Sau khi được Thẩm Tích Nhược mang đến một nhà hàng cao cấp dùng bữa, Tưởng Thiên cùng Lý Hồng ký hợp đồng bằng miệng.
Dù sao Lý Hồng cũng không phải người của giải trí Khuynh Thành, nàng là tổng giám thực lực mạnh mẽ thâm tàng của công ty khác.
Thẩm Tích Nhược sau khi trải qua sự kiện của phim trường, có ý thức che giấu quan hệ giữa mình cùng Tưởng Thiên, cô không muốn giống em trai kiếp trước, bá đạo trói định Tưởng Thiên vào công ty nhà mình, như vậy vô cùng bất lợi cho con đường sau này của Tưởng Thiên.
Vì thế cô tìm bạn tốt của mình là Lý Hồng, đến ký hợp đồng với Tưởng Thiên, không để Tưởng Thiên là nghệ sĩ của Khuynh Thành.
Đương nhiên Thẩm Tích Nhược sẽ không nói cho Tưởng Thiên, cô chỉ mỉm cười nói với Tưởng Thiên: "Cô ấy là bạn tốt mà chị rất tín nhiệm, nhất định sẽ dùng hết sức bồi dưỡng em, em yên tâm."
Tưởng Thiên cũng không biết bối cảnh của Lý Hồng, nhưng nàng biết, người đại diện của nữ chính trong chuyện là người không có thực lực, toàn dựa vào hỗ trợ của Thẩm Tích Chu, nữ chính mới được một ít tài nguyên, với nữ chính mà nói, có người đại diện hay không cũng vậy.
Hiện tại mặc kệ Lý Hồng như thế nào, vừa nhìn đã thấy đáng tin cậy hơn người đại diện kia, Tưởng Thiên tự nhiên vui vẻ ký tên.
Dù sao nàng biết cốt truyện, cũng biết phim nào sẽ nổi, khi nào sẽ có cơ hội, muốn nổi lên quả thực là chuyện dễ dàng, chỉ cần người đại diện không kéo chân là được.
Ký xong hợp đồng, Thẩm Tích Nhược chu đáo đưa Tưởng Thiên về trường.
Tưởng Thiên bước xuống chiếc Mercedes-Benz điệu thấp của cô, lờ đi ánh mắt của mọi người trên đường, vô cùng tự nhiên về ký túc xá.
Diễn đàn trường lập tức có bài viết mới không ngừng bị đưa lên trang đầu: "Hoa khôi lại đổi xe, lần này là Mercedes-Benz! Nhân mạch của hoa khôi thật rộng!"
Bình luận phía dưới là:
"Lâu chủ cậu không muốn sống nữa sao! Ngày hôm qua tổng tài giải trí Khuynh Thành tự mình đến vả mặt, cậu còn như vậy?"
"Nói thật, tôi không quan tâm hoa khôi thế nào, tôi chỉ muốn biết cách liên hệ với tổng tài của giải trí Khuynh Thành, cô ấy nhìn rất đẹp!"
"Lầu trên, người đẹp thì liên quan gì đến cậu, người ta chỉ giao lưu với cấp bậc như hoa khôi thôi! Cậu lớn lên đẹp như hoa khôi sao? Dáng cậu tốt như hoa khôi sao?"
Trì Lộ Lộ nhìn bài viết, hít thật sâu, chuẩn bị đánh một phát 2000 chữ để mắng đám người rảnh rỗi kia, nhưng giây tiếp theo, bài viết đã không tồn tại.
"Sao? 404! Tưởng Thiên Tưởng thiên, có phải là tổng tài nhà cậu hack diễn đàn trường không? Tổng tài đây là xung quan nhất nộ vi hồng nhan sao, oa oa oa thật hâm mộ!"
Tưởng Thiên: "Làm sao có chuyện đó, Thẩm Tích Nhược rất bận."
Vì để Trì Lộ Lộ hết hy vọng, nàng nhắn tin cho Thẩm Tích Nhược: "Thẩm tổng, bài viết của diễn đàn trường em, là chị xóa sao?"
Thẩm Tích Nhược trả lời rất nhanh: "Không có, không phải chị."
Tưởng Thiên đưa cho Trì Lộ Lộ xem: "Nè, cậu xem đi."
Vẻ mặt Trì Lộ Lộ hoang mang, tiếp theo lướt diễn đàn: "Nhưng các bài viết khác đều ổn chỉ có bài của cậu là không thấy....."
Cùng lúc đó, admin diễn đàn trường vừa nhận điện thoại, vừa xóa những bài liên quan đến hoa khôi.
"Đều dựa theo yêu cầu của ngài mà xóa.....!Về sau sẽ luôn theo dõi, ngài yên tâm!"
Gác máy, admin cảm xúc dạt dào nghĩ: Quả nhiên, nhiều năm quản lý diễn đàn cũng có thu hoạch! Tổng giám giải trí Khuynh Thành tự mình gọi đến cho mình, muốn mình xóa bài viết, còn hứa sẽ ưu tiên phỏng vấn mình!
Cảm ơn hoa khôi, cảm ơn quần chúng ăn dưa, đã cho tôi cơ hội thăng quan phát tài!
Thẩm Tích Nhược nhận được tin "đã làm thỏa đáng" của cấp dưới, nhìn khung chat của mình cùng Tưởng Thiên, nghĩ: "Người xóa bài viết thật sự không phải chị mà là admin cơ."
Nhưng chút chuyện nhỏ này không cần nói với Tưởng Thiên.
Thẩm Tích Nhược thuận tay lướt tin tức giới thời trang năm nay, bỗng nhiên nhớ đến một hồi ức về trang phục của mình.
Quả nhiên.....tính thời gian, hẳn là lúc này.
Phim trường bắt đầu bận rộn sẽ không có khái niệm thời gian, rất nhanh đã qua một tháng.
Một tháng này, Tưởng Thiên thành bạn tốt của Trương Thừa, là chị em tốt với đạo diễn Chúc Ngư, xưng huynh gọi đệ với mọi người trong đoàn.
Chỉ có nữ số hai Trịnh Dương là xa cách lãnh đạm với Tưởng Thiên, ngoài phối hợp diễn thì bên ngoài nàng đều giấu mình trong xe bảo mẫu, không nói chuyện với ai trong đoàn.
Nghĩ đến thân thế của Trịnh Dương, cùng kết cục bi thảm của nàng trong truyện, Tưởng Thiên không để ý, còn thường quan tâm nàng chút.
Mua trà sữa, trời lạnh thì đưa túi giữ ấm, thuận tiện làm chuyện việc nhỏ này.
Trịnh Dương năm lần bảy lượt nhận đồ của Tưởng Thiên, cuối cùng không nhịn được, đến trước Tưởng Thiên, nói: "Tôi không uống trà sữa, không ăn bữa khuya, không cần túi giữ ấm, cái gì cũng không cần, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không cần."
Tưởng Thiên vô cùng buồn bực, nhìn Trịnh Dương nói xong thì chạy, quả thực không thể hiểu được.
Đến một buổi tối, đoàn phim tan làm đêm khuya, phần lớn nhân viên công tác đã sớm về, chỉ còn Tưởng Thiên ở lại, bị đạo diễn bắt lại giảng diễn.
Giảng diễn đến khi nàng ngáp mấy lần, rốt cuộc cũng xong, lúc này đã khuya, đèn sau hẻm đều tắt, lộ ra ánh đèn lờ mờ.
Tưởng Thiên xoay người rời đi nơi không an toàn này, lại chợt nghe giọng Trịnh Dương truyền đến: "Về sau đừng đến đây, tới như vậy sẽ không an toàn."
Tưởng Thiên nghe xong hai câu, thả chậm bước chân, lại nghe tiếng người phụ nữ khóc thút thít, cùng giọng bực bội của Trịnh Dương: "Ai nha, sao lại khóc, đừng khóc nữa, tiền tháng này không phải con đã đưa cho mẹ rồi sao?"
Giọng người phụ nữ đã có chút tuổi truyền đến: "Dương Dương, mẹ là nhớ con, không phải chuyện tiền....."
Người phụ nữ là mẹ của Trịnh Dương?
Trịnh Dương đột nhiên bị bạo phát, cất cao giọng lên: "Hết thảy đều là chuyện tiền, nếu không thì là gì?"
Người phụ nữ bị nàng dọa, tiếng khóc lập tức đè ở cổ họng, lớn tiếng ho khan.
Tiếng ho khan kia khiến Tưởng Thiên không đành lòng, cảm thấy như hô ra cả phổi, nàng nghĩ, dứt khoát cố ý bước mạnh về phía hẻm.
Tiếng bước chân "đốc đốc" vang sau hẻm, giọng nhẹ nhàng của Tưởng Thiên vang lên: "Bên trong là ai? Sao lại ho thành như vậy, có cần uống nước không?"
Trịnh Dương từ bóng tối đi ra, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm co quắp, nói với Tưởng Thiên: "Không có gì, cô đừng qua bên này, rất tối."
Tưởng Thiên nhìn sau nàng, quả nhiên thấy một phụ nữ trung niên nửa ẩn trong bóng tốt, bị Trịnh Dương gắt gao nắm lấy.
Nàng cười hỏi Trịnh Dương: "Vị phía sau là?"
Trịnh Dương xoay đầu nhìn thoáng qua, nếu đã bị hỏi như vậy, nàng cũng không thể giấu, nhẹ nhàng kéo người phụ nữ ra.
Tưởng Thiên vừa thấy người phụ nữ mặc đồ lao đồng quê mùa, trên mặt đầy nếp nhăn, tóc khô như tùy tiện buộc lên, thần sắc bất an lại khiếp đảm, đôi giày trên chân còn dính chút bùn đất.
Này.....Thoạt nhìn không giống người nhà của nữ diễn viên ngăn nắp như Trịnh Dương.
Thấy cảnh này, Tưởng Thiên mới nhớ đến, trong truyện cũng có cảnh này.
Lúc ấy, nữ chính thấy Trịnh Dương dây dưa lôi kéo cùng người phụ nữ không rõ này, nàng trở về phim trường gọi bảo an, đuổi người phụ nữ này đi, chỉ là sau khi đuổi đi, Trịnh Dương vô cùng tức giận, mắng nữ chính xen vào việc người khác, mắng nữ chính vô cùng thảm thiết.
Hiện tại, Tưởng Thiên nhìn Trịnh Dương gắt gao nắm tay người phụ nữ, bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân.
Thân nhân sẽ có những lúc khắc khẩu kịch liệt nhưng sau khi cãi nhau, bọn họ sẽ không buông tay nhau.
Trịnh Dương không cần nữ chính tự cho là đúng như vậy, Trịnh Dương cần chính là người khác không dùng ánh mắt khác thường nhìn mình hay người nhà mình.
Trịnh Dương vô cùng khẩn trương, nhìn mặt Tưởng Thiên, nhìn chằm chằm từng phản ứng của nàng.
Trịnh Dương biết Tưởng Thiên đối với mình khá tốt nhưng nàng cũng không biết Tưởng Thiên sẽ thế nào.
Sẽ giống những người khác trong giới giải trí vừa nghe mình lớn lên ở núi đã khịt mũi khinh thường, cười nhạo mình sao?
Sẽ giống những nữ minh tinh ở phim trường khác, thấy mẹ mình tựa như thấy vật không sạch sẽ, che miệng gọi bảo an đến sao?
Sẽ giống người thành thị ngăn nắp lộ ra ánh mắt ghét bỏ mình cùng mẹ sao?
Trịnh Dương cảm nhận được chưa khoảnh khắc nào nàng thấp thỏm như vậy, nàng có ấn tượng rất tốt với Tưởng Thiên, nhưng nàng không dám đặt cược vào Tưởng Thiên.
"Khụ....!Chúng tôi đi trước." Trịnh Dương nói, muốn kéo mẹ mình rời đi.
Nàng bỗng nhiên thấy mặt Tưởng Thiên tươi cười cực kỳ chân thành: "Vị này là bá mẫu sao? Cậu cũng không giới thiệu một chút với mình! Chào dì, con tên Tưởng Thiên, là bạn của Trịnh Dương ở phim trường!"
Tưởng Thiên duỗi tay kéo đôi tay đầy vết chai của mẹ Trịnh, thân mật trò chuyện với bà.
Trịnh Dương thấy biểu cảm của mẹ, ban đầu khiếp sợ, sau đó bị Tưởng Thiên lải nhải dần thoải mái.
Tưởng Thiên nhân lúc Trịnh Dương ngây ngốc, dứt khoát đề nghị mang hai người đi ăn.
"Con mang dì đi trải nghiệm văn hóa ăn khuya của thành phố A! Đi thôi đi thôi!"
Tưởng Thiên mang hai người đến quán ăn khuya ngoài phim trường, chọn một đống món, lại gọi sữa đậu nành cùng đồ uống cho mẹ Trịnh.
Chờ mẹ Trịnh ăn xong, Tưởng Thiên lại hỏi bà có chỗ dừng chân không, thuận tiện dạo chợ đêm, chọn chút quần áo cho mẹ Trịnh, cố ý để Trịnh Dương trả tiền.
Đối với mẹ bạn như vậy hẳn sẽ lễ phép, nhiệt tình lại đúng mực.
Cuối cùng, Tưởng Thiên cùng Trịnh Dương đưa mẹ Trịnh về khách sạn.
"Mẹ.....!Phòng con ở đây, mẹ vào trước đi."
Trịnh Dương đưa thẻ phòng cho mẹ, xoay người muốn nói gì đó với Tưởng Thiên, lại không biết nói gì, nghẹn đến đỏ mặt.
Tưởng Thiên nhìn nàng như vậy, buồn cười nói: "Sao vậy, mau về cạnh dì đi."
Trịnh Dương hơi mở miệng, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu: "Cảm ơn."
Tưởng Thiên cười ha ha, vỗ vai nàng, nói: "Thật ra tôi không có cha mẹ."
Đây là lời nói thật, ở thế giới kia, cha mẹ nàng sơ trung đã qua đời, nàng dựa vào thân thích mà trưởng thành.
Thế giới trong truyện, nữ chính có ba mẹ, hơn nữa còn là cực phẩm.
Trịnh Dương đương nhiên không biết bối cảnh nhà nàng, nghe vậy mở to hai mắt.
"Cho nên, cô phải đối xử tốt với người nhà, không cần có gánh nặng tâm lý gì đó.
Phải biết rằng, thời gian hiếu kính với người nhà không nhiều lắm."
Nói xong, Tưởng Thiên rời đi, không nhìn biểu cảm của Trịnh Dương.
Thật anh hùng, phất áo mà đi, công danh ẩn sâu!
Tưởng Thiên đắc ý nghĩ.
Về khách sạn, nàng nhận được điện thoại của Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược: "Muộn như vậy còn chưa ngủ sao?"
Tưởng Thiên: "Hahaha, em vừa làm chuyện tốt, tâm trạng vui vẻ không muốn ngủ."
Thẩm Tích Nhược: "Chuyện tốt gì?"
Tưởng Thiên kể lại mọi chuyện.
Thẩm Tích Nhược trầm mặc sau một lúc, nói: "Khi nào thì đi gặp ba mẹ chị, bọn họ nhất định rất thích em."
Tưởng Thiên: "???"
Đề tài sao lại chuyển nhanh như vậy, tôi say xe! Muốn xuống xe!.