Nếu người phụ nữ kỳ lạ này không phải là người tinh thần không ổn định, vậy chắc chắn nàng ấy quen biết Hòn Than, không thể nào là mình được.
Năm đó, khi nàng nhặt Hòn Than, Hòn Than là một con mèo hoang ở trường, nàng tưởng Hòn Than là một con mèo hoang không có chủ nên đã ôm nó đi để học tỷ nuôi vì mẹ nàng bị dị ứng với lông mèo. Nhưng từ giọng điệu của người phụ nữ này, nàng ấy chủ cũ của Hòn Than!
Điều quan trọng nhất là... Người này thật kỳ lạ!
Mộc Chiêu vặn vẹo uốn éo thân thể, người phụ nữ này thoạt nhìn mềm mại yếu đuối... Nhưng lực tay của nàng ấy thực sự rất khỏe! Đây không phải sức mạnh bình thường, nàng dùng chút linh lực cũng không thể thoát ra được!
Không phải chứ, không phải chứ? Chẳng lẽ người phụ nữ này không phải là người bình thường? Loại may mắn gì đây?!
Nhưng mặc kệ đối phương có quen biết với chủ nhân trước đó của Hòn Than hay không, bây giờ nàng không thể đi cùng nàng ấy.
Mộc Chiêu nghĩ nghĩ, đàn chim sẻ trên trời vỗ cánh bay vòng tròn.
Chỉ là trước khi Mộc Chiêu kịp ra lệnh, đôi mắt ngây thơ của mèo đen đột nhiên trở nên sắc bén và hung dữ, giống như một con dã thú.
"Khè!" Hòn Than xù lông, bộ lông mèo vốn mềm mại bỗng nhiên xù lên, trở nên sắc bén như kim châm, cúi đầu cắn vào tay người phụ nữ, buộc đối phương phải buông tay.
"Phịch!" Hòn Than vững chắc rơi xuống đất, chạy "vèo" một cái thật xa, nó đứng ở cửa công ty gầm gừ với người phụ nữ như uy hiếp.
Bàn tay vừa ôm con mèo của người phụ nữ đã mở ra, trên đó có vết răng và nhiều lỗ máu, thoạt nhìn rất đau.
Nhưng vẻ mặt của người phụ nữ vẫn không thay đổi, thậm chí còn mỉm cười.
"Đúng vậy, bây giờ mới là ngươi." Tay người phụ nữ dần dần khôi phục, "Vừa rồi ta còn tưởng rằng đầu óc của ngươi có vấn đề, vậy mà không có chút nào phản kháng."
"Thật hiếm khi ngươi cho phép người khác ở trong cơ thể mình, vậy cô ấy là ai?"
"Khè khè!" Hòn Than lại gầm lên với nàng ấy hai tiếng rồi vội vàng chạy vào công ty.
Người phụ nữ mù cau mày, cầm gậy dẫn đường đi về phía công ty, nhưng khi đến gần lại có một cảm giác bỏng rát không thể giải thích được đang dần ăn mòn cơ thể mình.
Nàng ấy lùi lại vài bước, tránh xa hơi thở khiến bản thân cảm thấy khó chịu.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng, "nhìn chăm chú" vào một nơi nào đó.
"Thì ra là đã tìm được một chủ nhân tốt hơn. Chẳng trách vui đến quên cả trời đất như vậy."
——————
"Meo meo meo meo..." Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao nàng lại đột nhiên quay lại?
Mộc Chiêu dùng móng vuốt gãi gãi đầu, chỉ chớp mắt một cái đã quay lại?
Là Hòn Than sao?
Nàng ngồi xổm trong công ty, nhìn người phụ nữ mù bên ngoài qua cửa kính, không khỏi rùng mình, tên đó vẫn còn ở đó!
"Hu hu hu hu, cụ tổ của chị ơi, chúng ta trở về được không? Nếu như em chạy mất, chén cơm của chị cũng sẽ chạy theo em luôn hu hu hu hu..." Tiểu trợ lý chạy từ trên xuống dưới thiếu chút nữa đã tắt thở, cô nàng tìm khắp tất cả các tầng, một cọng lông mèo cũng không có, khi đó cô nàng thật sự muốn khóc, may mà cuối cùng cũng tìm được mèo nhỏ dưới lầu một, không cho chạy ra ngoài nữa.
Tiểu trợ lý sợ lại làm mèo giật mình nên lần này cô nàng thận trọng tiếp cận nàng, chặn đường thoát khỏi công ty của nàng.
Oops, hình như mình dọa cô gái nhỏ này sợ rồi.
Mộc Chiêu không trốn tránh, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ tiểu trợ lý tới.
Sau đó lại chê cô nàng đi quá chậm nên dứt khoát bước tới bên chân cô nàng, kéo kéo quần cô nàng.
Tiểu trợ lý cẩn thận bế mèo lên, thứ cô nàng đang ôm không phải là mèo mà là công việc tương lai của mình.
"Hu hu hu, ngoan quá ngoan quá, chúng ta trở về nha, lần này chúng ta né bà điên quản lý Tống kia chút, chị sẽ bảo vệ em, em tuyệt đối không được chạy đó!" Tiểu trợ lý lén lút như ăn trộm, dò đầu ra xem trên đường mình đi có bóng dáng của quản lý Tống hay không.
Cuối cùng, sau khi tiểu trợ lý cảm thấy mình đã trải qua 9981 kiếp nạn, trải qua trăm cay ngàn đắng cuối cùng cũng đến được văn phòng của Phó tổng một cách an toàn, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì thấy sư phụ của mình tối sầm mặt bước ra từ văn phòng.
"Sư, sư phụ, không phải ngài đang họp sao?" Tiểu trợ lý đột nhiên nói thầm không ổn!
"... Tìm được mèo về là tốt rồi, mau mang vào cho Phó tổng đi." Nhìn thấy mèo trong vòng tay của học trò, thư ký thở phào nhẹ nhõm.
"Phó tổng trở lại rồi?! À, dạ, em mang vào ngay."
"Chờ đã!" Thư ký đột nhiên ngăn cản học trò, cô ấy hỏi: "Nói cho tôi biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì."
Đắm mình trong nỗi sợ bị Phó tổng mắng, tiểu trợ lý kể lại chuyện vừa xảy ra với vẻ mặt cầu xin.
"Meo ô!" Mộc Chiêu vỗ nhẹ tay tiểu trợ lý, yên tâm, yên tâm, tôi sẽ không để học tỷ mắng cô đâu.
"Tự gây nghiệt, hết lần này đến lần khác, họ Tống đó không kế thừa được bất kỳ trí thông minh gì từ cha cô ta cả." Thư ký nghiêm túc cẩn thận nhịn không được nhếch khóe miệng.
"Ý sư phụ là sao?" Tiểu trợ lý không hiểu.
"Ý tôi là họ Tống đã bị mắng ở bên trong rồi, chúng ta vào trong đổ thêm dầu vào lửa. Loại sâu mọt này đáng lẽ phải đuổi ra khỏi công ty từ lâu rồi." Thư ký vỗ vỗ vai người học việc trẻ tuổi, nói: "Đi thôi, sư phụ đi cùng em."
"Vâng!"
"Meo!" Có drama? Nàng cũng muốn xem!
Mộc Chiêu vừa kêu lên một tiếng thì bất ngờ đầu bị vuốt một cái.
"Meo?" Mộc Chiêu ngẩng đầu nhìn bốn phía, là ai? Ai vuốt đầu nàng?
Bên trái là thư ký tỉ mỉ, chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với mèo, phía sau là tiểu trợ lý, người đáng nghi nhất.
"Bạch bạch." Đuôi mèo đập vào mặt tiểu trợ lý.
Tiểu trợ lý:???
Thư ký vừa mở cửa, Mộc Chiêu liền nghe thấy bên trong có tiếng khóc kêu trời trách đất.
"Phó tỷ tỷ, em..."
"Tôi là con út trong nhà, không có em gái."
Quản lý Tống nghẹn lại điều mình định nói.
"Phó, Phó tổng, em..."
"Thu dọn đồ đạc rồi về nhà đi." Phó Du Thường không khách sáo hay tế nhị với cô ta. "Hòn Than cào khiến cô bị thương, tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men cho cô."
"Nhưng đối với những việc cô đã làm trong những năm qua và số tiền công quỹ mà cô đã biển thủ, tôi sẽ để luật sư giải quyết với cô, nên bồi thường thì bồi thường, vào tù để kiểm điểm lại cũng sẽ không thiếu."
"Phó tổng!!! Năm đó cha tôi đã tận tâm tận lực để giúp ngài ngồi vững vị trí này, nếu không có ông ấy, chắc chắn ngài đã bị ép từ chức, ngài không thể ăn cháo đá bát như thế này! Chỉ là một con mèo mà thôi, ngài muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho ngài! Tiền tôi sẽ bù vào nhưng ngài cũng phải nể mặt mũi cha tôi, không thể..."
"Rầm." Một tập tài liệu được đặt lên bàn, âm thanh không lớn nhưng cũng đủ khiến quản lý Tống run rẩy đến không nói nên lời.
"Cha cô làm gì thì chính ông ta rõ ràng. Lý do duy nhất khiến ông ta có thể ở lại chỉ là vẫn còn giá trị lợi dụng mà thôi."
Răng quản lý Tống run lập cập, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ánh mắt của Phó Du Thường như vậy...
"Tôi sẽ để ông ta vào ngục cùng cô." Lời nói của Phó Du Thường trực tiếp ấn định số phận của hai cha con.
Nếu hai cha con an phận hơn, có thể Phó Du Thường sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt để bọn họ... Không, để cô ta bước ra khỏi đây an ổn, nhưng hiển nhiên có một số người đã quên mất lý do thực sự khiến bọn họ vẫn có thể đứng ở đây.
"Không, không..." Quản lý Tống lắc đầu, cô ta không tin Phó Du Thường lại tàn nhẫn như vậy, cách đây không lâu cô còn mời cô ta và cha cô ta đi ăn tối, lời nói qua lại còn rất ôn hòa, chứng tỏ cô rất trọng dụng cha cô ta.
Tại sao chỉ qua mấy ngày mà cô lại có thể trở nên máu lạnh như vậy?
Cô ta không tin, chắc chắn đối phương đang tức giận nên mới nói ra những lời này.
"Phó tổng." Thư ký gõ cửa.
"Hòn Than đã trở lại."
Lời nói của thư ký như có phép thuật, bầu không khí lập tức chuyển từ mùa đông lạnh giá sang mùa xuân ấm áp trong nháy mắt.
"Hình như vừa rồi nó bị dọa sợ, không biết vì lý do gì mà chạy xuống tầng một, may mà tiểu Tề phát hiện kịp thời, không để nó chạy ra đường, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm."
"Meo ô..." Mộc Chiêu nhảy xuống, chạy thẳng vào vòng tay của học tỷ.
Có thể thấy rõ sự thoải mái của Phó Du Thường bằng mắt thường, cô nhanh chóng ôm mèo vào lòng.
"Đưa quản lý Tống đi thu dọn đồ đạc, xử lý việc từ chức."
Thư ký nhướng mày, xem ra cô ấy không cần phải châm lửa, quả nhiên Phó tổng chính là Phó tổng, sát phạt quyết đoán tuyệt đối sẽ không thay đổi chỉ vì một con mèo.
"Không! Tôi không đi! Tôi muốn cha tôi đến!" Quản lý Tống muốn cố gắng vùng vẫy lần cuối cùng.
"Cũng được, cha của cô sẽ sớm đến đây thôi." Bởi vì có sự hiện diện của Mộc Chiêu, giọng điệu của Phó Du Thường dịu đi rất nhiều, không còn đáng sợ như trước nữa nhưng cũng chân thật đáng tin.
Thư ký nhìn học trò, một trái một phải "Mời" quản lý Tống ra ngoài.
Bên ngoài đã có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, dù sao mấy năm nay quản lý Tống đã không ít lần dựa hơi cha cô ta đi tác oai tác quái trên đầu nhân viên khác, hiện tại một khi ngọn núi cô ta dựa vào ngã mất, không phải sẽ có rất nhiều người muốn đến chế giễu để giải tỏa nỗi bất bình sao?
"Các người nhìn cái gì mà nhìn?!" Khi phát hiện ra bên ngoài có một nhóm người đang xem trò hay của cô ta, quản lý Tống lập tức bùng nổ, cô ta vẫn không tin Phó Du Thường sẽ không nhớ tình xưa nghĩa cũ, chờ cha cô ta đến thì mọi chuyện sẽ ổn trở lại.
"Mọi người đều quay lại làm việc hết đi, vây quanh ở đây làm gì? Nói cậu đó, tai vểnh lên dài như vậy, muốn làm thỏ à?" Thư ký nhìn chung quanh nhắc nhở.
Anh nhân viên trẻ vươn cổ ngượng ngùng cười rồi vội vàng quay về chỗ ngồi.
"Cô đừng có mà đắc ý, Chu Yến Ỷ." Thư ký vẫn luôn đối địch với mình, quản lý Tống biết rõ có lẽ trong lòng cô ấy là người cười lớn nhất, vừa nghĩ đến việc bị thư ký giẫm đạp trên đầu, cô ta cảm thấy rất không cam lòng.
"Sau khi cha tôi tới sẽ không còn chuyện gì nữa, sớm hay muộn tôi cũng sẽ đuổi hai cô trò các người ra khỏi công ty!"
"Quản lý Tống, cô nên thức thời một chút thì tốt hơn." Thư ký làm một động tác mời, ép cô ta rời khỏi văn phòng giám đốc.
Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại ba người là thư ký, học trò và quản lý Tống, không có người ngoài.
"Quản lý Tống, năm đó cô chưa vào công ty nên có thể cô không biết nhưng có lẽ cô đã nghe cha cô kể lại một ít chuyện đã xảy ra khi Phó tổng mới đến công ty."
"Đương nhiên, nếu không có cha tôi, làm sao Phó tổng có thể đánh bại những người đó?" Quản lý Tống kiêu ngạo nói.
"Nhưng có lẽ quản lý Tống không biết, cha cô từng là một thành viên trong đám người đó, ông ta cho rằng mình che giấu kỹ lắm nhưng Phó tổng biết hết." Giọng thư ký dịu dàng hơn bao giờ hết, rõ ràng nghe ôn hòa nhưng thật ra lại vô cùng đáng sợ.
Vẻ mặt của quản lý Tống đột nhiên thay đổi, phản bác lại: "Không thể nào."
"Bây giờ những người từng có ý định tính kế Phó tổng, một người thì đang nằm ở nghĩa trang Nam Giao, ba người thì đang đạp máy may trong tù, một số ít còn lại thì đi khuân vác gạch ở công trường để trả nợ, chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu..."
"Trong số những người đó vốn nên có cha của cô, rõ ràng Phó tổng biết tất cả nhưng chỉ giữ lại cha cô, còn đề cao ông ta..." Thư ký vỗ vai quản lý Tống, nói: "Tự thu xếp ổn thỏa đi, tôi mong Tống phó tổng có thể chăm sóc bản thân của ông ta cho tốt, mấy năm nay ông ta bị tửu sắc bào mòn cơ thể... Ngàn vạn đừng chết trong đó."
Đôi chân của quản lý Tống mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Đúng lúc này, điện thoại của quản lý Tống đột nhiên vang lên, cô ta nhìn tên người gọi trên đó, là cha.
"Xem ra Tống phó tổng cũng đã biết, không biết cô có thời gian thu dọn đồ đạc hay không, có cần chúng tôi giúp một tay không?"
"À đúng rồi, trước đây cô đã nói là không được để bàn tay bẩn thỉu của chúng tôi chạm vào đồ của cô, nói chúng tôi chạm vào thì chúng sẽ trở thành rác rưởi, vậy thì chúng tôi không giúp được rồi, cô cứ thong thả đi. Nhưng nếu cô không kịp dọn dẹp, vậy thì chỉ có thể vứt hết thôi, hy vọng cô không để ý."
Tâm trí của quản lý Tống lúc này đã rất hỗn loạn, run rẩy cầm điện thoại, không nghe rõ thư ký đang trào phúng gì.
Thư ký thù dai nhớ kỹ câu này mấy năm, hiện tại có thể tính là vả mặt trở lại!
Thư ký dẫn theo học trò trẻ tuổi sảng khoái đi ra, nếu không phải còn đang ở trong công ty thì chắc chắn cô ấy đã ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, sau đó nói với học trò tối nay không cần về nhà ăn tối, bản thân sẽ đãi cô nàng một bữa tối thịnh soạn.
Tiểu trợ lý hoan hô một tiếng, sau đó lập tức dừng lại vì đang còn trong công ty.
"Sư phụ, câu chuyện ngài vừa bịa ra thật đáng sợ. Nếu Phó tổng biết ngài nói sau lưng ngài ấy như vậy, sẽ không trừ lương của ngài sao?" Tiểu trợ lý che miệng cười trộm, cô nàng cho rằng những lời vừa rồi là sư phụ bịa ra để hù dọa quản lý Tống.
"Bịa? Đây không phải là câu chuyện được bịa đặt." Thư ký nhìn thoáng qua cô học trò ít kinh nghiệm, lắc đầu, "Tất cả đều là sự thật."
"Dạ?" Vẻ mặt cười trộm của tiểu trợ lý cứng đờ trong giây lát.
"Em không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì đâu. Công ty chúng ta là do cha của Phó tổng thành lập, sau khi ông qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, chính cụ ông đã giúp điều hành công ty. Cụ ông không quen với việc quản lý công ty, dưới tình huống nửa ủy quyền đã nuôi ra rất nhiều sâu mọt, thế cho nên sau khi cụ ông vào viện, Phó tổng của chúng ta tiếp nhận công ty lúc lâm nguy, tình hình vô cùng khó khăn."
"Có chuyện như vậy sao?" Tiểu trợ lý chỉ biết đây là công ty gia đình, Phó tổng sinh ra đã ngậm thìa bạc trong miệng, sinh ra đã là người đứng trên đỉnh vinh quang, tiếp nhận công ty cũng sẽ thuận lợi, ai mà ngờ sẽ có một thời gian khó khăn như vậy?
"Mấy lão già đó rất kiêu ngạo và ương ngạnh, lúc đó tôi tức giận lắm nhưng Phó tổng lại không hề tỏ vẻ gì cả, tôi suýt cho rằng cô ấy là một quả hồng mềm, nhưng khi những lão già đó nâng chén ăn mừng, cô ấy liền trở tay 'làm thịt' từng con sói béo, còn lấy ra không ít mỡ." Thư ký vỗ nhẹ vai học trò, nói: "Em còn rất nhiều điều phải học."
"Dạ dạ! Em nhất định sẽ học tập chăm chỉ!" Tiểu trợ lý cố gắng trấn tĩnh trái tim đang khiếp sợ của mình, "Phó tổng của chúng ta thật là siêu cấp đáng sợ!"
Phó Du Thường, người bị đánh giá là siêu cấp đáng sợ, trong lòng còn đang sợ ôm con mèo chứa linh hồn của vợ mình, đứng cạnh cửa sổ sát đất của văn phòng.
"Chính là cô ấy! Người phụ nữ tóc trắng và hình như bị mù, tại sao cô ấy vẫn còn ở tầng dưới?" Mộc Chiêu vẫn nằm trong vòng tay Phó Du Thường nhìn xuống tầng dưới, bởi vì tầng lầu rất cao nên nhìn từ trên xuống trông mọi người đều trở nên nhỏ bé, nhưng mái tóc trắng của người phụ nữ quá rõ ràng, khó có thể không nhận ra.
Mộc Chiêu giải thích chuyến phiêu lưu vừa rồi của mình, khi nhắc đến người phụ nữ xa lạ dường như biết "Hòn Than" này, người mà suýt chút nữa đã mang nàng đi, Phó Du Thường trầm ngâm ôm mèo đứng bên cửa sổ, muốn xem người đó có còn ở đó hay không.
Không ngờ đối phương vậy mà thật sự không rời đi.
Cô ấy còn lảng vảng ở đây, cô ấy muốn làm gì? Chỉ đơn giản muốn mang mèo đi? Phó Du Thường cau mày, sức mạnh mà Mộc Chiêu không thể cảm nhận được lặng lẽ lan truyền xuống phía dưới, uy hiếp người phía dưới.
Người phụ nữ da trắng ngẩng đầu, rõ ràng không nhìn thấy gì nhưng lại đưa tay che mắt lại.
Khóe mắt nàng ấy rỉ máu.
"Chói mắt quá, quả nhiên không nên đến đây." Người phụ nữ thở dài, "Tìm đứa nhỏ ngu ngốc đó... Ừm... Tìm tên kia đòi bồi thường tai nạn lao động đi."
"Cô ấy đi rồi." Nàng ấy lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Phó Du Thường sờ đầu mèo, vốn tưởng rằng Chiêu Chiêu ở trong cơ thể mèo rất an toàn, nhưng bây giờ lại có người muốn trộm mèo...
Mèo thì có thể trộm nhưng người thì không.
"Hừ hừ, tiểu tra miêu, thế mà còn có chủ cũ, chờ em rời khỏi cơ thể nó, nhất định phải đánh mông nó một trận!" Mộc Chiêu lẩm bẩm lầm bầm.
"Mèo con thối trêu hoa ghẹo nguyệt!"
Phó Du Thường nghe câu đầu tiên khẽ mỉm cười, nhưng câu thứ hai...
Tại sao cô lại cảm thấy lời Chiêu Chiêu nói có vẻ là... Một câu hai nghĩa?
"Hừ hừ, đây là ngày thứ mấy kể từ khi em 'chết' rồi? Đã có người rất muốn trở thành Phó phu nhân, học tỷ được hoang nghênh quá nha ~" Một chiếc móng vuốt bật ra khỏi chân mèo con.
"Trong công ty phần lớn mọi người đều sợ chị. Về phần quản lý Tống, cô ta là gái thẳng, chuyện riêng tư rất loạn." Phó Du Thường dừng một chút, lập tức bày tỏ sự vô tội của mình.
"Gái, gái thẳng?" Mộc Chiêu không ngờ quản lý Tống, người vừa tuyên bố chủ quyền và bày tỏ tình cảm sâu sắc, lại là một gái thẳng?!
"Vậy cô ta, cô ta vừa mới..." Bộ dáng tỏ vẻ ta đây là làm gì? Mong muốn biểu diễn quá mức?
"Cái cô ta thích là tiền bạc và quyền lực của chị. Cha cô ta sẽ giúp cô ta tạo ra 'tai nạn' sau khi cưới chị, giết chị và thừa kế tài sản của chị, cuối cùng kiểm soát công ty." Phó Du Thường bình tĩnh nói, không giống người bị tính toán chút nào.
Tuy nhiên, mặc dù Phó Du Thường là kẻ xui xẻo bị tính toán nhưng khi người bị tính toán đã khống chế được mọi hành động của bọn họ trong lòng bàn tay thì đám người Tống phó tổng kia plại giống như những chú hề đang diễn trò, làm cho người ta phình bụng cười to.
Nhưng Mộc Chiêu tức giận đến mức trong cổ họng phát ra tiếng "khò khè" đe dọa như Hòn Than, muốn có vị trí Phó phu nhân thì nhiều nhất nàng cũng chỉ ghen tị một xíu, cũng không có gì, bởi vì nàng biết học tỷ của mình không phải là một kẻ hoa tâm.
Nhưng bọn họ lại dám muốn hại cô!
"Học tỷ, thả em xuống bàn!" Chậm chút nữa nàng sẽ tức đến mức nổ tung!
Phó Du Thường đặt nàng lên bàn, Mộc Chiêu lập tức nhảy đến cạnh tập tranh của mình, lật xoành xoạch, sau đó tìm được con quái vật mà nàng đã ngẫu hứng vẽ.
"Em nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học!" Mèo con vỗ chân một cái, quái vật trên giấy vẽ ngọ nguậy đi ra ngoài.
Mặc dù Mộc Chiêu là người sáng tác nhưng nàng vẫn cảm thấy ghê tởm sở thích lạ đời của mình.
Đây là lần đầu tiên Phó Du Thường thấy Mộc Chiêu sử dụng năng lực của nàng, năng lực khiến Lý lão kinh ngạc này thực sự rất thần kỳ, giống như... Cây bút thần của Mã Lương? Nhưng Chiêu Chiêu không phải Mã Lương, mà là cây bút thần trong tay Mã Lương.
Mộc Chiêu nâng móng vuốt ấn vào cái đầu đang cúi xuống của quái vật.
Sau đó quái vật biến mất.
"Ngươi đi hù bọn họ một chút đi, ta tức quá, ta muốn bọn họ gặp ác mộng mỗi ngày trong tù!" Mộc Chiêu tức giận đến đi đi lại lại trên bàn của Phó Du Thường, cho đến khi nàng bị học tỷ ôm lại.
"Sao bọn họ dám? Những người đó nhất định phải vào tù. Tốt nhất là cả đời không được ra ngoài!" Mộc Chiêu tức giận đến đau gan.
"Đừng tức giận, đừng tức giận, không cần so đo với những người đó." Phó Du Thường đương nhiên biết tại sao bọn họ dám tính toán đến mạng sống của mình, bởi vì Tống phó tổng đã chạm vào thứ không nên chạm, sa vào vũng lầy không lối thoát nên mới muốn bí quá hóa liều.
Về sau, cô tra được bàn tay gây tội ác đằng sau vụ tai nạn xe hơi của Chiêu Chiêu có liên quan đến một đường dây tội phạm rất lớn, Tống phó tổng có đụng tới đường dây này, cho nên cô đã giấu Tống phó tổng khỏi chị gái mình, chuẩn bị dùng ông ta như công cụ ném đá dò đường... Cô thừa nhận, lúc đó cô gần như phát điên.
Đương nhiên, Chiêu Chiêu không cần biết những chuyện rối loạn này.
"... Em mua cho chị một là bùa dẹp loạn hoa đào nhé? Em nhớ là đã nhìn thấy nó ở chỗ cô ấy, không đắt đâu, mua thêm mấy miếng dán đi! Ngăn chặn tất cả những người lung tung rối loạn!" Trong đầu Mộc Chiêu lóe lên một suy nghĩ, đề nghị.
"Cô ấy ở đâu?"
"Một lệ quỷ tên là Liễu Thất Ngọc, mở một hội quán chào đón phi nhân loại và những người không bình thường, bán một số thứ kỳ lạ. Lần trước em đã mua Phù Nhập Mộng và Hương Dẫn Mộng từ chỗ cô ấy."
Liễu Thất Ngọc? Phó Du Thường thầm đọc ba chữ này trong lòng.
Chuyện này... Thật là trùng hợp.
"Em luôn cảm thấy cô ấy lừa tiền em nhưng em không có bằng chứng. À, đúng rồi, em cũng có gửi bán một bức tranh ở chỗ cô ấy! Suýt chút nữa là em quên mất chuyện này!" Mộc Chiêu vỗ đầu một cái, vì mấy ngày nay có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn lũ lượt kéo đến, đến giờ nàng gần như quên mất mình vẫn còn phải lấy tiền về.
"Vừa lúc có thể mua vài lá bùa."
"Bị lừa tiền?" Phó Du Thường cũng không bất ngờ, điều khiến cô kinh ngạc chính là Chiêu Chiêu vậy mà có thể phát hiện mình bị lừa sao? Vậy thì thủ đoạn của đối phương thật vụng về làm sao...
"Bởi vì cô ấy tặng em Hương Dẫn Mộng. Em nghĩ theo phong cách của hội quán đó, nếu không phải trong lòng có áy náy thì tuyệt đối sẽ không bao giờ tặng em bất cứ thứ gì, mà là tìm mọi cách lừa em mua một cái." Mộc Chiêu nghiêm túc nói: "Vậy chắc chắn cô ấy đã lừa em không ít."
"Chiêu Chiêu thông minh hơn rồi." Phó Du Thường có chút vui mừng.
"... Em vẫn luôn rất thông minh!" Dù trong thâm tâm nàng biết năng lực của mình nhưng ngoài miệng tuyệt đối không thể thua!
Phó Du Thường cười không nói gì, chỉ sờ đầu mèo.
"Em phải tìm thời gian để đến đó một chuyến."
"Chị đi cùng em nhé?"
"Ờm... Đừng đi. Em sợ một khi chị đi qua, chúng ta đều sẽ bị đưa vào sổ đen." Mộc Chiêu đang nói đến vấn đề thể chất "trừ tà" của học tỷ mình, dưới tình huống vẫn chưa hoàn toàn khống chế được, nàng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng quỷ khóc sói gào đó sẽ như thế nào.
Phó Du Thường suy nghĩ một chút, hỏi: "Chiêu Chiêu muốn trút giận không?"
"Ừm... Dạy cho cô ấy học một bài học, để sau này cô ấy không bắt em coi tiền như rác nữa!"
"Vậy em đừng đến đó, chỉ cần nhờ... Khấu Tử Thư giúp em đi lấy, sau đó nhờ cô ấy nói một lời với Liễu Thất Ngọc." Bây giờ Phó Du Thường muốn sai sử Khấu Tử Thư khá là muốn gì được nấy.
"Nói là Lam Ngu Cảnh ghét nhất có người lừa dối cậu ấy."