Dương An vừa mới trong lòng khen ngợi hai người họ, nhưng liền thấy Quý Lâm đứng lên: "Cậu đem một tiên nữ đặt giữa đám hổ lang thế này ——"
Vừa bước được một bước, Quý Lâm bỗng nhiên bị vướng.
Cậu lảo đảo, suýt chút nữa đập đầu vào bàn trà, may mà kịp thời giữ thăng bằng.
Biến cố bất ngờ làm Quý Lâm ngơ ngác, quay đầu lại, mới phát hiện là do Chu Húc Phong cố tình duỗi chân ngáng.
Chu Húc Phong không để cậu tiến lên.
"Chết tiệt.
" Quý Lâm không nhịn được, chửi: "Chu Húc Phong, cậu bị làm sao thế hả?"
Nghe thấy ba chữ 'Chu Húc Phong', Sầm Hi, vốn không để ý gì đến bên kia, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Chu Húc Phong cũng đang nhìn cậu.
Hai ánh mắt chạm nhau, Chu Húc Phong không chút e dè.
Cậu ngồi trên sofa, người hơi khom, khuỷu tay tì lên đầu gối, ánh mắt dán chặt vào Sầm Hi, đôi mắt đen láy luôn theo sát cậu mà di chuyển.
Lộ liễu, kiêu ngạo, không hề che giấu, ánh mắt tràn ngập sự xâm chiếm.
Thật ra Sầm Hi luôn cảm nhận được điều đó.
Nhưng Chu Húc Phong càng nhìn như vậy, cậu càng không dám ngẩng đầu.
Và giờ đây, cuối cùng Chu Húc Phong đã nhận được ánh mắt đáp lại của Sầm Hi.
Khóe môi cậu khẽ nhếch lên.
==
Sầm Hi bị ánh mắt của Chu Húc Phong nhìn đến mức không dám ngẩng đầu.
… Sao lại thế này, chẳng lẽ thực sự bị phát hiện rồi sao?
Lúc này điều Sầm Hi sợ nhất chính là điều đó, đầu óc cậu hoàn toàn không thể suy nghĩ được ý nghĩa hành động của Chu Húc Phong.
Cậu sắp hoảng loạn đến chết rồi, chỉ cần ở chung một phòng với Chu Húc Phong là cậu đã rất hoảng hốt, chưa kể đến việc Chu Húc Phong còn cứ nhìn chằm chằm vào cậu nữa.
Sầm Hi bị nhìn đến mức đứng ngồi không yên, người bên cạnh nói gì cậu cũng hoàn toàn không nghe thấy.
Đến khi lấy lại tinh thần, Dương An đã đuổi hết những người kia đi rồi.
… Nhưng ánh mắt của Chu Húc Phong vẫn không rời khỏi người cậu.
Sầm Hi không biết Chu Húc Phong thực sự muốn làm gì, cậu khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua bàn trà với những ly rượu trái cây mà phục vụ vừa mang tới.
Nghĩ nghĩ một chút, cậu cầm lấy một ly và uống một ngụm để trấn tĩnh lại.
Dương An vừa xua đuổi đám người đi, quay lại đã thấy hành động của Sầm Hi.
"Hi Hi, rượu trái cây cũng có độ cồn, uống ít thôi.
" Dương An hơi cúi xuống, nói với Sầm Hi.
"Ừ, tớ biết rồi.
" Sầm Hi chỉ uống nửa ly rồi đặt xuống.
Cậu đặt ly lại trên bàn.
Ly rượu chạm vào bàn trà, phát ra tiếng "keng" nhỏ.
Sầm Hi bỗng quay đầu nói với Dương An: "Tớ ra ngoài hít thở không khí một chút.
"
Không chịu nổi nữa.
Sầm Hi cảm thấy như mình đang đi trên dây thép trên một vách núi cao, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Cậu cần ngay lập tức biến khỏi tầm mắt của Chu Húc Phong, không thể tiếp tục ở chung một chỗ với anh ta nữa.
"Hả? Được thôi.
" Dương An nói: "Nhớ về sớm một chút nhé.
"
Sầm Hi vội vã gật đầu hai cái, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Cánh cửa phòng được cậu đóng lại nhẹ nhàng, Sầm Hi cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng cậu vừa đi khỏi, mọi người trong phòng đã bắt đầu bàn tán.
"Đi đâu vậy nhỉ?" Em họ của Dương An khó hiểu nhìn anh trai mình.
"Đi ra ngoài hít thở không khí thôi.
" Dương An trả lời qua loa.
"À.
" Em họ gật đầu: "Hít thở không khí hả, tớ còn tưởng bị Chu ca dọa chạy rồi chứ.
"
Chu Húc Phong: "?"
Chu Húc Phong nhướng mày: "Tôi?"
"Đương nhiên là anh rồi.
" Em họ của Dương An nói: "Anh có biết ánh mắt anh kinh khủng đến mức nào không ——"
"Các cậu dám nói tôi à?" Chu Húc Phong cười nhạo: "Tôi đâu có làm gì quá đáng.
"
"Anh chưa làm gì, chỉ thiếu mỗi ánh mắt là nuốt chửng người ta thôi.
" Người nói câu này là Quý Lâm, anh ta còn đang giận vì chuyện lúc nãy với Chu Húc Phong, xem thường đến mức gần như đảo cả mắt.
"Đúng là đồ không biết xấu hổ.
" Quý Lâm bình luận.
Và còn bồi thêm: "Các cậu tất cả đều thế.
"
Thêm một câu nữa: "Nhất là Chu Húc Phong.
"
Dương An: "! "
Dương An lúc này không dám nói gì nữa.
Tình huống hiện tại với anh ta mà nói thực sự phức tạp.