Editor: Yang1002
Thân hình Nhan Tích Ninh ngửa ra sau, tay cầm xiên cá giơ lên cao qua đầu.
Đợi cá chép lớn mà hắn nhìn trúng tiến vào phạm vi đi săn phạm, thân hình hắn đổ về phía trước, xiên cá trong tay phải thuận thế lao đi.
Chỉ nghe một tiếng phá nước truyền đến, hơn phân nửa cây xiên không có lặn vào hồ, còn dư lại hai thước ở trên mặt nước.
Động tĩnh bất ngờ kinh sợ đám vịt con và ngỗng con bay đi, lại không thể khiến cho bầy cẩm lí cảnh giác.
Chúng nó vẫn như cũ nhàn nhã chen trên mặt hồ, lay động thân thể loè loẹt.
Nhan Tích Ninh túm dây thừng tha xiên lên bờ, xiên cá hẳn đã xiên trúng con cá kia, lúc túm lên còn khá nặng.
Quả nhiên chờ bộ phận lưỡi câu sắp lộ ra mặt nước, trên lưỡi xiên dính một con cá chép đen lớn!
Thành công!
Nhan Tích Ninh mặt mày hớn hở: "Cũng không tệ lắm." Kỹ thuật xiên cá không thụt lùi!
Bạch Đào hoan hô đứng lên: "Thiếu gia thật lớn!"
Cậu cũng muốn bắt chước xiên cá, xiên cá so với câu cá tốc độ nhanh hơn! Nhìn trúng con nào xiên con nấy!
Nhan Tích Ninh cẩn thận đem xiên kéo tới trên bờ, một xiên này xuyên thấu đầu cá chép, chờ hắn đem cá chép từ trên xiên nhổ xuống, cá đã không hề nhúc nhích.
Chính là con cá này......!Hình như không thích hợp lắm.
Nhan Tích Ninh cau mày xem xét con cá lớn này, vẩy cá tối đen, tựa hồ so với con buổi sáng Bạch Đào câu được màu thâm hơn? Hơn nữa vây cá này cũng kỳ lạ, ở bên cạnh vây cùng đuôi cá được khảm một vòng trắng.
Nhan Tích Ninh nâng cằm cau mày: "Ân......"
Chẳng lẽ, hắn đem cẩm lí xiên lên? Bất quá trên đời nào có cẩm lí điệu thấp như vậy không? Cẩm lí đều là loè loẹt, nhan sắc càng tiên diễm càng đáng giá sao?
Quên đi, mặc kệ xiên trúng gì, buổi tối đều ăn nó!
Nhan Tích Ninh cùng Bạch Đào ở bờ hồ xiên cá xiên đến hoan hỉ, lão Thái phó trong đình hai mắt đăm đăm, ông vỗ ngực vô cùng đau đớn: "Vũ Bạch......!của ta a!"
Mọi người trong kinh thành đều biết, đại nho Phó Diễn Chi không ham gì khác, chỉ yêu cẩm lí.
Ngày thường ông vì cẩm lí ngâm thơ vẽ tranh, nghe nói nhà ai có cẩm lí đẹp, ban ngày không rảnh thì buổi tối đều phải qua xem hai mắt.
Nếu muốn cầu Thái phó việc gì, tặng nhiều tiền tài bao nhiêu cũng không hiệu quả bằng tặng ông một con cẩm lí hiếm thấy.
Trong cả kinh thành có thể sở hữu một ao lớn người không nhiều lắm, Dung Vương phủ là một trong số đó.
Đàn cẩm lí trong Vương phủ là lúc Thánh Thượng còn tiềm long bắt đầu nuôi, bên trong đủ trân phẩm tuyệt phẩm.
Phó Diễn Chi cũng bởi vậy thành khách quen của Dung Vương phủ, mấy năm Cơ Tùng ở Bắc Cương, ông thường xuyên đi bộ lại đây ngắm cá.
Ông lấy tên cho đại bộ phận cá trong hồ, con mà Nhan Tích Ninh xiên lên là một trong những con cẩm lí Phó Diễn Chi xem trọng nhất—— Vũ Bạch.
Giữa bầy cá loè loẹt, một mạt đen trầm ổn luôn làm cho người ta trước mắt sáng ngời.
Mà hiện tại ánh sáng này chỉ có thể chiếu vào nồi.
Lão Thái phó thân hình run rẩy, Nhan Tích Ninh xiên đi không phải cá, là đầu tim của ông a! Nếu không phải vì giữ gìn thân phận, ông đã khóc thành tiếng.
Một con hiển nhiên không thể thỏa mãn yêu cầu của Nhan Tích Ninh, hắn lại ném hai cá, xiên được một con cá chép bình thường cùng một con cá mè hoa.
Nhìn thấy chủ tớ hai người bờ bên kia vui vui vẻ vẻ dẫn theo ba con cá đi về hướng Văn Chương Uyển, bờ bên kia một mảnh tiếng hoan hô cười nói.
Đình giữa hồ, thần hồn lão Thái phó rốt cuộc cũng trở về vị trí cũ, ánh mắt rớt lệ đau thương: "Rốt cuộc là người phương nào làm càn như thế! Kia chính là Vũ Bạch! Vũ Bạch!"
Cơ Tùng chấp tay, khóe môi hơi hơi vểnh lên: "Hắn chính là vợ ta."
Phó Diễn Chi:......
Ba con cá rất nhanh đã bị Bạch Đào thu thập xong, Nhan Tích Ninh lại cắt miếng lại ướp lại chiên làm việc một hồi lâu.
Cuối cùng làm thành hai cái thực hạp lớn cá tê cay, hơn nữa tẩm ướp tốt thịt nai, hai người xách không nổi.
Các thị vệ đại ca tới lấy thực hạp mặt mày hớn hở, hương vị cá tê cay rất thơm, bọn họ mong đợi đã lâu.
Xách theo thực hạp trở về, bọn họ dưới chân sinh gió, tốc độ bay nhanh.
Chờ làm xong cá tê cay, sắc trời cũng dần dần tối sầm xuống.
Lúc này Lãnh quản gia đưa tới một cái lò than chuyên môn nướng thịt.
Nói là lò than, kỳ thật cùng cái bàn không có gì khác biệt.
Giữa lò than lô có một cái máng sắt, bên trong có thể để than cháy đỏ vào.
Hai bên máng có nguyên bộ giá đỡ, lưới sắt cùng xiên thép.
Hai bên còn lại của máng là mặt bàn san bằng bóng loáng, có thể để các loại đồ ăn.
Cái bàn rất lớn, đừng nói một cái chân nai, cho dù nguyên một đầu nai cũng có thể để thoải mái.
Lò than lớn như vậy hiển nhiên không thể sử dụng tại trù phòng, Nhan Tích Ninh quyết định ngay tại dưới mái hiên nướng chân nai.
Vừa lúc nhà bọn họ còn có mấy cây nến cùng một loại đèn lồng kêu ' Khí Phong ', đem ngọn nến đốt lên nhét vào đèn lồng, mặc dù bên ngoài mưa gió giông bão, ngọn nến cũng sẽ không tắt.
Chờ Bạch Đào đem đèn lồng treo lên, sắc trời đã hoàn toàn tối đen lại.
Nhan Tích Ninh đem chân nai đã được tẩm ướp xâu trên xiên thép, chờ than củi đốt vượng, hắn đem xiên thịt gác lên giá đỡ.
Lãnh quản gia làm việc chu toàn, trong lò than đã chất than củi tràn đầy.
Loại than này đốt lên không hề có khói, ngửi lên có một mùi cây ăn.
Theo than nóng lên, thịt nai bị nóng co rút lại, nước thịt trộn dầu trơn tí tách rơi xuống dưới.
Khi dầu rơi xuống than củi sẽ phát ra tiếng ' xèo ' rất nhỏ, than củi lập tức bay ra khói màu xanh trắng.
Trong mùi cây ăn quả trộn lẫn vị thịt nồng tê cay, trong chốc lát cả tiểu viện đều thơm.
Tiểu Tùng thèm ăn chịu không nổi, nó ngồi chồm hổm ở bên cạnh lò than ư ử ư ử, hy vọng chủ nhân có thể cho nó một miếng xương cốt.
Nhan Tích Ninh sờ sờ đầu Tiểu Tùng an ủi nói: "Đừng gấp a, xương cốt đều là của ngươi."
Bạch Đào một bên chuyển động xiên thịt một bên hít sâu một hơi: "Thơm quá a! Thiếu gia, ta cảm thấy ta có thể ăn hết một cái chân!"
Nhan Tích Ninh mày hơi hơi nhíu lên: "Đợi lát ta cho ngươi ăn trước." Một cái chân nai ít nhất cũng bảy tám cân, Bạch Đào tuyệt đối không thể nuốt trôi.
Bạch Đào ngốc hồ hồ sờ sờ đầu: "Hắc hắc, ta chỉ nói như vậy thôi."
Ăn chân nai không có thể có chút ngàn, Nhan Tích Ninh muốn nướng một ít rau dưa giải ngấy.
Đang lúc hắn chuẩn bị đi vào phòng bếp tìm rau dưa, Tiểu Tùng cảnh giác đứng lên.
Nó quay đầu về phía cửa viện, giữa yết hầu phát ra tiếng uy hiếp trầm thấp.
Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Nhan Tích Ninh, nó vung chân chạy ra cửa viện.
Cửa viện Văn Chương Uyển đích là cái cổng vòm bằng đá không có cánh cửa, ngoài cửa là một cái hành lang uốn lượn trên nước lần trước, đây là đường ra vào duy nhất của Văn Chương Uyển.
Ánh đèn lồng chỉ có thể chiếu sáng xung quanh lò than, cũng may hôm nay ánh trăng không tồi, Nhan Tích Ninh có thể thấy rõ ràng thân ảnh Tiểu Tùng.
Chỉ thấy nó nghiêng đầu đung đưa cái đuôi, trong miệng còn phát ra tiếng kêu đứt quãng.
Nhan Tích Ninh chưa từng gặp qua Tiểu Tùng kỳ quái như vậy, hắn hồ nghi sải bước đi qua: "Tiểu Tùng, ngươi làm sao rồi?"
Tiểu Tùng đối với hành lang gấp khúc bên ngoài sủa một tiếng, sau đó bước chân ngắn nhỏ hướng tới phương hướng hành lang trên nước chạy tới.
Nhan Tích Ninh vội vàng đuổi kịp: "Ngươi đừng chạy loạn, coi chừng rớt trong nước!"
Mấy ngày hôm trước Tiểu Tùng đuổi một con chuột, con chuột nhảy một cái vào trong hồ, nó cũng nhảy theo vào trong hồ.
May mắn Nhan Tích Ninh thính lực tốt, bằng không Tiểu Tùng đã uống một bụng nước.
Tiểu Tùng xuyên qua hành lang, cuối cùng đứng trước đình cuối hành lang.
Tiểu hoàng cẩu phe phẩy cái đuôi muốn tiến lên, nhưng lại có chút sợ hãi lui về phía sau.
Nhan Tích Ninh hai mắt co rụt lại, trong đình cuối hành lang có người!
Nam nhân cao lớn ngồi trên xe lăn nhỏ hẹp, hai chân bị bao trùm bởi thảm lông rất nặng.
Bóng đêm bao phủ ở trên người y, chia thành hai nửa sáng tối.
Thái dương, cái mũi cao thẳng trong bóng đêm xem không rõ lắm, nhưng môi mỏng mân thẳng lại lãnh lùng bại lộ ở trong ánh trăng.
Là Cơ Tùng!
Nhan Tích Ninh không cảm giác được Cơ Tùng đang nhìn cái gì, nhưng lại tổng cảm thấy Cơ Tùng đang nhìn chính mình.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được tầm mắt trong bóng tối, như đao phong mũi kiếm, chìm trong mưa rào bão táp, như dã thú bình thường theo dõi nhất cử nhất động của con mồi.
Nam nhân như vậy, cho dù hai chân tàn phế, vẫn làm cho hắn ra một thân mồ hôi lạnh.
Trong lúc nhất thời Nhan Tích Ninh động cũng không dám động.
Chung quanh im lặng đến chỉ nghe được âm thanh con cá quẫy nước trên mặt hồ, Nhan Tích Ninh thấp thỏm bất an.
Hắn đem việc gần nhất làm ở trong đầu liệt kê một lần, hắn nghĩ gần nhất hắn hẳn là không có đắc tội Cơ Tùng đi?
Sau một lát, sự chột dạ to lớn thổi qua toàn thân Nhan Tích Ninh, hay là......!Hắn vừa mới hét tên Tiểu Tùng bị Cơ Tùng nghe được?
_____________________
Tác giả có chuyện nói:
A Ninh: Muốn chết, Nghiêm Kha dễ lừa dối, Tùng Nhung không dễ lừa!
Tùng Tùng: Tùng Nhung?.