thoát, kéo khóa áo khoác run bần bật.
Ngẩng đầu liền thấy Cảnh Vân Trăn và Úc Khải xách theo một đống BBQ tiến vào chia sẻ cho mọi người, được mọi người cảm ơn và khen ngợi.
Tâm trạng Nhan Vũ Diệp lập tức không tốt, chậc chậc hai tiếng, người sau lưng có kim chủ đúng là khác, muốn không quay liền tùy tiện xin nghỉ ba ngày, đi ra ngoài ăn sung mặc sướng, không hề chuyên nghiệp một chút nào.
Vì thế gã âm dương quái khí nói: "Đồ ăn ngon quá, xem ra ba ngày nay các cậu ra ngoài chơi rất vui vẻ nhỉ?"
Úc Khải vừa đưa thịt nướng trong tay cho một nhân viên công tác, vừa trả lời: "Cũng tạm."
"Úc Khải, cậu chơi như vậy, cậu có nắm chắc thi cử không?"
Úc Khải có lệ nói: "Cũng tạm được."
Nhan Vũ Diệp vui vẻ, quay đầu hỏi Chu Kim Nghiêm bên cạnh: "Cậu nói lần này Úc Khải của chúng ta sẽ thi đậu Kinh Đại hay là Cửu Đại?"
"......" Ai ngờ vai phụ ngày thường luôn cùng gã kẻ xướng người họa hôm nay đột nhiên không nói gì, nhìn Úc Khải rồi lại nhìn gã, một bộ muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?"
"Nhan ca, anh.....hay là anh đi xem hot search đi?"
Nhan Vũ Diệp quay phim một ngày, còn chưa sờ vào di động, nhưng anh ta thì khác.
"Hả? Chuyện gì?"
Úc Khải nhìn Nhan Vũ Diệp cầm lấy di động click mở Weibo, kinh hô ra tiếng: "Thân phận của X được tiết lộ?!"
"Mau để tôi xem xem là nam thần nào!"
Gã kích động click vào xem.
Sau đó chỉ 10 giây ngắn ngủi.
Vẻ mặt Nhan Vũ Diệp cứng đờ, gã đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Úc Khải, hai mắt trợn to như chuông đồng, miệng mở ra —— khép lại, mở ra —— khép lại, qua mấy lần, kinh ngạc không nói nên lời.
Vẻ mặt cứng đờ run rẩy khiếp sợ tột độ này khiến Úc Khải nhớ tới meme ảnh động kia.
[ kinh ngạc rơi cằm, rơi trên, rơi trái, rơi phải.gif].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận