Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Bun | Beta: FioKhi không có đệ tử mới thì Nghênh Huy Phong rất quạnh quẽ, lác đác vài người cũng là tu sĩ đưa thư hoặc là tu sĩ hái thảo dược.
Là ngọn núi gần cửa núi nhất, nơi này đẹp nhất vào sớm tinh mơ, ánh vàng mênh mông chiếu rọi đỉnh núi, làm bừng sáng vạn vật, cây cỏ sinh sôi.
Hai nữ tu trước chủ điện đang cười nói thì bỗng phát hiện một luồng lực lượng mênh mông sâu sắc.
Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy hai người từ trên trời hạ xuống.
Một người mặc áo gấm choàng xanh, khuôn mặt hiền lành.
Một người áo trắng như tuyết, lạnh lẽo như sương.
Kiếm ý xa xôi lạnh nhạt trên thân người phía sau ẩn dật ngược dòng ánh sáng, bốn phương trời đất đều ảm đạm phai mờ.
Đệ tử ngoại phong ít có cơ hội vào nội phong, huống hồ là Thiên Tiệm Phong, nhưng với trang phục và khí chất như vậy, hai nữ tu vẫn đoán được thân phận của bọn họ.
Mắt hạnh trừng lớn, vừa hoảng vừa sợ.
Bùi Cảnh cất kiếm, cúi đầu hỏi: “Phong chủ có ở đây không?”
Một nữ tu lập tức nhìn thẳng, ngón tay túm chặt quần áo, kiềm chế vui sướng trào dâng trong lòng, nở nụ cười thoải mái nhã nhặn: “Thưa sư huynh, có ở đây ạ.”
Bùi Cảnh gật đầu, đi về phía trước với Trần Hư.
Tiên tôn áo trắng phất tay áo bước qua, không nhiễm bụi trần trong gang tấc.
Hai nữ tu ở lại trước cửa điện, bốn mắt nhìn nhau, sau đó kinh ngạc hô lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng và rung động khó mà che giấu.
“Đó thật sự là Bùi sư huynh?” Như đang nằm mơ vậy.
“Có Trần Hư sư huynh ở bên cạnh, chẳng nhẽ là giả hay sao.”
“Trời ơi! Thế mà ta có thể gặp được người thật? Xem ra hôm nay nhận nhiệm vụ này thật là đúng đắn.
Khó trách những sư tỷ ở nội phong đều sống chết vì huynh ấy, sư huynh thật đẹp, cũng lợi hại quá đi mất, ngay khoảnh khắc huynh ấy vừa đến, tim ta như ngừng đập luôn.” Thiếu nữ bên trái thè lưỡi, đưa tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình.
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng ngươi dẹp bỏ lòng si mê này đi, sư huynh không gần nữ sắc.” Thiếu nữ bên phải tỉnh táo lại, lườm người kia một cái.
“Sao ngươi biết?” Người bên trái hơi bất mãn.
“Nội phong lan truyền khắp nơi, ngươi không nghe thấy tin đồn à?”
“Tin đồn gì cơ?” Thiếu nữ hứng thú.
Thiếu nữ bên phải nhìn lại, đến khi xác định Bùi Cảnh và Trần Hư đã đi xa thì lặng lẽ ghé vào bên tai người kia, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Bùi sư huynh thích con trai.”
“Hả?!” Ngẩng đầu với vẻ khó mà tin được, đôi mắt trong veo của thiếu nữ tràn đầy khiếp sợ: “Không thể nào.”
“Lừa ngươi làm gì, có chứng có cứ, các nàng đều nói Bùi sư huynh và Phượng đế bề ngoài thì đấu đá lẫn nhau, thực tế lại là yêu nhau lắm cắn nhau đau đó.”
Thiếu nữ cảm thấy thế giới bị đảo lộn hết sạch, mới thì thầm hỏi lại: “Thật hay giả vậy, Phượng tộc bên kia cũng nói thế.”
“Nông cạn, ta lừa ngươi làm gì.
Mau chóng Kết Đan đi, chờ đến khi ngươi có đủ tư cách đến Tàng Thư Lâu, cứ hỏi Thiên Các là biết.” Thiếu nữ bên phải khẽ cười một tiếng.
“Trúc Cơ của ta còn chưa biết phải mất bao lâu, ngươi có thể ngậm miệng không.” Lúc này, đến phiên thiếu nữ bên trái trợn trắng mắt.
Thế nhưng các cô không biết rằng, bằng tu vi của Bùi Cảnh và Trần Hư, cho dù bọn họ cách bao xa, âm thanh nhỏ bao nhiêu đi nữa thì vẫn có thể nghe rõ ràng những lời này không sót chữ nào.
Trần Hư không nhịn được mà bật cười, nhưng mà lúc trước cậu đã chọc Bùi Cảnh một lần, giờ cũng không tiện lại trào phúng thêm câu nữa, vì thế chỉ có thể kìm nén.
Bùi Cảnh đã nghe thấy những chuyện như vậy từ lâu, thản nhiên hỏi lại: “Buồn cười không?”
Trần Hư nói: “Nếu Phượng Căng đến Vân Tiêu, nghe được những chuyện giữa các huynh được đệ tử Vân Tiêu chúng ta bịa đặt, có khi nào lại nghĩ rằng huynh đặc biệt bày mưu tính kế sỉ nhục huynh ấy không?”
Bùi Cảnh nói: “Với mạch não của hắn thì rất có thể.”
Trần Hư cười thành tiếng.
Bùi Cảnh nói: “Chỉ hy vọng hắn tự biết vị trí của mình ở đâu.”
Khi gặp được Hoàng Phù đạo nhân, ông đang luyện thư pháp trong phòng.
Thân là trưởng lão Kim Đan, đứng đầu một phong, sở thích duy nhất sau lúc tu hành của Hoàng Phù đạo nhân là luyện chữ.
Bùi Cảnh có ấn tượng sâu sắc với chữ viết của ông.
Dù sao thì món quà đầu tiên khi y hóa thành Trương Nhất Minh đến Nghênh Huy Phong là vài nét chữ vặn vẹo của “kiếm pháp Vân Tiêu” do Hoàng Phù đạo nhân viết trên mặt sau tờ giấy, khiến y lầm tưởng là bùa vẽ quỷ nên xé chơi, chuyện này còn hại y bị người khác hiểu lầm là có hậu thuẫn trong một khoảng thời gian dài.
Phải nói rằng có những thứ phải xem thiên phú.
Tựa như Hoàng Phù đạo nhân, ông thật sự không có thiên phú viết chữ.
Sự xuất hiện của y cũng khiến cho Hoàng Phù đạo nhân được quan tâm mà sinh lo sợ.
Ông đặt bút trong tay xuống, dùng nghiên mực chặn giấy lại, cung kính chào một tiếng: “Bùi sư huynh.”
Bùi Cảnh thân là đồ đệ của Chưởng môn, bối phận cực kỳ cao, ngoại trừ một số rất ít Phong chủ của một trăm lẻ tám ngọn núi ra thì tất cả đều phải gọi y là sư huynh.
Theo lý mà nói, hai nữ tu vừa rồi nên gọi y là sư tổ, nhưng mà xưng hô như vậy trông có vẻ quá già, thế nên y đã nói với mọi người từ rất lâu trước kia, không cần câu nệ bối phận, cứ gọi sư huynh là được rồi.
Trước kia khi còn là Trương Nhất Minh, Hoàng Phù đạo nhân quan tâm đến y rất nhiều.
Bây giờ đổi thân phận, y cũng chẳng xa lạ gì với ông.
Bùi Cảnh ung dung nở nụ cười: “Phong chủ không cần khách sáo, ta chỉ đến hỏi một chuyện.”
Hoàng Phù đạo nhân vẫn khó nén được nỗi sợ hãi, thăm dò: “Là chuyện của Trương Nhất Minh sao?”
Trần Hư ở bên cạnh không nhịn được mà phì cười thành tiếng.
Bùi Cảnh lạnh lùng nhìn liếc nhìn cậu,, sau đó quay đầu nói với Hoàng Phù đạo nhân: “Là vì Tiêu Thần.”
Nghe đến cái tên này, Hoàng Phù đạo nhân hơi cau mày, vẻ mặt có vài phần phức tạp.
Vườn thuốc phía sau Nghênh Huy Phong được chăm sóc cẩn thận, sức sống tràn trề, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy một mảnh thảo dược xanh mơn mởn.
Dọc đường đi, Hoàng Phù đạo nhân chậm rãi nói: “Bởi vì tâm tính không đứng đắn nên Tiêu Thần bị ta giữ lại Nghênh Huy Phong chăm nom linh phố, là ở chỗ này.
Khoảng nửa tháng trước, thực lực của hắn đột ngột tăng mạnh, thậm chí còn tới gần Trúc Cơ, thế nên ta tiến cử hắn đến Thượng Dương Phong.”
Bùi Cảnh không xa lạ với loại làm ruộng này, hỏi: “Hắn lấy được cơ duyên ở đâu?”
Hoàng Phù đạo nhân nhíu mày: “Hắn không nhắc đến những chuyện này, nhưng mà thường thì đệ tử Nghênh Huy Phong ít có cơ hội ra ngoài, ta nhớ là nửa tháng trước, lần duy nhất hắn ra ngoài là đến rừng Khuyết Nguyệt.”
Bùi Cảnh dừng bước, y nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Rừng Khuyết Nguyệt ở phía sau Chung Nam Phong?”
“Đúng vậy.”
“Hắn đến đó làm gì?”
Hoàng Phù đạo nhân cẩn thận nhớ lại, sau đó trả lời: “Vườn thuốc thiếu một vị thuốc, hắn nói với ta rằng hắn muốn có một cơ hội rèn luyện, tự mình đi lấy.
Ta thấy biểu hiện của hắn mấy tháng nay cũng yên phận nên đồng ý, nói với hắn là cỏ sương mù trong rừng Khuyết Nguyệt tương đối nhiều.
Hình như từ khi trở về từ rừng Khuyết Nguyệt thì Tiêu Thần bắt đầu trở nên khác lạ.”
Bùi Cảnh: “Sao mà khác lạ?”
Hoàng Phù đạo nhân: “Khí chất, thần thái, quanh người còn luôn có hơi nóng nữa.”
Bùi Cảnh trầm ngâm nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên: “Thật sự là cơ duyên sao?”
Hoàng Phù đạo nhân kinh hãi: “Sư huynh đã nhận ra chỗ nào không đúng?”
Bùi Cảnh cười nhạt: “Có gì đó không đúng thật, có điều ngươi không cần quan tâm.”
Hoàng Phù đạo nhân nhìn thanh niên áo trắng trước mặt, khuôn mặt xẹt qua vẻ phức tạp, sau đó vừa cười vừa lắc đầu.
Có lẽ thiên chi kiêu tử là thế này, vừa tự tin vừa mạnh mẽ.
Lần trước nhìn thấy Bùi Ngự Chi, tuyết rơi trắng xoá phủ kín Thiên Tiệm Phong, bước qua lát trăng xếp thành thềm sương trắng, người thanh niên bước đến từ cuối cung điện, mặt mày như kiếm vẽ tranh, nhân gian rực rỡ dáng anh mỉm cười.
Hào hoa phong nhã.
…
Lần trước y có để lại lời nhắn cho Phong chủ Chung Nam Phong, yêu cầu bà điều tra xem trong chủ điện Chung Nam Phong có nơi nào kỳ quái không.
Vốn định chờ bà báo lại, nhưng hôm nay biết được tin này, Bùi Cảnh quyết định lại đến nơi đó một chuyến.
Y bảo: “Lại là Chung Nam Phong, có phải mảnh đất này phong thuỷ không tốt không, xem ra cần phải nói chuyện với sư tôn một chút, lập trận pháp bảo vệ núi.”
Thứ khiến Trần Hư nghi hoặc là cái tên vừa rồi, cậu hỏi: “Tiêu Thần là ai? Sao ta chưa từng nghe thấy.”
Bùi Cảnh nói: “À, một thằng nhóc đến từ ngoại phong.
Vẫn luôn tương khắc với ta.”
Trần Hư nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng còn sinh ra vài phần đồng cảm: “Tương khắc với huynh? Một đứa trẻ thật thê thảm, phỏng chừng bị huynh chỉnh đốn không ít ha, ta thấy việc hắn bị giữ Nghênh Huy Phong làm ruộng là tác phẩm của huynh.”
Bùi Cảnh lại cười: “Chỉnh đốn cái gì, ta đang mài giũa tâm tính cho hắn.
Đứa trẻ này nên cảm thấy may mắn mới đúng, những kẻ tuyên chiến với ta mấy năm nay nhiều không kể xiết mà ta chỉ chấp nhận một mình hắn thôi.”
Trần Hư trợn to mắt, vẻ mặt cứng đờ: “Huynh tỷ thí với một thằng nhóc còn chưa đến Trúc Cơ?”
“Đúng thế, thì sao.”
Trần Hư: “… Bùi Ngự Chi, huynh bắt nạt người ta quá.”
Bùi Cảnh chỉ cười, thầm nghĩ, nếu để cho Trần Hư biết đây là ván cờ phụ tử, chắc chắn lại muốn cằn nhằn một hồi.
Có điều, xét theo tình hình hiện tại, nhận tỷ thí này cũng không sai.
Chung Nam Phong ở rìa Vân Tiêu, phía sau là rừng Khuyết Nguyệt, rừng sâu cây cao, mây mù thường xuyên che lấp không nhìn thấy trăng, lâu dần thì được mệnh danh là rừng Khuyết Nguyệt.
Rừng Khuyết Nguyệt tiếp giáp Vân Tiêu cũng không có yêu ma quỷ quái gì, nhưng buổi đêm nơi này cực kỳ âm u, ít người đi vào, chỉ có ban ngày đến hái thuốc.
Chủ điện Chung Nam Phong nằm trên sườn đồi, phía trước nhô ra một bãi đất bằng phẳng, phía dưới có thác nước đổ xuống, những con sóng trắng xóa làm kinh động đến bãi đá, âm thanh lớn như sấm rền.
Buổi đêm lần cuối đến nơi này, y không phát hiện cảnh tượng như này, Bùi Cảnh thích thú, bước xuống khỏi kiếm, đi dọc theo đường núi cạnh thác nước.
Trần Hư đỡ trán: “Sao lúc nào huynh cũng nghĩ gì làm nấy.”
Bùi Cảnh nói: “Đệ không thấy nước ở đây rất đẹp à.”
Trần Hư nghiêng đầu, nhìn thác nước trút ầm ầm, chẳng thấy chỗ nào kỳ lạ: “Là huynh mù hay ta mù.”
“Đệ mù.”
Bùi Cảnh nhìn cái hồ được tạo thành bởi dòng nước chảy ào ạt từ thác trên vách núi.
Những bông hoa liên tiếp trôi theo con sóng, bọt trắng nuốt vào nhả ra, nhìn không thấy đáy.
Đi thẳng lên, Chung Nam Phong vào ban ngày trông bình thường hơn rất nhiều, không đến nỗi âm u như vậy.
Bọn họ chưa đến gần đã nghe thấy vài tiếng xì xào trước tiên.
Có bốn người trước cửa điện, ba người mặc áo bào Vân Tiêu đứng cùng nhau, thiếu niên đồ xanh còn lại đang bị đạp ngã trên mặt đất.
Thanh niên cầm đầu ba người lộ vẻ trêu tức: “Chỉ bằng ngươi mà muốn gặp Phong chủ của chúng ta? Hừ, đến cửa điện ngươi cũng không vào được.”
Thiếu niên trên đất bầm dập mặt mũi, phẫn nộ ngẩng đầu: “Các ngươi làm vậy là đang vi phạm môn quy của Vân Tiêu!”
Thanh niên khom người, cười đùa cợt nhả: “Vi phạm chỗ nào, Vân Tiêu cấm đồng môn ẩu đả, nhưng ngươi nào tính là đồng môn chứ.
Chẳng qua ta chỉ xua đuổi kẻ ngoại lai đang quấy rầy Phong chủ thôi, ngươi có tư cách gì để chỉ trích ta?”
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, cố gắng vùng vẫy nhưng nhanh chóng bị bọn họ bắt tay nhau giẫm đạp dưới chân.
Cậu ta tức trào máu họng, hộc ra một ngụm máu, hét ầm lên: “Các ngươi khinh người quá đáng! Cái tên Trường Ngô kia ghi phiếu nợ rõ ràng giấy trắng mực đen trong cửa hàng nhà ta, bây giờ lại quỵt nợ! Hôm nay có chết ta cũng phải đòi lại lẽ phải! Có ai không! Có ai không!”
Thanh niên: “Chậc, ồn chết.” Ngón tay hơi động, hạ ngay thuật câm miệng, khiến cho thiếu niên ấp úng nói không nên lời.
Một người phía sau hắn lên tiếng: “Ném hắn ra ngoài đi, nếu làm bậy ở đây bị Phong chủ phát hiện thì chúng ta cũng toi đời.”
Thanh niên nhíu mày, vẻ mặt hung tợn: “Xui xẻo! Ta còn tưởng hắn sẽ thức thời xuống núi, không ngờ hắn lại chạy đến chỗ Phong chủ, may mà đuổi theo sớm.” Nghĩ đến đây, cậu ta càng thấy căm hận, nắm lấy cổ áo thiếu niên: “Về kêu ông bô nửa sống nửa chết kia của ngươi quên việc này đi, bằng không ta giết chết ngươi.”
Thiếu niên không thể nói chuyện, song tay chân run lẩy bẩy, ánh mắt hằn rõ nét sợ sệt.
Tên còn lại ở phía sau nói: “Cứ vậy trước đã.”
Thanh niên trầm giọng gật đầu: “Ừ.”
Ba người bọn họ ngày thường là lâu la của Trường Ngô, có một sư huynh Trúc Cơ kỳ làm chỗ dựa, đã quen mềm nắn rắn buông.
Lần này Trường Ngô sư huynh bế quan, giao việc vặt vãnh cho bọn họ xử lý.
Vốn là có năm mươi linh thạch trả cho thằng nhóc này, nhưng bọn họ ăn nhậu chơi bời hết, không tìm ra cách, bèn dùng vũ lực giải quyết.
Hơn nữa, Trường Ngô sư huynh có biết chuyện này, bình thường cũng lười truy cứu.
Cứ tưởng một tên người phàm bị dọa chút thôi là tè ra quần chạy về, không ngờ thằng nhóc này gan to bằng trời, chạy đến chủ điện sau lưng bọn họ, may mà đuổi đến kịp lúc.
Thiếu niên tức đến độ răng va vào nhau lập cập, tổ tiên cậu ta cũng là đệ tử của Vân Tiêu, chỉ là con cháu lại không đủ tư cách vào, thế là sống trong Tiên Hạng dưới chân núi Vân Tiêu, phần lớn cư dân nơi đó đều là những người giống như cậu ta, thường ngày thu thập rồi bán lại vài thứ để kiếm sống.
Không ngờ cậu ta xui xẻo gặp phải phần tử cặn bã của Vân Tiêu.
Bởi vì tổ tiên nên thiếu niên vẫn luôn tràn ngập hy vọng với Vân Tiêu, mặc dù mình không có linh căn nhưng vẫn phải kính nể, nhưng rừng lớn thì chim gì cũng có, bây giờ cậu ta quả thật vừa tức vừa tủi thân vừa đau khổ.
Ba tên đệ tử không dám giết người trong núi, chỉ dùng vũ lực đe dọa mà thôi, túm lấy thiếu niên định ném cậu ta xuống.
Thiếu niên áo xanh không thể giãy giụa, chỉ mong mình có thể gặp được những người tốt bụng khác trên đường.
Tình thế xoay chuyển, thế mà thật sự để cậu ta gặp được.
Thiếu niên sáng mắt lên, gắng sức ngọ nguậy.
“Huhuhu!” Cứu ta với!
Thanh niên xách cậu ta hung ác đe nẹt: “Ngươi vùng vẫy cái gì? Không muốn sống nữa hả?!” Mà hai người ở phía sau cậu ta thì cứng đừ cả người, không dám động đậy.
Không khí đông lại trong nháy mắt, thanh niên sững sờ ngẩng đầu lên, hai người đứng trước mặt bọn họ cách một chạc cây, thực lực sâu không lường được, mà loại khí chất trên người bọn họ cũng là thứ mà cậu ta không thể gặp được ở ngoại phong.
Thanh niên hoảng sợ cực độ, khẽ buông tay, thiếu niên trên tay ngã thẳng xuống đất.
Thanh niên run giọng: “Tiền, tiền bối.”
Trần Hư nhìn hắn với vẻ hết sức lạnh lùng.
Cậu thân là Phong chủ Vấn Tình Phong, quản lý môn quy giới luật, ghét nhất những đệ tử như vậy.
Bùi Cảnh lại chỉ nở nụ cười, bước đến chỗ thiếu niên ôm mông ngã trên mặt đất mà hít khí, cúi đầu xuống hỏi.
“Người phàm?”
Thiếu niên đang xoa mông, chợt nghe thấy một giọng nói vô cùng êm tai, ngẩng đầu lập tức đối diện với một đôi mắt đen láy đang mỉm cười.
Trong nháy mắt, cả người đờ ra, cảm thấy gió mát tràn vào ngũ tạng lục phủ, tất cả rộng rãi bao la, như được làm phép, thuật câm miệng trên người đã biến mất, đau đớn cũng tiêu tan, cả người trở nên minh mẫn sáng suốt.
Sau khi tỉnh táo lại thì cậu ta gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng vâng tiên nhân, ta là người phàm, xin ngươi nhất định phải làm chủ cho ta.
Ta vốn xuất thân trong một gia đình ở Tiên Hạng, vài hôm trước…”
Thiếu niên kể rõ toàn bộ chân tướng.
Ba tên đệ tử của Chung Nam đứng một bên tái mét cả mặt, tức đến nghiến răng, hận không thể xé rách miệng người này.
Bùi Cảnh nghe vậy thì vẻ mặt trở nên khó hiểu, quay lại nói: “Đệ xem, Vân Tiêu chúng ta đã nghèo đến mức ngay cả mười linh thạch cũng không lấy ra được.
Có phải bị đệ tiêu hết rồi không?”
Trần Hư đang tức điên người vẫn bị y chọc cười: “Câu này huynh phải tự hỏi bản thân huynh ấy.”
Lúc này, ba tên đệ tử lòng như tro tàn, trước tiên quỳ xuống.
“Tiền bối thứ tội, chúng ta sẽ không dám làm vậy nữa.”
Bọn họ không đoán được thân phận của người trước mắt, chỉ nghĩ là vị sư huynh nội phong hoặc là trưởng lão nào đó, dù sao cũng là người bọn họ không trêu được.
Bùi Cảnh cười một tiếng, y bẻ nhánh cây ở bên cạnh, dùng mũi nhọn lạnh buốt nâng đầu thanh niên đang quỳ đầu tiên, hỏi: “Điều thứ hai của môn quy Vân Tiêu là gì?” Câu hỏi của y nhẹ nhàng, thế nhưng nhánh cây này như lưỡi kiếm, sát khí lạnh lẽo khiến cho xương cốt thanh niên đệ tử này đông cứng lại.
Như thể nếu không trả lời chính xác thì nhánh cây sẽ đâm thủng cổ họng cậu ta.
Mồ hôi rỏ xuống theo tóc mai, thanh niên nuốt nước miếng, yết hầu lên xuống, run rẩy nói: “Điều thứ hai của môn quy Vân Tiêu, không được, không được, không được ỷ mạnh hiếp yếu, tự tiện làm hại người vô tội.”
Đáp đúng rồi.
Rút nhánh cây lại, vẫn còn vài chiếc lá rụng xuống, lá cây rung rinh theo gió quẹt vào khuôn mặt của thanh niên, tức thì chảy máu dữ tợn.
Sắc mặt Trần Hư u ám.
Bùi Cảnh nói: “Ngươi là đệ tử của Chung Nam Phong, ta không phạt ngươi, khắc có người khác phạt ngươi.” Nhánh cây trong tay y rơi xuống cắm thẳng vào đất, tựa như một thanh kiếm.
Cặp đùi của ba người run lẩy bẩy, toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại.
Trần Hư “a” một tiếng, đưa một tấm lệnh bài trong tay cho thiếu niên trên mặt đất, bảo: “Đến hình đường của Chung Nam Phong, bọn họ đối xử với ngươi thế nào thì bây giờ ngươi trả thù thế ấy.
Tiền nợ ngươi cũng bảo bọn họ giải quyết luôn.”
Thiếu niên vui mừng khôn xiết: “Vâng!” Cuối cùng cậu ta cũng có thể hả dạ, ba người khác không cam lòng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thấy bốn người đi rồi.
Bùi Cảnh mới nói: “Nếu vừa rồi ta không nghe lầm, vậy thì thiếu niên kia nói, Trường Ngô? Trường Ngô của Chung Nam Phong, sao ta cứ cảm thấy hơi quen tai.”
Trần Hư cũng suy nghĩ một hồi mới bảo: “Lần trước Phong chủ Chung Nam Phong từng kể có một đệ tử bị Ngọc Minh cắn bị thương nặng nhất, là cậu ta đó.”
Bùi Cảnh nói: “Hình như là thế.”
Trần Hư cau mày: “Với thuộc hạ như vậy, e rằng tên Trường Ngô này cũng chẳng phải người lương thiện gì cho cam.”
Sự xuất hiện của bọn họ cũng khiến Phong chủ Chung Nam Phong hơi bất ngờ, dù sao lần này cũng rất đột ngột.
Phong chủ thấp giọng nói: “Sau khi sư huynh phân phó, ta đã điều tra chủ điện mấy ngày nay, kiểm tra kỹ từng phòng cũng không phát hiện nơi nào không thích hợp.”
Bùi Cảnh lại hỏi: “Nếu ngươi giảng kinh truyền đạo, chỉ bảo đệ tử dưới trướng, giữ người ấy lại thì người đó ơi ở chỗ nào.”
Phong chủ cau mày: “Ta không giữ đệ tử lại khi giảng kinh truyền đạo, nhưng lúc bế quan sẽ để cho đệ tử môn hạ ở đây hỗ trợ quản lý sự vụ trong núi.”
Bùi Cảnh cười hỏi: “Lần trước là ai?”
Khuôn mặt Phong chủ Chung Nam Phong lộ vẻ mờ mịt: “Là đại đệ tử Trường Ngô dưới trướng của ta.”
Lại là Trường Ngô.
Bùi Cảnh gật đầu: “Đưa ta đến xem nơi hắn ở trong chủ điện.”
Phong chủ Chung Nam Phong có rất nhiều nghi vấn trong lòng, nhưng Bùi Cảnh không mở miệng, bà cũng không dám hỏi, dẫn Bùi Cảnh đến điện Quy Nguyên nơi đệ tử môn hạ ở.
Điện Quy Nguyên ở đầu chủ điện, đến gần cửa, ngoài cửa sổ là biển mây bồng bềnh, còn có thể nghe thấy tiếng thác nước bên trong, cách xa vài phần tác dụng để người ta tĩnh tâm ngưng thần.
Mọi thứ ở đây được sắp xếp ngăn nắp, một giường một bàn, một lư hương một tủ sách, Bùi Cảnh tìm rất lâu, lục khắp hết các ngóc ngách cũng không phát hiện thứ gì khác thường.
Lại tiếp tục đi theo Phong chủ Chung Nam Phong tìm ngôi điện khác, mãi đến khi trời tối vẫn không thu hoạch được gì.
Trước khi bọn họ rời khỏi, Phong chủ Chung Nam Phong ưu sầu: “Sư huynh, huynh phát hiện được thứ không đúng trong ngôi điện của ta?”
Bùi Cảnh vén tay áo lại, chỉ nói với bà: “Ngươi khỏi cần điều tra.
Mấy ngày nay lưu ý rừng Khuyết Nguyệt một chút, đệ tử nào thường xuyên ra vào nơi đó thì báo cho ta.”
“Vâng.”
Đi theo y lục soát cả buổi, Trần Hư rất bất đắc dĩ: “Huynh đang nghi ngờ điều gì?”
Bùi Cảnh nhìn vầng trăng vàng đục treo trên bầu trời, y nói: “Chủ điện của Chung Nam Phong không dễ tiến vào như vậy, trận pháp đã được thiết lập, tu vi của đệ tử tên Minh Ngọc kia đã đến Luyện Khí tầng năm, không khác gì tên người phàm kia lắm, vào được đã không tệ rồi, huống chi gặp được Phong chủ, thậm chí cả đệ tử dưỡng thương dưới trướng bà.
Theo ta thấy, nói không chừng đệ tử ấy bị giam ở bên trong từ trước rồi.”
Trần Hư nói: “Nhưng huynh không tra được gì.”
Bùi Cảnh: “Không tra được thì không tra được.”
Ra khỏi cửa điện, dưới vầng trăng sáng, đứa trẻ mặc áo xanh phong phanh ôm lấy cánh tay run rẩy trong gió.
Thấy bọn họ đi ra, hai mắt cậu ta sáng ngời, vọt đến thật nhanh.
Trần Hư sững sờ.
Bùi Cảnh cũng không biết cậu ta muốn làm gì.
Thiếu niên áo xanh đỏ bừng mặt, đôi mắt lại sáng như sao trên trời.
Trần Hư nhíu mày: “Ngươi ở đây làm gì.”
Thiếu niên vẫn hơi thẹn thùng: “Ta… Ta, ta ở đây chờ các ngươi.”
Bùi Cảnh buồn cười: “Ngươi chờ chúng ta làm gì?”
Thiếu niên ngại ngùng toét miệng cười: “Thì, thì nói một tiếng cảm ơn.
Nói, nói xong ta sẽ đi ngay.” Cậu ta buông bàn tay đang gãi đầu xuống, nhanh chóng quỳ xuống đất bái lạy, sau đó đứng dậy, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.” Rồi đúng như lời cậu ta nói, đỏ bừng mặt chạy xuống núi.
Trần Hư không hiểu ra sao: “Đây…”
Bùi Cảnh hừ cười: “Cũng lễ phép lắm.”
Có điều đứa ngốc này ở đây đợi đến tận đêm, đường xuống núi tuy rằng khó đi nhưng không có tà ma gì, nhưng ngoài những chuyện này ra thì hiện giờ Chung Nam Phong cũng không chắc.
Triệu hồi ra một con hạc trắng đuổi theo đứa trẻ kia, Bùi Cảnh đứng trên hạc trắng, nói với cậu ta: “Lên đây.”
Đứa trẻ kích động muốn ngất, cực kỳ thẹn thùng, nhưng rồi vẫn ngồi lên, căng thẳng đến độ chân tay luống cuống.
Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi tốn công tốn sức đến Chung Nam Phong một chuyến chỉ để đòi lại năm mươi linh thạch kia à?”
Thiếu niên áo xanh gật đầu: “Vâng.
Số linh thạch đó là cơm nước nửa năm của nhà ta.”
Tổ tiên của những gia đình sống trong Tiên Hạng đều là tu sĩ, vì vậy huyết mạch lưu truyền đến nay chung quy vẫn bị trộn lẫn một ít linh căn lộn xộn.
Hơn nữa, bọn họ ở Tiên Hạng là hướng về linh khí của Vân Tiêu, để cho đời sau có tư chất tốt hơn vào lại Vân Tiêu, cho nên thức ăn thức uống đều là linh thảo linh vật chỉ có thể mua được bằng linh thạch.
Bùi Cảnh bật cười: “Ly kỳ thật, các ngươi bán cái gì mà được những năm mươi linh thạch.”
Thiếu niên áo xanh gãi đầu, phỏng chừng cũng nhớ không rõ lắm: “Hình như là mặt nạ.”.