Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

"Nổ ra một cái hố?" Nếu như Ô Hạm Tầm không nói cho cô biết, Phó Du Thường căn bản sẽ không biết chuyện này.

"Chuyện gì vậy? Cái gì làm nổ ra một cái hố?" Mộc Chiêu cũng không biết gì về việc này.

"Cô vẫn chưa biết sao?" Ô Hạm Tầm vẽ một vòng tròn thật lớn, như sợ các nàng không biết cái hố kia lớn bao nhiêu, "Cô thật là lợi hại, làm nổ ra một cái hồ chứa lớn như vậy ở bên cạnh Hoàng Tuyền, trên đó còn có hơi thở của cô, chắc chắn không sai, Tần Quảng Vương tức gần như bùng nổ, vẫn luôn truy tìm thủ phạm, cho nên tôi trực tiếp đẩy lên trên người Sở Diệm, cô cố sống thêm mấy năm nữa, chờ đến khi Tần Quảng Vương quên chuyện này rồi cô lại xuống ui da!"

Đầu Ô Hạm Tầm bị gõ một cái, là Mộc Chiêu ra tay.

"Nói bừa chuyện xui xẻo gì vậy hả? Nhưng... Chuyện này thật sự là học tỷ làm sao?" Có thể làm cho Địa Phủ nổ ra một cái hố? Mạnh vậy sao?!

Mộc Chiêu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Phó Du Thường.

"Ừm... Hình như là chị." Phó Du Thường nghĩ lúc đó ngoài cô ra hẳn là không có ai khác, lúc đó bản thân dùng sức mạnh trong lúc cấp bách, dường như có chút mất khống chế, cô không không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, "Có người vô tội nào bị trúng đòn không?"

"Cái này thì không có, cũng là quỷ sai kia chột dạ, khi hắn liên lạc với Quỷ Vương sợ bị quỷ sai khác phát hiện nên đã trốn tới đó, vì vậy, ngoại trừ những oán quỷ bị nổ văng như cá thì không có kẻ xui xẻo nào bị thương cả, nhưng tiếc là quỷ sai đó đã bị cô làm cho nổ tung không còn một hạt hụi nào, không thẩm vấn được gì cả." Vẻ mặt Ô Hạm Tầm tiếc nuối, vung tay lên liền hiện ra hình ảnh quỷ sai trong Địa Phủ đang bận rộn sửa chữa Hoàng Tuyền.

Đương nhiên Mộc Chiêu và Phó Du Thường cũng nhìn thấy một hồ chứa lớn mới ra lò trong Địa Phủ.

"Ôi trời đất ơi." Mộc Chiêu kinh ngạc cảm thán: "Đây chính là Địa Phủ sao? Cái hồ kia là học tỷ tạo ra sao? Thật là đồ sộ!"

Từ khi nào mà học tỷ có sức mạnh như vậy? Thâm tàng bất lộ gạt nàng?

"Cho nên đừng để Tần Quảng Vương phát hiện, nếu không, ông ta nhất định sẽ bắt cô làm công miễn phí mấy trăm năm!"

"..." Không ngờ khi mình lỡ tay sẽ xảy ra chuyện như thế này, Phó Du Thường biết nghe lời phải: "Cô nói không sai, chuyện này đều là Quỷ Vương làm ra."

Mộc Chiêu sững sờ, sau đó lập tức che miệng cẩn thận nhìn chung quanh, rất tốt, không có ma quỷ nào khác, sau đó nàng buông tay ra, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, không hổ là Quỷ Vương, vậy mà có thể làm cho Địa Phủ nổ ra một cái hố, năng lực khá đó!"

Hai người một mèo ngầm hiểu, việc này là do Quỷ Vương làm ra, không liên quan gì đến các nàng.

"Còn một điều nữa, tôi cũng nghe người khác nói, lần này Quỷ Vương phải chịu tổn thất không nhỏ, ngoài Quỷ La Sát bị bắt, vị La phu nhân kia của hắn cũng mất tích ở thành phố H, tính đố kỵ của La phu nhân rất mạnh, nếu biết danh tính của cô, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giết cô." Ô Hạm Tầm nhìn Mộc Chiêu với vẻ mặt lo lắng.

"La phu nhân?" Trong đầu Mộc Chiêu tràn ngập dấu chấm hỏi: "La phu nhân là ai vậy? Có thâm cừu đại hận gì với tôi mà muốn giết tôi?"

"Thị thiếp của Quỷ Vương mà thôi, hy vọng cô ta có thể nhìn rõ thế cục, đừng chạy đến quậy phá, thứ như Quỷ Vương làm sao có người thích được? Chẳng lẽ chỉ vì nhìn đẹp thôi sao?" Ô Hạm Tầm vô cùng nghi ngờ La phu nhân bị mù, nhưng mà là trái tim bị mù nên mới yêu vẻ bề ngoài của tên đó.

"La phu nhân?" Phó Du Thường nhỏ giọng nói lại ba chữ này, "Cô có biết cô ta trông như thế nào không?"

Bất kể đối phương là ai, nếu cô ta có ý định như vậy, vậy điều quan trọng nhất bây giờ là phải tiêu diệt quả bom tiềm ẩn này trước.

Ô Hạm Tầm búng ngón tay, hình ảnh của Địa Phủ vừa rồi lập tức biến thành hình ảnh của nữ quỷ.

"Là cô ta?!" Mộc Chiêu kinh ngạc nhìn nữ quỷ trước mặt.

"Hai người từng gặp qua rồi sao?" Ô Hạm Tầm đột nhiên cao giọng.

"Thật sự đã từng gặp rồi!" Mộc Chiêu gật đầu, vị này không phải là Quỷ Tân Nương lúc ấy bản thân lừa gạt sao? Ngày hôm đó, đối phương cũng điên cuồng gào thét kêu đánh kêu giết, may mà không biết thân phận của mình nên mới đơn giản lừa cho qua chuyện.

"Con mụ điên đó không làm gì cô chứ!"

Phó Du Thường cũng lo lắng nhìn sang.

"Không có, không có, đừng lo lắng, lúc đó cô ta không biết thân phận của tôi nên đã bị tôi lừa." Không chỉ bị nàng lừa mà còn bị truyền cho một số kiến ​​thức mới kỳ lạ, Mộc Chiêu cười ngượng ngùng.

"Không sao là tốt rồi, để cô ta len lỏi ở thành phố H vẫn quá nguy hiểm, chúng ta phải bắt cô ta đi càng sớm càng tốt..."

"Ô Hạm Tầm! Ngươi lại lười biếng!" Một tiếng quát to truyền đến từ chỗ của Ô Hạm Tầm.

"Chết tiệt, sao lão già Tần Quảng Vương chết tiệt kia lại tìm được nhanh như vậy? Tôi phải đi đây, lần sau trò chuyện tiếp! À không đúng! Các cô mau chóng nghĩ biện pháp tìm người đến vớt tôi đi!" Hình ảnh của Ô Hạm Tầm lập tức biến mất nhưng giọng nói của cô ấy lại vang vọng trong không khí rất lâu.

"... Chúng ta phải làm sao để cứu cô ấy? Tìm Tần Quảng Vương sao?" Mộc Chiêu muốn vớt Ô Hạm Tầm về nhưng không biết nên cứu thế nào, quan trọng hơn là các nàng thấp cổ bé họng, liệu Diêm La có nghe lời khiếu nại của hai nhân loại bình thường không?

"Về hỏi Lý lão hoặc Liễu Thất Ngọc xem." Phó Du Thường cũng không biết nhiều về chuyện này, cho nên đề nghị: "Bây giờ để cô ấy làm thêm hai ngày nữa đi, sau này chúng ta giúp cô ấy lấy lại tiền lương là được."

"Ừ... Tạm thời chỉ có thể làm như vậy, nhất định phải lấy tiền công về, sao có thể làm việc không công cho người khác được? Diêm La này không tốt chút nào!" Mộc Chiêu phỉ nhổ Tần Quảng Vương, lão già lớn tuổi như vậy, lại còn là một trong Thập Điện Diêm La, sao lại có thể làm chuyện như vậy?

"Hắt xì!" Tần Quảng Vương hắt hơi hai cái, ông ta cảm nhận được có người mắng mình, bấm ngón tay tính toán... Kết quả là không tính được gì? Thiên cơ mờ mịt, như thể đang cố tình che giấu gì đó.

Thôi thôi, lại là nhân vật lớn kia, Tần Quảng Vương từ bỏ việc điều tra, tiếp tục chủ trì kế hoạch điều tra kỹ lưỡng nội gián.

"Cốc cốc..." Cửa phòng làm việc bị thận trọng gõ hai lần.

"Vào đi." Nghe thấy giọng nói bên trong, tiểu trợ lý hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.

"Phó tổng, Triệu tổng có hẹn trước với ngài đến rồi, hắn đang đợi ở dưới lầu." Tiểu trợ lý cúi đầu không dám ngẩng đầu lên.

"Biết rồi, mang hắn tới đây."

"Dạ." Lúc nãy tiểu trợ lý cúi đầu đi vào như thế nào thì bây giờ cúi đầu đi ra như thế ấy, nhưng trước khi rời đi còn lén nhìn Mộc Chiêu đang chơi với mèo, sau khi chạm mắt với nàng liền lập tức thu hồi ánh mắt, vội vàng chào hỏi rồi chạy ra ngoài.

"... Học tỷ, bình thường ở công ty chị đừng quá nghiêm khắc nha, xem dọa con người ta đến mức không dám ngẩng đầu lên kìa!" Mộc Chiêu vừa dùng miêu quyền so chiêu với Hòn Than vừa chớp chớp mắt với vợ mấy cái.

"Phải không? Sao chị lại cảm thấy cô ấy sợ em hơn?" Phó Du Thường rất rõ ràng, lần này không phải tiểu trợ lý sợ mình, cô khẽ cau mày, cũng không biết trong công ty bắt đầu lan truyền những chuyện kỳ quái gì, để thư ký điều tra đi.

"Ồ? Phải không? Em có gì mà phải sợ? Lẽ nào bình thường em rất hung dữ sao?" Mộc Chiêu sờ mặt mình, nàng là đại diện cho sự dễ thương, vô hại và dịu dàng! "Hay là có người nói xấu sau lưng em?"

"Không được, em phải đi tìm hiểu một chút!" Mộc Chiêu đặt Hòn Than lên bàn làm việc, "Học tỷ, có phải lát nữa chị đi gặp đối tác không? Vậy khi nào chị xong thì em quay lại nhé?"

"Ra ngoài đừng chạy lung tung, chú ý an toàn!" Phó Du Thường vội vàng nhắc nhở.

"Em biết rồi, em biết rồi! Yên tâm!" Mộc Chiêu vọt đi nhanh như một làn khói, thoáng cái đã biến mất, giống như một chú husky được thả dây.

"Meo." Hòn Than lập tức tung ta tung tăng đi theo, nó chạy tới cửa, nhảy lên, nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa, cuối cùng chui ra ngoài qua khe cửa.

Phó Du Thường nhìn thấy cũng không ngăn cản, có nhóc này ở đây, cô sẽ không cần lo lắng.

Mặt tiểu trợ lý tái nhợt lau mồ hôi lạnh trên trán.

Sắc mặt Triệu tổng đi theo cô nàng không tốt, thấy cô nàng run rẩy, mở miệng trào phúng: "Thế nào? Phó Du Thường không phê cho người bệnh nghỉ?"

"Không, không, không, ngài hiểu lầm rồi, tôi không có bệnh, tôi chỉ..."

"Sợ tôi?"

"Không, không, không, không phải..."

"Chẳng lẽ là sợ vị phu nhân không biết là người hay là ma kia của các cô?" Triệu tổng cười ha ha, nhưng trong tiếng cười lại có chút mỉa mai.

Sắc mặt của tiểu trợ lý càng tái nhợt hơn, như là bị chọt trúng bí mật trong tâm trí.

"Nếu ngài nói lại lần nữa, ngài có tin tôi sẽ truyền lại nguyên văn những gì ngài nói cho Phó tổng không?"

"Đừng dùng Phó Du Thường gây áp lực cho tôi. Mặc dù Triệu gia của tôi không bằng Phó gia nhưng không phải bọn họ muốn động thì có thể động, nhưng... Nhìn kỹ thì cô cũng khá xinh, như vậy đi, nếu cô không dám ở đây thì có thể đến công ty của tôi, thế nào?" Triệu tổng muốn đặt tay lên vai tiểu trợ lý.

Tiểu trợ lý vội vàng trốn sang một bên, gương mặt có chút xanh xen trắng.

"Triệu tổng, tôi không có ý ​​này." Tiểu trợ lý từ chối thẳng thừng, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, gặp phải tình huống như vậy ít nhiều cũng có chút hoảng hốt.

Triệu tổng là tay già đời, thấy tình huống như vậy là biết mình có thể làm đến bước nào, dù sao thân phận của hắn ở chỗ này, ngẫu nhiên lợi dụng con gái nhà người ta thì bọn họ cũng chỉ dám tức giận chứ không dám nói gì.

"Nếu cô không có ý này thì quên đi, đi thôi, đi tìm Phó tổng của các cô." Dường như Triệu tổng đã từ bỏ.

Tiểu trợ lý thả lỏng người, lập tức dẫn đường, bước đi nhanh hơn, giữ khoảng cách giữa mình và kẻ háo sắc phía sau, nhưng cô nàng không ngờ có một bóng đen đột nhiên bao trùm bên cạnh cô nàng, cô nàng ngẩng đầu lên, phát hiện kẻ háo sắc kia thế mà theo đến bên cạnh mình!

Có người muốn kéo tay cô nàng, tiểu trợ lý sợ đến mức lập tức rút tay lại chắn trước ngực mình, nhưng hiển nhiên đối phương sẽ không chịu dừng lại, còn đang muốn cọ sát vào người cô nàng.

"Lão già chết tiệt nhà ông muốn để tay ở đâu đấy hả!" Phía sau có một bóng người lao tới, đá vào mông hắn, lực mạnh đến nỗi ông ta ngã xuống đất.

"Đm!" Triệu tổng ngã chổng đầu xuống đất, thật vất vả mới đứng dậy được, ngay khi hắn định quay lại chửi rủa, một bóng đen nho nhỏ khác từ trên trời rơi xuống lưng hắn, khiến ngực hắn đập mạnh xuống đất, cảm giác kia như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

"Meo ~" Hòn Than ngồi trên lưng ông ta liếm móng vuốt.

"Cái, cái gì!"

"Oiyo, ngại quá!" Mộc Chiêu vừa an ủi tiểu trợ lý đang ôm mình khóc vừa xin lỗi Triệu tổng: "Vừa rồi mắt tôi nhìn không rõ, không cẩn thận đá vào mông ông! Vốn dĩ tôi muốn giúp ông giải quyết triệt để vấn đề động dục, hay là thêm một lần nữa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui