Lục Dịch Phi cố gắng đấu tranh với căn bệnh quái ác đang đeo bám mình.
Cậu tiết kiệm đủ ngày nghỉ, đặt một chuyến du lịch.
Hành trình hành hương đến Tây Tạng kéo dài trong vòng mười ngày.
Đó là thiên đường của nhân gian mà Lục Dịch Phi đã hướng về từ lâu.
Nhiều năm trước đây, Lục Dịch Phi đã mong muốn được đến cao nguyên Thanh Tạng thần bí và đẹp đẽ, nhưng cậu luôn không có thời gian và tiền bạc để đi đến đó.
Nếu không đi đến đó một lần thì là điều cực kỳ hối tiếc trong cuộc đời.
Vì vậy, động lực để Lục Dịch Phi kiên trì sống tiếp là: Chưa đến thăm những nơi mình thích, vậy làm sao có thể chết một cách dễ dàng?
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh.
Chớp mắt đã lướt qua mấy tháng.
Lục Dịch Phi đặt lộ trình di chuyển cực kỳ tự do, du khách trong một đoàn đến từ năm sông bốn bể, tất cả mọi người đều chọn thương thức di chuyển của riêng mình để đến điểm tập hợp, chờ mọi người tập trung lại mới bắt đầu các hoạt động tập thể trong ngày.
Tất cả người trưởng đoàn đều là hướng dẫn viên bản xứ có kinh nghiệm phong phú, vào trước thời gian tập trung sẽ giới thiệu hoặc cho mọi người thời gian tự do tham quan.
Người có tính cách như Lục Dịch Phi, tất nhiên đã đặt chuyến xe lửa sớm đến Lhasa, hướng dẫn viên dẫn đoàn là một chàng trai trẻ có đầy sức sống, cậu ta nói với cậu là hầu hết đám bạn đều chưa tới, có mấy người đến sớm nhưng đã gửi hành lý rồi ra ngoài đi dạo.
Hướng dẫn du lịch đưa chìa khóa phòng cho Lục Dịch Phi, cậu ta còn nói với cậu là bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa tới —— vì đi một mình nên Lục Dịch Phi được ghép phòng với một người khách cùng giới không biết tên.
Trước khi gặp nhau cũng không biết người đó đến từ đâu, dáng dấp ra sao, cậu chỉ biết rằng tuổi của người khách du lịch đó không lớn lắm, vì lúc đăng ký tham gia có giới hạn mà chỉ những người trẻ tuổi mới có thể cùng nhau tham gia, dựa theo trang web trò chơi của cơ quan du lịch nói rằng “Mọi người đều cùng lứa tuổi, có tiếng nói chung, có thể mở lòng mình, cuốn theo cuộc hành trình, và có thể tôn trọng lẫn nhau.”.
Đây cũng là trải nghiệm đặc trưng của đoàn tự do này.
Dù có ra sao thì cậu vẫn rất mong chờ.
Sau khi đến Tây Tạng, tâm trạng bức bối của Lục Dịch Phi cũng đã nguôi ngoai rất nhiều..