Sau Khi Cầm Kịch Bản Máu Chó Tôi Có Thể Nhìn Thấy Đạn Mạc


"Cố Âm, em làm sao vậy?" Thẩm Niệm Lâm tìm được Cố Âm, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, khẽ nhíu mày, "Có phải không thoải mái chỗ nào không?"
"Không có." Cố Âm cảnh giác giấu quyển nhật ký ra sau lưng, "Sao anh còn gọi tôi là Cố Âm, anh không hề nhập vai!"
Thẩm Niệm Lâm: "......"
Anh nhìn thoáng qua hai tay Cố Âm giấu sau lưng, nhẹ nhàng nhướng đuôi lông mày: "Phương Phương, em đang giấu cái gì?"
"...!Không có gì." Cố 'Phương' Âm lắc đầu không thừa nhận.
Thẩm Niệm Lâm nói: "Em không cần đề phòng anh, những người khác khó nói, nhưng anh sẽ không hại em, anh chỉ muốn bảo vệ em."
"Chuyện này ai biết được." Câu chuyện phát triển tới đây, thì cốt truyện cơ bản đã rõ ràng, vừa rồi Lục Ninh Ninh thậm chí đã khóc qua một lần.

Nhưng hung thủ của vụ án này vẫn chưa tìm được, hơn nữa Cố Âm vừa mới xem nhật ký, cảm giác cái chết của Hạ Viện rất có thể có liên quan đến Mạc Vũ Ngôn.

Mạc Vũ Ngôn là người yêu cũ của Phương Phương, Cố Âm hoài nghi bây giờ hắn thay đổi ngoại hình trà trộn vào đám người bọn họ.
Cô nghi ngờ Thẩm Niệm Lâm, nhưng cô không có bằng chứng.
"Anh là Mạc Vũ Ngôn sao?" Cố Âm hỏi anh.
Thẩm Niệm Lâm cười một tiếng, nhìn cô hỏi ngược lại: "Em đoán xem?"
"...! Không nói thì không nói." Cố Âm cầm quyển nhật ký trở về, cùng mọi người một thảo luận lần cuối.

Trước khi buộc tội, Thố Kỷ lại dẫn vào một phân cảnh khác, đây cũng là một trong những phân cảnh quan trọng nhất của vở kịch này, bảy người chơi trong phòng đã có bốn người khóc khi cô ấy diễn cảnh này.
Ba người còn lại theo thứ tự là Thẩm Niệm Lâm, Cố Âm và Bách Ngật.
Bởi vì vừa rồi Bách Ngật không khóc, cuối cùng khi ở vòng buộc tội, Cố Âm đã bỏ phiếu cho hắn, không ngờ khi công bố kết quả, cô đã nhầm!
Mặc dù đây là lần đầu tiên Bách Ngật chơi nhập vai g.i.ế.t người còn lấy được kịch bản hung thủ, nhưng tâm lí hắn vẫn ổn định, nói dối vô cùng tự nhiên, lừa gạt rất nhiều người.

Cuối cùng bỏ phiếu hắn, ngoại trừ Cố Âm chỉ có Thẩm Niệm Lâm và người chơi MVP.
Người thường xuyên được MVP cũng bị trực giác đánh lừa, Thẩm Niệm Lâm lại lật hết bài tẩy của Bách Ngật ra, lấy được MVP của trận đấu này.
Cuối cùng, Thố Kỷ bắt đầu phát lại, phát một bức thư được gửi cho mọi người trên máy ghi âm.
Đây là giọt nước mắt của toàn bộ người chơi, bổ sung hết tất cả gút mắc và chân tướng, Cố Âm đoán không sai, Thẩm Niệm Lâm chính là Mạc Vũ Ngôn.

Năm đó anh vì bảo vệ Phương Phương, tráo đổi thẻ phòng của cô và Hạ Viện, cuối cùng làm cho Hạ Viện ch.ế.t trong biển lửa.
Hạ Viện chết thay Phương Phương.
Mạc Vũ Ngôn được xây dựng là một người đàn ông đầy cố chấp mà thâm tình, vì bảo vệ Phương Phương, hắn không chỉ có thể tùy ý từ bỏ tính mạng của người khác mà còn có thể không chút do dự từ bỏ tính mạng của chính mình.

Cho nên hắn đổi tên đổi thân phận, trở thành một người hoàn toàn mới xuất hiện bên cạnh Phương Phương, vẫn âm thầm bảo vệ cô.
Đọc được thư Mạc Vũ Ngôn viết cho Phương Phương, Cố Âm cũng không kìm được rơi hai hàng nước mắt.
Sau khi phát lại kết thúc, người duy nhất không khóc chỉ còn lại Thẩm Niệm Lâm.

Nhạc Diệc Hàm khóc bù lu bù loa không thể tin nhìn anh: "Như vậy cũng không khóc, cậu có còn là con người không?"
Tần Nhạc ở bên cạnh vừa nức nở vừa phụ họa: "Đúng vậy, tâm địa của nhà tư bản đúng là cứng như sắt đá mà!"
Nhạc Diệc Hàm tiếp tục khóc: "Cái này mà gọi là 'Xuân Hòa Cảnh Minh', tôi thấy gọi là 'Sấm sét giữa trời quang' mới thích hợp!"
[Ha ha ha ha ha ha ha buồn cười quá đi mất]
[Lão Nhạc: Thẩm Tam, cậu là trí tuệ nhân tạo không có cảm xúc! [ngón tay]
Thố Kỷ phát lại xong, vô cùng trang trọng trao huy chương MVP cho Thẩm Niệm Lâm, sau đó thuận tay đưa cho Nhạc Diệc Hàm một túi khăn giấy.

Cố Âm phát cho mỗi người một cốc sữa chua để xoa dịu tâm trạng của mọi người: "Cũng sắp mười hai giờ rồi, các cậu về thế nào?"
Lục Ninh Ninh đỏ mắt nói: "Tớ gọi tài xế tới đón tớ."
"Tôi cũng gọi tài xế đến." Bách Ngật nói xong, có chút ghét bỏ nhìn Nhạc Diệc Hàm đang khóc nức nở bên cạnh, "Cậu vẫn chưa khóc xong hả?"
Nhạc Diệc Hàm đáp trả hắn một cặp mắt trợn trắng đầy nước mắt: "Cậu thì biết cái gì, tình cảm mấy người làm nghệ thuật chúng tôi vô cùng tinh tế đấy!"
"Ồ, vậy người làm nghệ thuật ở lại đây khóc cả đêm đi."
Nhạc Diệc Hàm nghe được ý của hắn là không định tiễn mình, hừ lạnh: "Ai thèm cậu, tôi nói Thẩm Tam đưa tôi về, bọn họ còn tiện đường hơn."
Cậu ta nói xong liền chen vào giữa Thẩm Niệm Lâm và Cố Âm.
Thẩm Niệm Lâm bất động thanh sắc nhìn cậu ta, trong mắt tràn đầy uy hiếp.
[Ha ha ha ha ha ha ha, Nhạc Diệc Hàm có thể cẩn thận một chút]
[Lão Nhạc, anh có cảm thấy mình là người thừa không?]
[Lão Nhạc đường đi hẹp]
Cố Âm: "......"
Cố Âm thấy vẻ mặt Thẩm Niệm Lâm Chân nhìn Nhạc Diệc Hàm với vẻ mặt ghét bỏ, đang muốn nói nếu không thì chở cậu ta cùng về, đứa nhỏ cũng rất đáng thương.

Nào biết cô còn chưa mở miệng, Thẩm Niệm Lâm đã nói với Nhạc Diệc Hàm trước: "Cậu có muốn suy nghĩ kỹ trước khi nói không?"
Nhạc Diệc Hàm: "......"
Cậu ta lặng lẽ đi ra khỏi giữa Thẩm Niệm Lâm và Cố Âm, cuối cùng vẫn đứng bên cạnh Bách Ngật: "Tôi nghĩ lại rồi, Bách Ngật tiện đường hơn."
Bách Ngật cười nhạo kéo cậu ta đi ra ngoài: "Tạm biệt chị dâu, bọn tôi đi trước."
"Được, đi đường cẩn thận."
"Chúng ta cũng đi thôi." Thẩm Niệm Lâm nghiêng đầu nhìn Cố Âm, "Tài xế đang ở dưới lầu."
"Được." Cố Âm dặn dò Triệu Húc vài câu rồi cùng Thẩm Niệm Lâm đi ra ngoài.
Ngồi trong xe, Cố Âm ngáp một cái.

Mặc dù vào thời điểm này vẫn còn nhiều người sống về đêm, nhưng việc cô ở ngoài chơi khuya như vậy vẫn rất hiếm.
"Buồn ngủ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn cô, hình như cô có chút mệt mỏi, "Nếu em buồn ngủ thì ngủ trong xe một lát đi, về đến nhà anh sẽ gọi em."
"Không sao." Cố Âm mở hộp chua vừa lấy ra lúc nãy, ăn trên xe, "Tôi vừa mới chơi trò nhập vai, tuy rằng cơ thể có chút mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn."
Cô vừa nói đến chuyện này, Thẩm Niệm Lâm nhân cơ hội hỏi cô: "Anh biết có kịch bản suy luận, có kịch bản kinh dị, mỗi cuốn đều đều có ý nghĩa riêng, nhưng kịch bản tình cảm, ý nghĩa của nó ở đâu?"
Chẳng lẽ muốn tụ tập các người chơi cùng nhau khóc sao?
Cố Âm hơi cong môi, nhìn anh nói: "Vừa nhìn anh đã biết anh không hiểu, kịch bản suy luận, kịch bản kinh dị, đều là những bản này có thể đảo ngược, vì cái gì hết lần này tới lần khác tình cảm không thể đảo ngược?"
Thẩm Niệm Lâm nói: "Để nhập vai tốt hơn?"
"Đúng cũng không đúng." Cố Âm ăn một miếng sữa chua, ý vị thâm trường nói với anh, "Người trẻ tuổi đến chơi bản tình cảm, đó đều là vì kết giao bạn bè thôi."
Cô nói từ "kết bạn" này một cách ẩn ý, nhưng Thẩm Niệm Lâm vẫn nắm bắt được tinh thần cốt lõi của nó.
Khóe miệng anh giật giật, đang muốn nói gì đó, Nhạc Diệc Hàm đã gửi tin nhắn tới cho anh.
Nhạc Diệc Hàm: Sếp Thẩm ơi, có thể bảo chị dâu gửi wechat của Lục Ninh Ninh cho tôi không? [Thẹn thùng]
Thẩm Niệm Lâm khẽ nhướng mày.
Cố Âm tò mò nhìn anh: "Sao vậy?"
Thẩm Niệm Lâm nói: "Nhạc Diệc Hàm xin anh wechat của Lục Ninh Ninh."
Cố Âm cười ha ha: "Anh xem, đây là ý nghĩa của bản tình cảm đó."
Vừa rồi Nhạc Diệc Hàm sắm vai người yêu của Lục Ninh Ninh, đoán chừng bây giờ cậu ta vẫn còn đắm chìm trong đó.
Cô nói tới đây, di động của mình cũng vang lên một tiếng.


Thẩm Niệm Lâm thấy vẻ mặt cô vi diệu, cũng hỏi một câu: "Sao vậy?"
Cố Âm nói: "Lục Ninh Ninh hỏi tôi thông tin liên lạc của Bách Ngật."
Thẩm Niệm Lâm: "......"
[Ha ha ha ha ha ha ha ha lão Nhạc khổ quá rồi]
[Nhạc Diệc Hàm, đáy chuỗi thức ăn [che mặt]
[Thật ra Nhạc Anh Tuấn chúng ta cũng rất đẹp trai, Bách Ngật vừa nhìn đã biết là chàng trai phong lưu.[đầu chó]]
Cố Âm yên lặng quan sát đạn mạc, Thẩm Niệm Lâm ở bên cạnh nói: "Chúng ta tùy tiện cho phương thức liên lạc như vậy, hình như không tốt lắm."
Cố Âm suy nghĩ một lúc, có chút đồng ý gật đầu: "Cho nên tôi quyết định gửi wechat của Nhạc Diệc Hàm cho Lục Ninh Ninh, bảo cô ấy đi hỏi Nhạc Diệc Hàm phương thức liên lạc với Bách Ngật."
Thẩm Niệm Lâm: "......"
[Ha ha ha Âm Âm thật đúng là một tiểu quỷ thông minh [sợ ngây người]]
Sau khi về đến nhà, Cố Âm lấy đồ ngủ vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản rồi đi ngủ ngay.
Cũng không biết có phải là ảnh hưởng của việc chơi bản tình cảm vào đem khuya hay không, buổi tối Cố Âm lại mơ thấy một ít ký ức kỳ quái.
Trong mơ cô giống như đang hẹn hò cùng với ai đó, mặc dù biết là đang nằm mơ cũng cảm giác trong lòng ngọt ngào.

Đáng tiếc là cô vẫn không thấy rõ mặt đối phương, nhưng trong tiềm thức, cô cảm thấy đó là một người đàn ông rất đẹp trai.

Sau đó không biết vì sao, bọn họ đi lên một chiếc du thuyền, tiếp theo là con thuyền nổ tung nổ tung và chết đuối.
Giấc mơ này quá chân thật, Cố Âm toát mồ hôi lạnh.

Nhiệt độ lạnh lẽo của nước hồ và cảm giác hít thở không thông như nhấn chìm cô, cô giống như một người chết đuối, giãy dụa từ trong mơ tỉnh lại.
Sau khi mở mắt ra, Cố Âm thở hổn hển trong bóng tối.

Trước kia cô nằm mơ cũng có cảm xúc chân thật, nhưng chân thật như này, vẫn là lần đầu tiên.

Cô còn chưa kịp lấy lại nhịp thở thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "Ầm", như thể có thứ gì đó bị đá văng ra xa.
Cố Âm hoảng sợ, nhanh chóng bật đèn ngủ ở đầu giường: "Ai?"
"Là anh." Thẩm Niệm Lâm từ phòng thay đồ bên kia đi tới, thấy sắc mặt Cố Âm tái nhợt ngồi ở trên giường, cau mày đi lên, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Khóe miệng Cố Âm theo bản năng giật giật, nhìn anh nói: "Có lẽ là bị anh dọa."
"..." Thẩm Niệm Lâm trầm mặc một lúc, ngồi xuống bên giường cô, "Anh vừa mới nghe thấy em kêu cứu mạng."
Lúc này Cố Âm trầm mặc, cô mím môi ho nhẹ một tiếng nói: "À, tôi chỉ gặp ác mộng thôi."
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô đúng là chỉ gặp ác mộng, liền giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Được rồi, không sao đâu."
Chiêu này rất có tác dụng, nỗi lòng Cố Âm từ từ bình tĩnh lại.

Ba tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài cửa, và giọng nói của người quản gia vang lên từ bên ngoài: "Thưa cô, có chuyện gì vậy? Tôi nghe một tiếng động rất lớn."
"..." Cố Âm nhìn cửa bị Thẩm Niệm Lâm đá văng, nói với quản gia bên ngoài, "Không sao đâu ạ, đêm hôm khuya khoắt Thẩm Niệm Lâm đang rèn luyện thân thể."
Quản gia: "......"
Được rồi.
"Vậy cô và ngài ấy có gì phân phó, cứ gọi tôi."

"Vâng ạ." Quản gia rời đi, Cố Âm nhìn về phía đầu sỏ gây nên Thẩm Niệm Lâm, "Sao anh lại đạp cửa trượt của tôi?"
Thẩm Niệm Lâm nói: "Anh nói rồi mà, anh nghe thấy em đang kêu cứu."
Tâm tình Cố Âm có chút phức tạp: "Không phải, cánh cửa này dễ dàng bị đá văng như vậy sao?"
Thẩm Niệm Lâm nghe cô nói như vậy, cười nhẹ một tiếng: "Bằng không em cho rằng, một cánh cửa thật sự có thể ngăn cản anh sao?"
Anh không có vượt qua giới hạn, là bởi vì Cố Âm khóa cửa lại -- cô khóa lại, điều đó có nghĩa là cô không muốn anh đi qua, nếu cô đã không muốn thì anh sẽ không qua.
"Em yên tâm, ngày mai anh tìm người đến thay cái mới."
"Không cần, tôi tự tìm người là được." Cố Âm từ chối đề nghị của Thẩm Niệm Lâm, cô vẫn nên tự mình tìm người, cô muốn đổi cửa và khóa chắc chắn hơn.
"Tùy em." Thẩm Niệm Lâm cũng không rối rắm trong chuyện này, anh nhìn Cố Âm, hỏi cô, "Sao bỗng nhiên em lại gặp ác mộng?"
"A, có thể bởi vì buổi tối chơi trò nhập vai, cảm xúc vẫn chưa hết."
Thẩm Niệm Lâm khẽ gật đầu: "Bây giờ đỡ hơn chưa? Có muốn anh xuống pha sữa cho em không?"
"Không cần đâu." Cố Âm đắp chăn nằm xuống, "Anh về đi, tôi muốn ngủ tiếp."
Thẩm Niệm Lâm trầm mặc một lát, mặc áo ngủ nằm xuống bên cạnh cô: "Anh ở đây với em."
Cố Âm không ngờ da mặt người này lại dày như vậy: "Không cần."
"Không sao, đừng xấu hổ."
"..." Cố Âm nhắm mắt lại không để ý tới anh nữa.
Thẩm Niệm Lâm tắt đèn ngủ, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Bên cạnh có thêm một người sống, Cố Âm cảm thấy tinh thần mình tốt hơn, Thẩm Niệm Lâm thấy cô cứ nhích tới nhích lui, nhẹ giọng hỏi cô: "Ngủ không được? Nếu không ngủ được, chúng ta có thể làm việc khác."
[Tạm biệt nam chính, anh cũng chỉ biết nói [đầu chó]]
[Có bản lĩnh thì làm đi, cho chúng tôi xem [khinh bỉ]]
[Nam chính vận động anh nói là loại vận động năm phút là kết thúc sao?]
[Năm phút? Bạn cũng quá khoa trương, tôi thấy anh ta chỉ có một phút.]
"..." Cố Âm không nhịn được, nở một nụ cười khẽ.
Thẩm Niệm Lâm bỗng nhiên xoay người đè lên người cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú: "Em cười cái gì?"
"......!Tôi không có cười."
"Không?" Thẩm Niệm Lâm nhích lại gần, chóp mũi dán lên chóp mũi cô, "Sao gần đây em lại thất thần, nhìn rất ngốc nghếch?"
"...! Tôi thấy anh mới ngốc!" Cố Âm muốn đẩy anh ra, nhưng cũng giống như rất nhiều lần trước đây, kết thúc trong thất bại, "Anh xuống đi."
Đôi mắt đẹp của Thẩm Niệm Lâm mang theo chút ý cười, nhìn cô chớp chớp: "Anh đi xuống, sau đó em đi lên? Cũng không phải là không thể."
"......" Cút đi!
"Suỵt, đừng nhúc nhích." Thẩm Niệm Lâm đè lại bàn tay giãy dụa của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn của Thẩm Niệm Lâm rất dễ khiến người ta trầm mê, Cố Âm thừa nhận cô cũng có dục vọng với Thẩm Niệm Lâm, cô cũng có nhu cầu về phương diện đó.

Chỉ cần Thẩm Niệm Lâm sạch sẽ, cô không ngại dùng.
Trong phòng dần dần truyền đến tiếng thở dốc đè nén của Thẩm Niệm Lâm, tay anh chậm rãi trượt dọc theo tay Cố Âm đặt bên gối, cuối cùng nắm chặt mười ngón tay cô.
Đó là cảnh quay cuối cùng mà khán giả nhìn thấy trước khi trời lại sáng.
[Tin buồn! Nam chính chỉ có 30 giây!!!]
[Âm thanh quá khổ mà QAQ]
Lúc này Cố Âm còn đang ngủ, không thấy đạn mạc tung tin đồn rầm rộ về Thẩm Niệm Lâm.

Tối hôm qua mặc dù Thẩm Niệm Lâm không dùng sức như lần trước, nhưng lại kéo dài.

Cố Âm ban đầu còn rất hưởng thụ, đến sau nửa đêm thật sự không chịu nổi, cầu xin anh cho mình đi ngủ.
Lần này Thẩm Niệm Lâm tỉnh lại trước Cố Âm, nhìn Cố Âm ngủ trong lòng mình, ánh mắt anh nhu hòa lại quyến luyến vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, hôn lên trán cô.
Chỉ dịu dàng ôm Cố Âm một lúc, Cố Âm cũng dần dần tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại cô đã cảm thấy trên người có chút đau nhức, Thẩm Niệm Lâm như biết điều đó, tay phải nhẹ nhàng đặt lên eo cô, không nhanh không chậm giúp cô massage: "Em tỉnh rồi à?"
Thanh âm của anh từ đỉnh đầu rơi xuống, còn mang theo chút gợi cảm lúc sáng sớm, Cố Âm hơi sửng sốt, mới giả bộ bình tĩnh nói: "Ừ, mấy giờ rồi?"

"Hơn mười giờ rồi."
Cố Âm không ngờ bọn họ lại ngủ lâu như vậy, hôm nay là ngày làm việc: "Hôm nay anh không cần đi làm sao?"
"Không vội." Thẩm Niệm Lâm hơi cụp mắt, nhìn người trong lòng, "Ngày mai anh phải ra nước ngoài công tác một chuyến, có lẽ nửa tháng sau mới về."
Cố Âm nhận ra, khó trách tối hôm qua anh quấn lấy mình làm lâu như vậy, còn hôn vô cùng triền miên.
"Ồ..." Cô nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng có chút cảm xúc không hiểu rõ.
Thẩm Niệm Lâm lại hôn lên trán cô một cái: "Trong khoảng thời gian anh không ở đây, em phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy."
"Không cần anh dạy, tôi cũng không phải trẻ con." Cố Âm nói xong đứng lên, mặc áo khoác đi rửa mặt.

Lúc cô trở về, Thẩm Niệm Lâm cũng đã thu dọn xong xuôi, thay một bộ âu phục hoàn toàn mới.
Bữa sáng đặt trên ban công phòng cô, hẳn là Thẩm Niệm Lâm vừa mới bảo người đưa lên.

Thẩm Niệm Lâm vừa thắt cà vạt, vừa nói với Cố Âm: "Em ăn chút gì đi, buổi chiều rồi đến công ty."
Cố Âm đúng lúc cũng đói bụng, cô ngồi xuống ăn bữa sáng, hỏi Thẩm Niệm Lâm chuẩn bị ra ngoài: "Khi nào anh đi?"
"Chuyến bay tối nay." Thẩm Niệm Lâm thắt cà vạt, nhìn về phía Cố Âm ngồi ở ban công, ánh mắt dường như có chút không nỡ, "Trì Hàn đã ở dưới lầu chờ anh, anh đi trước."
"A, anh không ăn chút gì sao?"
"Không, trưa ăn." Thẩm Niệm Lâm nói xong, lại nhìn cô một cái, mới đi ra ngoài.
Quan hệ giữa Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm nửa năm qua tương đối lạnh nhạt, cô cho rằng Thẩm Niệm Lâm có ở nhà hay không đối với cô mà nói không có gì khác nhau, nhưng anh vừa rời đi như vậy cô lại thấy trống rỗng trong lòng.
Cô nghĩ việc nhập vai trong kịch bản tình cảm, cũng không nên tùy tiện chơi, quá khó chơi.
Buổi trưa, cô ở nhà ngủ một giấc, mới đến công ty quẹt thẻ.

Lúc này Thẩm Niệm Lâm lại không có ở công ty, người Thẩm Hàng Hưng phái đi theo dõi anh quay lại báo cáo với hắn, nói Thẩm Niệm Lâm đến Tinh Hà Hoa Hải
"Tinh Hà Hoa Hải?" Thẩm Hàng Hưng ngồi ở trước bàn làm việc, vuốt cằm mình, "Có phải là khu nhà của Vương Tư Kỳ ở không?"
"Vâng, không sai! Chính khu nhà đó!" Trợ lý vẫn nhiều chuyện như trước.
Thẩm Hàng Hưng cười một tiếng: "Tối nay hắn lên máy bay, trước khi đi còn muốn đi thăm Vương Tư Kỳ, thật sự là lưu luyến không rời."
Hắn cong môi như có điều suy nghĩ, lần này Thẩm Niệm Lâm đi công tác là muốn bàn một dự án quan trọng, hắn phải nghĩ cách để anh trở về giữa chừng, sau đó tự mình đứng ra tiếp quản dự án.
"Lần này chúng ta phải tạo ra một chút chướng ngại vật cho chuyến công tác của hắn mới được."
Trợ lý đoán theo ý của hắn, hỏi: "Ý giám đốc Thẩm là để Cố Âm..."
Thẩm Hàng Hưng ném tài liệu đang cầm trên tay ném về phía cậu ta: "Cố cái gì Âm, Cố Âm chỉ là một vật trang trí hắn đặt trong nhà, Vương Tư Kỳ thịt trên đầu quả tim hắn!"
"A, ngài nói như vậy tôi đã hiểu rồi!"
[Vương Tư Kỳ, gặp nguy hiểm]
[Đờ mờ, hình như tôi đã hiểu ra, Vương Tư Kỳ là bia đỡ của nữ chính?]
[Tôi đã nói Thẩm Hàng Hưng này không phải người tốt mà! Quả nhiên như vậy!]
Cố Âm nhìn đạn mạc lướt qua, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Vương Tư Kỳ? Sao cô ta lại có quan hệ với Thẩm Hàng Hưng?
Lúc cô và Thẩm Niệm Lâm kết hôn, đã gặp Thẩm Hàng Hưng một lần, ấn tượng đối với hắn cũng không tốt.

Hơn nữa cô đã nhiều lần nhìn thấy cái tên này từ trong màn đạn, giống như hắn đang lên kế hoạch gì đó.
Cố Âm nghĩ những việc hắn làm chỉ vì công ty và tài sản nhà họ Thẩm, nhưng nhìn ý tứ của đạn mạc thì sao hắn lại muốn xuống tay với Vương Tư Kỳ?
Cô vốn định thu thập càng nhiều tin tức thông qua đạn mạc, nhưng hai ngày sau đạn mạc cũng không xuất hiện, có lẽ đạn mạc đã biến mất, cũng có lẽ cốt truyện hai ngày nay không quan trọng với khán giả nên không có phát sóng.
Ngày thứ ba, Cố Âm bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lục Ninh Ninh.
Giọng nói của cô nghe rất lo lắng, bối cảnh âm thanh rất hỗn loạn, Cố Âm vừa nhận điện thoại, đầu dây bên kia đã lo lắng hét lên: "Vương Tư Kỳ xảy ra tai nạn ô tô, cô ta được đưa đến bệnh viện của bọn tớ cấp cứu với toàn thân đầy máu!"
Ngoài lề: Trong chương này có lôi của nhiều người ấy.

Bên Tấn Giang cũng có nhiều người lên án chương này.

Nam chính đúng kiểu đê tiện vì muốn bảo vệ nữ chính mà kiếm nữ phụ để làm bia đỡ, phần sau chắc chắn sẽ máu chó hơn nữa nên ai không hợp gu thì lặng lẽ đi ra nha, xin đừng nói lời cay đắng, tôi cũng hơi buồn ấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận