Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioTần Thiên Huyễn chăm chú nghe, sắc mặt không rõ vui buồn, khẽ nói: “Thì ra chân tướng năm đó là như này sao.”
Nhắc đến cả nhà ông hai Quý gia đó.
Các cụ già phẫn nộ ghen ghét, bàn tay chống gậy cũng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi kể ra những việc ác bọn họ gây ra.
“Sau khi ông cả nhà họ Quý chết, bọn họ lập tức chiếm hết ruộng đất cửa hàng không biết xấu hổ, lý do còn rất đường hoàng, nói Vô Ưu còn nhỏ, bọn họ tạm thời quản lý thay thằng bé.
Nhưng thu nhận Quý Vô Ưu mà không thấy đối xử tốt với thằng bé chút nào.
Những việc ngày thường chúng tôi nhìn thấy là đứa ngốc kia chịu thương chịu khó ôm hết việc trong nhà lại còn phải ăn cơm thừa canh cặn, ngủ ở kho củi mưa dột.
Bọn họ thừa kế tài sản lớn cỡ đó, nếu có một phần lương thiện cũng sẽ không đối xử với Quý Vô Ưu như thế, chao ôi.”
“Người trong làng cũng nhìn không nổi, nói vài câu đúng lý hợp tình.
Ấy thế mà lại bị bà dâu hai nhà họ Quý kia mắng lại, nói đó là chuyện trong nhà bọn họ, Quý Vô Ưu cũng không nói, một đám người ngoài như chúng tôi xía vào làm gì.”
“— Nhưng Quý Vô Ưu có thể nói gì đây, thằng bé là đồ đần độn.
Bị giết cha mẹ, bị cướp gia sản, còn coi kẻ thù như người thân, mỗi ngày có thể ăn no uống đủ là cười ngây ngô.”
“Nếu chỉ vẻn vẹn ngược đãi ban đầu thôi, chúng tôi cũng không hận cả nhà bọn họ như vậy.
Mấu chốt là, bọn họ mất hết nhân tính, thứ bọn họ muốn, là mạng sống của Quý Vô Ưu!”
Tần Thiên Huyễn nheo mắt, Quý Vô Ưu ở cạnh nàng ta, đầu đã thấp lại càng thêm thấp.
Những gì có thể nhìn thấy là cỏ xanh tươi tốt phá đất mọc ra, màu xanh xỉn, rất nhiều ký ức trào ra như nước lũ.
Cụ già nói tiếp: “Quý Vô Ưu chết rồi, vậy đống tài sản kia hoàn toàn thuộc về bọn họ, theo như tôi biết, bọn họ không dám hạ độc trong thức ăn nên dẫn Quý Vô Ưu đến bờ sông, muốn đẩy thằng bé xuống dưới không chỉ một lần, nhưng thằng bé này phúc lớn, lần nào cũng không chết.
Đôi vợ chồng kia không cam tâm, thậm chí còn ám chỉ con cháu chúng tôi giết người giúp bọn họ.
Trẻ con có biết gì đâu, chỉ cho rằng tắm rửa giúp Quý Vô Ưu, nào biết được bèo nước quấn người đầy dưới sông, rơi xuống là chết.”
“Nhưng mà,” Giọng nói của cụ già trầm xuống: “Dẫu như vậy thì Quý Vô Ưu cũng không chết.
Có lẽ thằng bé đúng là có hậu phúc.”
Hậu phúc trong làng lại không rõ, phúc của mình quá hậu sẽ khắc những người khác.
Cụ già tiếp tục nói: “Người bắt rắn trong làng nói vợ chồng nhà họ Quý từng mua một con rắn cực độc ở chỗ người đó.
Hai người kia đều sợ rắn, cũng không thích ăn, không cần nghĩ cũng biết mua về làm gì.”
“Nhưng cứ vài chục năm như thế mà Quý Vô Ưu vẫn sống sót.
Đôi vợ chồng kia cuối cùng cũng từ bỏ, sau đó bán Quý Vô Ưu cho một tên Yêu đạo ăn thịt người.”
Cụ già thở dài một tiếng: “Đúng là một tên Yêu đạo ăn thịt người, lúc vào làng chúng tôi thì vác một cái bao tải, có người lặng lẽ nhìn xem, trong đấy toàn là xương người.”
Nhắc đến Yêu đạo, ánh mắt cụ già chợt loé, cũng không nói tiếp, nhắc đến rồi thôi.
Sau khi kể rõ một năm một mười về tội ác của vợ chồng nhà họ Quý, cụ già sảng khoái trong lòng, trên mặt lại giả vờ xót thương, thở dài: “Thằng bé Vô Ưu ấy… sợ là đã chết oan chết uổng.
Hây dà, đáng thương quá đi thôi.”
Tần Thiên Huyễn rất thích nghe những câu chuyện thế này.
Nàng ta tháo chuỗi xá lợi trên cổ tay xuống vuốt ve, đếm từng viên một, mỉm cười sâu hơn.
Đoạn, khẽ nói: “Mặc dù ta không có giao hảo gì với Quý Vô Ưu, nhưng ta cũng không thể ngồi yên mặc kệ khi những chuyện này xảy ra với hắn.
Ông à, ông nói cho ta biết đôi vợ chồng nhà họ Quý kia ở đâu?”
Cụ già chỉ đợi đến câu nói này của nàng ta, cánh tay già nua nhăn nheo chỉ về phía đông cuối làng: “Ngôi nhà trông tráng lệ nhất là của bọn họ, chẳng mấy chốc sẽ chuyển lên huyện rồi.”
Tần Thiên Huyễn đứng dậy, gật đầu: “Cảm ơn ông.”
Nhìn nàng ta một mình đi về phía đông ngôi làng, cụ già sững sờ: “Cô nương chỉ đi một mình?”
Tần Thiên Huyễn gật đầu: “Vâng.”
Quý Vô Ưu lặng lẽ đi bên cạnh nàng ta, mãi đến khi rẽ vào hẻm, cây cao bên những mái nhà gỗ che khuất các cụ già và đám trẻ kia, gã mới chậm rãi đứng lại.
Áo tơi đen mũ rộng vành, cả người như chìm trong bóng tối.
Tần Thiên Huyễn như cười như không: “Nhưng mà hồi nhỏ ngươi đần độn như vậy, lớn lên cũng chẳng thấy thông minh.”
Quý Vô Ưu im thin thít, gió khô hanh, trái tim gã lại hoang vu lạnh lẽo.
Lớp vỏ tuổi thơ bong ra từng mảng, gã mới biết được, hoá ra cả người lẫn việc mà gã hồi tưởng bằng thiện ý cả cõi lòng, đều là… gỉả dối.
Tần Thiên Huyễn lại nói: “Phúc này hậu đến độ nào, cỡ này mà ngươi cũng không chết.
Chả hiểu sao lớn lên trong hoàn cảnh này mà ngươi vẫn dễ bị lừa như thế.
Ngươi không hận chút nào?”
Ngày bé chẳng biết thứ gì, nhưng gã nhớ mang máng rằng từng có người nói với gã, nói chú thím gã không phải người tốt, bọn họ giết chết cha mẹ cháu rồi, cháu mau trốn đi, trốn càng xa càng tốt.
Chỉ là gã nghe không hiểu.
Có lẽ, ngây thơ khờ dại cũng là cái tội.
Quý Vô Ưu há mồm, cảm thấy cổ họng bị gió tạt đau nhức.
Tần Thiên Huyễn cười nói: “Một tu sĩ ăn thịt người vào ngôi làng này.
Đôi vợ chồng nhà họ Quý đuổi ngươi ra ngoài, đoán chừng là cả làng vui sướng nhìn xem nhỉ.”
Chú thím và cô nói: Vô Ưu có linh căn, có thể tu hành làm tiên, cô chú tìm sư phụ cho mày, để mày đi theo học tập.
Thế là gã đi luôn.
Hôm đó đêm hôm khuya khoắt, mặt trăng vừa tròn vừa đỏ, sói trên núi không hiểu sao cứ tru mãi, gã cẩn thận bước đi từng bước, lại phát hiện cửa nhà nhanh chóng đóng lại sau khi tiễn gã ra khỏi cửa, lá khô cuộn lên như tiền giấy dùng để xử lý tang sự.
Trong làng im thin thít, yên tĩnh rợn cả người.
Gã gặp được sư phụ của mình ở cổng làng.
Lão ta vác một cái túi rất lớn, khom lưng, ánh mắt hệt như rắn độc trên núi.
Quý Vô Ưu sợ khiếp, kêu một tiếng sư phụ trước.
Sư phụ nghe thấy, cười gàn dở, nhìn gã vẻ thoả mãn, lấy tay áo quẹt sạch nước miếng rồi nói “Đi thôi”.
Quý Vô Ưu ngơ ngác gật đầu, quay lại nhìn, loáng thoáng trông thấy vài căn nhà hé ra một khe cửa sổ nhở, lộ ra ánh mắt vừa hoảng sợ vừa may mắn của mọi người.
Nhưng lúc ấy, thậm chí trong một thời gian rất dài, gã đều cảm thấy khi đó người trong làng đang tiễn mình — bọn họ luyến tiếc gã.
Đến gần khoảng sân quen thuộc kia, gã có thể nghe rõ ràng lời của thím mình cách một bức tường.
“Ấy, cái ghế mây bên kia là đồ chơi hóng mát dưới tán cây mà tôi mua từ nhà giàu có lúc học trong thành hồi trước, quý lắm đấy, không được quên đâu.
Nè nè nè, ông Quý ông sững ra đấy làm gì, đừng có nghỉ, chân tay nhanh nhẹn lên.
Chúng ta dọn nhanh lên rồi chuyển vào thành, đi đến chỗ không ai tìm thấy — để con em dai như đỉa đói cắn mãi không buông kia của ông không mò đến nữa.”
“Nhờ người khác giúp đỡ? Nhờ ai! Tốn công tốn sức chuyển nhà, động tĩnh lớn như vậy để giữ lại manh mối cho bà cô hút máu nhà ông chắc? Vất vả lắm mới gả được cô em chồng khó phục vụ kia đi, tôi cũng không muốn sau này còn mang tội.”
Sau đủ loại mệnh lệnh, bà dâu hai Vương thị nhà họ Quý chợt nghe thấy tiếng đập cửa không ngừng.
Bà ta nhăn mày, chửi bới một tiếng, không tình nguyện đi mở cửa.
Tay thô phủ đầy vết chai, lại đeo mớ vòng xanh đỏ, móng tay nâu xám cũng dính đầy nhựa cây lá móng, vừa đẩy cửa ra, vẻ mặt cứng ngắc lại khi nhìn thấy người trước cửa.
Cô em chồng gả đi của nhà họ Quý đập cửa rầm rầm, hai người đàn ông nhà họ Quý đều thật thà chân chất sợ vơ, mà cô em chồng này lại một mặt cay nghiệt.
Lúc này ngoài cười nhưng trong không cười: “Ấy, chị dâu muốn dọn nhà đi đâu à, cũng không thèm nói với em một tiếng.
Để các người độc chiếm hết gia sản nhà anh cả đúng không.”
Vương thị cũng quái gở đáp lại: “Lời ở đâu ra vậy, chuyển nhà thôi cũng phải đến tai cô hay sao.
Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, cả ngày cô chạy về nhà mẹ đẻ cũng không biết ngượng?”
Cô nhỏ nhà họ Quý tức đến bật cười: “Hai người muốn quẳng tôi lại, tôi cho chị biết, không có cửa đâu!” Cô ta tiến lên một bước, hùng hổ doạ người: “Lúc trước giết anh cả và chị dâu thế nào, giết thằng cháu ngu ngốc kia ra sao, chứng cứ tôi nắm đầy tay đây này.
Cùng lắm thì vạch hết ra thôi, ai cũng đừng hòng thoát? Tôi lấy được cái gì từ nhà anh chị? Cả ruộng lẫn cửa hàng cho anh chị hết, thỉnh thoảng đến xin chút tiền mà thôi — chỉ bởi ích kỷ mà chị không chứa chấp nổi?”
Vương thị tức điên người: “Xin chút tiền — cô xin chút tiền, cô gả đi rồi, tôi đưa cho cô tiền cả ba năm!”
Ông hai Quý nghe thấy ầm ĩ cũng chậm rì rì chạy tới, thấy vợ với em gái cãi lộn mới giả mù sa mưa thuyết phục: “Sao mà ầm hết lên ở bên ngoài đấy, đi vào rồi nói, để người khác chê cười thì biết làm sao.”
Cô nhỏ cười lạnh: “Hừ, cho ai nhìn chứ, còn ai trong cái làng này sẵn lòng đến cổng nhà các người.
Những người sáng suốt ai chẳng rõ ràng thủ đoạn của nhà anh chị, chỉ là không tìm được chứng cứ mà thôi, nhưng tôi thì có.”
Vương thị chỉ hận không xé nát miệng con đĩ này ra.
Nhưng Quý lão nhị âm thầm nháy mắt ra hiệu cho bà ta, ý tứ không rõ.
Vương thị sững sờ, ngầm hiểu quay đầu sang chỗ khác, hừ một tiếng, ngón tay oán hận siết chặt lại.
Cô nhỏ Quý nắm thóp bám lấy hút máu bọn họ hai năm, lúc nào cũng có thể toại nguyện, giờ phút này cười đắc ý, cũng đi vào nhà.
Đỏ mắt ganh tị nhìn những vật bài trí xung quanh, “Mấy cái này nhà em chẳng có lấy một cái, hai vợ chồng anh chị lại sống thoải mái quá cơ.”
Cô ta bước vào kho củi, đóng cửa sau lưng lại, hừng hực khí thế tiếp tục cãi nhau với Vương thị, nhưng chưa nổi hai câu đã ré lên một tiếng hoảng sợ.
Sau đó, không còn tiếng động.
Máu tươi văng lên cửa sổ, chậm rãi chảy ra cửa.
Cách nhau một bức tường.
Quý Vô Ưu và Tần Thiên Huyễn nhìn rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Trong tay ông hai Quý giấu dao phay, lẻn ra phía sau thừa dịp hai người cãi lộn rồi chém xuống đầu cô nhỏ nhà họ Quý.
Con ngươi của cô nhỏ gần như trợn trừng, khuôn mặt đầy vẻ hận thù và đau nhức.
Mà Vương thị lại không nén được tiếng cười vui sướng.
“Để mặc mày làm mưa làm gió lâu như vậy, Bồ Tát cũng phát bực.
Này cũng phải trách mày lòng tham không đáy, tự làm tự chịu.”
Tần Thiên Huyễn lần chuỗi xá lợi, nói: “Đây cũng là chó cắn nhau.”
Quý Vô Ưu trố mắt, nhìn những người ấm áp quen thuộc trong trí nhớ tạo nên hình ảnh chân thực xấu xí như này.
Ngay sau đó, gã đấm một quyền lên vách tường.
Sự phẫn nộ vì bị lừa cùng với nỗi hận bởi cái chết của cha mẹ nhen nhóm trong lòng qua thời gian dài như vậy.
“Ngươi chuẩn bị xử bọn họ thế nào.”
Quý Vô Ưu trầm mặc thật lâu, mãi mới khàn giọng lên tiếng: “Để bọn họ bồi táng theo cha mẹ ta đi.”
Tần Thiên Huyễn nhíu mày.
Đến tối, ngôi làng bắt đầu đổ mưa, thời tiết không tốt lắm.
Nhưng hai vợ chồng nhà họ Quý thấp thỏm sau khi giết người, nghĩ mà lo, thế là lôi hai đứa con ngủ say lên xe ngựa sau khi chôn xác cô nhỏ xuống đất rồi chạy vào thành ngay trong đêm.
Bọn họ ngồi trên xe ngựa mới thở phào một hơi, ông hai Quý vẫn thật thà chân chất như vậy, không ai nghĩ đến, ông ta vừa mới dùng dao chém chết em ruột của mình chỉ một giây trước thôi.
Vương thị vỗ ngực, thở hắt ra: “Chướng mắt nó từ lâu.
Sau này chuyển nhà không ai nhận ra nữa, hôm nay giải quyết xong xuôi rồi.”
“Đáng lẽ phải giết chết nó từ lâu rồi.
Nhưng mà lúc ấy cửa hàng có vài thủ tục cực kỳ phiền phức, tôi sợ xảy ra chuyện mới cho nó sống yên lành.
Thằng anh nhà ông đúng là cưới được bà vợ giỏi giang, chết đi cũng phải tìm cách giày vò tôi.”
Ông hai Quý nói: “Vào thành dễ hơn rồi.”
Vương thị mừng vui khấp khởi: “Cuối cùng tôi sẽ bán hết đống ruộng với cửa hàng đấy đi, đổi lấy chút tiền, đặt hết ở tiền trang.
Chúng ta cầm đống tiền đó, nửa đời sau khỏi phải lo âu.”
Hai người bọn họ đều không làm mà đòi có ăn, lại còn không có đầu óc, ruộng mương cửa hàng nắm trong tay cũng chẳng ích gì, bởi sự sắp xếp của bà dâu cả nhà họ Quý nên trì hoãn mãi hơn mười năm mới ra tay.
Bây giờ coi như có thể nhẹ nhõm.
Chỉ là chưa kịp an tâm đã chợt cảm thấy xe ngựa rung lên bần bật.
Vương thị suýt nữa lắc lư phát choáng, bà ta vén rèm xe lên nhìn, lại phát hiện cây cối chung quanh càng ngày càng rậm rạp, đường cũng càng lúc càng sai.
“Quay lại làm sao — ” Vương thị thở phì phò vén rèm lên, mắng phu xe: “Ngươi không có mắt hay sao vậy! Ngươi lái đi đâu — Á á á á á!!!”
Mưa đêm, màu trời tối đen như mực, trên xe ngựa chỉ có một cái xác ngồi chết cứng, đầu bị chặt xuống, vắt vẻo trên bờ vai!
Vương thị gào rú xé trời.
Ông hai Quý đi theo nhìn, con ngươi cũng co lại thành một chấm, hét ầm lên.
Cùng lúc đó, ngựa chạy càng lúc càng nhanh, đường cũng càng gồ ghề, cây càng rậm rạp hơn — lao thẳng về vách núi phía trước.
Là vách núi mà bọn họ hại chết cha mẹ Quý Vô Ưu trước kia.
Vương thị muốn nhảy xuống khỏi xe, lại bị ông hai Quý xây xẩm không nhúc nhích ghì chặt lấy.
Vương thị cuống đỏ cả mắt, nhe răng cắn vào tay lão già hèn nhát này, nhưng không có tác dụng, thậm chí vừa xoay người liếc nhìn, bà ta đã trông thấy một người đứng tít trên ngọn núi thật cao, tướng mạo trong áo tơi mũ rộng vành không hề lạ lẫm với bà ta.
Vương thị giật mình.
Lúc xe ngựa lao xuống vách núi, bà ta vỡ vụn xương cốt chết không nhắm mắt, một cái tên quấn quanh cổ họng — Quý, Vô, Ưu.
Mưa đêm mịt mờ, Tần Thiên Huyễn hài hước nói: “Rốt cuộc ngươi cũng giết chết một người.”
Quý Vô Ưu nhìn ma khí chết chóc trong lòng bàn tay mình, hơi hoảng hốt, rốt cuộc hắn đã giết người.
Buồn cười cỡ nào, gã sống ở giới Tu Chân đến tầm mày mà mới chỉ giết một người.
Không! Quý Vô Ưu sững người, nhớ tới buổi sáng mà “sư phụ” biến mất hồi trước, lòng bàn tay gã hình như cũng có ánh tím thế này, thậm chí bởi thế mà tu vi của gã đột nhiên tăng mạnh, thế nên mới có thể đánh bại nhiều người như vậy lúc mới đến Vân Tiêu.
“Ta…”
Tần Thiên Huyễn nói: “Ngươi vốn thuộc Thiên Ma Đạo, sức mạnh nhờ vào giết chóc, ngươi không muốn mạnh lên ta cũng mặc ngươi.
Nhưng bây giờ, ngươi vẫn còn rất nhiều người có thể giết.”
Chuỗi xá lợi trên cổ tay nàng ta được mưa thấm vào càng thêm óng ánh xinh đẹp.
Môi đỏ cong lên nụ cười rực rỡ: “Chẳng hạn như ngôi làng kia, người trong cả cái làng ấy đều ngóng trông ngươi chết đi kìa.
Bọn chúng cũng chẳng phải loại tốt lành gì.”.