Lục Dịch Phi hơi giận dỗi, cậu nói: “Đừng như thế.
Em ghét nhất là đoán suy nghĩ của người khác, lúc trước anh còn trách em EQ* quá thấp, đoán cái gì cũng không trúng, nếu nói sai thì lại bị anh cười nhạo.”
(*EQ: chỉ số cảm xúc của mỗi cá nhân.)
Trần Mật ôm chặt Lục Dịch Phi hơn: “Đáp án rõ ràng rồi còn gì? Bởi vì ở đây có em.”
Gương mặt của Lục Dịch Phi đỏ lên: “Đừng, anh đừng giở trò với em như thế.
Trước đây chúng ta không phải chia tay nhau rồi còn gì.
Anh cũng không đến gặp em, còn không quan tâm em nữa…”
Nụ cười trên mặt của Trần Mật vụt tắt: “Vậy thì nói rất dài.
Thật ra sau khi chúng ta chia tay, anh đã nghĩ rất nhiều.
Anh vẫn còn rất thích em, nhưng giữa chúng ta có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, xung đột.
Bệnh của em cũng là một nhân tố rất quan trọng cần phải xem xét.
Cho nên anh vẫn luôn nghĩ, anh có thể có năng lực này không? Anh có thể bao dung em không? Anh có thể chung sống hòa thuận với em đến khi cả hai già đi không? Anh còn tìm hiểu rất nhiều sách liên quan tới phạm trù tâm lý học, trường hợp liên quan đến bệnh của em, anh đều hiểu rõ.
Tuy bệnh trầm cảm là một bệnh rất phổ biến, trong xã hội, trong khoảng mười người thì có một người mắc bệnh trầm cảm nhưng trường hợp có ham muốn tự sát như em, thậm chí không thể tự sát được càng khiến mức độ của bệnh trầm cảm trở nên khó giải quyết hơn.
Anh biết, đau khổ không chỉ có bản thân người mắc bệnh mà nó còn ảnh hưởng đến những người xung quanh bọn họ.
Người thân, bạn bè của một bệnh nhân trầm cảm tràn đầy năng lượng tiêu cực.
Họ cũng sẽ bị giày vò, vì con người có tình cảm nên họ không thể nào bỏ mặc người kia.
Nhưng họ phải luôn dỗ dành, chăm sóc người đó, họ sợ nếu họ không để ý thì người kia lại có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình.”
Lục Dịch Phi hơi ủ rũ: “Vậy là anh còn chê em là gánh nặng rồi?”
Trần Mật lắc đầu: “Không phải.
Tất nhiên là không phải.
Anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Anh đã tìm hiểu và sắp xếp về chẩn đoán lâm sàng bệnh của em để anh có thể chăm sóc em tốt hơn trong tương lai, để anh có dũng khí cùng nắm tay em đến lúc già đi.
Vợ chồng với nhau chính là phải giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?”
Mặt của Lục Dịch Phi đỏ ửng như rặng mây ở chân trời: “Vợ chồng… Gì chứ… Anh nói hay như vậy, thế thì tại sao bây giờ anh mới đến tìm em? Cố tình vào lúc này, cố tình vào nơi này… Anh đừng có lừa em.
Em đã kiểm tra rồi.
Người cuối cùng đăng ký vào đoàn này chính là anh.
Hai tuần trước đã thanh toán tiền, đoàn người đủ sĩ số sẽ có thông báo…”
Hành động của Trần Mật như nhà ảo thuật, anh mở hai tay ra: “Bất ngờ.
SURPRISE.
Em hiểu không?”
Gương mặt của Lục Dịch Phi mông lung.
Trần Mật thở dài: “Haizzz.
Em không biết cái gì gọi là lãng mạn sao? Anh đã tính, chỉ có vào hôm nay, niềm vui của một hành khách đến thành phố xa lạ đan xen với niềm vui được quay lại với người yêu cũ, có thể đạt được niềm hạnh phúc to lớn nhất!”
Lục Dịch Phi có chút không hài lòng nói: “Vậy anh không sợ trước đấy em tự tử à? Em vẫn luôn thôi thúc bản thân đi tìm đến cái chết, chỉ là…”
Trần Mật nói thay lời của Lục Dịch Phi: “Chỉ là em vô cùng mong chờ vào chuyến đi này.
Cho nên khát khao đi du lịch lấn át lấy ham muốn tự tử.
Trước đấy, em sẽ không tìm đến cái chết.
Anh cũng tin tưởng em là người như vậy.
Em rất dũng cảm.
Dũng cảm đấu tranh với bóng ma của căn bệnh này.
Anh biết hết.
Em khổ cực rồi!”
Lục Dịch Phi yếu ớt dựa vào vòng tay của Trần Mật: “Đúng! Đúng! Đúng! Anh nói cái gì cũng đúng.
Nhưng em không có kiên cường như anh nghĩ đâu.”
“Cho nên anh đến đây, làm bến đỗ cho em dựa vào.” Trần Mật dịu dàng vuốt ve mái tóc của Lục Dịch Phi.
Tối hôm đó, bọn họ mặc sức hưởng thụ cá nước thân mật, tiểu biệt thắng tân hôn, gắn bó như keo sơn.
Trần Mật cười nói, đây coi như là chuyến đi tuần trăng mật của tân hôn đi.
Lục Dịch Phi e thẹn gật đầu.
Họ đi với đoàn thăm nhiều danh lam thắng cảnh, đây là ký ức tươi đẹp trong cuộc đời bọn họ.
Mà cuộc sống tươi đẹp như vậy, vẫn tiếp tục kéo dài trong tương lai!.