Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioBùi Cảnh đi về phía náo nhiệt nhất trong thôn, dọc theo con đường này, y càng đi càng cảm thấy không đúng.
Bốn trăm năm, lúc trước chỉ là một cái thôn ma nho nhỏ, vậy mà hiện giờ đã phát triển vượt ngoài dự liệu của y.
Sau cửa thôn Trung Liêm là một lối nhỏ hơi dốc, lúc đi lên, đường dưới chân hơi kỳ quái, y luôn có thể nghe được tiếng vang ken két.
Cây cổ thụ bên cạnh uốn éo, lá cây mục nát đọng lại ở đầu cành, không rơi xuống nổi.
Bước lên phía trước, ánh mắt Bùi Cảnh hơi tối lại.
Y nhìn thấy bia mộ được xếp ngay ngắn ven đường giữa rừng cây tối đen.
Ngừng bước quay đầu nhìn, không ngoài dự liệu, y thấy một đống xương người trắng hếu chồng chất lộ ra ở những nơi từng bị mình giẫm lên.
Đường vào thôn rõ là tạo thành từ đống người chết tích tụ.
Trước khi Bùi Cảnh đi vào còn thấy trong thôn rất náo nhiệt, mà đến lúc thật sự vào đến nơi rồi thì lại không thấy được bất cứ thứ gì cả.
Ánh sáng mập mờ, phòng ốc bên cạnh cũng như những con thú lớn ẩn núp giữa màn đêm.
Bùi Cảnh không dám nhóm lửa, sợ làm vậy sẽ quấy nhiễu đến vài con quỷ trong bóng tối, vừa mới đến thì cẩn thận vẫn là trên hết.
Cảnh tượng sầm uất này như một cái trấn nhỏ, nhà cửa tụ lại cùng một khu, phân bố hai bên, ở giữa để trống một con đường.
Bây giờ y đang đi trên đường.
Trên đường có không ít giấy và đèn lồng, giấy bị cắt nhỏ thành hình người giấy, trên môi được tô đỏ bằng màu son, cực kỳ quái dị.
Đèn lồng màu trắng, bên trên dính chút màu đỏ, nhìn như máu.
Bùi Cảnh tỉ mỉ quan sát, cũng xác định là máu của người sống, có vẻ đã năm sáu ngày.
Bùi Cảnh thầm buồn bực: “Cái thôn ma này giờ vẫn còn người sống à?”
Y chưa kịp buồn bực xong thì đã nghe được tiếng khua chiêng gõ trống dội đến từ phía sau, một sợi khói xanh đỏ cũng từ phía sau thoảng đến.
Đường phố trống rỗng đột nhiên xuất hiện đội ngũ đưa dâu?
Bùi Cảnh nhìn khắp phía, dứt khoát bay lên mái hiên, ngồi xuống xuống trốn sau một cái ống khói nhìn bọn chúng.
Kết quả, không phải đưa dâu, là đưa tang.
Khói đỏ khói xanh, chiêng trống gõ thùng thùng, một cái quan tài chậm rãi đi đến từ cuối phố.
Quan tài được kéo đi, ban đầu Bùi Cảnh còn tưởng thứ kéo quan tài là một con chó, đợi lúc đến gần mới phát hiện là người, tứ chi người này bò trên mặt đất, thân thể trần trụi, dây thừng treo quan tài siết chặt lấy cổ.
Đang cầm chiêng trống bên cạnh quan tài là một đám người ăn mặc trắng bạch một màu.
Bọn họ gầy trơ xương, làn da đều màu xám đen, vẻ mặt ngây dại đi lên phía trước.
Thỉnh thoảng lại có tiếng móng tay móc cào truyền ra từ trong quan tài, láng máng là tiếng người kêu khóc, vừa bén nhọn vừa tuyệt vọng.
Bùi Cảnh thầm nghĩ: “Quái thật, sao chỗ này đều là xác sống.”
Trên thực tế, cái gọi là xác sống cũng vẫn là người sống, chẳng qua là bảy hồn sáu phách đã mất hết rồi mà thôi.
Chờ cho đội ngũ đưa quan tài khập khiễng đi qua mình, Bùi Cảnh nín thở, rốt cuộc phát hiện y nhìn thấy được người chết bình thường duy nhất ở bên trong.
Một thanh niên, mặc áo bào lớn màu đen, tay nắm roi, đang giẫm trên lưng một xác sống, vẻ mặt tàn ác.
Muốn xem là người hay quỷ thì cứ nhìn đèn là biết, ba ngọn hồn đăng trên đỉnh đầu và hai vai của thanh niên này đã lụi tàn, cũng không biết đã chết bao lâu.
Xác sống dưới chân hắn đang bò đi bằng cánh tay và đầu gối, lê thành một đường đầy máu.
Xác sống đứng đầu hàng đội đưa quan tài đang vung giấy trắng, một người một chiếc đèn lồng trắng, một đốm xanh, chiếu sáng cả con phố rồi tắt lịm.
Bùi Cảnh xem như hiểu rõ giấy và máu trên mặt đất là thế nào mà ra.
Người sống đặt vào trong quan tài, người chết ở ngoài nhấc quan tài, thật đúng là sống chết đảo lộn.
Y không biết người trong quan tài là ai, Ngu Thanh Liên và Ngộ Sinh tất nhiên sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, nếu như không có người ngoài đi vào, vậy kẻ trong này chỉ có thể là Quý Vô Ưu.
Là Quý Vô Ưu chăng?
Bùi Cảnh thả thần thức thăm dò một chút, kết quả là không chui vào được.
Mà khoảnh khắc thần thức của y vừa mới được thả ra, mảnh ngói dưới chân bỗng động đậy một cái, liên luỵ y sẩy chân trượt xuống.
Bùi Cảnh vịn lấy ống khói bên cạnh, một đứa bé đỏ lòm trông như quái vật nhô ra từ trong ống khói, ba hàng răng lít nha lít nhít, suýt nữa cắn đứt tay y.
Bùi Cảnh giật giật khoé miệng, vươn tay nhấn con quái vật sống sờ sờ ấy quay trở về, chửi một câu: “Yên phận ở lại đó.”
Nhưng động tĩnh vẫn quấy rầy đến đám người đưa quan tài phía dưới, kẻ nhận ra đầu tiên là thanh niên người chết kia, roi quất từng cái, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, tất cả tiếng chiêng trống cũng lặng yên, dù cho hồn phách bị đoạt mất thì cũng có thể nhận ra nỗi hoảng sợ của người bị hắn giẫm dưới chân.
Ánh mắt lạnh buốt âm u của thanh niên nhìn lên, trên mái hiên không có người nào.
Hắn khịt mũi, khôi phục lại vẻ mặt lười biếng, chân giẫm mạnh, lên tiếng: “Đi.”
Bùi Cảnh vẫn không yên lòng với đám tiểu quỷ đó, dù sao trong quan tài có người sống, mà thấy chết không cứu không phải tác phong của y.
Y muốn xông thẳng ra, kết quả bị người lôi thẳng từ trên nóc nhà xuống, bị kéo xuống rồi lại bị lôi ngay đến một cái góc tối ở cửa sau.
Người kéo Bùi Cảnh thấp hơn y, ngón tay nhỏ nhắn, trên người thoảng mùi hôi thối của người chết, nhưng rất nhạt, bị mùi hương đặc biệt che giấu, hỗn hợp trộn lẫn thành mùi hương không tên dễ ngửi.
Bùi Cảnh hơi ngừng lại, rồi hỏi thẳng: “Cô gái, cô là ai?”
Mà đáp lại y là cô gái nhỏ giọng cảnh cáo: “Suỵt.”
Được rồi.
Bùi Cảnh yên tĩnh một hồi, chờ tiếng động bên ngoài biến mất sạch sẽ, lập tức hỏi: “Chúng ta có thể đi ra rồi à?”
Cô gái cười lạnh một tiếng: “Anh nghĩ ngây thơ quá rồi, nhìn trên tường xem.”
Thế là Bùi Cảnh nhìn lên tường, trông thấy người thanh niên đã chết kia.
Tường cao khoảng ba bốn mét, người thanh niên kia vươn dài cổ thò vào, cổ uốn éo ba trăm sáu mươi lăm độ tìm khắp nơi, xác định không có ai rồi mới thu đầu lại.
Bùi Cảnh yên tĩnh chờ đợi, quả nhiên, cái đầu kia thu lại chưa đến ba giây đã xông ra từ đầu tường bằng một loại dáng vẻ cực kỳ dữ tợn thêm lần nữa, miệng máu mở rộng, đầu lưỡi duỗi dài.
Sau khi thanh niên người chết phát hiện dưới đáy không có động tĩnh thì mới bất mãn thu đầu lại, hạ lệnh: “Đi thôi.
Thật nhàm chán.”
Tiếng khua chiêng gõ trống vung giấy trắng lại vang lên, rầm rầm chạy đến phía đường phố bên kia.
Một lát sau, cô gái trẻ mới nói: “Giờ hẳn là đã rời khỏi, có thể đi ra rồi.”
Bùi Cảnh hỏi: “Còn biết giương đông kích tây sát hồi mã thương(1), quỷ ở thôn các cô đều thông minh thế à?”
(1) ý chỉ thừa dịp đối phương không phòng bị mà ra tay hành động.
Nghĩa đen là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ, được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa.
Đây là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí.
Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích
Cô gái trẻ im lặng một lát, câu đầu tiên bắt bẻ là: “Giương đông kích tây không phải dùng như vậy.”
Sau đó lại phản bác: “Tôi không phải là người của cái thôn này.”
Bùi Cảnh mỉm cười nhìn cô.
Ánh sáng tỏ mờ, cô gái trẻ bước ra khỏi cửa phía sau.
Khi còn sống có lẽ là mười lăm mười sáu tuổi, mặc một thân váy lụa màu xanh, mắt hạnh môi son, tóc suôn như thác.
Cho dù làn da trắng bệch sau khi chết cũng không ảnh hưởng đến khí chất của cô, vừa nhìn đã biết là gái cưng nhà giàu.
Bùi Cảnh lại hỏi: “Không phải là người của thôn này thì sao lại xuất hiện ở đây?”
Cô gái trẻ đáp: “Anh còn đáng ngờ hơn cả tôi kìa.”
Bùi Cảnh nở nụ cười: “Vậy tôi thưa trước, tôi tên là Trương Nhất Minh.
Là người sống, đến đây tìm người.”
Cô gái trẻ nghẹn họng, có lẽ là không ngờ đến việc y sẽ tự giới thiệu như vậy, hậm hực nói: “Tôi tên Triệu Hựu Tình, chết ở chỗ này, không có gì để hỏi.” Lại căn dặn một câu: “Một người sống như anh ở đây vẫn nên bớt nêu tên của mình đi, chung quy cái thứ tên họ này đối với người sống mà nói thì vẫn rất riêng tư.”
“Được, cảm ơn chị Tình.”
Bùi Cảnh không hiểu bất cứ chuyện gì ở thôn Trung Liêm, có một người dẫn đường giúp y, đương nhiên phải dẻo miệng biết ý.
Triệu Hựu Tình: “… Anh không sợ tôi là ác quỷ, trăm phương ngàn kế nghĩ cách hại anh à?”
Bùi Cảnh cười híp mắt, dáng vẻ thiếu niên của y làm gì cũng chân thành đáng yêu: “Tôi tin tưởng chị, chị xinh đẹp như thế, chắc chắn sẽ không phải ác quỷ.”
Triệu Hựu Tình nói: “Tôi luôn cảm thấy anh đang lừa tôi.”
Bùi Cảnh lảng sang chuyện khác: “Với cả, nếu chị muốn hại tôi, vừa rồi sẽ không cứu tôi.”
Triệu Hựu Tình lắc đầu, móc một cái dây kẽm ra từ tay áo, đi đến trước cửa căn phòng này, dùng dây kẽm cạy mở khoá: “Chủ nhân của cái nhà này sắp về rồi, chúng ta ra ngoài trước đã.”
Bùi Cảnh nghe theo lời cô.
Sau khi rời khỏi đây, vẫn là đường phố kia, Triệu Hựu Tình đã ở đây rất lâu, với chỗ nào cũng quen thuộc.
Cô tìm một cái hẻm nhỏ, lách đông lách tây dẫn Bùi Cảnh vòng ra ngoài thôn, đi lên một ngọn núi rất cao.
Cỏ cây ở ngọn núi này đều màu đen, hư thối, Triệu Hựu Tình dẫn y vào nơi cô ở, là một cái sơn động, trong hang núi được bố trí rất ấm áp.
Cô thắp lên một ngọn nến, toàn bộ nhuộm đậm màu ảm đạm, duy chỉ mỗi ngọn nến sáng lên ánh vàng lấp loé.
Bùi Cảnh hết nhìn trái lại nhìn phải: “Đây là nhà chị, chị đưa tôi đến nhà chị là có ý gì? Chúng ta người quỷ khác đường, chị phải suy nghĩ cho kỹ vào.”
Triệu Hựu Tình nói: “Yên tâm, tôi chướng mắt đồ mù chữ.”
Bùi Cảnh bật cười.
Triệu Hựu Tình tiếp tục nói: “Anh hẳn là tu sĩ đúng không, tôi chưa từng thấy người nào có thể nghênh ngang đi vào nơi này đâu, hy vọng anh có thể bình an đi vào thì cũng có thể bình an trở ra.”
Bùi Cảnh cũng vào thẳng vấn đề: “Đúng là tôi muốn bình an rời khỏi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải ra ngoài mới được.”
Triệu Hựu Tình nhíu mày: “Anh không biết cách mò ra thì còn chui vào làm gì?”
Bùi Cảnh uể oải cười nói: “Tôi đã nói rồi mà, tôi đến tìm bạn bè của tôi.”
Triệu Hựu Tình thông suốt: “Bạn bè của anh bảo anh xuống đây hả?”
Bùi Cảnh: “Đúng rồi.”
Triệu Hựu Tình thờ ơ nói: “Dụ dỗ anh đến nơi này, người bạn kia của anh không giống người tốt lành gì đâu.”
Bùi Cảnh lắc đầu: “Hắn sẽ không hại tôi.”
Triệu Hựu Tình nhìn y như nhìn đồ đần bị bán còn giúp người ta đếm tiền, ngoài cười nhưng trong không cười: “Chắc chắn vậy à?”
Bùi Cảnh cười toét miệng lộ hai hàm răng trắng: “Đương nhiên là chắc chắn, bởi vì hắn thích tôi mà.”
Triệu Hựu Tình: “…”
Dưới ánh nến, con ngươi của cô có nét nhàn nhạt màu xám trắng, cảm xúc bên trong quái lạ cực kỳ.
Một hồi lâu sau, cô mới thở dài: “Một chữ tình này đúng là hại người rất nặng.” Suy nghĩ một lát lại nói: “Cô ấy thích anh mà khiến cho anh vui đến mức này, rốt cuộc là ai thích ai vậy, đồ ngu.”
* ngôi thứ ba số ít đều đọc là /tā/
Bùi Cảnh: “…”
Triệu Hựu Tình hỏi: “Người bạn kia của anh cũng là tu sĩ như anh à?”
Bùi Cảnh gật đầu.
Triệu Hựu Tình hơi dừng lại, ngón tay thon dài chụp một nắm đất từ trên vách động bên cạnh, sau đó mượn ánh nến, chậm rãi vẽ lên bàn đá: “Cứ cách hơn mười ngày là thôn Trung Liêm sẽ có vài người sống đi vào, số phận của những người này có hai loại, một loại là bị hút khô hồn phách coi như nô lệ, loại khác thì sẽ bị nuôi trong vại.”
“Vại ư?”
“Nhà nào cũng có vại, nuôi mấy năm rồi lấy ra chia nhau ăn, quỷ ấy à, luôn có vài đam mê đặc thù.”
Triệu Hựu Tình đã chết lặng với loại chuyện này.
Cô có thể tỉnh táo bình thường sống đến bây giờ ở cái nơi trời đất mịt mù đâu đâu cũng là ác quỷ này, Bùi Cảnh cảm thấy cũng thật không dễ dàng.
Bùi Cảnh hỏi: “Vậy là bạn tôi bị nuôi trong vại rồi hay sao?”
Triệu Hựu Tình nói: “Tu sĩ thể chất đặc thù, có lẽ là vậy đi.
Vại ở cái thôn này rất quái, tôi chưa từng chạm vào cái vại nào.
Anh muốn đi tìm bạn của mình thì vẫn phải thật cẩn thận đó.”
Bùi Cảnh cảm thấy cô thật đúng là một lời khó nói: “Có phải chị ở chỗ này toàn đóng cửa không ra không?”
Triệu Hựu Tình: “…”
Bùi Cảnh: “Tôi thấy trong sách cổ viết, toàn bộ thôn Trung Liêm bị huỷ bởi một trận đất đá.
Chị nói chị không phải người của cái thôn này, lại không giống người sống sau này bị kéo vào, tôi đoán, hẳn là lúc ấy chị bị đất đá chôn vùi ở cái làng này, chết cùng bọn họ ha—” Lại kết luận: “Thật là xui xẻo.”
Triệu Hựu Tình: “…” Không muốn nói chuyện.
Bùi Cảnh hơi đau lòng cho cô: “Chị muốn rời đi với tôi không?”
Triệu Hựu Tình không quan tâm lắm: “Ra ngoài làm gì? Chết cũng chết rồi, cứ coi như chỗ này như âm tào địa phủ, được chăng hay chớ thôi.”
Bùi Cảnh: “Tôi có một người bạn có thể siêu độ cho chị, giúp chị vào luân hồi, chuyển thế một lần nữa.”
Triệu Hựu Tình cúi đầu, mặt mày ẩn trong bóng tối góc khuất ngọn nến, cười khổ: “Không được.
Chấp niệm của tôi chưa tiêu hết, vẫn chưa vào luân hồi được.”
Bùi Cảnh ngoan ngoãn ngậm miệng.
Triệu Hựu Tình: “Anh đi tìm bạn bè của anh thì chờ qua đêm nay đi.
Cứ vào lúc này mỗi ba năm là tất cả mọi người của thôn Trung Liêm đều tập trung lại một chỗ, nếu anh bị phát hiện, vậy hậu quả khó mà lường được.”
Bùi Cảnh biết rõ còn cố hỏi: “Bọn họ đang làm gì?”
Triệu Hựu Tình cười châm chọc: “Đang chuyển giao, chuyển giao sống chết.
Ba năm một lần, nơi này sẽ có đường nối với nhân gian, người sống tiến vào, người chết lui ra — sau khi rời khỏi đây thì tiếp tục tác quái ở nhân gian, thỉnh thoảng ném người sống mới vào làm nô lệ hoặc đồ ăn.”
Cô chán ghét cực kỳ: “Sự việc mà anh vừa nhìn thấy chính là lại có người bị ném vào.
Nơi này là cõi chết, quan tài lại thông âm dương, thôn này ở trong lòng đất, bảo phía trên là trời, thật ra lại là đất.
Vùi người sống vào quan tài thì sẽ có người nhấc quan tài đi tiếp.
Bốn trăm năm, vẫn luôn như vậy.”
Bùi Cảnh xem như hiểu rõ vì sao những tiến sĩ đi ra từ thôn Trạng Nguyên không tiếp tục liên lạc với thôn nữa.
Lúc vào miếu còn là người, sau khi rời khỏi đây thì là ác quỷ, vào triều làm quan cũng là một phường u nhọt.
Triệu Hựu Tình thản nhiên nói: “Quỷ ở đây còn cao quý hơn cả người.
Nhắc đến lại thấy nực cười, tên là thôn Trung Liêm, nuôi ra một đám người, ấy thế mà người nào người nấy đều táng tận lương tâm.
Anh thấy những xác sống kia không, ở đây đều là súc sinh cả, muốn đánh muốn chửi gì cũng được, lúc đói bụng còn có thể ăn sống luôn.”
Bùi Cảnh thổn thức: “Thế giới này thật đúng là điên đảo.”
Triệu Hựu Tình nói: “Nhiều người hơn, thôn Trung Liêm cũng thay hình đổi dạng, lớn mạnh hơn, Đông Tây Nam Bắc, thôn cả bốn phương, đây mới là thôn Tây thôi.
Anh muốn tìm bạn bè của anh cũng không dễ dàng vậy đâu.”
Bùi Cảnh mỉm cười.
Nếu Sở Quân Dự thật sự bị nhốt trong vại.
Vậy thì cái vại duy nhất ở thôn Trung Liêm có thể nhốt hắn lại chắc chắn sẽ chỉ là nơi khởi nguồn của tất cả tội ác.
Bùi Cảnh nói: “Không khó tìm, mà chị Tình à, không biết thôn Trung Liêm này có hộ gia đình họ Trương nào không?”
Bộp.
Ngọn nến bùng lên ngọn lửa cũng lạnh, nến đỏ nhỏ giọt, rơi xuống trên cánh tay cô.
Triệu Hựu Tình ra vẻ khó lường, chậm rãi sờ vào cánh tay, nói: “Nhà họ Trương? Ở đầu núi Nam ấy, nhưng mà anh đừng đi, đó là cấm địa.”.