Một trận bóng rổ gần như trở thành trận đấu của một mình Thẩm Ngộ Bắc đối đầu với Ti Du.
Hai người bọn họ anh tới tôi lui, không phải anh đụng tôi một chút, thì tôi đá anh một cái, nhưng hết lần này tới lần khác hai người bọn họ làm không rõ ràng, ngay cả giáo viên thể dục cũng không có ý phát thẻ vàng cho hai người họ.
Mắt Ti Nguy Lâu nhạy bén, khi Ti Du lại ngửa ra sau để ném banh vào rổ một lần nữa, vạt áo bị nhấc lên, Ti Nguy Lâu thấy trên lưng Ti Du một mảng dấu đỏ lớn.
Thẩm Ngộ Bắc đối diện cũng không chiếm được cái gì tốt, trên bàn chân đã bị bầm tím mấy chỗ.
Điểm số hai lớp bám sát rất chặt, Tạ Hoàn chăm chú quấn lấy tuyển thủ tán đả của lớp 7, sợ người đó khiến Ti Du ngầm bị thiệt.
Nhưng mà cách làm này của cậu ta, lại làm cho vị bạn học đó bắt đầu nhằm vào cậu ta.
Cho nên tới khi nghỉ giữa hiệp, đầu gối Tạ Hoàn đã bị cọ rách da.
Thật sự không còn cách nào khác, Tạ Hoàn bị đổi xuống dưới, một bạn nam khác trong lớp ra sân thay cậu ta.
Nhưng lúc này không ai đề phòng vị tuyển thủ tán đả kia, khiến cho Ti Du từ một đối một biến thành một đối hai.
"Mẹ nó.
" Tạ Hoàn thầm mắng một tiếng.
Cậu ta ngồi cách Ti Nguy Lâu không xa, cho nên nếu cậu ta nói gì, Ti Nguy Lâu đều có thể nghe rõ.
Mặc dù Tạ Hoàn là công tử bột, nhưng bởi vì học giỏi, sáng sủa, cho nên quan hệ với các bạn nam trong lớp cũng không tệ.
Có mấy bạn học quan hệ tốt với cậu ta đều lại gần quan tâm, Tạ Hoàn ngay trước mặt các bạn học lớp A7, giọng nói không lớn không nhỏ mắng Thẩm Ngộ Bắc với tuyển thủ tán đả kia mấy lần.
Nhưng cũng may nhóm con trai lớp A7 đến xem trận bóng không nhiều, nếu không chắc chắn sẽ bốc lên lửa giận.
Còn con gái lớp A7 đều không có hứng thú với chuyện của tụi con trai, ngược lại trong đó có không ít người là vì xem Ti Du và Ti Nguy Lâu mà tới.
Các cô đã xem quá nhiều bài viết liên quan đến cậu chủ giả và cậu chủ thật trên diễn đàn, đều tò mò về hai vị này không ngớt.
Lại nghe nói mặc dù Ti Nguy Lâu sẽ từ chối người khác tỏ tình, nhưng vì muốn để lại mặt mũi cho đối phương nên sẽ nhận lấy thư tình.
Cho nên có mấy cô gái có cảm tình với Ti Nguy Lâu đã mang theo thư tình tới.
Các cô xoắn xuýt một hồi lâu, mới có hai cô gái cùng nhau đi tới, các cô cẩn thận tránh thoát ánh mắt của giáo viên thể dục, trong đó một người cá biệt đã đặt thư tình ở cạnh Ti Nguy Lâu.
Bạn học gần đó đều thấy được, bởi vì thấy Ti Nguy Lâu không giống với Ti Du không dễ chọc, cho nên có ý tốt ồn ào.
Ti Nguy Lâu liếc nhìn qua bên cạnh, im lặng không lên tiếng bỏ thư tình vào trong túi đồng phục.
Bên anh tiếng động ồn ào quá lớn, người đang đánh bóng trong trận cũng nghe thấy được.
Ti Du một đấu hai vốn đã phí sức, mặc dù Lộc Minh đến giúp cậu ngăn cản một phần công kích, nhưng thể lực của cậu vẫn đang nhanh chóng cạn kiệt.
Lực chú ý chuyên chú lúc đầu đã có chút tan rã, bây giờ nghe âm thanh ồn ào, vô thức nhìn thoáng qua, lại đúng lúc nhìn thấy Ti Nguy Lâu cất vào túi áo một phong thư trắng nõn nà.
Đột nhiên, cậu lại nghe thấy một trận la hét, lúc này không phải đùa giỡn, mà là hoảng sợ.
Gần như cùng lúc, Ti Du cũng cảm giác được trên mặt mình bị một vật cứng rắn đập vào, bả vai cũng bị người đụng phải, cơ thể của cậu chợt nhẹ.
Bị đánh bay!Hai chân không chạm mặt đất trong nửa giây, khi bị té mông ngồi bệt trên đất, Ti Du phát hiện nửa người dưới của mình đều tê rần.
Trong lúc nhất thời, Ti Du không biết mặt và mông cái nào đau hơn.
Cậu không định xoa mông trước công chúng, liền vô ý thức đưa tay lên mặt.
Nhưng tay của cậu còn chưa đưa lên đã bị người ta tóm lấy, giọng nói vội vàng luống cuống của Lộc Minh vang lên: "Đừng đụng vào, đã bầm tím rồi!”Sau khi Ti Du nhận ra, ngẩng đầu nhìn về kẻ đầu têu, Thẩm Ngộ Bắc đang ôm bóng.
Mặt đau, mông cũng đau, còn bị mất mặt ở chỗ này trước mặt nhiều người như vậy, sự tủi thân trong lòng Ti Du tăng lên gấp đôi.
Ti Du thầm nghĩ không ổn! Cảm giác này quá quen thuộc!Quả nhiên, một giây sau, cậu đã cảm thấy tầm mắt của mình mơ hồ, ngay sau đó mặt nóng lên, hai dòng nước mắt chảy dài theo khuôn mặt, nhỏ tí tách từ trên cằm xuống mặt đất.
Ban đầu Thẩm Ngộ Bắc muốn châm biếm vài câu, nhưng lời đến khóe miệng, anh ta liền thấy Ti Du rơi lệ đầy mặt.
Ý cười trên khóe môi anh ta cứng đờ, suýt nữa cảm thấy mình xuất hiện ảo giác!Thật hay giả?Ti Du khóc?Từ mắt cậu chảy ra chắc không phải là nước mắt đâu!Trời đất ơi, tiểu ma vương trong nháy mắt thành đồ mít ướt?Việc này không hợp lý!Ti Du biết, xong rồi, cuối cùng có lẽ là chuyện cậu thích khóc không dối gạt được.
Một giây sau, trên đầu của cậu chìm xuống, một chiếc áo đồng phục phủ xuống che đầu cậu lại.
"Đi phòng y tế đi.
" Giọng nói Ti Nguy Lâu lạnh nhạt vang lên, lúc này mọi người mới luống cuống tay chân đỡ cậu lên.
Tạ Hoàn đỡ cậu, khóc không ra nước mắt: "Du! Cậu cũng đừng làm tớ sợ! Cậu có bị va vào chỗ nào không!”Ti Du hít mũi một cái, buồn bực nói: "Câm miệng.
”"Được được, tớ câm miệng.
”Chính Tạ Hoàn cũng khập khiễng, bởi vì đau mông Ti Du cũng đi khập khiễng, nhìn từ phía sau, hai người này thảm thương như nhau, thấy thế nào cũng thê thảm.
Lộc Minh theo sau, đỡ lấy Ti Du ở một bên khác, trầm giọng nói: "Tôi cõng cậu.
”"Không cần!" Ti Du nức nở nói: "Vừa rồi cậu làm gì hả!Nếu cậu ngăn đón tuyển thủ tán đả kia, tôi có thể bị Thẩm Ngộ Bắc đánh bay sao!”Giọng cậu nghẹn ngào quá nặng, Lộc Minh nghe được cảm thấy mình tội ác tày trời.
Cậu ta vô thức mềm giọng: "Lỗi của tôi lỗi của tôi, cậu đừng cậy mạnh, để tôi cõng cậu.
”Ti Du đưa tay đè lên đồng phục trên đầu, nước mắt nước mũi trên mặt đều cọ vào trong quần áo, cậu nói: "Tôi bị thương ở mặt, cậu cõng tôi làm gì?”"Thế thì.
" Tạ Hoàn yếu ớt nhấc tay: "Tôi bị thương ở chân, nếu cậu thật sự muốn cõng thì cõng tôi đi?”Lộc Minh: "! " Cõng cái quần què!Một phút sau, chuông tan học vang lên.
Gần như học sinh nửa sân trường đều thấy Tạ Hoàn cười hì hì, và người cõng cậu ta mặt đen như đáy nồi là Lộc Minh.
Bên cạnh bọn họ, còn có một người trùm đồng phục che mặt đi theo.
Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng bộ quần áo thể thao màu đỏ của Ti Du quá chói mắt, bọn họ không biết cậu là ai cũng khó.
Thật vất vả mới đi đến phòng y tế, Ti Du nhất định phải một mình trị liệu, mạnh mẽ đuổi Lộc Minh và Tạ Hoàn đã bị bó kỹ chân ra ngoài.
Sau khi xác định không có ai, cậu mới lấy áo đồng phục xuống, vẫn không quên dùng tay áo của người nhà xoa xoa cái mũi.
Xương gò má bị va chạm bầm tím một mảng, bây giờ đã bắt đầu sưng lên, vừa đau vừa nóng.
Bác sĩ trong trường sát khuẩn cho cậu, rồi dán băng gạc.
"Bạn học nhỏ, đây không phải vết thương nặng, không bị hư mặt đâu.
”Bác sĩ là lần đầu tiên nhìn thấy người như cậu, cậu học sinh nam này từ lúc vào đã bắt đầu khóc cho đến khi xử lý xong vết thương, nhịn không được an ủi một câu.
Không nghĩ tới được an ủi, bạn học nhỏ lại khóc lớn hơn.
Cả khuôn mặt đều hồng hồng, trên xương gò má còn dán băng gạc, nhìn rất đáng thương, bác sĩ cảm thấy tình thương của mẹ lan tràn.
Bà ấm giọng thì thầm dặn dò trình tự thoa thuốc thay thuốc, mới cho người về.
Ti Du không muốn về lớp, cũng không muốn gặp người, không đúng, không phải là không muốn, mà là cậu đã không còn mặt mũi gặp người! Nhưng may mắn cậu có một anh em tốt, không biết Tạ Hoàn nói thế nào để lung lay Lộc Minh, chờ Ti Du từ phòng y tế ra liền thấy Lộc Minh thở hồng hộc chạy tới.
Trong tay cậu ta còn cầm kính râm của Ti Du!Đối với chuyện này, Ti Du chỉ muốn nói, làm tốt lắm!.