Đàm Vân Thư lần này chỉ đưa Phương Du tới cổng sân số 35 Tinh Hồ mà không lên nhà.
Nàng vuốt ve khuôn mặt Phương Du, nhẹ nhàng nói: "Công việc vất vả quá, nếu tôi nhớ không nhầm thì hiện tại cậu đang trong kỳ kinh nguyệt phải không?"
Phương Du thực ra đã có chuẩn bị sẵn, ngay cả khi đang tới tháng, cũng không ảnh hưởng đến biểu hiện của cô.
Nhưng Đàm Vân Thư đã nghĩ cho cô, cô cũng không kiên trì.
Hơn nữa, Đàm Vân Thư cũng có vẻ hơi mệt mỏi, nên cô bình tĩnh vẫy tay nói "ngủ ngon", rồi xuống xe đi vào chung cư, vẫn còn chút cảm xúc vui sướng nào đó xen lẫn trong bước chân.
Rất đơn giản, Đàm Vân Thư đã đặc biệt đến gặp cô vào một ngày như thế này, còn nói với cô rằng "Hôm nay vui vẻ".
Cô cảm thấy hôm nay họ hơi giống cặp đôi.
Chỉ là không đủ.
Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì họ sắp tốt nghiệp.
Số tiền từ công việc bán thời gian lần này chắc cũng tương đương với lần trước.
Cô có thể lấy ra một ít để bù đắp, mua cho Đàm Vân Thư một món quà khoảng 2000 dân dân tệ.
Về việc mua quà gì cô vẫn chưa quyết định, điều cô nghĩ tới là dụng ý của nó -- Dùng để bày tỏ tình cảm của mình sau khi tốt nghiệp.
Nghĩ đến đây, bước chân của Phương Du càng vui vẻ hơn, khóe môi không nhịn được nở một nụ cười.
Cho dù câu cô hỏi Đàm Vân Thư không chính xác về việc hai người đang yêu nhau, thì câu trả lời đó chưa đủ rõ ràng sao? Bất luận Đàm Vân Thư nói hay làm gì thì đều tương ứng với những lời đội trưởng đã nói.
Họ thích nhau và điều đó không có gì bất ngờ.
Từng ngày trôi qua, thời tiết ở Liễu Thành càng nóng hơn trước rất nhiều.
Người đi bộ trên đường mặc quần áo mát mẻ hơn, thậm chí máy điều hòa trên tàu điện ngầm cũng được bật lớn hơn trước một chút.
Phương Du xin nghỉ ở văn phòng một ngày, in vài bản luận văn tốt nghiệp tại văn phòng, rồi trở lại trường học vào chiều thứ Sáu.
Hôm nay là ngày bảo vệ tốt nghiệp của cô.
Cô đã làm luận văn của mình được vài tháng, bây giờ cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Lý Lan gần đây cũng bận rộn với công việc viết luận văn, quán trà sữa của anh Sơn cũng không nhàn rỗi, anh gấp rút đào tạo hai người mới đến.
Khi Phương Du và Lý Lan đã bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp của họ ở trường, anh đã đặc biệt gọi họ đến quán trà sữa, yêu cầu những nhân viên mới pha cho họ một ly trà sữa, xem như ăn mừng họ đã bảo vệ thành công.
Phương Du không uống nhiều trà sữa, cũng không hay ăn vặt.
Cũng không hẳn, hồi nhỏ cô cũng thích ăn vặt, chỉ là sau khi nhà xảy ra chuyện, cô cảm thấy lãng phí tiền bạc nên không ăn nữa.
Tuy nhiên, cô và Đàm Vân Thư khác nhau, Đàm Vân Thư không ăn vặt vì tính kỷ luật của nàng, trong khi Phương Du không muốn ăn những thứ đó để tiết kiệm tiền.
Nhưng trà sữa chúc mừng của anh Sơn là có lý do chính đáng, không thể từ chối được.
Sau khi nhận lấy, cô và Lý Lan đã bị anh Sơn kéo đi chụp ảnh cùng nhau.
Anh Sơn nhìn qua những bức ảnh và thở dài: "Chao ôi! Thêm hai người nữa rời đi!" Anh ấy chạm vào bộ râu của mình và nói: "Chờ thêm vài thập kỷ nữa, anh cũng có thể rời đi."
Lý Lan không khỏi bật cười: "Anh Sơn, anh đang nói đến cái chết à?"
"Chính nó, hahaha." Anh Sơn nhìn lên trời, anh ấy đang cầm một chiếc quạt sạc nhỏ trong tay.
Công năng của nó tốt hơn nhiều so với chiếc quạt trong quán.
"Nhìn coi hôm nay nóng quá chừng, anh thật sự không sống nổi nữa, thà chết quách đi cho xong."
Phương Du rất nhạy cảm với từ "chết", không thể chịu đựng được câu nói này, cô lập tức chuyển chủ đề và nói: "Chúc anh Sơn làm ăn phát đạt, mọi việc thành công"
"Chúc các em mọi điều tốt đẹp và có tương lai tươi sáng." Anh Sơn mỉm cười nói: "Ngày các em chụp ảnh tốt nghiệp hãy quay lại cửa hàng, anh sẽ đợi các em."
Phương Du và Lý Lan đều gật đầu đồng ý.
Hôm nay, nhiều sinh viên năm cuối trở lại trường để bảo vệ tốt nghiệp, phố ăn vặt lại trở nên nhộn nhịp.
Phương Du rất ít khi ăn đồ ngọt, cơ bản cũng không uống trà sữa, nhưng đây là trà sữa do anh Sơn đưa cho như một lời chúc mừng, cô cắm ống hút vào, mới nhấp một ngụm trà sữa, cô cảm nhận được vị ngọt.
Khi làm thêm ở quán, cô luôn pha trà sữa theo tỉ lệ có sẵn của công thức pha chế, cô chưa từng nếm thử.
Hóa ra ba phần đường là quá ngọt đối với cô.
Với Lý Lan lại là hoàn hảo, trong thời gian Phương Du uống một ngụm, cô đã uống được một phần ba.
Hai người trò chuyện và cùng nhau tản bộ, rồi đến quảng trường mà họ đã đi qua mỗi lần sau khi làm xong ở quán trà sữa.
Hôm nay trong trường có rất nhiều người chụp ảnh, hầu hết mọi người chụp nhóm hoặc là ảnh cá nhân.
Lúc này rõ ràng chưa phải là tháng sáu, nhưng không khí lễ tốt nghiệp càng ngày càng nồng nhiệt.
Có người cười cũng có người khóc.
Phương Du chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Đàm Vân Thư ở đây, nhưng sau khi nghĩ lại cũng thấy có lý, bởi vì Đàm Vân Thư giống như một ngôi sao trong trường.
Lúc này, Đàm Vân Thư đang được các bạn cùng lớp vây quanh để chụp ảnh nhóm.
Nàng đứng ở giữa, đang khoác lên người một chiếc váy màu hoa mai khoe vòng eo, lớp trang điểm của nàng hôm nay rất thanh thoát, một sợi dây chuyền xinh xắn quanh cổ, ngoài ra còn có đôi bông tai lấp lánh treo trên dái tai.
Dù thế nào vẫn thu hút ánh nhìn và sự chú ý của mọi người.
Thời tiết nóng nực, có người che ô cho nàng, sợ nàng phải phơi nắng.
Ánh mắt của Phương Du vô tình rơi vào Đàm Vân Thư.
Họ chỉ cách nhau hơn mười mét, nhưng lại giống như cách xa vạn dặm, không có cách nào để vượt qua.
Hay ít nhất là không thể vượt qua lúc này.
Lý Lan cũng nhìn qua, nhai trân châu trong miệng, thở dài: "Đàm Vân Thư thật giống công chúa mà, có ai được đối xử như vậy đâu? Chỉ có người khác là phải cầm ô che cho cậu ấy."
Phương Du nghĩ đến Đàm Vân Thư cầm ô cho mình, trong mắt hiện lên ý cười.
"Ừ." Cô gật đầu, hiếm khi đồng ý, "Là công chúa."
Lý Lan liếc cô một cái, cười nói: "Cậu cũng là công chúa, chỉ là lâm vào cảnh khó khăn mà thôi." Nói xong, cô ấy cảm thấy lời này nghe cũng không hay lắm, "Mọi chuyện sẽ tốt hơn trong tương lai Càng ngày càng tốt hơn."
"Cảm ơn lời chúc phúc của cậu nha."
Phương Du nhếch môi, không nhìn Đàm Vân Thư nữa, nói: "Cậu cũng sẽ càng ngày càng tốt đó, Lý Lan."
"Tất cả chúng ta đều sẽ như vậy!"
Đàm Vân Thư ngước mắt lên, nhìn thấy Phương Du xuất hiện ở quảng trường.
Nàng không biết Phương Du đang trò chuyện với ai, vừa nói vừa cười, nàng khẽ cau mày, sau đó liếc nhìn Từ Điều, người này cũng không để ý tới Phương Du.
Sau đó nghĩ lại, sự mới lạ của những chàng trai trẻ như anh ta đối với mọi thứ chỉ là tạm thời, dù có gặp lại cũng không quan tâm.
Nhưng khoảnh khắc nàng cau mày đã được máy ảnh chụp lại.
Cô gái cầm gậy selfie nhìn bức ảnh, mỉm cười hỏi nàng: "Vân Thư, sao lông mày cậu nhíu lại vậy?"
"Thật sao?" Đàm Vân Thư cười lớn, thu hồi suy nghĩ, nghiêng người qua nhìn thử, "Tôi buồn vì sắp tới phải chia tay nhau rồi."
-
Sau khi bảo vệ luận văn kết thúc, cũng không còn gì để làm, Phương Du vốn định quay về sân số 35 Tinh Hồ.
Nhưng tin nhắn của người cố vấn* lại hiện lên trong nhóm lớp, yêu cầu mọi người tìm một quán KTV gần đó để hát, cô ấy sẽ trả toàn bộ chi phí.
Cô ấy còn nói sẽ mời họ đi ăn tối, ngay trong khuôn viên trường, không ai được phép bỏ đi.
*Không phải là giáo viên hướng dẫn làm luận văn, mà là người quản lý và hỗ trợ sinh viên, tổ chức mấy phong trào, hoạt động.
Phương Du tình cờ bị một bạn học có đôi mắt tinh tường phát hiện.
Mọi người đều không quen thân, nhưng đây là một tiền lệ khi tốt nghiệp, một số người thì táo bạo hơn.
Những người như Phương Du không sống trong khuôn viên trường và cũng không gặp ai ngoại trừ giờ lên lớp, một số đã đến gặp cô và hỏi có muốn đi KTV cùng họ không.
Cơ hội hiếm có để "mời" người cố vấn, ai cũng nhiệt tình và tươi cười.
Phương Du nhìn vào đôi mắt sáng ngời của họ rồi đồng ý.
Cả nhóm đi tới KTV gần trường, đặt một phòng riêng lớn nhất.
Lớp của họ có 50 người, hầu hết đều đã rời đi sau buổi bảo vệ, cho nên tổng số người trong phòng khoảng hơn hai mươi.
Như vậy cũng là nhiều rồi.
Trong bốn năm qua, Phương Du đã từng tham gia các bữa liên hoan tối của lớp.
Mặc dù mối quan hệ của cô với mọi người là bình thường, nhưng vẻ ngoài của cô luôn thân thiện.
Trong phòng riêng KTV, có người hò hét ầm ĩ, có người hát lạc giọng, có người cười đùa, ngoài ra còn có người đang đổ xúc xắc phạt rượu.
Phương Du cũng nghe nhạc khi rảnh rỗi, nhưng cô cảm thấy mình hát không hay, nên cả buổi chỉ ngồi nghe, khi các bạn cùng lớp kêu cô chọn một bài hát, cô sẽ xua tay bối rối tỏ ra mình hát không hay, chỉ ngồi nghe cũng không sao, nên không ai nài nỉ nữa, vì mọi người chọn quá nhiều bài hát, không biết đến cuối cùng có hát hết không.
Quả nhiên, đến lúc 6h30 phải ra về, danh sách bài hát vẫn còn hàng chục bài.
Nhưng vẫn phải rời đi, người cố vấn đã gửi cho họ vị trí của quán ăn.
Gần trường đại học có rất nhiều quán ăn, việc kinh doanh rất tốt, đặc biệt là vào buổi tối, có rất nhiều lớp tốt nghiệp như Phương Du, mọi người đến đây ăn tối cùng nhau.
Người cố vấn mời họ đến ăn tối ở một quán bán đồ ăn Trung Quốc.
Tuy nhiên, họ đến muộn, chỉ còn chỗ ở đại sảnh, hơn nữa phân thành hai bàn cũng không đủ chỗ, số người còn lại đi sang một bàn lớn khác, nhưng theo cách này, sẽ còn nhiều chỗ trống.
Người hướng dẫn mỉm cười xua tay: "Không còn chỗ đâu, lát nữa lại còn khách tới."
Phương Du chọn bàn ít người, ngồi xuống, lấy cho mình bộ chén đũa đã tuyệt trùng.
Lúc này cũng có một nhóm người từ cửa đi vào.
"Sinh viên chuyên ngành phát thanh truyền hình đó." Cô gái ngồi bên phải Phương Du nói với một cô gái khác: "Tôi nhìn thấy Đàm Vân Thư."
Phương Du nghe vậy thì giật mình, ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện chính xác Đàm Vân Thư ở giữa khoảng chục người.
Đàm Vân Thư cũng nhìn thấy cô, hai người nhìn nhau ở khoảng cách này, rồi từ từ nhìn sang chỗ khác.
Ở trường họ luôn tỏ vẻ không quen biết nhau.
"Đúng vậy, sinh viên của ngành phát thanh truyền hình sẽ tham gia với mọi người." Người cố vấn mỉm cười chào đón, "Như thế này, bốn bàn có thể thoải mái ngồi đủ, các sinh viên phát thanh truyền hình có thể tự tìm chỗ ngồi.
Không sao đâu, tôi thua cược với người cố vấn của bạn.
Các bạn cũng được tôi chiêu đãi tối nay.
Đàm Vân Thư hơi nhướng mày, nở nụ cười xinh đẹp, kéo chiếc ghế trống bên trái Phương Du ra, cứ như vậy mà tự nhiên ngồi xuống bên trái Phương Du.
Hai người ngồi rất gần nhau, khoảng cách giữa họ chưa đến hai mươi centimet.
Đây là lần đầu tiên họ gần nhau như vậy ở nơi công cộng.
Hơi thở của Phương Du trở nên nhẹ nhàng, cô liếc nhìn Đàm Vân Thư, người đang nghiêng đầu sang một bên trò chuyện với các bạn cùng lớp.
Dây thần kinh trở nên căng thẳng, cô đặt bộ chén đũa vừa lấy ra trước mặt Đàm Vân Thư.
Sau đó, cô tự mình mở màng nhựa bộ chén đũa trước mắt Đàm Vân Thư.
"Cảm ơn cậu, bạn học Phương Du." Đàm Vân Thư quay đầu lại nhìn cô, ý cười trong mắt, nói một cách lịch sự và nghiêm túc.
Phương Du nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi lắc đầu: "Không có gì."
Cô gái bên phải Phương Du tiến lại gần, thấp giọng tò mò hỏi: "Sao cậu ấy biết biết cậu tên là Phương Du?"
"Cậu ấy dẫn chương trình cuộc thi mà tôi đã tham gia."
"Ồ..." cô gái chớp mắt thở dài, "Hoa khôi của trường có trí nhớ tốt thật đấy."
Phương Du hơi nhếch môi dưới, không nói nhiều.
Hai lớp cùng nhau tạo thành một nhóm lớn, đặc biệt nổi bật trong nhà hàng sầm uất này.
Các đầu bếp ở hậu trường vung cánh tay liên tục nấu nướng, nhờ vậy mà món ăn được phục vụ đúng giờ.
Người cố vấn năm nay chỉ mới ba mươi mốt tuổi nên hòa hợp với họ cũng không phải là vấn đề.
Không chỉ ăn, mọi người còn uống rượu và cụng ly với nhau.
Phương Du vừa mới hết dâu hai ngày trước, nên cô uống nước lọc để đảm bảo an toàn.
Đàm Vân Thư đã tuyên bố không uống rượu, trong tay là ly nước ấm.
Nàng nhai kỹ, không nói chuyện khi có đồ ăn trong miệng, đôi mắt cong cong, nàng nhìn bất cứ ai nói chuyện với mình một cách chân thành, đến nỗi ai nhìn thấy cũng sẽ có ấn tượng tốt về nàng.
Khoảng cách giữa hai người không hề thu hẹp, tựa như hai người xa lạ tạm thời ngồi cạnh nhau.
Nhưng khi Đàm Vân Thư chậm rãi bắt gặp ánh mắt của cô, Phương Du lập tức quay đi, không dám nhìn thêm nữa.
Cô sợ mình sẽ bị lộ.
Một số người sẽ trở nên bạo dạn hơn nếu uống quá nhiều.
Ví dụ như, một bạn nam rất nổi tiếng và đẹp trai trong lớp Phương Du, với chiếc ly trên tay đi tới chỗ Đàm Vân Thư, lảm nhảm rất nhiều lời khen ngợi, cuối cùng thở dài tiếc nuối: "Thật sự là sắp tốt nghiệp rồi, quả là muốn biết cậu có thích người nào không? Tại sao chúng tôi không có cơ hội nhỉ? Hahaha."
Những người theo đuổi Đàm Vân Thư ở trường giống như cá chép vượt sông*.
Họ đã tò mò từ lâu.
*过 江之鲫: Nghĩa là có nhiều người đến và đi, hay nhiều người theo đuổi một xu hướng nào đó.
Phương Du gần như đã ăn xong, cau mày khi nghe điều này.
Vì cậu bạn cùng lớp này không hề tôn trọng Đàm Vân Thư, còn cần lý do để từ chối sao? Việc này có liên quan gì đến việc có người mình thích hay không?
Đàm Vân Thư không cần phải trả lời đâu.
"Đúng rồi." Đàm Vân Thư đã đưa ra câu trả lời của mình ngay sau đó.
Nói đến đây, nàng chậm rãi nhìn Phương Du một cái, sau đó lại nhìn cậu bạn học, cười ôn hòa nói: "Sau khi tốt nghiệp sẽ có tiến bộ mới."
Dường như có tiếng pháo hoa nổ bên tai Phương Du.
***
Tác giả muốn nói:
Ai sẽ giải cứu Tiểu Du?
Ai sẽ kêu tôi viết thêm chương nữa? Phải có nhiều chương hơn!!!.