Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioTrong đêm tối tăm, hoà thượng chống trượng mà đến, Phật quang toả quanh thân vuốt mượt sông núi, khiến đêm mưa càng thêm vẻ trống rỗng quạnh hiu.
Quái vật áo đỏ khổng lồ đứng thẳng tại chỗ, khuôn mặt nào cũng đang đau khổ gào thét, ngón tay bứt tóc, tiếng kêu khủng khiếp thê lương.
Thiên Nhai đạo nhân quay đầu lại, trông thấy Ngộ Sinh đang chậm rãi tới gần.
Hoà thượng trẻ tuổi vươn tay, đầu ngón tay là ánh sáng trắng vàng, xua hết mọi tà ác giữa không trung.
Chàng đã gỡ lụa trắng che mắt, đôi mắt vàng kim đúng như đèn sáng giữa đêm dài.
Thiên Nhai đạo nhân há mồm, muốn nói gì đó.
Ngộ Sinh đã mở lời: “Tiền bối, trước tiên mời lui ra sau.”
Chàng bước ra từ điện Vãng Sinh, mặt mày càng thêm lãnh đạm giữa vui buồn, đôi mắt phủ đầy tỉnh táo nhìn về Tần Thiên Huyễn, khẽ nói: “Đây là trái ác của Phật môn, nên do Phật môn ta chặt đứt.”
Chữ nào cũng rất nhẹ, lại như thánh âm xuyên qua đêm mưa mù mịt này.
Thiên Nhai giật mình, gật đầu rồi lùi ra sau.
Cách đó không xa, sóng mắt Tần Thiên Huyễn ngưng tụ, âm u nở nụ cười: “Trái ác của Phật môn? Nghĩ cũng hay thật.”
“Ai nói ta từng quy y cửa Phật thì phải làm Phật cả đời.
Ta đi hay ở, thành Phật hay thành Ma, các ngươi há có tư cách can thiệp?”
Nàng ta bay lên trời, ngồi lên bả vai quái vật áo đỏ, váy áo đỏ vàng hoá thành một màu sáng ngời giữa trời đất tối tăm, sát khí rét lạnh quanh thân nặng nề hơn con quái vật kia không biết bao nhiêu lần.
“Ngươi vừa kế thừa thiền thức, thật sự là đối thủ của ta? Nực cười.”
Chân trần của nàng ta đong đưa trong mưa, ngón tay sờ lên mặt nạ trên tóc mai rồi gỡ nó xuống, mặt nạ biến về hình dáng ban đầu.
Tần Thiên Huyễn nhếch môi, nụ cười lạnh giá, đeo mặt nạ lên.
Từ khoảnh khắc nàng ta ngồi lên, quái vật áo đỏ như thể triệt để có linh hồn.
Không hề vặn vẹo sợ hãi, trái lại còn gầm nhẹ, ngẩng đầu dậy.
Mái tóc nặng nề đen nhánh dày đặc kéo lê trên đất, tầng tầng lớp lớp mặt người trên quái vật với đôi mắt đỏ sậm như máu, nhìn từ xa như vô số chấm đỏ lít nha lít nhít phủ đầy.
Ngộ Sinh ngước nhìn.
Thiếu nữ đeo mặt nạ lạnh lùng cúi xuống.
Vạn năm trước, đồng đạo một môn.
Vạn năm sau, Phật Ma khác đường.
Ngộ Sinh nhắm mắt, nói: “Đáng lẽ ta nên tỉnh lại siêu độ cho cô từ lâu mới phải.”
Tần Thiên Huyễn đưa tay, giật đứt chuỗi xá lợi trên cổ tay.
Giễu cợt trào phúng.
“Không siêu độ được.”
“Ngươi không siêu độ được ta.”
“Bởi vì ta, đã từng là Phật.”
Đôi mắt nhắm nghiền của Ngộ Sinh mở ra, vẻ thương xót trong mắt biến mất không còn sót lại, nói: “Giờ đây cô sát sinh vô số, còn không vào địa ngục, tội nghiệt khó mà rửa sạch.”
Tần Thiên Huyễn cười khinh một tiếng, “Dông dài nhiều thế làm gì, hôm nay hoặc ta nghiền nát tim Phật của ngươi, hoặc ngươi diệt sạch thần hồn của ta.
Kết cục đơn giản như vậy, sao phải lấy nhân quả ra cho phức tạp.”
Chuỗi xá lợi đứt đoạn trên cổ tay nàng ta rào rạt rơi xuống đất.
Quái vật áo đỏ đạp lên phía trước một bước, bước chân nặng nề rung trời chuyển đất, xá lợi vỡ nát toé ra từng ánh sáng đỏ chói loà, chiếu lên mặt nạ tái nhợt tịch liêu của nàng ta, như Thiên Diện Phật trăm năm bong ra từng mảng trong điện Vãng Sinh.
Ngộ Sinh thở dài một hơi, tích trượng trong tay đã tuôn ra ánh sáng xanh lam đầu mũi nhọn, hợp với sức mạnh Phật cổNhiên Đăng tụ lại thành một chiếc gương.
Không có khung viền, không có biên giới.
Lấy Ngộ Sinh làm trung tâm, ngăn cách không gian.
Mặt gương được nước mưa rửa sạch bong.
Quái vật áo đỏ đi lên phía trước, đột nhiên đứng chết trân tại chỗ.
Sau đó, gần như đồng bộ với quái vật.
Tần Thiên Huyễn ôm đầu, rít lên một tiếng!
“Á á á ——!”
Nàng ta thống khổ tột độ, ngón tay run rẩy ôm mặt, mặt nạ bị mình bẻ nát, rơi ‘cách’ xuống đất.
Gương.
Gương.
Cũng từng là một tấm gương đẩy nàng ta vào địa ngục.
Ngôi làng vắng vẻ trong núi rừng, hầm đất chật hẹp mùi hôi thối.
Sự đau đớn bị moi tim cả ngày lẫn đêm, nỗi khổ sở bị xé nát khuôn mặt.
Nàng ta biến hoá ra ngàn vạn người, dân làng ngu đần cho rằng ấy là yêu quái, thế là ép nàng ta hiện nguyên hình, lột lớp da này lại xé lớp da khác, trở thành ác mộng vĩnh hằng của Phật Đà bất tử.
Nàng ta nhìn mặt nạ vỡ vụn trên đất.
Như thể da thịt mình lại bị xé rách thêm một lần.
Mọi cảm xúc trên mặt biến mất hoàn toàn.
Tần Thiên Huyễn nhấc tay áo lau mặt, ba ngọn lửa trên trán đỏ rực như rỉ máu, đứng dậy, quái vật áo đỏ bên cạnh nàng ta cũng hoàn toàn nổi điên.
Gió lốc rít gào, cỏ cây bị quật ngã.
Nháy mắt thay đổi bất ngờ, đất trời không còn một gợn sáng.
Chỉ có quái vật đỏ khổng lồ như thú dữ dưới vực sâu sừng sững trong gió mưa.
Tần Thiên Huyễn nhẹ nhàng nói: “Ta là Phật.”
Giọng nói đến từ ngàn vạn cái miệng.
Nam nữ già trẻ, đinh tai nhức óc.
Nàng ta cười mỉa mai: “Bây giờ ta không cầu sống, cũng không muốn chết.
Phàm những gì ta làm đều tuân theo ý của ta.
Không dư không nợ, có coi như tự tại không?”
Ngộ Sinh biết nàng ta hoá Ma, muốn giết chóc ngay từ lúc ban đầu.
Đôi mắt vàng kim sáng trong như gương, bình tĩnh nói từng câu từng chữ: “Cô chỉ đang tìm chết.”
Trước năng lực của vị Phật thượng cổ, vạn vật hèn mọn như giòi bọ.
Quý Vô Ưu quỳ rạp trong vũng bùn, ngón tay hoàn toàn không gập lại được bởi đớn đau nhức nhối.
Nước mưa tuôn xuống khuôn mặt của gã, Quý Vô Ưu lại chỉ ngơ ngác nhìn bùn đất vàng đục trong lòng bàn tay.
Cảnh tượng này quá mức quen thuộc, in dấu tận xương.
Nhưng hình như gã chưa từng chật vật như vậy.
Đêm mưa như này, tư thế như này, yếu hèn như này, lại như thể đã từng quen biết từ kiếp trước.
Từ lúc Ngộ Sinh xuất hiện, Quý Vô Ưu như rơi vào hầm băng.
Hoà thượng áo trắng sao mà quen thuộc.
Gã nhớ lại nhóm người ở thôn Trung Liêm, Trương Nhất Minh là Bùi Ngự Chi, thậm chí Ngộ Sinh không thèm đổi tên, vậy Phù Tang thì sao, là Ngu Thanh Liên ấy nhỉ.
Ngũ kiệt danh chấn thiên hạ, thế mà lúc ấy gã ngu xuẩn đến độ cái này cũng không nhận ra — bọn họ vẫn luôn lừa gạt gã.
Quý Vô Ưu che ngực, thở phì phò, đầu óc rối loạn, rất nhiều ký ức không thuộc về gã tuôn vào đầu hết đoạn này đến đoạn khác.
Là một đêm như vậy, một thiếu niên áo trắng bẻ hoa dẫn mưa lên núi; là một đêm như vậy, áo quần gã nhuộm đầy máu lảo đảo chạy ra ngoài Thiên Tiệm Phong.
Chỉ là không lo được thông tin nổ tung trong đầu, Quý Vô Ưu bò về sau, muốn rời khỏi nơi này thừa dịp hỗn loạn.
Nhưng Thiên Nhai đạo nhân đứng một bên vừa liếc mắt đã thấy được hành động của gã.
Ông chán ghét thất vọng về Quý Vô Ưu cực độ, gầm lên: “Ngươi còn muốn chạy?” Nói đoạn, chạy lên phía trước, vỗ một chưởng vào sau lưng Quý Vô Ưu.
“Phụt — ” Quý Vô Ưu lộn nhào xuống đất, hộc ra một búng máu, một chưởng này của Thiên Nhai đạo nhân trộn lẫn lực lượng mạnh mẽ của Nguyên Anh kỳ, thẳng tay đánh xuống, trực tiếp nghiền nát đan điền của gã.
Đan điền huỷ diệt, lòng thành vỡ nát.
Đôi mắt hoang mang khổ đau ứ đầy máu của Quý Vô Ưu đọng lại trong giây lát này, ngơ ngác ngẩng đầu ngắm nhìn buổi đêm vô tận.
Đêm mưa như trút lạnh lẽo khốn khổ, nhưng dường như gã trông thấy vùng sáng trắng xoá.
Ong.
Một dây cung trong đầu chớp giật.
Ánh sáng trắng thuần sạch sẽ vô ngần ấy tiếp nhận tất cả dơ bẩn ô uể.
Gã nhớ ra rồi.
… Gã nhớ ra rồi.
Đều là mụ mỗi lần gã cận kề cái chết hồi còn bé.
Ánh sáng trắng xuất hiện trong đám rong rêu túm chân dưới đáy hồ sắp ngạt thở, xuất hiện ngoài cửa sổ đêm hè lúc nằm trên giường bị rắn độc quấn thân.
Thế nhưng ký ức vẫn không dừng lại.
Cuồn cuộn chảy về phía trước.
Sự ra đời của gã.
Đêm mưa sấm chớp, vạn thú ngủ đông.
Thậm chí — cái chết của gã!
Quý Vô Ưu bỗng trợn mắt.
Đây là cái gì!?
Gã chết ở Thiên Tiệm Phong! Đại điển phi thăng!
Cầu gãy gió tuyết đưa cố nhân đến, cố nhân áo bào xanh trắng bệch như tuyết, một kiếm diệt núi, ép sát từng hồi, chặt đứt tay chân của gã, móc mất hai mắt, giữ lại một hơi đẩy gã chìm xuống biển Vãng Sinh.
Cố nhân đó…
Là Bùi Ngự Chi!
Quý Vô Ưu trợn mắt tới độ sắp còn lại dấu chấm, hô hấp ngừng lại, mưa gió bên người tạnh ráo, như thể thời gian cũng chẳng còn trôi đi.
Đảo ngược thời gian, ký ức quay lại.
Gã nhìn thấy đỉnh Vấn Thiên, trong gió tuyết trắng xoá, nhìn thấy Bùi Ngự Chi bị mình giẫm dưới chân giết chết ngay trước mắt người trong thiên hạ.
Gã nhìn thấy tứ kiệt chết thảm, Vân Tiêu lụn bại.
Gã nhìn thấy mình liều mạng chạy trốn ngóc đầu trở lại.
Gã nhìn thấy mình tự tay đâm chết sư tổ, chạy ra khỏi Thiên Tiệm Phong.
Ngón tay run rẩy cuộn lại từng chút.
Nhìn thấy gã bái Bùi Ngự Chi làm sư, sống trong vạn lời xỉ vả cả trăm năm.
Nhìn thấy ban đầu, ban đầu.
Gã lảo đảo chạy vào Vung Tiêu, lăn xuống vũng bùn, mà thiếu niên áo trắng hào quang ngợp trời ấy rung hoa giẫm nguyệt, mỉm cười vươn tay với gã.
“A a a a ——!”
Đây là cái gì?!
Đây là cái gì?!!
Cả người Quý Vô Ưu cứng ngắc, sau nỗi hoang mang lại giật nảy mình bừng tỉnh lạnh như băng.
Đó là kiếp trước?
Hoá ra hai đời, dẫu là địa điểm thời gian gặp gỡ mới đầu hay tâm tình lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Ngự Chi, chưa từng thay đổi.
Không phải cảm kích, không phải kính nể, cũng không phải yêu thích.
Tâm tình của gã vẫn luôn là,
Ta muốn trở thành người như hắn, thay thế hắn.
“A a a a ——!”
Đan điền nổ tung, khí Thiên Ma tím đen mênh mông sinh sôi lan tràn.
Trên thân Quý Vô Ưu đột nhiên thức tỉnh một loại sức mạnh huỷ diệt đất trời!
Quý Vô Ưu bắt đầu cao lên, từ thiếu niên trưởng thành một thanh niên.
Dường như một bà lão xuất hiện trong vùng sáng trắng thuần trong mưa kia, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía gã, xua tan hết mọi hoang mang khổ đau của gã.
Quý Vô Ưu chìm trong những hành động điên rồ!
Trí nhớ của gã không ngừng luân hồi, không ngừng lặp lại.
Gã ‘phụt’ một tiếng, lại phun ra một búng máu.
Sức mạnh Thiên Ma đang tuần hoàn.
Gã cảm thấy thân mình sắp nổ tung.
Lực lượng thừa hưởng đất trời, được Tru kiếm nuôi nấng vạn năm.
Da càng thêm mỏng, xương càng sẫm màu.
Quý Vô Ưu chống tay dưới đất, lảo đảo đứng lên.
Ký ức vẫn đang chảy ngược dòng.
Là vạn năm trước, Vân Tiêu Kiếm Tôn xông vào Cửu U, rút kiếm trong ngực gã ra.
Là thang trời suýt đứt, trên viện Kinh Thiên, Thần Phật đầy trời lưỡng bại câu thương với gã.
Sau hồi lâu giãy giụa là sự tĩnh mịch chết chóc.
Quý Vô Ưu lẩm bẩm: “Ta là chúa tể Thiên Ma, ta sinh ra để chém đứt thang trời.”
“Ta là chúa tể Thiên Ma, ta là người được trời tuyển chọn.”
Hai tay gã ôm đầu, ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, ta là chúa tể Thiên Ma!!!”
Thân hình Quý Vô Ưu chìm trong một làn sương đen, màu xương cũng đen nhánh.
Người đã điên dại.
Gã thì thào như kẻ điên: “Ta là chúa tể Thiên Ma! Ta là chúa tể Thiên Ma!”
Gã là người được Thiên Đạo nuôi nấng, gã là cường giả tối cao của thế giới này.
Cho nên bọn chúng — cũng, xứng?
Cũng xứng xem thường gã? Cũng xứng khiến gã chật vật như thế?
Xương mù đen hoá thành áo khoác, đường nét trên mặt Quý Vô Ưu trở nên cứng rắn bạo ngược, đôi mắt chứa đầy ánh sáng đẫm máu.
Tóc gã dài ra, con ngươi tím đen nặng nề.
Quý Vô Ưu lại nhìn về phía Thiên Nhai đạo nhân.
Chỉ cảm thấy cực kì mỉa mai.
Kiếp trước, gã giết lão già sống dai như đỉa này, bắt đầu con đường thức tỉnh, kiếp này thì sao, gã đã thức tỉnh, nhưng vẫn muốn giết chết ông.
Ngộ Sinh đánh nhau với Tần Thiên Huyễn, hoàn toàn không chú ý đến biến hoá bên này.
Dù bây giờ linh lực trong cơ thể vẫn còn trong thời kỳ rối loạn, Quý Vô Ưu chưa thể khống chế, nhưng giết chết một tu sĩ Nguyên Anh vẫn dễ như trở bàn tay.
Gã khàn giọng khó nghe cất tiếng: “Ta giết ông rồi, Bùi Ngự Chi chắc chắn sẽ rất khó chịu, giống hệt kiếp trước.”
Nỗi hận khi vong mạng khiến máu trong người Quý Vô Ưu sục sôi.
Gã hời hợt: “Chỉ cần khiến hắn khổ sở là ta vui vẻ.”
“Ngu quá đi thôi, trước kia ta cứ phải câu nệ cái gì cơ chứ.”
“Ngu quá đi thôi, sao ta phải phí lời lấy cớ giết sạch các ngươi.”
“Các ngươi là giòi bọ, ta muốn giết thì cứ giết thôi.”
Quý Vô Ưu vươn tay, móng tay dài như ngón tay, khí Thiên Ma như lưỡi kiếm, chực xé toạc lồng ngực Thiên Nhai đạo nhân moi tim ra.
Gã ra tay trong chớp mắt, loại lực lượng sâu xa huyền bí từ thời viễn cổ ấy tuyệt nhiên không phải thứ mà Thiên Nhai đạo nhân có thể chống cự.
Trong nháy mắt, cái chết ở ngay trước mặt.
Tần Thiên Huyễn bên kia gầm lên giận dữ, quái vật áo đỏ chia năm xẻ bảy trong ánh sáng vàng kim, mặt người méo mó tản ra.
Mà Ngộ Sinh rút trượng quay đầu, đôi mắt lập tức sững lại!
Thiên Nhai đạo nhân lạnh cả tim, cũng xác định mình chết chắc rồi.
Quý Vô Ưu nhếch nụ cười méo mó.
Nhưng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Không trung chợt vang tiếng linh đang.
Leng keng leng keng, vang giữa đêm mưa, vọng khắp vùng hoang tàn.
Ánh sáng trắng xanh nhìn như mềm mại nhưng không thể cưỡng lại bao phủ Thiên Nhai đạo nhân.
Quý Vô Ưu chỉ cảm thấy người mình dâng lên sự đau đớn rét lạnh, khiến gã rụt tay về.
Con mắt tím sẫm khát máu nhìn người con gái đi tới từ nơi xa.
Ngộ Sinh nhắm mắt, thở phào một hơi.
Ngu Thanh Liên mặc bộ váy đỏ, vẻ mặt lạnh lẽo.
Chân trần giẫm lên đống đổ nát, mỗi bước như thể có hoa sen tràn ra từ lòng bàn chân.
Quý Vô Ưu nhìn chòng chọc, cười lạnh: “Phù Thế… Nhiên Đăng… Ha ha ha, Thần Phật thức tỉnh hết thì sao? Mười ngàn năm trước các ngươi không phải đối thủ của ta, mười ngàn năm sau, bằng hậu duệ, bằng luân hồi, lại có tư cách gì đối địch với ta!”
Ngu Thanh Liên đứng ở phía trước.
Ngộ Sinh cũng đi lên.
Ba phương đối lập, khiến cả khoảng trời đất lặng yên.
Non sông gợn sóng, trời đêm đẫm máu rùng rợn.
Sát khí ngập đầy trên khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Thanh Liên, nàng cất lời: “Ta không ngờ Thiên Ma lại là ngươi, sớm biết như thế, ban đầu ta phải tự tay dìm chết ngươi trong vạc.”
Quý Vô Ưu cũng nhớ về hôm đó, cười hài hước: “Ta còn phải cảm ơn ngươi về chuyện ở thôn Trung Liêm, là ngươi tặng một bài học mở ra một cánh cửa cho thần trí chưa thức tỉnh của ta của ta, thế nên mới khiến ta thức tỉnh thuận lợi thế này.”
Ngu Thanh Liên hoàn toàn không bị gã ảnh hưởng: “Ngươi sinh để tác ác.”
Hiện giờ ma khí trong cơ thể Quý Vô Ưu nổ mạnh, xương Ma chưa thành, dĩ nhiên không phải đối thủ của Ngu Thanh Liên lẫn Ngộ Sinh.
Vả lại lần này, người gã muốn giết nhất cũng không phải bọn họ.
Nghĩ đến sư tôn tóc bạc áo đen tra tấn gã tàn ác, Quý Vô Ưu gần như biết ngay kẻ nọ là ai chỉ trong chốc lát.
“Bùi Ngự Chi, Sở Quân Dự, ha ha ha ha.”
Chúa tể Thiên Ma đã thức tỉnh lùi về sau một bước.
Cơ thể tan trong sương đen.
Lúc này gã muốn trở về, trở về Cửu U, gỡ xương tái tạo.
Quý Vô Ưu âm u nói: “Hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng trước, chờ đến khi ta trở về, lần này đến cả tư cách luân hồi các ngươi cũng đừng mơ đến!”
Ngu Thanh Liên cười lạnh, rút roi ra, quất vỡ trời cao vung đến.
Quý Vô Ưu phân một thành hai, nhưng hoàn toàn không ngăn cản được, gã biến mất ngay tại chỗ.
Ngu Thanh Liên nghiến nát răng ngà.
Ngộ Sinh sững sờ, đứng bên nhẹ nhàng khuyên bảo: “Không cần đuổi, chúng ta đuổi không kịp.”
Ngu Thanh Liên tỉnh táo lại, tiếp tục nhìn về phía viện Kinh Thiên,: “Gã muốn chém đứt thang trời.
Xem ra chúng ta lại phải đến viện Kinh Thiên lần nữa.”.