"Khoan đã!"
Tưởng Thiên nghĩa chính từ nghiêm vươn tay ra.
Sau đó, nàng nhấp môi, kéo quần xuống.
Phong cảnh bên trong hoàn toàn lộ ra.
Ừm............!Cảm thấy nơi đó, nó lành lạnh.
Nội tâm của Tưởng Thiên rơi vào trạng thái kỳ diệu, sau khi chết lặng thì nàng đã thành một thiếu nữ hệ Phật.
Nhìn thì nhìn đi, dù sao cũng không phải chưa thấy qua, có gì đâu, cứ xem như mình mặc Bikini là được.
Không sao cả, tất cả đều không sao.
Chỉ cần chị xem vui vẻ, xem hài lòng là được.
Nội tâm của Tưởng Thiên không ngừng tự nhủ, nàng xoay người, cứng nhắc ghé vào giường.
Thẹn quá đi nhưng lúc này tâm mình lại không đau vì nó chết lặng rồi.
Không biết Thẩm Tích Nhược đang làm gì nhỉ, sao lâu vậy rồi mà không làm bước tiếp theo?
Chờ thật lâu, Tưởng Thiên cảm thấy có chỗ bất ổn, cau mày xoay người sang hướng khác hỏi: "Chị đang làm gì vậy? Em lạnh quá rồi này."
Sau đó nàng nghe thấy tiếng Thẩm Tích Nhược bật cười vì không nhịn được.
Thẩm Tích Nhược tựa như bị ấn phải nút mở, cười thật lâu không ngừng: "Hahaha......hahaha....."
Đầu Tưởng Thiên đầy dấu chấm hỏi.
Khi nàng đang lộ mông nằm bò thì nghe thấy tiếng Thẩm Tích Nhược cười không ngừng với mình.
Đây là hình ảnh thật kỳ dị, nghĩ thôi đã quỷ dị!
Tưởng Thiên phẫn nộ cố gắng quay đầu, hô to: "Chị cười cái gì mà cười!"
Thẩm Tích Nhược cười ra nước mắt, lúc này tuy hình tượng không tốt nhưng nhìn rất giống một cô gái bình thường.
Tưởng Thiên nhìn thấy ngẩn ngơ.
Tuy Thẩm Tích Nhược có lẽ đang cười mình nhưng nhìn thấy chị thư giãn như vậy, nàng lại cảm thấy.......vậy cũng được.
Tưởng Thiên quay đầu, đè lên gối đầu, vờ bản thân nằm chờ mát xa, trong miệng lẩm bẩm: "Được rồi, cười thì cười đi, có thể chọc chị cười xem như là công của em."
Thẩm Tích Nhược dần ngưng cười, sau đó giọng mang ý cười nói: "Chỗ này......!có chỗ u lên lớn lắm, chị phải lấy thuốc mỡ thoa cho em."
Tưởng Thiên ghé lên giường, cảm giác mình mất đi năng lực phản ứng tựa như chuột bạch mặc người xâu xé.
Nàng vô lực nói: "Được rồi."
Thẩm Tích Nhược đắp chăn cho nàng, bước ra ngoài, chốc lát đã quay lại.
Tưởng Thiên cảm giác được không khí trong phòng hơi lạnh.
Thành phố A đang chuẩn bị bước sang mùa thu, trong phòng không mở máy sưởi nên rất lạnh.
"Chị thoa giúp em." Thẩm Tích Nhược bình tĩnh nói.
Tuy Tưởng Thiên đã sớm đoán sẽ như vậy nhưng hiện tại vẫn có chút hồi hộp, giãy giụa: "Em không thể tự thoa được sao?"
Thẩm Tích Nhược bình tĩnh hỏi: "Em làm sao tự thoa? Chị lấy gương để em nhìn rồi thoa?"
Hình ảnh đó.......nàng không dám tưởng tượng.
Tưởng Thiên chỉ đành chôn đầu vào gối: "Được rồi, vậy chị thoa đi."
Nói xong, lòng nàng tự mắng mình, nói cái gì đấy?
Thấm Tích Nhược cho thuốc mỡ vào lòng bàn tay rồi thoa lên chỗ bị sưng.
Quá trình rất nhanh, cũng hoàn toàn không khó chịu chỉ cảm thấy hơi đau.
Nhưng không khí trong phòng bỗng khác ban nãy.
Chỉ chạm vài cái, Tưởng Thiên đã có phản ứng.
Nàng không biết nên làm gì, đành chôn mặt thật sâu vào gối, sợ bị đối phương phát hiện mình bất ổn.
Cảm giác này còn kỳ lạ hơn lúc trước bị bỏ thuốc.....!
Vì lúc ấy không biết thân phận của đối phương.
Nhưng hiện tại, hai người là bạn thân của nhau, cảm giác bỗng chốc khó nói hơn.
Không biết Thẩm Tích Nhược đang nghĩ gì.....!
Có phải cũng giống mình nhớ đến đêm đó không?
Động tác của Thẩm Tích Nhược rất nhanh, thoa thuốc mỡ xong, lại kiên nhẫn đợi tan thuốc rồi cầm khăn giấy cẩn thận lau đi số thuốc còn lại, lúc này mới đắp chăn cho Tưởng Thiên.
Cô bước ra ngoài, nghe tiếng thì có lẽ là đến nhà vệ sinh.
Tưởng Thiên nằm trên giường, cảm giác bản thân lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
Những rung động vừa rồi có lẽ chỉ là ảo tưởng của nàng.
Nằm trong chăn rất thoải mái, vừa rồi khi bị bàn tay mềm mại của Thẩm Tích Nhược sờ cũng rất thoải mái.......!
Không biết khi nào, Tưởng Thiên rơi vào mộng đẹp.
Mơ thấy một mỹ nữ không rõ mặt đang đè trên người mình.
"Thiên Thiên, tỉnh dậy."
Trong mộng người đó đang nói, khi Tưởng Thiên tỉnh lại, ngẩn ngơ nhìn gương mặt trước mặt, trong lòng nhất thời không biết đây là thực hay mơ.
Đều là mỹ nữ, ở góc này cũng giống như đang đè lên mình.
Nàng không nhịn được ngẩng đầu muốn hôn.
Vừa ngẩng đầu, cảm giác mông đau đớn không thôi.
A! Xấu hổ quá! Đây là thực! Là Thẩm Tích Nhược! Không phải mỹ nữ trong mơ!
Tưởng Thiên lập tức nằm xuống, nhắm hai mắt lại, cầu nguyện hành động dẩu môi ngốc ngếch ban nãy không bị Thẩm Tích Nhược thấy.
Thẩm Tích Nhược thầm cong môi, giọng như không có gì vẫn quan tâm, ôn hòa hỏi: "Em thế nào rồi?"
Tưởng Thiên mở mắt, thử giật giật trên giường, cười tươi: "Em đỡ hơn rồi."
Thẩm Tích Nhược gật đầu, vươn tay ra.
Tưởng Thiên cho rằng chị muốn giúp mình rời giường, vội nâng nửa người trên, chuẩn bị rời giường.
Nhưng ai biết, Thẩm Tích Nhược đột nhiên luồn dưới cánh tay nàng, vòng qua lưng, ôm lấy bả vai nàng, tay khác thì đặt sau đầu gối.
Tưởng Thiên buồn bực, vô thức bật thốt: "Hửm?"
Thẩm Tích Nhược cười tủm tỉm, bế nàng lên, kề tai nàng nói: "Sợ em đi không được nên chị đành ôm em."
Tưởng Thiên: "..............."
Thẩm Tích Nhược lại nói: "Ôm cổ chị đi, bằng không ngã xuống, chị không nhặt em đâu."
Tưởng Thiên: ".............."
Trong lòng có muôn vàn lời muốn nói nhưng chỉ biến thành hai tay ngoan ngoãn ôm lấy cổ Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược bế nàng lên, đầu tiên đi đến phòng vệ sinh, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất bỗng khiến Tưởng Thiên nghĩ đến khẩu hiệu của chuyển phát nhanh: "Nhẹ thôi, nhẹ thôi, hàng dễ vỡ......"
Sau đó, một tay Thẩm Tích Nhược ôm lấy eo nàng để nàng dựa vào người mình, tay còn lại lấy bàn chải đưa cho nàng.
Tưởng Thiên đùa: "Chị phục vụ thật chu đáo nha."
Thẩm Tích Nhược thuận miệng đáp: "Còn có thể chu đáo."
Tưởng Thiên: "Sao?"
Thẩm Tích Nhược: "Không phải em trải nghiệm phục vụ của chị rồi sao, có hài lòng không?"
Tưởng Thiên: "Xin lỗi, chị xem như em chưa nói gì đi."
Nàng nhận bàn chải nhanh chóng đánh răng, rửa mặt.
Vì Thẩm Tích Nhược ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, Tưởng Thiên làm mọi chuyện rất nhanh nhưng có việc nàng không thể không làm chậm lại.
Mặt nàng hồng như tôm luộc, giữ chặt ống tay áo của Thẩm Tích Nhược: "Ừm, chị ra ngoài chút đi...."
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng.
Tưởng Thiên nhìn về phía bồn cầu.
Thẩm Tích Nhược bừng tỉnh, cười nói: "Tự em được không?"
Tưởng Thiên liên tục gật đầu.
Thẩm Tích Nhược ra ngoài, để lại một câu: "Có bất cứ chuyện gì thì gọi chị, chị ở ngoài giữ cửa."
Nội tâm Tưởng Thiên hỏng mất, hô to: "Em chỉ bị ngã đau mông chứ không phải ngã gãy chân! Không cần phải cẩn thận như vậy!"
Ngoài cửa có tiếng cười khẽ, Thẩm Tích Nhược nói: "Ừm, vậy chị đi đây, em xong rồi thì đến phòng ăn nhé."
Tưởng Thiên thở phào, nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân, bỗng nghĩ thông suốt: "Mẹ ơi, thì ra Thẩm Tích Nhược cũng biết nói đùa!"
Chị bảo mình xong thì đến phòng ăn nghĩa là chị biết mình có thể đi được, vì sao còn phải bế mình đến nhà vệ sinh chứ!
Aaa! Cái người tà ác này! Chẳng lẽ là muốn chiếm tiện nghi mình sao?
Nhưng nghĩ lại, Tưởng Thiên vẫn bỏ qua suy nghĩ này.
Mình còn không ít lần chiếm tiện nghi chị sao.
Nói tóm lại, người này nội tâm hiểm ác, không thể suy đoán theo lẽ thường! Nhất định phải cẩn thận mới được!
Tưởng Thiên nắm chặt tay, tự cổ vũ mình, khập khiễng ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến nhà ăn.
Trên khăn trải bàn màu xanh là từng món ăn tinh xảo.
Thẩm Tích Nhược đang bài trí món cuối cùng rồi đặt nước chanh cùng đồ uống có bọt lên bàn.
Khăn trải bàn màu xanh nhạt, miếng lót màu trắng, đĩa sứ trắng cùng các món ăn bắt mắt và bình hoa nhỏ ở góc bàn cắm hoa bách hợp đêm qua mang về, tất cả màu sắc vô cùng đẹp, quả thật có thể tuyên truyền cho tiết mục "Cuộc Sống Hạnh Phúc".
Còn hoa hồng đỏ do Thẩm Tích Chu mang đến......!thật ra đã bị ném thùng rác ở khách sạn rồi.
Tưởng Thiên kinh ngạc, cảm thán "oa" sau đó trong lòng ấm áp.
Tuy người này âm hiểm nhưng đối với mình......!rất tốt.....!nhiều món như vậy, chắc chắn đã phải chuẩn bị thật lâu, đều là chuẩn bị cho mình.....!
Có cảm giác hạnh phúc khó miêu tả khi có người vì mình chuẩn bị mỹ thực.
Tưởng Thiên ngồi xuống, ngửi hương thơm từ các món ăn, cảm xúc ngổn ngang, khóe mắt hơi ướt.
Nàng nói: "Em tưởng chị chỉ biết làm bữa sáng."
Lại không nghĩ đến, chị lại biết nhiều như vậy, tay nghề còn rất tốt, hơn nữa không hề giấu đi mà bộc lộ hết cho em xem.
Cảm động quá.
Thẩm Tích Nhược cười: "Mau ăn đi, sáng làm xong, hiện tại có vài món đã lạnh phải để vào lò vi ba, hương vị có thể sẽ không ngon nữa, em nếm thử xem."
Trên bàn gồm bốn món một canh, cũng không phải chỉ có các món Trung Quốc bình thường Tưởng Thiên ăn mà là sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Chẳng hạn, món súp kem kiểu Tây thơm nồng, bên cạnh là món bò bít tết ngào ngạt hương vị.
Tưởng Thiên nhìn thì hiểu, trong nguyên tác có nói, Thẩm Tích Nhược trước kia từng học ở Anh Quốc, hẳn là học được lúc đó.
"Ăn ngon quá."
Nàng gắp thịt bò cho vào miệng, híp mắt, vô cùng thỏa mãn tán thưởng.
Đối với người tham ăn như nàng thì điều hạnh phúc nhất không gì hơn việc sáng sớm đã ăn được miếng thịt thơm ngon!
Đương nhiên, tuy giờ đã qua hai từ sáng sớm thật lâu.....!Bụng nàng cũng đã đói xẹp.
"Uống canh đi.
Trước kia chị học nó ở Anh, thường xuyên tập làm, hiện tại không biết tay nghề có lùi không." Thẩm Tích Nhược cười, múc canh cho nàng.
Tưởng Thiên uống canh súp kem lập tức cảm thấy ấm áp, sảng khoái từ thực quản đến dạ dày, cuối cùng cả đầu ngón tay cũng ấm áp lên.
"Uống ngon quá đi!"
Nàng thỏa mãn híp mắt, miệng nhỏ uống thêm vài ngụm, những chuyện phiền não ban sáng đều biến mất.
Cả mông cũng không đau nữa! Nàng híp mắt nghĩ thầm.
Ăn xong mỹ vị, Tưởng Thiên định đứng lên thu dọn nhưng vừa động, mông lập tức đau, không thể không nằm liệt trên sô pha, mở TV ra xem.
Thẩm Tích Nhược ở phòng bếp bận việc, cầm chén đũa cho vào máy rửa chén, sau đó rửa tay, ngồi cạnh Tưởng Thiên, hỏi nàng: "Em có tính toán tiếp theo làm gì không?"
Tưởng Thiên nhớ đến lịch trình của mình, dù sao mới xuất đạo vẫn chưa chính thức nhận việc, cũng không có việc gì làm.
Nàng quay đầu hỏi Thẩm Tích Nhược: "Hình như không có gì, sao vậy chị?"
Thẩm Tích Nhược nhấp môi, mỉm cười, vẻ mặt do dự, sau đó hạ quyết tâm nói: "Gần đây chị có kỳ nghỉ, muốn đi biển, em có muốn đi cùng không?".