Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Tưởng Thiên lặng lẽ ngồi lại trên sô pha, bất an xem TV.

Mình nên hành động thế nào để Thẩm Tích Nhược cảm nhận được mình quan tâm và yêu thương chị đây? Chị có lòng tự trọng cao, dù công ty thật sự phá sản cũng sẽ không nói với mình mà còn giấu đi.

Hay là mình giả vờ nghe lời nhưng sau lưng thì chuyển toàn bộ tiền của mình cho chị? Hoặc là mình sẽ tặng quà dùng cách này để nói mình cũng có thể nuôi được chị!

Phá sản không đáng sợ chỉ cần chúng mình có nhau.

Tưởng Thiên càng nghĩ càng cảm động. Một mình đi đến thế giới này, nàng gặp được Thẩm Tích Nhược cùng chị trải qua nhiều sóng gió, khó khăn vượt qua đến bây giờ yên ổn thì lại sắp phá sản.

Nàng nhất định phải ở bên Thẩm Tích Nhược, dùng sức của mình, giúp đỡ chị, bảo vệ lòng tự trọng của chị để chị cảm nhận tấm lòng son của mình.

Tưởng Thiên nghĩ, không nhịn được muốn hét: "Tích Nhược ơi, xông lên đi! Em sẽ mãi là hậu phương của chị!"

Tưởng Thiên suy diễn phong phú, khi quay đầu, thấy Thẩm Tích Nhược và Lâm Hoán bước ra, nàng lập tức nghiêm mặt.

Tưởng Thiên quan sát sắc mặt của cả hai thấy cũng không có vấn đề gì, Lâm Hoán vẫn ngã ngớn còn Thẩm Tích Nhược thì lạnh lùng.

"Đi đi, tôi không tiễn." Thẩm Tích Nhược nói với Lâm Hoán rồi đẩy cô đi.

"Nè nè... người ta cùng cậu ngắm trời ngắm sao, khi đó cậu còn gọi người ta là bé Hoán Hoán, một hai bảo người ta ở nhà cậu. Bây giờ thì đẩy người ta đi. Haiz, chỉ nghe người mới cười đâu nghe người xưa khóc, trái tim của đại tiểu thư sao mà lạnh quá!"

Lâm Hoan bắt đầu diễn xuất. Nàng như con cá trượt từ chỗ Thẩm Tích Nhược đến chỗ Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên lập tức ngồi thẳng, nàng cảm thấy mình cần đứng đắn trước mặt Lâm Hoán bằng không sẽ theo nhịp của nàng.

Lâm Hoán quả nhiên xà đến trước mặt Tưởng Thiên, bí ẩn gọi: "Em gái ơi."

Tưởng Thiên: "Chào.... Chào chị bé."

Lâm Hoán: "Hihi, em dẻo miệng thật. Chị có chuyện muốn hỏi em, quan hệ của em và Thẩm Tích Chu là gì vậy?"

Tưởng Thiên ngẩn người, vội nhìn Thẩm Tích Nhược. Thẩm Tích Nhược gật đầu, ý bảo nàng nói thật.


Vì thế, Tưởng Thiên kiên quyết nói: "Em ghét anh ta lắm, anh ta là tên cặn bã! Em không có quan hệ gì với tên cặn bã đó, về sau cũng sẽ không!"

Lâm Hoán cũng nghiêm túc nói: "Hận thằng nhóc đó thì phải chơi chị nó! Chị ủng hộ em, em Thiên Thiên, em nhất định phải bền lâu với bà chị của chị để nó tức chết."

Nói rồi Lâm Hoán vỗ tay, đứng lên, cầm quýt trên bàn, vừa lột vỏ vừa rời đi.

Nàng lột vỏ xong, ném xuống đất, Thẩm Tích Nhược nhíu mày gọi: "Nhặt lên rồi đi!"

Lâm Hoán rời đi, cho quýt vào miệng: "Ngọt quá, bye nha, cảm ơn đã mời tôi ăn cơm!"

Thẩm Tích Nhược đóng cửa lại, thấy Tưởng Thiên đang quét vỏ quýt.

Thẩm Tích Nhược lấy chổi lại nói: "Để chị quét cho."

Tưởng Thiên không tranh với cô, chỉ đi theo sau Thẩm Tích Nhược, cẩn thận hỏi: "Lâm Hoán nói vậy là sao?"

Thẩm Tích Nhược nhíu mày, nhìn nàng: "Em cứ kệ cậu ta có ý gì, nhỏ khùng lắm, lơ đi là được."

Tưởng Thiên: "Dạ."

Nàng quan sát biểu cảm của Thẩm Tích Nhược, thấy không có gì khách thường thì ủ rũ.

Lâm Hoán có ý gì đây? Chắc là đang hỏi mình, nếu Thẩm Tích Nhược không đấu lại Thẩm Tích Chu, bị đối phương làm phá sản thì mình phải làm sao!

Lâm Hoán chắc chắn đang cổ vũ mình phải hạnh phúc với Thẩm Tích Nhược để bản thân chuẩn bị tâm lý!

Trong truyện, Thẩm Tích Chu không làm việc nhưng lại là nam chính nên rất có năng khiếu kinh doanh, sau đó còn kế thừa sản nghiệp của Thẩm gia.

Hiện tại, Thẩm Tích Nhược chắc chắn không thể vặn ngã Thẩm Tích Chu và Thẩm Bác trừ phi cô biết những chuyện tiếp theo xảy ra thì mới có thể!

Nhưng Thẩm Tích Nhược là một bá tổng bình thường, sao có được năng lực đó?


Tưởng Thiên càng nghĩ càng buồn, nàng nhìn Thẩm Tích Nhược, chị vì để mình không lộ u sầu nên gương mặt cố gắng bình thường. Dù mình có hỏi gì, sắc mặt chị cũng không đổi........

Thật ra, nàng biết, trong lòng Thẩm Tích Nhược đã sóng to gió lớn thế nào.....

Thẩm Tích Nhược quét nhà xong, dẹp chổi, bỗng nhiên được ôm từ phía sau.

Hương thơm của Tưởng Thiên thoang thoảng, nóng hỏi như thỏ con.

Cô cúi đầu, dịu dàng xoa bàn tay đang vây lấy mình: "Sao vậy em?"

Tưởng Thiên im lặng, siết chặt eo cô.

Eo của Thẩm Tích Nhược rất nhỏ, một tay ôm hết nhưng lại săn chắc, cảm giác xuyên qua lớp áo lông khiến người ta dễ chịu.

Tưởng Thiên vùi mặt vào cổ cô, hít sâu mùi hương trên người cô, thầm quyết tâm:

Kể từ ngày mai, mình sẽ gánh vác trách nhiệm để Thẩm Tích Nhược trải nghiệm cảm giác được bao nuôi!

Hôm sau, Thẩm Tích Nhược vẫn đi làm như thường ngày, trước khi đi, cô đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Tưởng Thiên.

Bữa sáng là sandwich với trứng chiên vàng đều, mặt bánh được phết một lớp bơ tự làm kèm theo ly sữa.

Tưởng Thiên ăn xong, mở trang mua sắm online, đặt mua rất nhiều món.

Nàng mua gạo, mì, rau củ, trái cây và nhiều nguyên liệu khác.

Nàng thầm nghĩ những món này sẽ không khiến Thẩm Tích Nhược phát hiện ra sơ hở.

Mua xong, Tưởng Thiên mặc quần áo, nàng giấu mình trong khăn quàng, khẩu trang và áo khoác. Nàng đi đến trung tâm mua sắm gần nhà, mua quà cho Thẩm Tích Nhược.


Nàng không mua những món số lượng có hạn nhưng ít ra sẽ mua một vài món thể hiện hữu dụng sau khi Thẩm Tích Nhược phá sản.

Tưởng Thiên mua xong, vừa nghĩ đến việc tối nay nên nói thế nào với Thẩm Tích Nhược vừa vào nhà hàng ở thương xá ăn trưa.

Nàng chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một tên đàn ông trước mặt mình.

Là người rất quen thuộc còn mang theo một cô gái ngồi đối diện mình.

Nhà hàng Âu này mang phong cách lịch sự, trang nhã mà tên đàn ông mang giày da mặc đồ vest lại là Thẩm Tích Chu!

Tưởng Thiên nhìn kỹ mới xác nhận là Thẩm Tích Chu mà nàng không nhận ra người đi cạnh hắn. Tuổi tác cô gái còn trẻ, mặc đồ công sở.

Tưởng Thiên thu mình lại, vờ cúi đầu ăn cơm nhưng hai tai lại vểnh lên nghe bàn bên kia nói chuyện.

Thẩm Tích Chu nói: "Có phải em chưa từng đến chỗ xa hoa như này không?"

Cô gái rụt rè, gật đầu: "Dạ phải, Thẩm tổng, sao anh lại hẹn tôi ra đây?"

Thẩm Tích Chu: "Khoan nói về chuyện này, ăn cơm trước đã. Em ăn beef steak muốn chín bao nhiêu?"

Cô gái: "À, tôi không quen mấy món này.... Anh hiểu vậy anh gọi đi."

Thẩm Tích Chu: "Beef steak tiệm này cũng ngon nhưng được cái là bò Tomahawk Úc. Lần sau tôi dẫn em đi ăn bò Osaka cao cấp dùng với rượu vang đỏ Cabernet Sauvignon. Em ở quê hẳn chưa ăn mấy món này, đừng khách sáo, sau này còn có cơ hội."

Cô gái: "Thẩm tổng, tôi vừa nhậm chức chưa đến một tháng, anh tốt với tôi như vậy, có phải... công tác có việc cần làm không?"

Thẩm Tích Chu: "Không đâu, chỉ là, khi em làm đổ cà phê lên người tôi thì tôi đã nhớ rõ em."

Tiếp theo là một tràng bá đạo tổng tài trong ngôn tình, Tưởng Thiên nghe thấy ớn lạnh.

Rõ ràng Thẩm Tích Chu đang nhử nhân viên nữ của công ty mình mà cô gái đáng thương kia lại chẳng hay biết gì.

Tưởng Thiên oán hận cho thịt dê vào miệng, vừa ngước mắt đã thấy cảnh khiến nàng nhíu mày.

Dưới bàn, Thẩm Tích Chu đang xoa đùi cô gái.

Cô này bị dọa lui về bên cạnh: "Thẩm tổng.... anh đang đụng tôi!"


Thẩm Tích Chu nắm chặt đùi nàng không buông, cợt nhã nói: "Đám phụ nữ các em không phải thích kiểu ỏng ẹo vậy sao?"

Cô gái rơi nước mắt, đáp: "Thẩm tổng! Không phải vậy, anh đừng nói tôi như vậy, tôi đã có bạn trai...."

Thẩm Tích Chu: "Vậy thì từ hôm nay trở đi, bạn trai của em là tôi, có vui không?"

Cô gái bật khóc, run rẩy muốn phục vụ giúp đỡ, ngập ngừng nói: "Giúp... giúp tôi với...."

Có cậu phục vụ đi về phía này, đã bị đồng nghiệp ngăn lại, lắc đầu, ý bảo không cần xen vào.

Thẩm Tích Chu mỉm cười.

Hắn nhịn lâu rồi mới ra tay với nhân viên trong công ty. Dạo này công ty xuống dốc, thanh danh của hắn bị hủy, tất cả phụ nữ tránh hắn như tránh tà.

Dù hắn mang danh là thiếu gia nhà họ Thẩm nhưng đám phụ nữ luôn vây quanh hắn cũng lơ hắn làm hắn tức giận. Bây giờ gặp được một cô nhân viên ngây thơ mới nhậm chức, hắn đương nhiên phải ra tay.

Dù sao, chỉ cần làm chuyện này ở chỗ công cộng thì người khác sẽ nghĩ: "Là cô ta dụ dỗ Thẩm tổng."

Sẽ không ai cứu cô nàng, cuối cùng cô ta phải chịu đựng, khuất phục là món hàng của mình.

Thẩm Tích Chu liếm môi, ánh mắt đáng khinh nhìn cơ thể cô nhân viên. Hắn hưởng thụ cảm giác con mồi run rẩy, giãy giụa.

"Tên ngốc này, buông tay cho tôi!"

Nào ngờ, có ly rượu đổ từ đỉnh đầu hắn xuống.

Thẩm Tích Chu ngơ ngác ngẩng đầu thấy đôi mắt khiến hắn không quên.

Sao lại là cô ta?

Không chờ hắn hỏi, cô nhân viên cũng hất nước chanh lên mặt hắn.

Tất cả khách trong nhà hàng đều nhìn về phía này, kinh hô.

Tưởng Thiên đập vỡ ly thủy tinh, nàng cầm mảnh vỡ đặt ngay họng Thẩm Tích Chu. Động tác nhanh nhẹn, tay cũng ổn định như muốn cắt cổ hắn.

Đôi mắt nàng lạnh lẽo, hung ác nhìn Thẩm Tích Chu khiến hắn rợn người: "Buông tay ra!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận