Sau đêm đó hai người không ai chủ động liên hệ, mối quan hệ của hai người như cách một lớp băng.
Có ngày khi tan học, lúc Trịnh Lam trở về phòng ngủ thì gặp Bách Hạo, hắn còn rất kinh ngạc hỏi cậu: "Mày về phòng lấy đồ sao?"
"Không phải, tao chuyển về."
Bách Hạo bất ngờ một lát, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trịnh Lam không giải thích, chỉ nói ở trong phòng thì thuận tiện hơn chút, Bách Hạo cũng hiểu chuyện nên không có hỏi.
Hai người đi xuống lầu, lúc sắp tách nhau ra, Bách Hạo hỏi cậu: "Mày thấy sinh nhật Bùi Yến tao có nên tặng quà không?"
Quả nhiên Trịnh Lam giật mình: "Sinh nhật anh ấy sao? Lúc nào?"
Thấy Trịnh Lam vẫn quan tâm, Bách Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Trong chuyện tình yêu giận dỗi là chuyện bình thường, huống chi hai người họ bình thường cũng không hay cãi nhau, lần cãi nhau này cũng không tính là quá đáng.
"Sắp tới rồi, mày nghĩ ra được sẽ tặng cái gì chưa?" Bách Hạo hỏi.
Trịnh Lam lắc đầu, mất hồn đi về phía trước.
Bách Hạo cho rằng cậu muốn về ký túc xá, không ngờ rằng Trịnh Lam lại dừng lại, hỏi hắn: "Mày giúp tao nghĩ được không?"
"Được được." Bách Hạo chạy lên, hai người cùng nhau đi về ký túc xá.
Nhưng mà quà sinh nhật vốn dĩ đã khó chọn, huống chi là món quà làm vừa lòng người khác.
Bách Hạo nói cho cậu nghe rất nhiều, nào là lúc nào là lần đầu tiên mà hai người quen nhau, giữa hai người có sự kiện hoặc địa điểm để lại ấn tượng sâu sắc không, Bùi Yến thích màu gì, thì kiểu quần áo nào, thích gì...
Khụ khụ, khúc sau thì Bách Hạo không tiện hỏi tiếp.
Trịnh Lam ngồi trên ghế, không chớp mắt, nhìn về phía một cái góc ở trên bàn.
Cái chỗ kia chẳng có gì, Bách Hạo cũng liếc mắt nhìn một cái, phát hiện ra là cậu đang thất thần nên hắn không quấy rầy cậu.
Hắn biết bà ngoại của Trịnh Lam đã qua đời, ngày đưa tang cũng là ngày hắn phải về trường học, không thể ở bên Trịnh Lam được.
Lần khai giảng này gặp lại Trịnh Lam, ngay cả Bách Hạo cũng cảm thấy cậu có gì đó không ổn.
Trong lòng lo lắng cho người bạn này nhưng hắn tự hiểu rằng thật ra hắn có nói gì cũng vô dụng.
Cậu đã tự come out rồi.
Thế là Bách Hạo đi, tiếng đóng cửa vang lên, Trịnh Lam mới lắc người một cái, đấu tranh thoát khỏi chuỗi hồi ức này.
Cậu nhớ rõ lúc bị Nguyễn Trì Hiên làm phiền, Bùi Yến ra tức giận thay cho cậu, nhớ rõ lúc vừa mới gọi điện thoại xong cho bà ngoại, Bùi Yến đã hát bài "Hương Lúa" trong rạp hát, nhớ đến Bùi Yến dựa vào cậu từ phía sau trong quán bar, hơi thở của anh làm cổ cậu mẫn cảm, nhớ anh hỏi cậu có muốn cùng anh không, nhớ rõ bàn tay anh ẩm ướt mồ hôi nắm lấy tay mình, nhớ nụ hôn đầu tiên của bọn họ trước mặt nhiều người, Trịnh Lam ngại ngùng trốn trong vòng tay anh.
Thế nhưng cậu không biết sinh nhật của anh, cũng không biết anh sẽ muốn cái gì.
Mấy ngày sau, Trịnh Lam ở trong phòng thí nghiệm cùng với thầy hướng dẫn bận rộn hết cả một ngày, lúc chuẩn bị ăn tối nhìn thấy ngày ở trên điện thoại, cậu mới giật mình nhớ ra rằng sắp đến sinh nhật Bùi Yến.
Cậu lướt một chút ở trong vòng bạn bè, vậy mà Bùi Yến lại hiếm khi mà đăng bài lên, anh nói năm nay anh muốn ăn bánh gato.
Trịnh Lam không có tiền, huống chi Bùi Yến cũng chẳng thiếu gì.
Nhìn thấy bài đăng của anh, trong lòng Trịnh Lam có một suy nghĩ, cậu lập tức gọi điện thoại đặt trước cho tiệm bánh bên cạnh trường học.
Rạng sáng ngày sinh nhật, Trịnh Lam gửi cho Bùi Yến một tin nhắn Wechat, chỉ nói rất đơn giản: "Anh Bùi, sinh nhật vui vẻ."
Lần nói chuyện trước của bọn họ vẫn là lúc Bùi Yến đến sân bay đón cậu, xa như là chuyện rất lâu trước đây.
Bùi Yến trả lời rất nhanh, anh nhắn cho cậu một cái địa chỉ, tối đi ăn với anh.
Buổi sáng ngày thứ hai Trịnh Lam có nhiều lớp, vừa tan học đã vội vàng trở về phòng ngủ thay quần áo, lúc này mới đi đến tiệm bánh.
Mùi thơm xông vào mũi, ánh đèn bên trong tiệm bánh ấm áp, những chiếc bánh tinh xảo được trưng bày trong tủ kính.
Nhân viên cửa hàng đi tới nhiệt tình tiếp đãi cậu, dẫn cậu đi đến trong tiệm.
Bánh lớn hay nhỏ, hình dáng với mùi vị đều đã được bàn trước, Trịnh Lam rửa tay, đi theo sư phụ học.
Vốn dĩ cậu không biết nấu ăn, nhưng làm bánh thật ra khá đơn giản, chỉ là bơ phủ không đủ mượt.
Tốn mấy mấy tiếng, cuối cùng Trịnh Lam viết trên bánh bốn chữ sinh nhật vui vẻ.
Nhân viên cửa hàng không biết tiếng trung, chỉ hỏi cậu: "Đây nghĩa là gì?"
Trịnh Lam giải thích, nhân viên cửa hàng cầm điện thoại lên chụp, nói: "Tiếng trung thật đẹp."
Thật ra Trịnh Lam viết không đẹp lắm, tay run cầm không vững túi bắt kem nên chữ cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cậu thấy không tốt lắm, nghĩ đến chỉ cần Bùi Yến ăn ngon là được, nhờ nhân viên đóng gói.
Đi trên đường đi ngang một tiệm hoa, Trịnh Lam lái xe được nửa đường bèn dừng xe, xuống xe một một bó hoa hồng.
Ngày đó lúc Bùi Yến đến đón cậu cũng cầm một bó như vậy.
Đến nhà hàng, còn mười phút là đến giờ hẹn của cậu và Bùi Yến, cậu đến phòng ăn dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
Đẩy cửa vào, sự náo nhiệt vang lên.
Bước chân của Trịnh Lam dừng ở ngoài cửa.
Bên trong phòng rất nhiều người, Bùi Yến ngồi ở giữa hút thuốc, xung quanh quây một vòng người, cũng có mấy người hút thuốc.
Thấy Trịnh Lam đến, tất cả mọi người đều im lặng chừa chỗ cho cậu, Trịnh Lam cầm bó hoa đi qua, vừa đưa ra đã bị mùi khói thuốc hun sặc lên một tiếng.
Bùi Yến đứng lên dập tắt tàn thuốc, nhận lấy hoa từ trong tay cậu, vỗ lưng cậu, nói với người nhân viên đứng ở cửa vẫn chưa đi: "Còn có phòng khác không? Đổi phòng đi."
Những người ở đây đều hiểu, nhau nhao dập tắt thuốc, tất cả đều nói xin lỗi với Trịnh Lam.
Trịnh Lam nào nhận được nổi loại đãi ngộ này, ho đến đỏ mặt này.
Bùi Yến lại chẳng hề để ý, thuận thế ôm lấy vai cậu, dẫn cậu đi ra ngoài trước.
Bên ngoài hành lang không còn nồng nữa, không khí dễ chịu hơn nhiều, Trịnh Lam hít vào mấy hơi, trong mắt vẫn còn đọng lại nước mắt.
Bùi Yến lại vỗ lưng cậu thêm mấy cái, hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa."
Trịnh Lam gật gật đầu.
Một đoàn người đổi sang vòng cách vách, Trịnh Lam ngồi xuống sát bên Bùi Yến, thừa dịp mọi người vẫn chưa đến đủ, cậu đưa bánh cho anh, nói: "Em thấy anh trên vòng bạn bè nói muốn ăn bánh, tặng anh, sinh nhật vui vẻ."
Bùi Yến ừ, nhận lấy bánh cầm ở trong tay.
Bó hoa hồng kia cũng không để người khác cầm, rõ ràng là rất vướng mà vẫn ôm.
Trịnh Lam nhìn không nổi, chủ động hỏi anh muốn thả hoa xuống không, Bùi Yến nhìn cậu một cái rồi cười, anh lau khóe mắt cậu, nói: "Được rồi."
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, Trịnh Lam chỉ quen Hướng Tùng Dương, Hướng Tùng Dương ngồi bên cạnh cậu
Bùi Yến nói với phục vụ có thể đem đồ ăn lên, mọi người liền bắt đầu tặng quà.
Từng người từng người đều mang một chiếc bánh đến, lớn có nhỏ có, còn mở ra cho Bùi Yến nhìn.
Đủ dạng hình dáng trang trí, đẹp vô cùng, lời chúc cũng rất công phu.
Trịnh Lam ngồi kế bên Bùi Yến, cậu để tay lên đùi, dần dần nắm chặt lại, đầu chôn ngày càng thấp.
Rất nhiều người chúc sinh nhật vui vẻ, giọng điệu còn chân thành hơn cả Trịnh Lam, nghe thấy Bùi Yến ừm, tiếng của anh trầm thấp như một tảng đá chặn lấy tim của Trịnh Lam.
Bỗng nhiên có người hỏi: "Chị dâu tặng cái gì đấy ạ? Chắc là vô cùng có ý nghĩa rồi, để tụi em nhìn xem có được không?"
Trịnh Lam run lên một cái, Bùi Yến đưa tay qua nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, nhéo nhéo trấn an.
"Đương nhiên phải để tôi tự mình xem rồi." Bùi Yến cười nhạt, không đồng ý.
Hướng Tùng Dương thấy bầu không khí không đúng nên nói đỡ cho Trịnh Lam: "Chuyện của người ta sao lại quan tâm nhiều vậy chứ? Uống đi uống đi, hôm nay anh Bùi mời rượu ngon, mấy người so không lại."
Hắn liếc mắt như vậy, mọi người đại khái đã hiểu ý liền cười toe toét cho qua.
Bùi Yến gắp lấy một miếng thịt bò bỏ vào chén của Trịnh Lam rồi mới buông tay cậu ra.
"Đừng suy nghĩ nhiều, anh gọi mấy món em thích ăn đấy, ăn đi."
Trịnh Lam gật đầu, cầm đũa lên.
Bữa cơm này cậu ăn đến hoảng hốt.
Rõ ràng là sinh nhật Bùi Yến nhưng tất cả mọi người lại nhìn tâm tình của cậu, Bùi Yến lại gọi món cậu thích ăn, giải vây giúp cậu.
Trịnh Lam chưa từng cảm thấy mình phải xử lý mấy chuyện hỏng bét như thế này.
Vừa áy náy lại tự trách nên người ta mời rượu Trịnh Lam cũng không từ chối, cuối cùng Bùi Yến nhìn một cái mới không dám mời cậu nữa.
Bữa tối kết thúc, Hướng Tùng Dương giúp đỡ tiễn một đám người đi, chỉ còn Bùi Yến và Trịnh Lam.
Bùi Yến một tay xách bánh, bó hoa thì để cho Trịnh Lam ôm, tay còn lại thì nắm tay cậu, vô ý dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay cậu.
Trên đường lái xe, hai người vai tựa vai tiến vào ghế sau.
Trịnh Lam choáng đầu, trên đường xe cứ rung lắc, không ít lần cậu dựa đầu vào trong cổ Bùi Yến.
Bùi Yến bị dựa không mấy thoải mái, vai phải bị đè nặng xuống nhưng cũng không nhúc nhích.
Lúc xe dừng ở trước cửa tiểu khu Trịnh Lam mới tỉnh táo một chút.
Cậu ôm hoa thật chặt vào lòng, lúc này không quậy muốn về phòng ngủ mà ngoan ngoãn để Bùi Yến ôm về nhà.
Đẩy cửa vào, Trịnh Lam tìm được góc bình thường mà cậu rất yêu thích ở trên ghế sofa.
Bùi Yến để bánh lên bàn, ngồi lên thảm sát bên ghế sofa.
Anh vừa mở hộp vừa nói: "Ăn bánh với anh đi."
Trịnh Lam gật đầu hai cái nhưng Bùi Yến không nhìn thấy.
Hộp rất ít khi được gói hai lớp, lúc mở ra, một chiếc bánh màu xanh có viết bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên.
Bùi Yến cười, chỉ vào chữ, hỏi cậu: "Là em viết à bé cưng?"
Trịnh Lam nhếch miệng, cậu cho rằng Bùi Yến ghét bỏ cậu viết chữ xấu, nói: "Là em viết."
Sau đó đẩy anh một chút, bảo anh đừng cười.
"Anh không cười em, là anh đang rất vui." Bùi Yến giải thích, lấy ngọn nến bên trong ra.
Một chiếc số hai một chiếc số năm, Trịnh Lam trượt từ trên ghế sofa xuống ngồi cạnh bên anh cắm nến, Bùi Yến sờ túi áo muốn tìm bật lửa, quay đầu lại mới phát hiện cậu cắm hai ngọn nến thành số "52"
Bùi Yến buồn cười đổi lại, hôn vào tai cậu, hỏi: "Em không biết chồng em bao nhiêu tuổi hả?"
Trịnh Lam gật gật đầu, từ từ nói: "Biết mà."
Bùi Yến cảm thấy cậu ngoan quá, vò tóc không so đo với cậu, cầm bật lửa đốt nến, hướng dẫn từng bước hỏi: "Muốn hát sinh nhật tặng anh không?"
Trịnh Lam nhìn chằm chằm anh một lúc, ánh mắt như tuyết trắng mùa đông, vỗ tay, thật sự hát cho anh nghe.
"Mừng ngày sinh nhật của anh, mừng ngày sinh nhật của anh..."
Nghe không được mấy câu, Bùi Yến đã ôm eo rồi hôn cậu tới tấp.
Nghi ngờ vô căn cứ, phiền muộn, nhớ nhung, khó chịu...!Những cảm xúc vì xa nhau mà tích lũy lại đã được giãi bày hết trong nụ hôn này.
Anh cắn lấy môi và đầu lưỡi của cậu, nghe Trịnh Lam rên lên, trong lòng bàn tay anh là cơ thể gầy gò của cậu, lúc này anh mới cảm thấy tất cả đều có thật.
Trong lúc này lại xuất hiện sai sót.
Từ sau khi Trịnh Lam từ trường học về, tất cả đều bị lệch đi hết.
Bùi Yến nhạy bén nhận thấy nhưng lại nhận ra bản thân không thể làm gì khác.
Người là anh theo đuổi, muốn tốt với cậu một chút nhưng dù sao cũng có đủ kiểu bất đắc dĩ.
Trịnh Lam mềm nhũn ở trong ngực Bùi Yến, thở hổn hển, cậu bị anh ôm từ phía sau, hai người ngồi hết lên thảm, sau đó dùng cái tư thế khó chịu này cắt bánh.
Chỉ cắt một miếng, dùng một cái nĩa rồi chia nhau ăn.
Bùi Yến đút cho cậu ăn trước sau đó tự mình nếm thử.
Bơ trong veo, anh hôn vào khóe miệng của Trịnh Lam, nói cảm ơn bé cưng, ăn rất ngon.
Anh mong muốn làm hòa, Trịnh Lam lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ ừm một tiếng, lại lần nữa chọn cái nĩa lên.
Ăn ngon như vậy à? Cậu thấy mùi vị cũng bình thường thôi.
Bên trên bàn có nhiều bánh như vậy, mỗi cái đều đẹp tinh xảo hơn cái này, bọn họ đã thử hết lúc ăn tối.
Trịnh Lam nếm nếm, nhìn cái này ăn cũng ngon, cái kia ăn cũng ngon, trong lòng lại hoảng lên.
Cậu đã sớm nghĩ đến, Bùi Yến đăng ở trong vòng bạn bè ai cũng nhìn thấy, vì sao hết lần này đến lần khác lại muốn chọn bánh gato làm quà sinh nhật?
Nếu lúc đó không ai giải vây giúp, những người khác đều sẽ biết thì ra bạn trai của Bùi Yến cũng chỉ nhìn thấy trên vòng bạn bè mới đến tặng quà, bọn họ có thấy bất bình thay cho Bùi Yến hay không.
Một người ưu tú chói mắt như vậy lại có một người bạn trai bình thường, nhu nhược dối trá.
Bùi Yến nhìn cậu ăn không vui, muốn dỗ dành cậu nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về.
Rất nhiều chuyện khiến anh đã tự mình nghĩ.
Anh bỏ đĩa giấy xuống, buông cậu ra rồi đứng dậy, nói anh đi tắm trước.
Trịnh Lam chợt lên tiếng gọi anh lại hỏi: "Anh hơi thất vọng đúng không?"
Bùi Yến đứng thẳng, bóng lưng hướng về phía cậu, nghiêng đầu: "Vì sao?"
"Em tặng anh món quà không làm cho người khác phải bất ngờ." Trịnh Lam nhấc đầu bên kia tấm thảm lên, cuối cùng cũng nói ra lời bị dồn ứ trong lòng.
Cậu cúi đầu, Bùi Yến cũng không lên tiếng, mấy giây sau có hơi thở từ từ lại gần, Trịnh Lam mới nâng mắt lên.
Cậu nhìn thấy Bùi Yến đã đi tới không biết từ lúc nào, vẻ mặt lạnh lùng, nói với cậu: "Em luôn luôn cho rằng em sẽ khiến anh thất vọng, đây mới là thứ khiến anh thất vọng nhất."
Cậu nhìn Bùi Yến đi xa, cửa phòng tắm đóng lại, âm thanh phát ra to hơn bình thường một chút.
Chờ hai người rửa mặt xong xuôi đi lên giường nằm, Trịnh Lam nằm ở phía kia, đưa lưng về phía Bùi Yến, co mình lại thành một cục rất nhỏ.
Bùi Yến chỉ ôm cả cậu và chăn vào trong lòng từ phía sau.
Đã vào đầu xuân, thời tiết không còn lạnh nhiều nữa nhưng Bùi Yến sợ cậu lạnh, bên trong phòng liên tục mở máy sưởi.
Không ai nói chuyện nhưng ai cũng biết không ai có thể ngủ được.
Trong lúc trầm mặc Bùi Yến mở miệng: "Em biết lúc ước tối nay anh suy nghĩ gì không?"
Khi đó ánh nến chiếu sáng khuôn mặt Trịnh Lam, ánh nến nhỏ nhỏ vừa vặn đối diện chóp mũi của cậu, khiến cậu trai vừa ngoan vừa đẹp càng nổi bật hơn.
"Anh suy nghĩ lần đầu tiên nhìn thấy em, trên sân bóng em đụng anh nhưng anh không hề tức giận, còn muốn hỏi sao em lại gầy như vậy, cả người chỉ còn da bọc xương.
Còn nữa, người khác lúc chạy cả người toàn là mồ hôi hôi lắm, sao em lại thơm như vậy."
Nghe Bùi Yến nói, Trịnh Lam mở to mắt, cậu nháy mắt liên tục, hốc mắt chua xót đến khó kiềm lại được.
"Anh còn đang suy nghĩ, anh nói anh sẽ luôn yêu em, dường như em vẫn chưa nói bao giờ."
Yên tĩnh như chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập, thời khắc này Trịnh Lam cảm thấy tim mình như bị xé nứt toạc ra, nham thạch bên trong cuồn cuộn, đốt phỏng cả máu thịt của cậu.
Cậu chết lặng hỏi: "Anh muốn nghe em nói sao?"
Nhưng lại không đợi Bùi Yến trả lời.
"Lúc anh nói với em, có nghĩ đến...!nghĩ đến sẽ từ bỏ không?"
"Em muốn cảm giác an toàn, Bùi Yến."
Trịnh Lam gọi tên anh, ở trong chăn run rẩy, cậu tự bóp lấy đùi của mình mới không lộ tẩy.
"Anh có thể cho em sao? Đợi chờ bên cạnh em, mỗi giờ mỗi phút đều..."
Trịnh Lam hít thở không thông, gạt đi nước mắt đang trào ra.
"Chính em còn không thích bản thân mình.".