Long Thanh Thanh càng nhìn càng muốn cười, "Tốt lắm tốt lắm, anh đội thêm cái mũ nữa là hoàn hảo."
Phượng Ly Cửu trừng mắt, "Nói bậy, đội mũ xanh là có ý gì?"
"Vậy anh thấy anh mặc mai rùa lên người là đẹp à?" Miệng lưỡi Long Thanh Thanh như tẩm độc, "Anh biết bây giờ anh giống gì không? Giống con rùa biết đi."
"Em dám nói anh là rùa?" Phượng Ly Cửu rất tức giận, định bịt miệng Long Thanh Thanh lại.
Long Thanh Thanh vừa thấy, hừ, còn muốn động thủ, lập tức vung một nắm đấm.
Phượng Ly Cửu né người tránh đi, càng tức giận hơn.
Những ngày này anh dần dần nhớ lại một số ký ức về Sơn Hải Giới, phần lớn đều là đánh nhau với Long Thanh Thanh.
Lúc này cũng không kiêng kỵ gì nữa, trực tiếp tung một cước.
Thế là hai bên đánh qua đánh lại, đánh nhau ngang tài ngang sức, vô cùng hấp dẫn.
Khán giả phòng livestream thì há hốc mồm kinh ngạc, sao...!nói chuyện một hồi lại đánh nhau rồi?
[Kinh ngạc! Hai vợ chồng một lời không hợp lại động thủ? Bạo hành gia đình à!]
[Tôi hơi lo cho Đản Đản, hai người này có đánh con ở nhà không?]
[Nghĩ nhiều rồi, trước đó hai người họ đã đánh nhau rồi, chắc là cách ở chung thường ngày thôi.]
[Nói chứ, tôi thấy hai người họ đánh nhau cũng hay đấy.
Thịnh Thanh Thanh nên đi đóng phim kiếm hiệp, không cần dùng dây cáp nữa.]
[Đúng đấy, đánh đẹp mắt thật.]
Cuối cùng, vẫn là Long Thanh Thanh có kỹ năng cao hơn một bậc, đè Phượng Ly Cửu xuống đất, còn vỗ vỗ khuôn mặt điển trai của anh, "Hừ, con chim ngốc này còn muốn đấu với em!"
Phượng Ly Cửu cứng miệng: "Anh chỉ nhường em thôi."
Long Thanh Thanh lười để ý đến anh, đi lấy cái giỏ, tiện thể mang theo lưới đánh cá.
Thấy Phượng Ly Cửu nằm im ở chỗ vừa ngã, liền gọi, "Em xuống biển đây, anh trông chừng Đản Đản nhé." Cô vẫn không yên tâm về ba yêu quái Ô Đình Vãn.
"Biết rồi." Phượng Ly Cửu đáp một tiếng, rồi mới ngồi dậy.
Long Thanh Thanh nhanh chóng lặn xuống biển sâu, không biết đã bơi được bao xa, đột nhiên cảm thấy nước biển rung chuyển dữ dội.
Nhìn về phía trước, thấy một con bạch tuộc khổng lồ đang vung vẩy tám xúc tu ăn mồi, cá tôm cua ở chỗ nó đi qua đều bị xúc tu cuốn vào miệng.
Thấy Long Thanh Thanh, bạch tuộc khổng lồ lập tức ngừng ăn, nhìn chằm chằm.
Con bạch tuộc khổng lồ này sống ở vùng biển không gần đây, mà từ nơi rất xa bơi tới.
Ban đầu nó nghe nói ở đây có lượng lớn linh khí tuôn ra, sau đó lại nghe nói gần đây còn có rồng.
Đối với thủy tộc, phần lớn muốn bám theo rồng để hưởng chút hơi thở của rồng; đương nhiên cũng không thiếu kẻ to gan muốn nuốt nội đan của rồng để tăng tu vi.
Bạch tuộc khổng lồ cũng là yêu quái, hơn nữa cả đời chưa từng gặp đối thủ.
Dựa vào hình thể lớn và chút tu vi, liền không coi Long Thanh Thanh ra gì, không nói hai lời liền vung xúc tu về phía Long Thanh Thanh.
Rồng thì sao, đánh thắng được nó rồi hãy nói.
Long Thanh Thanh cũng ngạc nhiên, con bạch tuộc yêu này chẳng lẽ gan to bằng trời, dám ăn thịt mình? Nhìn con yêu này to lớn vậy, nhưng thực chất tu vi bình thường.
Ngay cả về hình thể, so với hình rồng nguyên bản của cô cũng kém xa.
Vậy rốt cuộc là cái gì cho nó tự tin như vậy?
Hừ, vừa lúc cô cũng muốn ăn bạch tuộc nướng, nguyên liệu đã tự đưa đến cửa rồi, vậy thì cô không khách sáo nữa.
Long Thanh Thanh chẳng hề để con bạch tuộc khổng lồ kia vào mắt.
Điều duy nhất khiến cô hơi khó chịu chính là đám xúc tu nhớp nháp của nó.
Lúc mấy cái giác hút bám vào người, cô thấy kinh tởm kinh khủng.
Thanh Thanh không muốn dùng nguyên hình đánh giáp lá cà với con yêu quái bạch tuộc này, nên cô hóa thành hình người, một tay kết ấn, thi triển thủy thuật.
Một cơn lốc xoáy nước nổi lên, hất văng con bạch tuộc yêu.
Thanh Thanh liên tiếp tung ra các loại thuật pháp, nhưng con bạch tuộc yêu kia cực kỳ hung hãn, dù bị thương vẫn cố gắng truyền pháp lực vào tám cái xúc tu, đồng loạt quấn lấy Thanh Thanh.
Thanh Thanh cực kỳ ghét mấy loài sinh vật nhiều chân này, xấu xí, nhìn mà muốn chột mắt.
Thấy xúc tu sắp chạm tới người, cô lập tức ngưng tụ nước thành lưỡi d.a.o sắc bén, cắt đứt toàn bộ.
Cô không muốn thử cảm giác bị đám xúc tu nhớp nháp kia quấn lấy, nếu không, nửa tháng sau cô cũng chẳng muốn ăn uống gì nữa.
Bạch tuộc yêu lại một lần nữa thúc giục pháp lực, tám cái xúc tu to khỏe mọc lại như cũ, tiếp tục lao tới.
Ngay khi chúng sắp quấn lấy Thanh Thanh, một con rùa biển to bằng cái cối xay bất ngờ lao tới, đ.â.m sầm vào con bạch tuộc khổng lồ, miệng còn hô to: "Điện hạ, lão thần đến cứu giá chậm trễ rồi!"
Thanh Thanh không kịp để ý lão rùa đang nói gì, cô chớp lấy cơ hội, ngưng tụ nước thành vô số thanh kiếm sắc nhọn, đ.â.m thẳng vào con bạch tuộc khổng lồ.
Bạch tuộc yêu định dựng lá chắn nước lên đỡ đòn, nhưng vô số thanh kiếm nước kia mang theo pháp lực cực mạnh, xuyên qua lá chắn nước, đ.â.m thẳng vào đầu nó, biến cái đầu trọc lóc kia thành một cái sàng, c.h.ế.t không kịp ngáp.
Cùng lúc đó, Thanh Thanh hai tay tụ đầy linh lực, hút lấy yêu đan của con bạch tuộc khổng lồ.
Ừm, cái này có thể cho tên Phượng thối kia ăn, xem có thể giúp hắn khôi phục toàn bộ trí nhớ hay không.
Thông thường, yêu đan được bảo quản trong bình ngọc, nhưng bây giờ Thanh Thanh chẳng có gì trong tay cả, nên cô ngưng tụ ra một quả cầu nước, bên trong là chân không.
Cô bỏ yêu đan vào rồi nuốt chửng.
Đương nhiên, không phải cô thật sự ăn nó, mà trong cơ thể rồng có một không gian riêng biệt, có thể chứa rất nhiều thứ.
Sau đó, cô lại nhìn con bạch tuộc yêu đã chết.
Tuy đã lấy được yêu đan, nhưng một cục thịt to như vậy cũng không thể lãng phí, bên trong còn chứa không ít linh khí và yêu lực.
Cho dù đầu bạch tuộc đã bị vỡ nát, nhưng tám cái xúc tu vẫn có thể ăn được.
Chủ yếu là không muốn lãng phí..