Thẩm Tích Nhược từ cầu thang bước xuống bỗng dừng lại nhìn Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên cũng quay đầu nhìn về phía cô, thấy cô thì khẽ sửng sốt, sau đó thì cười rộ lên cảm giác thỏa mãn.
Nàng vươn tay ưu nhã về phía Thẩm Tích Nhược: "Tích Nhược, không phải như vậy, chị cũng biết sức em nhỏ lắm, mở bình nước cũng phải nhờ chị giúp mà!"
Thẩm Tích Nhược cố ý thở dài: "Ai, xem ra trước kia chị bị em lừa quá thảm rồi!"
Tưởng Thiên vô cùng căm lặng, khách mời và nhân viên công tác xung quanh đều bật cười.
Đoàn quan sát cũng không khá hơn, vừa cười vừa nói:
"Thẩm Tích Nhược muốn cô ấy bồi thường tổn thất tinh thần cho mình!"
"Hahaha, không biết Thẩm Tích Nhược đã lãng phí bao nhiêu sức để mở nắp chai, Thẩm Tích Nhược thật đáng thương!"
"Không ai cảm thấy đây là đường sao, cho nên trước kia Tưởng Thiên luôn để Thẩm Tích Nhược mở nắp chai giúp mình, ngọt quá đi, tôi vẫn chịu được!"
Trêu đùa thì trêu đùa nhưng mọi người rất thích tính cách của Tưởng Thiên, nàng hoạt bát lại vô cùng đáng yêu.
Khi ăn sáng, Uyển Duyệt còn cố ý gắp trứng chiên cho Tưởng Thiên: "Này này này, em ăn nhiều một chút, trứng gà ta bổ sung rất nhiều năng lượng, nhiệm vụ lát nữa của mọi người đều nhờ vào em đó!"
Tưởng Thiên gắp trứng gà, ăn cũng không phải mà không ăn cũng không phải, yếu ớt nhìn Thẩm Tích Nhược: "Tích Nhược, chị......."
Thẩm Tích Nhược gắp bánh bao cho nàng: "Em ăn nhiều vào, trông cậy cả vào em đó."
Tưởng Thiên: "..........Phốc!"
Thẩm Tích Nhược luôn lạnh lùng không thích nói chuyện bỗng bắt đầu khôi hài cùng với biểu cảm chơi xấu và đáng yêu kia, thật sự rất thú vị.
Nhìn biểu cảm buồn cười của đối phương, Tưởng Thiên không nhịn được bật cười.
Các khách mời khác vừa thấy biểu cảm của Thẩm Tích Nhược cũng lập tức cười theo, bữa sáng trên bàn tràn ngập tiếng cười.
Nhân viên công tác liên tục chụp hình, vừa chụp vừa cười, cảm thấy tiết mục này rất thú vị.
Ăn sáng vui vẻ xong, mọi người tập trung ở phòng khách, nghênh đón nhiệm vụ ma quỷ mà tổ đạo diễn đưa ra.
Nhiệm vụ hôm nay là thu hoạch rau dưa trong nhà kính, phải bán được hết tất cả, tiền lời sẽ dùng cho việc mua nguyên liệu nấu bữa chiều, kiếm bao nhiêu tiền sẽ mua được bấy nhiêu nguyên liệu nấu ăn.
Uyển Duyệt hỏi: "Đạo diễn, rau dưa chúng tôi tự mình thu hoạch, chúng tôi có thể lấy chúng ăn không?"
Đạo diễn: "Không thể, các bác nông dân vất vả nuôi trồng cả năm, mọi người không thể tùy tiện ăn được."
Các khách mời: "............"
Cho nên tùy tiện bán thì được? Tin mấy người mới là lạ!
Các khách mời dựa theo lời của các bác nông dân, vui vẻ thu hoạch rau dưa.
Nhà kính hiện tại đã được phát triển với công nghệ cao, bên trong có các ống dẫn rỗng, cây trồng không cần đất, có thể tưới nước tự động, sau khi trồng xong cây rau nào cũng tươi tốt, vô cùng bắt mắt.
Còn có một ít loại cây thân leo, chúng quấn quanh ống dẫn được làm riêng cho mình.
Mọi người bắt đầu chia tổ, thành viên của mỗi tổ sẽ thay nhau thu hoạch, lúc này đến tổ của Tưởng Thiên và Phương Ứng Hứa.
Hai người phụ trách giàn rau diếp.
Phương Ứng Hứa tươi cười nói với Tưởng Thiên: "Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau cố gắng!"
Tưởng Thiên không dám đáp lời hắn, càng không dám im lặng, vì thế cười bảo: "Được, đàn anh nói đúng, cùng nhau cố gắng."
Phương Ứng Hứa bỗng dừng lại, híp mắt: "Sao cô bỗng nhiên gọi tôi là đàn anh? Bộ tôi già lắm sao! Con trai không thể bị gọi là đàn anh, như vậy rất dễ có nếp nhăn!"
Tưởng Thiên: "..............Được rồi, vậy tôi gọi anh là Phương đại soái ca."
Lúc này Phương Ứng Hứa mới hài lòng giơ tay hoa lan.
Hắn đưa tay hoa lan, khi thì lo lắng làm dơ quần áo, khi thì lại sợ mình dẫm phải bùn đất, thật lâu mới lặt được vài cây rau diếp.
Hắn cầm cây rau mình vừa lặt, vô cùng hài lòng nói: "Ai nha, đẹp trai như mình, đồ ăn mình lặt đẹp y như mình."
Hắn ôm rau diếp bước đến rổ xanh mà tổ chương trình quy định, muốn đặt rau cho đẹp mắt.
Bỗng nhìn thấy rổ màu xanh kia đã chứa đầy rau diếp, tất cả đều chồng chất lên nhau.
Phương Ứng Hứa nói với chủ nhà kính được tổ chương trình mời đến hướng dẫn: "Đám rau này là anh giúp chúng tôi làm sao? Thật đẹp nha!"
Chủ nhà kính lắc tay đáp: "Không phải tôi, là cô gái trong tổ các cậu gặt.
Cô ấy nhanh nhẹn, làm việc vừa nhanh vừa gọn, thật muốn mời cô ấy đến giúp đỡ chúng tôi!"
Phương Ứng Hứa: "..............Đáng giận! Không ngờ rau của tiểu Thiên Thiên còn đẹp hơn, nhưng soái ca không so với mỹ nữ, lần này mình sẽ tha thứ cho cô ấy."
Tưởng Thiên ôm vài cây rau diếp đến, thấy hắn đứng ở rổ rau lầm bầm, nàng dùng khuỷu chạm hắn: "Anh nhường đường một chút, Phương soái ca."
Phương Ứng Hứa nhường đường, nàng ôm rau, tay chân lanh lẹ chồng từng cây rau lên.
Sau đó nàng đứng lên, vỗ tay nói: "Đạo diễn, nhiệm vụ của tổ chúng tôi xong rồi."
Phương Ứng Hứa quay đầu nhìn, quả nhiên những cây rau diếp xanh um, tươi tốt đã bị cắt mất phần đầu.
Phương Ứng Hứa kêu rên: "Này! Tôi còn chưa cảm nhận được thú vui khi thu hoạch mà!"
Tổ đạo diễn nhìn Tưởng Thiên: "Nếu tổ mọi người đã hoàn thành, vậy có thể lựa chọn nghỉ ngơi hoặc đến giúp tổ khác, thu hoạch nhiều điểm hơn."
Phương Ứng Hứa đặt mông xuống đất nghỉ ngơi, hiển nhiên nói với màn ảnh: "Tuy thú vui thu hoạch quan trọng nhưng nghỉ ngơi càng quan trọng hơn!"
Tưởng Thiên nhìn xung quanh, sau đó chạy đến giúp tổ của Thẩm Tích Nhược.
Đồng đội lần này của Thẩm Tích Nhược là Khương Tử Hi, tuổi hai người đều không lớn nhưng tính cách lại rất trầm ổn, vô cùng tinh tế chia nhiệm vụ, sau đó bắt đầu thu hoạch rau.
Nhóm của hai người thu hoạch cà chua, thoạt nhìn đơn giản nhưng lại rất khó.
Cà chua được trồng ở nơi không quá cao cũng không quá thấp, cà chua của nhà kính trồng không phải loại vỏ dày mà là loại cà chua vỏ mỏng của địa phương, chỉ hơi bất cẩn có thể làm hỏng chúng.
Đặc biệt là người có lực tay lớn như Khương Tử Hi, tuy hắn đã rất cẩn thận nhưng vẫn làm hỏng vài quả.
Lúc này, hắn nhìn thấy Tưởng Thiên chạy đến, trong lòng lập tức căng thẳng.
Hôm qua hắn vừa chứng kiến sức của Tưởng Thiên lớn đến đâu, hình ảnh nàng ôm một bó cỏ chạy như bay vẫn còn in sâu trong đầu hắn.
Không cần nghĩ cũng biết, Tưởng Thiên thoạt nhìn nhỏ nhắn nhưng lực tay rất lớn, chắc chắn còn lớn hơn mình! Bằng không sao có thể chỉ dựa vào đã làm ngã cây.
"Tưởng Thiên! Không cần cô giúp, chúng tôi làm được, cô nhìn xem sắp xong rồi này....."
Khương Tử Hi hận không thể xông đến giữ chặt Tưởng Thiên nhưng chưa ngăn lại, Tưởng Thiên đã chạy đến cạnh Thẩm Tích Nhược, cười ngọt ngào nói với Thẩm Tích Nhược: "Em giúp chị nhé!"
Thẩm Tích Nhược cũng cười với nàng, đưa dây cà chua của mình cho nàng.
Đoàn quan sát thấy cảnh này, có người lo lắng hỏi:
"Tưởng Thiên hái cà chua sao? Ban nãy tôi thấy Thẩm Tích Nhược đã làm hỏng một quả, lực tay của Tưởng Thiên rất lớn, có lẽ sẽ làm hỏng hết toàn bộ cà chua quá!"
"Hahaha, thật muốn nhìn thấy cảnh cô ấy làm hỏng toàn bộ cà chua!"
"Phải đó, nghĩ đến cảnh đó thôi mà tôi đã thấy thú vị rồi.
Đáng tiếc là có lẽ tổ của Thẩm Tích Nhược sẽ bị liên lụy, cà chua càng bị hỏng, điểm càng thấp."
"Hahaha, mọi người nhìn biểu cảm của Khương Tử Hi xem! Anh ấy nhìn như muốn khóc, anh ấy cũng sợ bàn tay mạnh mẽ của Tưởng Thiên sẽ làm hỏng cà chua!"
Khương Tử Hi hận không thể lay bả vai của Thẩm Tích Nhược, rống: "Cô tỉnh lại đi! Người đó là Tưởng mạnh mẽ đó!"
Sau đó hắn thấy tay của Tưởng Thiên cầm lấy quả tròn tròn hồng hồng, rõ ràng là cà chua chín........!
Hắn không đành lòng nhìn, chỉ cảm thấy giây tiếp theo quả cà chua chín mọng đó sẽ vỡ ra.
Nhưng mà lại không có cảnh "máu me" nước cà chua bắn khắp nơi như hắn nghĩ.
Ngón tay mảnh khảnh của Tưởng Thiên nhẹ nhàng nâng quả cà chua, một tay khác cẩn thận, nhẹ nhàng hái cà chua từ trên cây xuống.
Sau đó, nàng đặt cà chua vào rổ màu đỏ, động tác rất dịu dàng, quả cà chua chín mọng hoàn toàn không bị vỡ.
Đoàn quan sát: "Oh! Không vỡ! Vậy là mấy người thua rồi nha!"
Khương Tử Hi: "Không, tôi không tin, đây chỉ là trùng hợp thôi!"
Hắn không làm việc mà đến gần quan sát Tưởng Thiên thu hoạch cà chua.
Lại thấy Tưởng Thiên liên tiếp hái mười quả cà chua, tất cả đều đỏ thẫm, không bị hỏng hay vỡ ra.
Mỗi một quả cà chua trong tay nàng hoàn hảo như trong quảng cáo, mọng nước, xinh đẹp.
Khương Tử Hi ngơ ngác lẩm bẩm: "Rốt, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Tưởng Thiên quay đầu cười với hắn: "Tôi đã nói, tôi không phải là Tưởng mạnh mẽ mà."
Nàng dịu dàng hái cà chua ở trước mặt Khương Tử Hi là để thoát khỏi tội danh Tưởng mạnh mẽ của mình!
Hiện tại thấy biểu cảm kinh ngạc của hắn khiến nàng bỗng cảm thấy hơi vui sướng.
Nhưng Khương Tử Hi nhíu mày một lúc, biểu cảm càng thêm kinh ngạc đáp: "Không ngờ đến, cô lại có năng lực này đó Tưởng Thiên.
Không chỉ sức lớn mà còn biết cách dùng lực, tôi nghĩ cô rất hợp với ngành thể dục đó!"
Tưởng Thiên: Gì vậy trời........!
Anh hai, mạch não của anh chạy kiểu này, mẹ anh có biết không?
Thẩm Tích Nhược ở bên cạnh cười đến run rẩy.
Tưởng Thiên tuyệt vọng nhìn cô, hỏi: "Buồn cười vậy sao, hửm?"
Thẩm Tích Nhược gật đầu, nhìn nàng, càng cười rộ hơn, hiện tại cô thấy Tưởng Thiên như hạt dẻ cười, chỉ cần nhìn nàng là muốn cười.
Tâm trạng cô cũng vui vẻ hơn.
Tưởng Thiên uy hiếp cô: "Còn cười nữa là em sẽ bỏ đi, đi giúp người khác."
Thẩm Tích Nhược lập tức ngưng cười, vô cùng đứng đắn nói: "Gì? Ai cười cơ, không phải chị, chị đâu có cười."
Tưởng Thiên: "......................"
Này bạn học Thẩm Tích Nhược sao bạn lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng vậy?
Nàng chấp nhận số phận, tiếp tục hái cà chua.
Thẩm Tích Nhược đứng cạnh nàng, thấy biểu cảm của nàng hơi lạ như đang giận, cô nhìn xung quanh, bỗng thấy trong rổ có một quả cà chua bị làm hỏng một chút.
Cô cẩn thận dùng ống tay áo của mình lau sạch cà chua, sau đó đưa đến bên miệng Tưởng Thiên.
Xúc cảm lạnh lẽo kề bên miệng khiến Tưởng Thiên hơi ngốc.
Thẩm Tích Nhược nói: "Quả này chị hái, hơi hỏng chút, cho em ăn đó."
Tưởng Thiên nhìn cô, thấy cô vẫn cười dịu dàng, chần chờ mở miệng cắn.
Cà chua đặc sản hương vị thơm ngọt, khi vào miệng, làm cả người thoải mái, tươi mát.
Nàng đang muốn cảm ơn Thẩm Tích Nhược thì thấy Thẩm Tích Nhược cười cong mắt, nói: "Em ăn nhiều vào để có sức cống hiến cho ngành thể dục của nước nhà."
Tưởng Thiên: "................."
Này, Thẩm tổng, chị đang OOC đó, chị có biết không?.