Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Tất nhiên mọi chuyện không phát triển như Mộc Chiêu tưởng tượng, dường như Đại Vu Chúc thực sự chỉ coi Phó Du Thường như một vị khách bình thường, thậm chí sau khi sắp xếp chỗ ở cho cô, nàng ấy cũng không xuất hiện nữa.

Đuôi mèo có ý nghĩ của mình, sau khi giết chết con côn trùng thứ ba, Mộc Chiêu đứng dậy.

Học tỷ ngẩn người hồi lâu, mặc dù cô không nói gì nhưng trực giác của Mộc Chiêu nói cho nàng biết, học tỷ đang nghĩ tới Đại Vu Chúc kia.

Mặc dù Đại Vu Chúc là một người đáng thương, nhưng...

Tâm trạng của học tỷ rất không đúng, từ khi Đại Vu Chúc nói ra những lời đó, học tỷ thường xuyên lơ đãng, bộ dáng lơ đãng của cô khiến Mộc Chiêu cảm thấy có một cảm xúc kỳ lạ, giống như một bình cải chua được ủ từ lâu trong nhà vừa được mở ra.

Hả, chẳng lẽ là nàng đang ghen sao? Không, không, không, không thể nào, làm sao nàng có thể ghen với một người xưa mà hôm nay nàng mới gặp lần đầu tiên, hơn nữa không biết trong hiện thực người này đã chết được bao nhiêu năm?

Chắc chắn là không, nàng là một người rất hào phóng!

Tuy nhiên, khi nàng bước tới gần học tỷ, đi đi lại lại vài lần mà không thu hút được sự chú ý của cô, Mộc Chiêu cúi đầu lắc lắc cái đuôi.

Không sai, mình đang ghen! Học tỷ đã không nhìn mình 3 phút 26 giây! Nàng thực sự muốn tức giận!

"Meo ô meo ô ~" Mộc Chiêu cọ cọ mu bàn tay của Phó Du Thường, tiếng kêu rất uể oải.

Giây tiếp theo, Mộc Meo bị ôm lên, hôn một cái lên đầu, thân thể đầy lông run run theo bản năng, đuôi mèo không tự chủ quấn quanh cổ tay Phó Du Thường.

Tâm trạng của nàng lập tức giống như mây đen bị thổi bay khỏi bầu trời, ánh nắng chiếu rọi.

Không có cách nào, người hài lòng với những gì mình có dễ dỗ như vậy đó.

"Meo ~" Chị đang nghĩ gì vậy? Sao lại tập trung đến như vậy? Mau nói cho em biết, có phải chị coi trọng Đại Vu Chúc nhà người ta hay không? Chị là người đã có gia đình, không được sáng nắng chiều mưa nha!

Mộc Chiêu nhẹ nhàng cắn cắn tay Phó Du Thường, không dùng chút sức, ngược lại lại cảm thấy ngứa.

Nghe được lời uy hiếp không có chút lực uy hiếp của vợ, Phó Du Thường lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, "Mau thu hồi trí tưởng tượng của em đi, chị chỉ đang tự hỏi mấu chốt phá vỡ cục diện có phải nằm ở trên người Đại Vu Chúc hay không thôi."

"Ô..." Được rồi, em sẽ tin chị một lần.

"Meo meo?" Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

Phó Du Thường suy nghĩ một chút, hiện tại các nàng đã tách ra khỏi người có thể biết chuyện, các nàng không biết gì về những chuyện của thời đại này, nếu muốn biết mục đích của Chử Hâm, muốn làm rõ nàng ấy muốn biểu đạt cái gì thông qua những sự kiện trong thời đại này, ít nhất phải có hiểu biết cơ bản về bối cảnh ở đây.

Lúc này, các nàng chỉ có thể tìm một dân bản địa mà các nàng quen biết và dễ bị lừa.

Ví dụ như cô gái buổi sáng tuy kêu kêu gào gào nhưng lại tận tâm bảo vệ chủ.

Chẳng bao lâu sau, cô gái không biết mình đang bị nhắm đến đã bị lừa đến, Mộc Chiêu nằm trên bàn nhìn xem học tỷ lừa gạt như thế nào... Khụ, lấy được thông tin như thế nào.

Ban đầu cô gái rất cảnh giác, nhưng khi đối diện với một con cáo già, cô nàng căn bản không thể chịu đựng nổi, không bao lâu đã tiết lộ những chuyện quan trọng của đất nước và những sự kiện lớn xảy ra gần đây.

Dường như đây là một quốc gia thực sự có tồn tại trong lịch sử, diện tích không lớn nhưng vị trí rất thuận lợi, được bao quanh bởi lạch trời tự nhiên, khiến đất nước này dễ phòng thủ khó tấn công, đã duy trì hòa bình mấy trăm năm.

Đất nước này có một chế độ vô cùng đặc biệt. Bởi vì tôn thờ Dao Thần, người sáng lập đất nước lấy danh nghĩa Dao Thần trao quyền tự xưng làm vua, để đoàn kết các bộ tộc khác, ông đã cho Đại Vu Chúc của Dao Thần địa vị và quyền lực rất cao.

Lúc đầu, Đại Vu Chúc có thể tham gia vào chính sự, quyền lực gần như ngang bằng với vua, sau mấy trăm năm tranh đấu với nhau, cả thần quyền và hoàng quyền đều có lúc chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên, do sự xuất hiện của một số vị vua ngu xuẩn và vô đức, quyền lực Đại Vu Chúc đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, thậm chí có thể truất ngôi Quốc Vương.

Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi tiên vương lên ngôi, tiên vương đã đánh bại Đại Vu Chúc đời trước nữa, bí mật đầu độc Đại Vu Chúc đời trước, mà Đại Vu Chúc thế hệ này chỉ là một đứa trẻ khi kế vị, chỉ trong mấy chục năm, thần quyền đã hoàn toàn bị hoàng quyền bỏ xa.

Đại Vu Chúc thế hệ này không hề có ý tranh giành quyền lợi, vốn là hòa bình với nhà vua, nhưng ai ngờ sau khi tiên vương qua đời, người kế vị chính là một tên hôn quân.

Vị vua mới này không thừa hưởng sự cần cù của cha mình, cũng không thừa hưởng nhiều tài năng chính trị, thay vào đó, hắn có tính cách đa nghi và bạo lực, sống xa hoa lãng phí vô độ thì trò giỏi hơn thầy.

Tiên vương để lại cho hắn một cục diện rất tốt, nếu hắn là một vị vua có tài, chịu khó cai trị và đưa đất nước lên một tầm cao mới, có lẽ sẽ có thể có mưu đồ với Trung Nguyên.

Nhưng nếu hắn không có năng lực cũng không sao, chuyện triều chính và quân sự có lão Thái tể và đại tướng quân trung thành, việc hầu thần đều do Đại Vu Chúc lo liệu, thậm chí hắn chỉ cần ăn uống vui chơi thì đất nước cũng có thể tiếp tục thái bình.

Nhưng hắn ấy nhất quyết nói "Không!" Đất nước này bây giờ là của hắn, hắn không muốn đi theo con đường của cha mình, hắn muốn thành lập một chế độ phù hợp với ý muốn của mình.

Vừa mới kế vị hắn đã đuổi một nửa số quan thần có năng lực mà cha hắn để lại, tăng thuế sung làm quân lương, sau đó phái đại tướng quân đi đánh trận, hắn muốn thống nhất Trung Nguyên khi hắn còn tại vị.

Chỉ trong vòng vài năm, triều đình đã bị hắn làm cho chướng khí mờ mịt, dân chúng ở nông thôn lâm vào cảnh khốn cùng.

Đây vẫn chưa phải là kết thúc, không biết điều gì đã mang đến cho hắn sự tự tin, khiến hắn cảm thấy chiến tích của mình có thể sánh ngang với Dao Thần trên trời, để thể hiện uy quyền tối cao của mình, hắn đã để mắt đến Đại Vu Chúc mà mình đã yêu thầm từ nhỏ.

Mọi người đều biết, Đại Vu Chúc chỉ hiến vũ cho Dao Thần, những người khác không đủ tư cách.

Thế là tân vương bức bách Đại Vu Chúc hiến vũ cho mình xem, để Đại Vu Chúc thừa nhận mình ngang hàng với thần thánh.

Mấy năm trước, Đại Vu Chúc nhận nuôi con gái của tiên thái tử có huyết thống đáng nghi ngờ.

Tân vương uy hiếp Đại Vu Chúc, nếu không hiến vũ cho hắn, hắn sẽ huyết tế tạp chủng kia trong nghi thức, phải chọn một trong hai.

Không biết tân vương đã dùng chuyện gì bức hiếp Đại Vu Chúc, để cho nàng ấy không phát tác ngay tại chỗ, cô gái rất lo lắng, chắc chắn ngày đó trong cung đã xảy ra chuyện gì đó rất khó giải quyết.

Cô gái lải nhải, dùng những từ ngữ "ưu nhã văn minh" chào hỏi Sở vương và 18 đời tổ tông nhà hắn, sau khi mắng đến thể xác lẫn tinh thần thoải mái, cô nàng mới phản ứng lại ở đây có người ngoài!

Cô gái lập tức bịt miệng lại, những lời mình mới vừa chửi rủa, nếu có một câu bị Sở vương biết được, cô nàng sẽ có thể bị ngũ mã phanh thây!

"Các cô không phải là người Sở vương phái tới đó chứ?" Lúc này cô cái mới trở nên cảnh giác.

"Dĩ nhiên là không."

"Không được, cô phải thề với Dao Thần!"

"Tôi xin thề với Dao Thần." Để làm cho cô gái an tâm, Phó Du Thường thề theo ý cô nàng.

"Meo!"

Ngay cả mèo cũng kêu một tiếng, cô gái cảm thấy nhẹ nhõm.

"Cô phải quên những gì vừa nghe! Một câu cũng không thể tiết lộ ra ngoài!"

Được đến lời hứa của Phó Du Thường, cô gái mới thả lỏng lại, uống một ngụm nước lạnh trên bàn, nói nhiều lời như vậy, cổ họng cô nàng như muốn bốc cháy.

"Vậy... Tiểu Hủ cô nương, Đại Vu Chúc đại nhân dự định giải quyết chuyện này như thế nào... Có nói cho cô biết không?"

"Đương nhiên là không, đại nhân ngài ấy..." Tiểu Hủ cô nương đột nhiên im lặng, cô nàng cảm thấy có gì đó không ổn khi đụng đến vấn đề nhạy cảm như vậy.

"Cô hỏi nhiều như vậy để làm gì?" Rõ ràng đây không phải là chuyện người ngoài nên quan tâm, câu hỏi của Phó Du Thường hơi quá giới hạn.

"Chỉ là thấy tư thế hung hãn của những người kia hôm nay, tôi cảm thấy tình thế của Đại Vu Chúc đại nhân không được tốt lắm, nếu cần thiết, tôi có thể giúp." Vẻ mặt của Phó Du Thường không hề tỏ ra chột dạ hay có cảm xúc nào khác khiến người ta nghi ngờ, chỉ đơn thuần là một người tốt bụng.

"Tôi rất cảm kích lòng tốt của cô, nhưng chuyện này ngay cả Đại Vu Chúc đại nhân cũng không làm được, cô có thể giúp được gì?" Tiểu Hủ cô nương bĩu môi, "Trừ phi... Cô có biện pháp giết chết Sở vương."

Giọng nói của cô nàng đột nhiên trở nên âm trầm.

"... Cũng có thể cân nhắc."

"Nếu thật sự có thể thay thế được Sở vương ngu ngốc, cô chính là ân nhân của bá tánh cả nước chúng tôi." "Tiểu Hủ cô nương" cười cười, vẻ mặt khác hẳn với cô gái vô tư vừa rồi.

Phó Du Thường đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm tiểu Hủ cô nương, ánh mắt hơi thay đổi.

"Cô là ai?"

"Tôi? Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Là tôi, tiểu Hủ!" Một tia khác thường kia biến mất không còn tung tích, tiểu Hủ nghi hoặc nhìn cô, không rõ vì sao đối phương lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy.

"... Chỉ đùa thôi."

Mộc Chiêu trừng mắt lùi về phía sau vài bước, trực tiếp thu mình vào vòng tay của học tỷ.

Vừa rồi tiểu Hủ bị thứ gì đó bám vào người sao? Thật đáng sợ!

"Tôi không ngờ cô cũng là một người biết nói giỡn." Tiểu Hủ cô nương cau mày, "Vậy thôi, cô còn có chuyện gì không? Ngày mai là tế lễ, tôi còn phải giúp Đại Vu Chúc đại nhân chuẩn bị rất nhiều thứ, chắc chắn đêm nay không thể ngủ được..."

Đúng rồi, bận rộn như vậy sao lại chạy tới đây nói nhảm nhiều như vậy? Kỳ lạ... Mục đích ban đầu của mình là gì? Tiểu Hủ gãi gãi đầu không nhớ ra.

"Lần đầu tiên tôi tới thủ đô của Sở quốc, rất tò mò với tế lễ, cho nên tôi có thể đi xem một chút được không?" Phó Du Thường nắm chân mèo con, giả vờ như dị thường vừa rồi chưa từng xảy ra.

"Có thể là có thể, tế lễ cho phép bách tính tham gia, nhưng cô nên tránh xa người của Vương thượng xa một chút, nói không chừng bọn họ đã ghi hận cô rồi. Được rồi, nếu ngày mai cô muốn đi thì đi sát tôi."

Nhưng đến ngày hôm sau, tiểu Hủ không đi được vì cô nàng được Đại Vu Chúc giao cho một nhiệm vụ quan trọng —— Chăm sóc bọn nhỏ.

Quân đóng giữ tế đàn hôm nay tăng nhiều hơn những năm trước gấp mấy lần, đây là Phó Du Thường nghe được từ bách tính bình thường, bầu không khí năm nay vô cùng kỳ lạ, có những binh sĩ vô cảm kia ở đây, mọi người không thể sôi nổi được.

Vốn là một buổi tế lễ vạn dân cùng mừng, lại làm như một đám tang, tiếng nhạc như mang theo u sầu, vẻ mặt của Sở vương cũng khó coi không kém.

Đại Vu Chúc nhảy múa ở giữa tế đàn, nàng ấy không đồng ý hiến vũ cho hắn, cũng không mang theo tiện chủng kia, rốt cuộc nàng ấy muốn làm gì?

Dáng múa của Đại Vu Chúc thế hệ này là thướt tha và động lòng người nhất, không giống như các Đại Vu Chúc của các thế hệ trước luôn tìm mọi cách tranh giành quyền lực và lợi ích, Đại Vu Chúc này chỉ say mê cải tạo tế lễ.

Từ tế phẩm đến vũ tế thần, mọi thứ đều được Đại Vu Chúc thay đổi rất nhiều, nàng ấy phải mất hơn chục năm mới chuyển đổi thành công tế lễ từ man rợ sang văn minh.

Nhưng hiển nhiên vẫn chưa đủ khi mà quyền lực của nàng ấy dần dần bị mất đi và cuộc sống của những người xung quanh bị kiểm soát.

Sau khi nhảy vũ tế thần xong, Đại Vu Chúc quỳ bên cạnh tế đàn, đã đến lúc dâng tế phẩm.

Hơn 10 năm trước, máu và tim người vẫn được dùng làm tế phẩm, nhưng bây giờ đã đổi thành động vật.

Nhưng hôm nay Đại Vu Chúc lại không nhờ ai chuẩn bị đồ tế phẩm.

"Đại Vu Chúc, tế phẩm đâu?" Sở vương là người đầu tiên không ngồi yên được, đứng dậy tiến về phía trước hai bước, hỏi.

Phó Du Thường đang yên lặng nhìn Đại Vu Chúc đã nhảy xong xong, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.

Đại Vu Chúc quỳ trước tế đàn, phía sau có một người đàn ông run rẩy cầm thứ gì đó trong tay đi tới, ánh mắt kinh hãi, quỳ xuống bên cạnh Đại Vu Chúc, sau đó nhấc tấm vải đỏ phía trên ra.

Thứ được đặt bên dưới là một thanh đao, đây là lễ khí, thậm chí lưỡi đao còn không được mài sắc, Sở vương không hiểu nàng ấy lấy cái này làm gì.

"Đại, Đại Vu Chúc..." Người cầm "lễ khí" sợ hãi cúi đầu, hai tay run rẩy như bị bệnh.

Đại Vu Chúc nhìn người đó một cái, cầm lấy thanh đao rồi yêu cầu hắn lui về.

"Kính phụng tế lễ, đắc hưởng an niên." Đại Vu Chúc cung kính cầm đao bằng hai tay, dập đầu thật sâu.

Sau đó nàng ấy rút đao ra, lưỡi đao sắc bén lộ ra ý lạnh uy nghiêm dưới ánh mặt trời.

Lưỡi đao của lễ khí đã được mài sắc!

Không ai có thể dự đoán được biến cố như vậy, cũng không ai kịp ngăn cản.

Đại Vu Chúc giơ đao lên trở tay vung xuống, lưỡi đao dừng ngay mắt cá chân của nàng ấy, máu tươi lập tức bắn ra, nhuộm đỏ mặt đất, cũng nhuộm đỏ đôi mắt của Phó Du Thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui