Ánh hoàng hôn rực rỡ dần khuất dưới chân núi.
Đồ ăn trong nhà nóng hổi, hai bộ bát đũa được đặt ngay ngắn trên bàn, không khó để đoán rằng trong ngôi nhà này chắc chắn phải có hai người chủ.
Một chú mèo con màu đen như mực thui thủi trong góc, uể oải cào thức ăn cho mèo.
Lúc này trên bàn chỉ có một người chủ, một người chủ khác đã nhiều ngày không về, không biết có phải vì thế mà mèo con ăn không nhiều hay không.
Ánh hoàng hôn sắp tan đi, ánh trăng hiện lên trên bầu trời như có như không.
"Dì Lưu." Người ngồi một mình ở bàn mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Cô vừa dứt lời thì đèn đã được bật lên.
Trong nhà có tang, theo phong tục ở đây, đèn sẽ được thắp từ sáu giờ tối, cho đến khi đầu thất kết thúc.
"Ngài yên tâm, tôi hiểu." Dì giúp việc đang nấu ăn lau đôi mắt đỏ hoe, nhìn bữa tối còn nguyên trên bàn, dì nghẹn ngào một tiếng.
"Ngài ăn nhiều một chút đi, đã mấy ngày ngài chưa ăn gì rồi, ngày mai… Ngày mai ngài còn bận."
Nói xong, dì đã rơi nước mắt trước, già rồi nên có chút không khống chế được cảm xúc.
Dì lau nước mắt rồi đi đến bàn thờ bày sẵn ở nhà, nhang trong lư hương sắp tàn, hương hỏa không ngừng, dì lập tức thắp thêm một nén nhang mới.
Phía sau lư hương có một khung ảnh, cô gái có má lúm đồng tiền trong ảnh cười tươi như hoa, nhưng màu sắc vốn nên tươi sáng giờ đã biến thành đen trắng tĩnh mịch...
Một người tốt biết bao...
Dì Lưu cẩn thận lau chùi bức chân dung, phu nhân là người rất hiền lành, phu nhân và tiểu thư là trời sinh một cặp, chỉ là ông trời không có mắt mà thôi.
Dọn bàn xong, bà phát hiện người ngồi cạnh bàn vẫn chưa ăn, chỉ có thể thuyết phục cô.
"Ngài ăn một chút đi, ngày mai là đầu thất của phu nhân, người xưa nói ngày đầu thất linh hồn của người chết sẽ trở về nhà, nếu như người trong nhà sống không tốt, vong hồn sẽ bất an, không thể đi đầu thai."
Có lẽ câu nói này có tác dụng.
Không biết dì Lưu đã khuyên nhủ bao lâu, đột nhiên thấy một kỳ tích xuất hiện, tiểu thư động đũa, máy móc gắp một ít thức ăn cho vào miệng, tuy rằng ăn không nhiều nhưng ít nhất cũng có thứ để lót bụng.
Dì Lưu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy trái tim càng thêm đau.
Bà nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tiểu thư, bình thường tiểu thư không phải là người thích cười, nhưng cô chưa bao giờ như thế này...!Giống như một con rối vô cảm sắp đổ.
Bà và lão gia đều rất lo lắng, nếu tiểu thư gục xuống khóc lóc thì họ sẽ nhẹ nhõm hơn, nhưng tiểu thư cứ ôm chặt trong lòng, sợi dây thừng căng chặt nếu không cẩn thận sẽ đứt ngay.
Lão gia nói sau tang lễ mới cần phải chú ý, nếu không được thì có thể ép tiểu thư về nhà cũ, lão gia sẽ cùng cháu gái vượt qua cửa ải này, như vậy là được.
Ăn được một ít, Phó Du Thường dừng đũa, dì Lưu thu dọn bát đĩa trên bàn trở lại phòng bếp.
"Học tỷ..."
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Phó Du Thường bỗng nhiên vội vàng đứng dậy mở cửa, nhưng bên ngoài lại không có gì, người vẫn đang nắm tay nắm cửa ngơ ngác đứng đó, trái tim trống rỗng bỗng nhói lên đau đớn kịch liệt.
Đã sáu ngày trôi qua, vợ cô đã đi sáu ngày, không thể trở về được nữa...!Cô, còn đang hy vọng gì thế này?
──────
Ầm ầm!
Bầu trời tháng 9 ở thành phố H đã nhiều ngày không trong, bầu trời ngột ngạt như sắp rơi xuống, mây đen thấp thoáng tia chớp.
Sau tiếng sấm không ngớt, cơn mưa xối xả làm mờ tầm nhìn của người đi đường, bên trong nhà tang lễ ở thành phố H, vô số xe cộ qua lại, những người ăn mặc trang trọng cầm ô đen bước vào.
"Phó tổng, nén bi thương."
"Tôi rất lấy làm tiếc…"
Người đến người đi, đen u ám và trắng xóa là màu sắc chủ đạo của nhà tang lễ, có người mặt lộ vẻ đầy thương tiếc, như thể người chết là bạn của mình, nhưng thực ra, người đã khuất này làm sao mà biết họ?
Việc có rất nhiều người đến dự tang lễ này hoàn toàn là do thân phận của nàng, nói chính xác là thân phận của vợ của nàng —— Phó Du Thường, người thực sự nắm quyền của tập đoàn Phó thị.
Chỉ là vì cô đăng cáo phó và tổ chức tang lễ này, chứ không phải vì người vợ quá cố của cô.
"Quả nhiên là Phó tổng, có trái tim sắt đá như trong lời đồn, vợ chết cũng không rơi một giọt nước mắt, diễn chơi chơi là được, nói gì đó giúp Phó gia cản tai họa thôi." Nhìn người phụ nữ xinh đẹp từ xa, người đàn ông mặc tây trang đen ở góc xa mỉm cười mỉa mai.
"Không thể nào, anh còn có ý nghĩ như vậy?" Người đứng bên cạnh hạ giọng, cười nói: "Chúng tôi đều nói sau lưng, vị Phó tổng này hiện tại chính là góa phụ đen!"
"Góa phụ đen? Miệng các anh cũng độc thật." Người lên tiếng trước bị nội thương ngạt thở, không dám cười.
"Người trong quan tài thật xui xẻo, có lẽ bị khí tràng của vợ mình khắc chết! Ôi, cuối cùng thì mẹ vẫn là người thương cô ấy nhất, ít nhất trong đám tang cũng có thể khóc cho chính mình."
Người phụ nữ trung niên khóc nhiều nhất bên quan tài trong đám tang chính là mẹ ruột của người đã khuất, bà ta khóc đến mức suýt tắt thở mấy lần, những người lớn tuổi có mặt đều có chút xúc động.
Chẳng phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh là một trong những điều đáng buồn nhất trên đời sao?
"Người anh em, anh nói như vậy thì còn quá sớm." Người đàn ông bên cạnh lắc đầu, ra vẻ thần bí.
"Có chuyện gì sao? Xin rửa tai lắng nghe."
"Anh có điều không biết, để tỏ lòng coi trọng vợ mình, vị Phó tổng này đã cho người vợ ấy rất nhiều cổ phần tập đoàn, ở hội đấu giá hàng năm cũng chi hàng trăm triệu mua trang sức cho cô ấy, đây đều là mặt nổi, còn không biết phía sau là bao nhiêu nhưng đây là tài sản thừa kế khổng lồ! Những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là cổ phần! Công ty của nhà của vị Phó phu nhân này đang gặp khó khăn, cần tiền gấp, vậy tại sao không để mắt đến tài sản thừa kế của con gái chứ!"
"Không phải chứ? Họ đều là cha mẹ ruột.
Chẳng lẽ khi còn sống, Phó phu nhân không giúp đỡ sao?"
"Giúp cái gì mà giúp, bố mẹ cô ấy suýt chút nữa đã bán cô ấy cho ông chủ Hoàng làm bất động sản để ông ta đi bước nữa, chính là ông chủ Hoàng có chút kỳ quái kia, sợ là con gái đã muốn cắt đứt quan hệ rồi, giúp cái rắm!" Người đàn ông có chút kích động, ngay cả lời thô thiển cũng nói ra.
"Nói vậy vị Phó phu nhân này thật sự rất đáng thương, khi còn sống bị mọi người lợi dụng, chết đi cũng không được yên ổn.
Cha mẹ muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng từ thi cốt… Chậc chậc chậc, thảm quá, nếu thân thể cô ấy còn hoàn chỉnh, sợ là sẽ tức đến mức mở mắt."
"Đừng có nói lung tung mấy lời này, tôi sợ nhất cái này!"
"Coi anh nhát gan chưa kìa! Sợ ma? Giữa ban ngày ban mặt ma đâu ra? Cho dù Phó phu nhân thực sự biến thành lệ quỷ trở về đòi mạng, vậy thì phải tìm vợ và cha mẹ cô ấy chứ, mắc mớ gì tới anh?"
"Haizz, khi còn trẻ đã gặp phải một số chuyện, bây giờ tôi kiêng kỵ nhất cái này, shh… Đừng nói chuyện này nữa, tôi luôn cảm thấy gáy có chút lạnh, như đang bị thoái hóa đốt sống cổ..."
Trong tang lễ không phải tất cả mọi người đều thành tâm đến đây, không biết có bao nhiêu người thầm muốn xem trò vui, cười nhạo chế nhạo, có lẽ trong lòng bọn họ là lời nguyền rủa độc ác nhất, nói rằng họ sợ ma nhưng trên thực tế, tất cả bọn họ đều trông giống như lệ quỷ với khuôn mặt người.
Nhưng bọn họ lại không dám bày ra mặt, khi đến gặp Phó Du Thường, thậm chí bọn họ còn có vẻ mặt buồn bã như thể vợ mình chết, ảo thuật đổi mặt còn không thú vị bằng bọn họ.
"Phó tổng, chợt nghe tin dữ.
Xin hãy bớt đau buồn." Một người đàn ông trung niên mặc tây trang được bao quanh bởi vệ sĩ đi đến nhà tang lễ, nói chuyện với Phó Du Thường với vẻ mặt đau thương.
"Tôi cũng đã nghe qua một số chuyện, lá gan của những người đó to bằng trời, thật là đáng ghét! Mặc dù cha tôi đã về hưu nhưng ông ấy vẫn có chút quan hệ ở đó, nếu như có gì cần giúp đỡ thì lão Trịnh tôi sẽ không chút do dự!"
"Cảm ơn." Phó Du Thường gật đầu, vẻ mặt không biểu hiện gì.
Người đàn ông tự xưng là lão Trịnh đốt ba nén nhang cho Phó phu nhân theo đúng quy trình, sau đó bước sang một bên, nơi Phó Du Thường không nhìn thấy, sắc mặt nhất thời tối sầm.
"Trịnh tổng, ngài thực sự muốn lão gia giúp đỡ…"
"Làm sao có thể? Anh đã quên ông nội của Phó Du Thường là ai rồi sao? Làm sao cô ấy có thể cần đến sự giúp đỡ của ông già nhà tôi? Đó chỉ là phép lịch sự mà thôi." Trịnh tổng nhỏ giọng mắng thư ký bên cạnh, Trịnh gia và Phó gia là kẻ thù, làm sao có thể cần đến sự giúp đỡ của kẻ thù?
Một mặt, lần này hắn tới đây là để xem hai con ma cà rồng nhà họ Mộc sẽ ra tay chọc tức Phó Du Thường như thế nào, dù sao chỉ cần Phó Du Thường chán ghét, hắn sẽ khui rượu ăn mừng!
Mặt khác… Hắn muốn xem ai dám đổ bô ỉa lên đầu hắn!
Vài ngày trước, một vụ cố ý giết người cực kỳ dã man đã xảy ra ở thành phố H.
Một nhóm côn đồ cố tình tông vào xe của một cô gái trên đường đèo khiến nạn nhân và chiếc xe cùng nhau rơi xuống sườn núi, xe nổ tung! Khi đó, ngọn lửa vút lên trời vô cùng đáng sợ.
Do đó, có thể tưởng tượng được người trong xe thậm chí còn không có một thi thể hoàn chỉnh, cảnh sát đã so sánh những mảnh xương gãy mà họ tìm thấy với DNA của cha mẹ của Phó phu nhân, xác nhận chủ nhân của những mảnh xương đó là con gái ruột của họ ── Mộc Chiêu.
Mộc Chiêu bình thường kín tiếng, ngoại trừ những dịp quan trọng thì nàng rất ít xuất hiện, đây dường như là một vụ cố ý giết người, một người luôn đối xử tốt với người khác, sao nàng lại có thể chọc đến loại người xấu xa như vậy?
Sau cuộc điều tra chuyên sâu của cảnh sát, tìm hiểu nguồn gốc đã tra ra được một số việc.
Hóa ra chiếc xe mà Mộc Chiêu lái ngày hôm đó hoàn toàn không phải của mình mà là mượn của Phó Du Thư, nhị tiểu thư Phó gia.
Nhắc đến nhị tiểu thư Phó gia, tức là chị ba của Phó Du Thường, cô ấy cũng là một nhân vật có tiếng, nếu ở Hoa Nam có ai muốn làm chuyện phi pháp và phạm tội thì sợ nhất chính là gặp cô ấy.
Cô ấy là một cảnh sát có tính tình cương trực công chính, đã đắc tội không ít người thuộc thế lực ngầm, khi đó kẻ đã truy đuổi và giết chết Mộc Chiêu trên đường quanh núi, được suy đoán sơ bộ là tàn quân của thế lực tội phạm mà trước đó Phó Du Thư đã bắt.
Có lẽ chúng muốn giết Phó Du Thư nhưng không ngờ hôm đó vợ Phó Du Thường lại lái xe, cuối cùng là giết nhầm người.
Mộc Chiêu xui xẻo cứ như vậy ngăn chặn tai họa cho chị vợ, chết không toàn thây, vốn dĩ giả thuyết này là hợp lý nhất nhưng không biết ai đã đề xuất là có thể có liên quan đến kẻ thù của Phó Du Thường, mũi nhọn chỉ thẳng vào lão Trịnh hắn, làm hại hắn bị nhị tiểu thư Phó gia kiểm tra mấy lần! Thật là xui xẻo!
Ngay cả lão gia Phó gia đang hưởng thụ tuổi già cũng tức giận đến mức tự mình ra tay, để chứng minh mình trong sạch, hắn phải giả làm cháu trai nhà người ta đi cùng cười góp mặt suốt mấy ngày, thành phố H mấy ngày nay không ai dám chạy nhảy trước mặt Phó gia.
Tất nhiên, điều này phải loại trừ bố mẹ Mộc Chiêu.
Có lẽ những năm này Phó Du Thường đã quá tốt với họ, khiến họ không biết trời cao đất dày mà làm ầm ĩ lên, tang lễ là do họ tổ chức, người là do họ mời, một nửa số người trong nhà tang lễ đều là đối thủ của Phó gia, ở đây là nơi xử lý tang lễ a, rõ ràng khiến người ta buồn nôn!
Đột nhiên, một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da, tay cầm ô cầm túi tài liệu vội vàng đi vào, với tư cách là bạn thân của Mộc Chiêu, Tiền Hựu Ngư lau đôi mắt sưng đỏ vội vàng chạy đến đón, nói chuyện với người đàn ông đó vài câu, sau đó liền đưa người đàn ông đến gặp Phó Du Thường.
"Phó tổng, đây là luật sư của Chiêu Chiêu, đến đây để tuyên bố di chúc của Chiêu Chiêu khi còn sống."
Di chúc?!!!
Hai từ này lập tức khiến toàn bộ linh đường im lặng.
Đối với hai người còn lại, hai chữ di chúc không khác gì sấm sét giữa trời quang!
"Di chúc gì? Sao lại có di chúc?" Mộc phu nhân không thể tin được, giọng nói the thé suýt chút nữa làm vỡ ly.
Bàn tính nhỏ phát ra tiếng "lạch cạch lạch cạch" của hai vợ chồng gần như chết lặng, bọn họ ngàn tính vạn tính cũng không ngờ đứa con gái chết tiệt giúp người ngoài mà không giúp người nhà này thế mà lập di chúc! Nàng còn quá trẻ, sao lại lập di chúc chứ?!
Di chúc?
Biểu cảm của Phó Du Thường có chút vỡ vụn, cũng khiến trạng thái tinh thần cô cố gắng chống đỡ lung lay sắp đổ.
"Đây là di chúc mà Chiêu Chiêu đã nhờ luật sư Lý lập ba tháng trước với sự đồng hành của tôi.
Nó có giá trị và được pháp luật bảo vệ, có lẽ…" Tiền Hựu Ngư cười nhạo một tiếng nhìn hai người kia bắt đầu xé rách hình ảnh cha mẹ yêu thương con.
Cá nhân tôi, "Có lẽ vì cậu ấy biết một số người có đức tính gì, và có lẽ cậu ấy sợ sau khi cậu ấy chết, người nhà sẽ bị bắt nạt."
Cha mẹ và vợ là người nhà, nhưng từ miệng của Tiền Hựu Ngư, rõ ràng lúc Mộc Chiêu còn sống, nàng chỉ coi vợ mình là người nhà, không có lý do nào khác, chính là cha mẹ nàng mù quáng vì lợi ích đã làm nàng thất vọng, cho nên không nguyện ý coi họ là người nhà.
"Không thể nào! Con gái tôi còn nhỏ như vậy, làm sao có thể nghĩ đến việc lập di chúc! Là cô lừa nó đúng không?!" Hai người khóc tang suốt mấy ngày, ngàn tính vạn tính cũng không ngờ con gái sẽ lập di chúc khi còn sống! Họ tự biết những chuyện tốt họ đã làm, cũng biết rằng nếu con gái họ lập di chúc, những gì họ mong muốn có thể sẽ không còn nữa.
Những người quen biết Mộc Chiêu đều biết nàng là người vui vẻ, không bi quan, cũng không mắc bệnh nan y nào, năm nay nàng chỉ mới 23 tuổi, dưới tình huống bình thường ai sẽ lập di chúc cho bản thân mình?
Chỉ mới ba tháng trước, thời gian quá gần, quá trùng hợp, khiến người ta phải suy nghĩ —— Ví dụ như Mộc Chiêu biết mình có thể sẽ bị giết nên đã sớm sắp xếp hậu sự cho bản thân?
Điều này không phải là không thể.
Chiêu Chiêu… Lập di chúc với tâm trạng như thế nào? Nàng đã từng biết những gì? Phó Du Thường cảm thấy trước mắt tối sầm, nghi hoặc sau lưng càng ngày càng sâu, cô nên báo thù cho Chiêu Chiêu như thế nào?
Nhưng người duy nhất biết chuyện cũng đã an nghỉ, bí mật đã bị nàng mang vào quan tài...!Ít nhất tất cả những người còn sống có mặt ở đây đều nghĩ như vậy..