Sau Khi Cá Mặn Thế Gả


Mấy ngày kế tiếp lại có một trận mưa nhỏ, thời tiết oi bức bị mang đi, Lương Châu rốt cuộc chính thức tiến vào mùa thu.

Thời tiết vừa dễ chịu hơn, mấy cây hoa quế trong Vương phủ liền nở đầy hoa vàng rực rỡ, mùi hoa ngọt ngào tràn ngập cả Vương phủ.
Nhan Tích Ninh rất thích mùi hương hoa quế, mỗi ngày hắn đều sẽ đi loanh quanh dưới tàng cây hoa quế vài vòng, sau đó chiết một cành cắm vào trong phòng của hắn cùng Cơ Tùng.

Mùi hoa ngọt ngào dễ ngửi hơn so với mùi huân hương, cùng với hương hoa quế, Cơ Tùng luôn có được có giấc ngủ an ổn.
Hoa quế ngoài trừ dễ ngửi còn ăn rất ngon, trước đây sau nhà bọn họ có một gốc cây hoa quế, mỗi khi tới mùa hoa nở, ba mẹ đều sẽ lay cây hoa quế nở rộ xuống làm thành bánh hoa quế thơm ngon.
Mưa dầm thấm đất, hắn biết rõ khi nào là lúc thích hợp nhất để rung hoa quế.

Chờ đợi mấy ngày, hoa quế trên cây bắt đầu có hoa nhỏ rơi xuống, lúc này có thể bắt đầu rung hoa quế.
Nhan Tích Ninh chọn một buổi sáng có thời tiết sáng sủa trời trong nắng ấm để rung hoa quế, chờ sương sớm tản đi, hắn và Bạch Đào trải một lớp vải xô dưới tàng cây hoa quế.

Theo nhánh cây lay động, hoa quế màu vàng rơi xuống như mưa, mùi vị ngọt ngào dính đầy người Nhan Tích Ninh đầy người.
Nhìn thấy hoa quế trên lớp vải, Bạch Đào hít một hơi thật sâu: "Thơm quá a ~ đúng rồi thiếu gia, có phải hoa quế cũng có thể làm điểm tâm không?"
Nhan Tích Ninh giũ hoa quế trên lớp vải vào trong rổ: "Đúng vậy, có thể làm bánh hoa quế mật hoa quế, không phải ngươi thích ăn bánh hạch đào sao? Chúng ta còn có thể làm bánh hoa quế mứt táo hạch đào.

Còn nữa, hoa quế hong khô có thể pha trà, còn thơm hơn cả kim ngân hoa."
Hai mắt Bạch Đào tỏa sáng: "Thật sao? Vậy chúng ta thu nhiều hoa quế một chút, dù sao rơi trên mặt đất cũng lãng phí."
Nhan Tích Ninh cũng có ý tưởng này, vừa lúc hôm nay hắn làm mứt táo, chốc nữa rải một ít hoa quế tươi mới lên, mùi vị sẽ tốt hơn.

Nói đến bánh mứt táo hạch đào, đây chính là món mọi người trong phủ thích nhất, tuy rằng vẻ ngoài không đẹp mắt, nhưng bánh mứt táo hạch đào nhẵn nhụi mềm mại vừa được nướng ra, mùi liền nhẹ nhàng bay ra khắp phủ.
Trước đó hắn mang về không ít hạch đào từ chỗ Trương lão tướng quân, những tưởng rằng sẽ phải ăn rất lâu, nhưng làm vài lần bánh mứt táo xong hạch đào liền bị tiêu hao rất nhanh.

Hôm nay lại làm một lần, hạch đào cũng sắp dùng hết.

Bất quá không sao, khoảng thời gian này vừa đúng lúc hạch đào Lương Châu được bày bán, khắp phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều có thể mua được hạch đào tươi.
Đoạn thời gian này Cơ Tùng không làm việc ở nha môn hay phủ Thứ sử, y thâm nhập vào phố lớn ngõ nhỏ thành Bình Xương, mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất.

Thế cục Lương Châu hỗn loạn dưới sự cố gắng của y cùng các quan viên khác mà dần dần ổn định, nhưng chuyện phải đối mặt sau khi ổn định lại càng nhiều.
Lương Châu trăm phế đãi hưng, thành trì rách nát phải cải tạo bố cục một lần nữa, vấn đề dân sinh của dân chúng cần phải được giải quyết thích đáng.

Nói miệng thì dễ, nhưng khi áp dụng vào thực tế rồi, sẽ luôn xuất hiện các loại vấn đề khó giải quyết.
Nhan Tích Ninh có chút hổ thẹn, vấn đề mà Cơ Tùng phải đối mặt, cơ hồ đều là do hắn dựng lên.

Nếu không phải hắn ở bên cạnh đề nghị, Cơ Tùng cũng sẽ không bận rộn như vậy.

Nhưng mà Lương Châu muốn tốt hơn, có chút đề nghị hắn không thể không nói.
So sánh ra, hắn so với Cơ Tùng lại thoải mái hơn rất nhiều.

Tuy rằng hắn không thể xông lên tuyến đầu giống như Cơ Tùng, nhưng chỉ cần là việc có thể giúp, hắn đều vui lòng thử một lần.
Bạch Đào gấp vải xô lại, cậu vui vẻ khoái trá nói với Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia ngài biết không? Hiện tại đường cái của chúng ta đã sạch sẽ hơn."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Ta biết a."
Lúc vừa tới thành Bình Xương, chỉ có mấy con phố gần phủ Thứ sử và Vương phủ trải đá phiến.

Các ngã tư đường khác đều là đất vàng, dân chúng lại không chú ý vệ sinh, phóng mắt nhìn lại ngã tư đường vừa bẩn vừa loạn.

Mỗi lần hắn từ trên đường trở về, cảm giác cả người đều thối.
Hắn không có biện pháp chấp nhận thành thị như vậy, bởi vậy dưới sự đề nghị của hắn, trên mỗi một con đường đều xuất hiện một cái nhà vệ sinh công cộng.
Nhà vệ sinh được xây dựng xong, Cơ Tùng liền ban bố lệnh không được đi vệ sinh bừa bãi.

Dân chúng thành Bình Xương không ngừng kêu khổ, bọn họ nói không có thiên lý, vậy mà lại không cho đi vệ sinh.

Người cấp tiến trong thành còn đến trước cửa Vương phủ làm ầm ĩ, vẫn là Nhan Tích Ninh ra mặt nói lý lẽ thuyết phục bọn họ.
Bạch Đào đắc ý rung đùi: "Sau khi nghe nói phân có thể ủ thành phân bón, hiện giờ dân chúng rất tích cực đi nhà xí.

Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Nhan Tích Ninh đã không thể nhìn thẳng vào ba chữ nước phù sa này, khóe môi hắn giật giật: "Ngừng, một lát ngươi còn muốn ăn bánh hạch đào cao không?"
Hắn khó được lúc muốn thả lỏng tâm tình, Bạch Đào lại thảo luận với hắn về vấn đề này, thật sự thèm đánh.
Bạch Đào vội vàng bịt kín miệng: "Không nói không nói.

Bất quá hiện tại trong thành Bình Xương, thiếu gia ngài có cái gì không biết?"
Nhan Tích Ninh cười lắc đầu, hắn bưng một rổ hoa quế đi về phía sân.

Chốc nữa chờ nướng bánh hạch đào xong, hắn còn muốn mang bánh hạch đào cho Cơ Tùng.

Bạch Đào nói đúng, hiện giờ chuyện lớn chuyện nhỏ trong thành Bình Xương, hắn đều biết rõ.
Đợi khi trở lại phòng bếp, đầu tiên hắn thả rổ hoa quế ở ngoài cửa, như vậy côn trùng nhỏ trong rổ có thể nhanh chóng ra ngoài.

Nhân lúc chờ đợi, hắn đặt phần hạch đào tươi còn lại ở sau ván cửa kẹp mở từng cái.
Nghe tiếng vỏ hạch đào vỡ, hắn có chút nhớ nhung Cơ Tùng, lúc có Cơ Tùng ở nhà, hắn chưa bao giờ phải lo lắng việc mở vỏ hạch đào.

Nhưng dựa theo thế cục hiện tại, còn chưa biết tới khi nào Cơ Tùng mới có thể có được thời gian nghỉ ngơi.
Ánh mắt Nhan Tích Ninh có chút ảm đạm, giờ khắc này hắn cảm nhận sâu sắc sự bất tiện của thân phận Vương phi này.

Vương phi không phải chức quan, mà là thân phận của hắn.

Nếu hắn thường xuyên xuất hiện lúc Cơ Tùng đang làm việc, khó tránh khỏi có người sẽ có ý kiến.
Hạch đào để qua mấy ngày phần bên trong có chút khô, lớp màng bên ngoài hạch đào không dễ bóc mấy.

Bất quá chuyện này không ảnh hưởng đến vị hạch đào, Nhan Tích Ninh đặt hạch đào đã được bóc tỉ mỉ ra một bên một lát dùng.
Trong chén lớn bên cạnh là mứt táo đã làm xong từ sớm, trong mứt táo đã cho thêm trứng gà đường đỏ mật ong còn có dầu bắp cùng một chút rượu mơ, mứt táo màu đỏ thẫm thơm nức, nhìn như một món kẹo ngọt.
Nhan Tích Ninh đem bột mì đã sớm chuẩn bị tốt ra rây, chờ bột mì được rây mịn, hắn lấy một cái bình gốm tinh xảo từ trong tủ chén ra.

Bình gốm này chính là vũ khí bí mật của hắn, chỉ cần bỏ thêm thứ này, bánh mứt táo làm ra mới có thể xốp, mà không phải cứng giống như đá.
Mở nắp bình ra, chỉ thấy bên trong là hơn nửa bình bột màu phấn trắng nhẵn nhụi, nhìn sơ qua rất giống muối.

Đây là muối nở(*) mà Nhan Tích Ninh lao lực thiên tân vạn khổ điều phối ra.
(*) muối nở: baking soda, chỉ có tác dụng làm bánh nở một lần khi tiếp xúc với nước, baking soda khác với bột nở (baking powder) nha.
Sở Liêu có rất nhiều hồ muối kiềm, mùa hè vớt muối, mùa đông vớt kiềm.

Từ lần trước lúc làm trứng bắc thảo Bạch Đào mang về kiềm ăn được cho hắn, hắn liền động tâm tư.

Có kiềm cùng đá vôi trong tay, chẳng lẽ hắn không làm ra được muối nở sao?
Sự thật chứng minh điều kiện không đủ, muốn làm ra muối nở thoả mãn thật sự rất phiền toái.

Muối nở trong bình là kết quả sau khi hắn luyện chế thất bại hơn mười cân kiềm cùng đá vôi, cực kỳ trân quý.
Nhưng hắn đã nói cách làm ra muối nở với Cơ Tùng, tin tưởng không bao lâu sau, hắn có thể mua được muối nở ở trên đường.
Hắn cẩn thận múc ba muỗng nhỏ muối nở vào trong bột mì, quấy đều bột mì và muối nở xong, hắn lại trộn hỗn hợp bột mì vào trong mứt táo.

Trải qua bước khuấy đều, bột bánh ngọt liền thành hình bước đầu, lúc này lại bỏ thêm táo đỏ cắt miếng và hạch đào.
Thấy Nhan Tích Ninh làm bánh mứt táo cần phải làm nhiều bước như vậy, Bạch Đào cảm khái vạn phần: "Thiếu gia, rốt cuộc đầu óc của ngươi của ngài lớn lên như thế nào vậy? Điểm tâm phức tạp như vậy đều bị ngươi sờ soạng ra."
Nhan Tích Ninh mỉm cười: "Đừng cằn nhằn, đi nhóm lửa đi."
Từ sau khi dời tới Vương phủ, hắn dần dần quen thuộc với đồ làm bếp trong phòng bếp nhỏ, trong đó còn có lò nướng giống như cái hắn từng dùng ở Văn Chương Uyển.

Chờ khi Bạch Đào nhóm lửa trong lò lên, hắn cũng đổ hỗn hợp bột bánh vào trong khuôn sắt.
Trong khuôn được quét qua dầu còn trải một tầng giấy dầu, bột bánh nặng trịch đổ vào trong khuôn rồi, Nhan Tích Ninh bưng khuôn lên bàn nhẹ nhàng gõ gõ vài cáu, như vậy bọt khí trong bột mới được chọc vỡ.

Lại rải lên một tầng hạch đào dày, mới có thể cho khuôn vào lò nướng.
Nhan Tích Ninh một lần làm ba khuôn bánh mứt táo, đặt khuôn vào lò nướng không bao lâu, mùi thơm ngọt nồng nàn liền từ trong lò nhẹ nhàng tản ra.
Bánh ngọt cần nướng nửa canh giờ, thừa dịp này, hắn cùng Bạch Đào vừa lúc có thể rửa sạch tạp chất trong hoa quế.

Hoa quế vàng chanh được rửa sạch tạo chất, sợ bên trong còn chứa vi khuẩn, Nhan Tích Ninh ngâm chúng vào trong nước muối.
Chờ khi vớt hoa quế từ trong nước muối ra, Nhan Tích Ninh túm một nắm hoa quế đi tới lò.

Lúc này mở cửa lò nướng ra, khí nóng mang theo vị ngọt đập vào mặt.

Nhìn kỹ lại, bánh mứt táo đã biến thành màu nâu đẹp mắt.
Nhan Tích Ninh dùng kẹp sắt kéo khuôn từ trong lò nướng ra, hắn rắc hoa quế trong tay lên trên bánh mứt táo, sau đó lấy nắp khuôn ra che lên toàn bộ khuôn bánh.

Sở Liêu không có giấy bạc, nếu để cho bánh mứt táo nướng trong không khí, mặt trên của bánh có thể sẽ bị nướng cháy.
Đẩy khuôn về lại trong lò một lân nữa, Nhan Tích Ninh ngồi dưới mái hiên ăn dưa và trái cây.

Lương Châu tháng Mười số lượng dưa và trái cây không giảm đi, táo mùa này giòn ngọt, lựu chua chua ngọt ngọt còn có các loại táo đủ màu sắc đều được đưa ra ngoài bán.
Trên khắ đường cái Lương Châu đều có thể nhìn thấy trái cây có phẩm chất tốt, nhưng ở kinh thành, trái cây có phẩm chất này khẳng định phải tốn rất nhiều tiền.

Xem ra chỉ có thể sửa đường sớm, chỉ khi đường xá thông ra bên ngoài thông thoáng, mới có thể vận chuyển đồ vật này nọ ra ngoài.
Tiểu Tùng thèm ăn cọ cọ bên chân Nhan Tích Ninh, Nhan Tích Ninh xoay người sờ sờ đầu nó sau đó bẻ nửa quả táo cho nó.

Tiểu Tùng cắn táo ngẩng đầu ưỡn ngực chạy, nó chạy tới dưới cái giá của Thương Phong há to mồm mà cắn táo, Thương Phong tức giận đến mức mắng thì thầm.
Động vật nhỏ kỳ thật rất thông minh, Tiểu Tùng như thế, Thương Phong cũng là như thế.

Nhìn thấy Tiểu Tùng ở trước giá sắt, Thương Phong ủy khuất bay đến kế bên tay Nhan Tích Ninh, nó vươn cổ cắn quả dâu da trong mâm đựng trái cây, không trong chốc lát dâu da màu vàng rơi xuống đầy đất.
Nhan Tích Ninh sờ sờ cổ Thương Phong nhẹ giọng dỗ dành: "Việc này là lỗi của Tiểu Tùng, một lát ra cửa chúng ta không mang theo Tiểu Tùng, chúng ta mang Thương Phong."
Thương Phong lúc này mới vui vẻ lên, nó quạt cánh trả lời trên hành lang, tựa như gà mái mới vừa đẻ trứng.

Bạch Đào dở khóc dở cười: "Thiếu gia muốn dẫn Thương Phong ra ngoài ư? Vạn nhất nó bay đi phải làm sao bây giờ?" ( nghi ngờ tác giả có thù với Thương Phong con ưng nhưng lần nào cũng tả là gà )
Nhan Tích Ninh thật ra không thèm để ý: "Vương gia nói, Thương Phong rất quen thuộc với Lương Châu, cho dù bay đi, cũng sẽ chỉ bay đến Sí Linh quân.

Không cần lo lắng."
Bạch Đào lúc này mới yên tâm: "Vậy thì tốt." Cậu nhìn nhìn Thương Phong thổn thức: "Không biết chủ nhân của Thương Phong rốt cuộc đi nơi nào, sao hắn lại nỡ bỏ Thương Phong?"
Nhan Tích Ninh hạ mi mắt: "Cái này......!Không rõ lắm." Tiêu Linh là một nút thắt trong lòng Cơ Tùng, hắn hy vọng Tiêu Linh có thể xuất hiện sớm một chút, để Cơ Tùng có thể sớm ngày an tâm.

Vô luận có phải Tiêu Linh đã phản bội Cơ Tùng hay không, có đáp án sớm đối với ai cũng tốt hơn.
Chờ Nhan Tích Ninh ăn hơn phân nửa quả lựu, bánh ngọt cũng được nướng xong.

Hắn thuần thục lấy bánh từ trong khuôn ra cắt thành miếng, hương vị mứt táo mới ra lò thơm nồng, từ chỗ bị cắt có thể thấy rõ một đám lỗ thủng to nhỏ.

Cảm giác đụng vào rất mềm mại, ăn một ngụm hương vị ngọt ngào mềm mịn lại nhẵn nhụi.
Trộn lẫn bên trong bánh còn có táo đỏ cùng hạch đào khiến cho bánh gia tăng cảm giác dai dẻo, vô luận bánh nóng hay lạnh, vị đều đặc biệt ngon.

Nhan Tích Ninh lấy thực hạp ra, hắn cẩn thận đặt bánh ngọt cùng vài miếng hoa quả vào trong: "Đi, chúng ta đi tìm Vương gia đi."
*
Nhan Tích Ninh lại nắm ngựa chân ngắn của hắn ra cửa lớn Vương phủ, giống như hắn nói vậy, lần này ra ngoài hắn mang theo Thương Phong.

Đương nhiên, hắn cũng không quên mang theo Tiểu Tùng.

Thương Phong cưỡi ở trên lưng Chân ngắn nhỏ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, cổ ngẩng đến cao cao.

Tiểu Tùng thật ra không thèm để ý, nó chạy ở phía trước Chân ngắn nhỏ, cảnh giác nhìn chung quanh.
Trước Vương phủ người qua người lại, hoàn toàn bất đồng với lần đầu tiên hắn ra cửa lớn Vương phủ.

Nhớ rõ khi đó, ngoài cửa Vương phủ im lặng đến mức có thể bắt chim.
Thấy Nhan Tích Ninh ra cửa, người lui tới cung kính hành lễ: "Vương phi."
Nhan Tích Ninh cười gật đầu với bọn họ: "Không cần đa lễ, mọi người nên bận việc của mình đi thôi." Nói xong lời này, dân chúng liền cười rời đi.
Bạch Đào thấy thiếu gia nhà cậu nói vài ba câu đã khuyên được dân chúng đi rồi, cậu kiêu ngạo nói: "Thiếu gia ngài hiện tại cũng thật uy phong, tùy tiện nói một câu, dân chúng đều nghe lời ngài."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Không phải bọn họ nghe lời, mà là bọn họ có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Nhớ rõ khi hắn vừa tới thành Bình Xương, mắt người đi đường đều ảm đạm, đi đường cũng không có tinh thần mấy.

Mà hiện tại cảnh tượng người qua lại vội vàng, trong mắt bọn họ có ánh sáng, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Đây là chuyện tốt, người có hy vọng mới có thể vực dậy.

Tinh thần tốt lên, làm việc cũng càng hăng hái.
Hơn nữa, mỗi ngày hắn đều đi dạo trong thành Bình Xương, cho dù thân phận hắn quý trọng hơn, dân chúng cũng không còn kinh sợ nữa.
Đi được vài bước, Nhan Tích Ninh nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu gọi giòn giã: "Vương phi?"
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy đứa trẻ đang từ trong viện tử bên cạnh đi tới.

Trong bọn chúng có nam có nữ, trong lòng ngực mỗi đứa đều ôm sách vở, nhìn thấy Nhan Tích Ninh, đám trẻ cung kính hành lễ: "Thảo dân bái kiến Vương phi."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Không cần đa lễ.

Mới vừa tan học sao?"
Ở Sở Liêu con nít gia đình bình thường muốn đến trường là quá khó khăn.

Hơn nữa ở nơi Lương Châu hẻo lánh này, dân chúng cơm còn ăn không đủ no, sao dám nói tới chuyện cho bọn nhỏ đến trường?
Nhưng mà Lương Châu muốn phồn vinh hưng thịnh, không thể thiếu người có học thức.

Có một buổi tối lúc hắn và Cơ Tùng nói chuyện phiếm, liền thảo luận cùng Cơ Tùng về vấn đề trẻ con nên đến trường này.

Lúc ấy hắn nói, nếu quan phủ có thể mở quan học, để trẻ con vừa đến tuổi đều có thể đọc sách thì thật tốt?
Thế giới của những đứa trẻ đều là giấy trắng, vẽ lên trên thứ gì, bọn họ sẽ trưởng thành thành dạng đó? Có lẽ một hai năm nhìn không ra hiệu quả, nhưng chỉ cần nghiêm túc dẫn đường, qua thời gian còn sợ Lương Châu không có người dùng được?
Hắn và Cơ Tùng đều không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, trong mắt bọn họ cô nương có thể làm việc không hề kém nam nhi.

Nếu mở quan học, sẽ không phân chia nam nữ.
Vì thế gần nhà bọn họ liền mở quan học đầu tiên của thành Bình Xương, nhưng quan học mới vừa mở, phu tử ít đệ tử cũng ít, chỉ có đứa nhỏ gần đây mới có thể nhập học.

Bất quá không quan hệ, tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, các quận Lương Châu đều sẽ có quan học.

Sẽ có càng nhiều đứa trẻ thoát khỏi thân phận dân thường trở thành nhân tài hữu dụng.
Bọn nhỏ thiên chân khả ái, mỗi lần nhìn đến bọn chúng, Nhan Tích Ninh đều sẽ cùng bọn chúng nói vài câu: "Hôm nay phu tử dạy cái gì nha?"
Bọn nhỏ ồn ào lên: "Hôm nay phu tử dạy chúng ta thiên địa quân thân sư!" "Trung quân ái quốc!" "Tinh trung đền nợ nước!"
Nhan Tích Ninh cười đến ánh mắt đều híp lại, giáo dục lòng yêu nước phải uốn nắn từ nhỏ.

So với để cho bọn nhỏ thành tài, hắn càng hy vọng bọn nhỏ thành nhân trước.
Vì thế hắn khen ngợi chúng: "Học thật tốt! Phải tiếp tục cố gắng!" Nói xong hắn lấy một ít quả táo từ trong sọt trên lưng Chân ngắn nhỏ chia cho đám trẻ: "Học tập cho thật tốt mỗi ngày đều hướng về phía trước nga!"
Được Vương phi khen thưởng, bọn nhỏ cực kỳ tự hào.

Bọn chúng đặt quả táo chung với sách vở, giờ phút này bọn chúng muốn mau chóng về nhà, muốn nói cho phụ mẫu, hôm nay Vương phi lại khen bọn chúng.
Cáo biệt đám trẻ, Nhan Tích Ninh đi dọc theo con phố.

Nhớ rõ trước đây trên đường cái thành Bình Xương, nhóm thương hộ hận không thể buôn bán trên đường cái, đầy mắt đều là hình ảnh bẩn thỉu khó coi.
Mà hiện tại hết thảy đều thay đổi.
Trên đường phố lát đầy gạch xanh, dưới gạch lại đào cống thoát nước.

Như vậy cho dù trời mưa to, trong thành cũng không dễ bị ngập.

Hai bên ngã tư đường cách mỗi một khoảng lại trồng một ít cây, đây đều là cây ăn quả bản địa chịu rét chịu hạn của Lương Châu.

Chờ chúng trưởng thành rồi, có thể cung cấp bóng râm, dân chúng trong thành cũng có thể ăn được trái cây tươi ngon.
Bên đường nhóm thương hộ quy củ buôn bán trong điếm lâu, cũng không dám chiếm đường nữa.

Đương nhiên để cho Nhan Tích Ninh vừa lòng chính là, dân chúng cơ hồ đều dùng nhà vệ sinh công cộng, trên ngã tư đường không cong hành vi thiếu văn minh nữa.
Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có mấy người chống đối đi ngược, đối với những người này, thái độ của Nhan Tích Ninh là: bắt không được thì chưa tính, một khi bắt được bọn họ, để bọn họ đi quét tước nhà vệ sinh công cộng.

Chờ khi nào bọn hắn bắt được người đi vệ sinh trên đường, thì bọn họ có thể thoát khỏi vận mệnh dọn dẹp nhà vệ sinh.
Chiêu này có hiệu quả rất tốt, hiện tại chỉ cần có người dám ngồi chồm hổm bên đường, sẽ có vài đôi mắt như hổ rình mồi dõi theo hắn.
Con phố sạch sẽ thông thoáng, đi trên ngã tư đường tâm tình cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Đương nhiên ngã tư đường được cải tạo cũng không nhiều lắm, bởi vì việc đào móc cống thoát nước còn có lát gạch xanh cần sức người vac thời gian.

Bất quá qua một đoạn thời gian nữa, tin tưởng mọi con phố ở Lương Châu đều sẽ biến thành như vậy.
Nhan Tích Ninh thoải mái thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Thật tốt a." Hắn thích Lương Châu như vậy, mỗi người đều có chuyện mình muốn làm, tất cả mọi người đều đang cố gắng xây dựng quê nhà của chính mình.
Cơ Tùng đang chỗ nhà cũ ở thành Bắc cải tạo phòng ở, lúc Nhan Tích Ninh tìm được y, y vừa cùng Vương Văn Việt nói xong gì đó.

Nhan Tích Ninh chậm rãi đi qua: "Bận xong rồi ư?"
Thấy Nhan Tích Ninh đến, hai người ngừng nói chuyện với nhau.

Cơ Tùng bất đắc dĩ cười nói: "A Ninh sao ngươi lại tới đây? Nơi này hỗn độn, khó tránh khỏi va chạm, không phải không cho ngươi tới đưa cơm sao? Hơn nữa lập tức sẽ trở về."
Nhan Tích Ninh cười quơ quơ thực hạp trong tay: "Ta nướng một ít bánh mứt táo, nghĩ ngươi lúc này hẳn đã đói bụng, liền đưa tới cho ngươi.

Vừa lúc Văn Việt cũng ở, ăn cùng nhau đi." Nói đến hắn cũng quan tâm tiến độ xây thành, nhìn thấy con phố mình cùng Cơ Tùng quy hoạch dần thành hình, niềm vui sướng cùng cảm giác thành tựu trong lòng hắn không có lời nào hình dung được.
Bận rộn mấy ngày liền làm cho Vương Văn Việt vừa đen vừa gầy, bất quá tinh thần hắn rất tốt.

Hắn chùi chùi tay lên trên vạt áo, sau đó nhận một miêng bánh mứt táo hạch đào còn mang theo độ ấm: "Đa tạ." Trong khoảng thời gian này hắn và phu phu Dung Vương ở chung càng ngày càng tự nhiên, không coi mình là người ngoài chút nào.
Ăn bánh hương vị ngọt ngào, Cơ Tùng nhẹ giọng nói lại tiến độ hôm nay cho Nhan Tích Ninh.
Sở Liêu từ trước đến nay trọng nông khinh thương, thương nhân có địa vị thấp.

Nhưng không có thương nhân sẽ không có tiền tài, đồ vật ở Lương Châu sẽ không có biện pháp đưa đến các nơi.

Hơn nữa trước đây hoàn cảnh chỉnh thể thông thương ở Lương Châu không tốt, thương nhân không muốn mạo hiểm phiêu lưu đến Lương Châu.
Muốn hấp dẫn thương nhân đến, phải có hoàn cảnh tốt.

Giá hàng phải minh bạch, hoàn cảnh giao dịch phải an toàn, quan trọng nhất là nguồn cung cấp phải sung túc.
Trải qua đề nghị của Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng chia ra một vài con phố ở phía Bắc thành Bình Xương làm thí điểm thông thương, sau này sẽ sắp xếp chuyên gia quản lý.

Các tiểu thương lui tới có thể buôn bán những thứ bọn họ mang đến ở nơi này, cũng có thể mang những thứ của Lương Châu đi.

Nếu thử nghiệm thành công, hình thức này sẽ được mở rộng đến các quận huyện.
Trong khoảng thời gian này bọn họ thảo luận rất nhiều vấn đề, càng thương thảo, càng hiểu được có bao nhiêu chuyện chưa hoàn thành.

Bất quá sự tình không phải một ngày là làm xong, gấp cũng không gấp được.
Nhan Tích Ninh ở chung với quan viên Lương Châu rất vui vẻ, có đôi khi Cơ Tùng không ở, bọn quan viên sẽ hỏi hắn những vấn đề tương quan.

Hiện giờ hắn đã nhận rõ đa số quan viên trong quan trường Lương Châu, cũng sẽ không giống trước đây mê mê hồ hồ không biết các quan viên có chức trách gì.
Bánh mứt táo mang đến rất nhanh đã bị quan viên ở hiện trường chia nhau ăn sạch, đang lúc Nhan Tích Ninh chuẩn bị thu thập thực hạp về nhà.

Cơ Tùng lại chắp tay với đám quan viên: "Chư vị đồng liêu, hôm nay trong nhà có việc, bổn vương trước xin lỗi không tiếp được."
Bọn quan viên nào dám giữ Cơ Tùng, bọn họ đều nói: "Vương gia xin cứ tự nhiên."
Nhan Tích Ninh có chút kinh ngạc: "A? Trong nhà có chuyện gì?"
Cơ Tùng cười nói: "Ngươi rất nhanh sẽ biết."
Xe ngựa Dung Vương phủ chậm rãi cất bước, Nhan Tích Ninh vén rèm lên nhìn nhìn, lại phát hiện phương hướng xe ngựa đi không phải Dung Vương phủ.

Hắn càng kinh ngạc hơn: "Tùng Tùng, chúng ta muốn đi đâu?"
Ánh mắt Cơ Tùng bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ A Ninh quên rồi sao?"
Nhan Tích Ninh phức tạp gãi gãi hai má, chẳng lẽ hắn thật sự quên mất chuyện quan trọng gì? Hay là ngày hôm qua lúc Cơ Tùng nói chuyện với hắn, hắn quá mệt nhọc không có nghe rõ? Nếu thật sự là như vậy, lỗi của hắn quá lớn rồi.
Xe ngựa hướng về phía Đông Bắc, phía Bắc thành Vĩnh Xương chính là Mẫn Giang, đang lúc Nhan Tích Ninh đoán có phải Cơ Tùng dẫn hắn đến bờ sông đón vịt con hay không, xe lại chậm rãi dừng.
Nhan Tích Ninh vạch mành xem thử, chỉ thấy trước xe có một tòa thôn trang.

Hắn hơi hơi nhăn mày lại: "Này lại là chỗ ở của vị đại nho nào?" Trước đó vì mở quan học, hắn và Cơ Tùng tìm vài cái đại nho.

Có đại nho nhiều môn sinh, được bọn họ hỗ trợ tuyên truyền, mở quan học liền thuận lợi.

Nơi này thanh tịnh, nhìn giống như là nơi đại nho ở.
Nhưng mà Cơ Tùng lại cười lắc đầu: "Nơi này không có đại nho."
Nhan Tích Ninh suy nghĩ một lát liền hiểu được: "Nga ~ đây là một sản nghiệp của ngươi."
Cơ Tùng cười đến càng vui hơn, y lấy khế đất từ trong ngực ra đặt vào trong lòng Nhan Tích Ninh: "Không, đây là sản nghiệp của ngươi."
Nhan Tích Ninh nắm khế đất nhìn lướt qua, hắn có chút mơ hồ: "Sao đột nhiên tặng ta một cái thôn trang?"
Cơ Tùng thật sự không nhịn được, y đứng dậy hôn lên môi Nhan Tích Ninh: "A Ninh, sinh nhật vui vẻ!"
Nhan Tích Ninh ngây ngẩn cả người, một lát sau hắn mới hồi phục tinh thần: "Hôm nay là.....!ngày Mười tháng Mười?"
Nhận được ánh mắt khẳng định của Cơ Tùng, hắn vỗ đầu thật mạnh.

Gần đây thật sự bận đến mơ hồ, hôm nay cư nhiên là sinh nhật của hắn, hắn lại quên sạch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui