Thời tiết hôm nay rất tốt, dù nắng rất chói nhưng cũng không quá gay gắt, ít nhất không cần phải nheo mắt khi chụp ảnh, trông rất tự nhiên.
Thời tiết giống với những gì được viết trong "Lan Đình Tập Tự", bầu trời quang đãng không khí trong lành, gió êm êm dễ chịu.
Nhưng khi Phương Du đứng trong vườn hoa, cô lại cảm thấy một luồng khí lạnh đến thấu xương, nhanh chóng thấm vào máu, chảy khắp cơ thể.
Cô quên mất mình đã nhận thiệp mời từ Đàm Vân Thư như thế nào, đầu óc cô ngừng hoạt động và mất đi khả năng suy nghĩ.
Những đốt ngón tay vốn rất linh hoạt giờ phút này cứng ngắc, giống như chúng đã bị đóng băng từ lâu.
Cô mở thiệp mời ra liền nhìn thấy bức tranh và dòng chữ "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên".
Cô cảm thấy như thể ngay cả sức lực để thở cũng bị tước đoạt, dần dần rút ra khỏi cơ thể cô.
Những suy nghĩ hỗn loạn của cô lúc này đã lắng xuống.
Hóa ra lời Đàm Vân Thư nói về những diễn biến mới sau khi tốt nghiệp là về việc đính hôn với người khác, không phải ở bên cô.
Hóa ra khi Đàm Vân Thư trả lời "Có" cách đây không lâu, ánh mắt nàng hướng về cô chỉ là vô tình, Đàm Vân Thư là nghĩ về vị hôn phu tên Lư Quý Châu.
Hóa ra lời họ nói lần trước khi chia tay "Hẹn gặp lại lần sau", sẽ diễn ra trong một khung cảnh như thế này.
"Có được không? Phương Du." Đàm Vân Thư hỏi lại, giọng nói nhẹ nhàng cùng nụ cười vẫn như cũ.
Phương Du khó khăn kéo khóe môi, hàng lông mi rung rung hai lần, sau đó cô nhìn Đàm Vân Thư, người đang có vẻ mặt dịu dàng với ánh mắt mong đợi, cuối cùng cũng khó khăn đưa ra câu trả lời của mình: "Được."
Đường cong khóe miệng của Đàm Vân Thư vẫn còn đó, nàng gật đầu: "Cảm ơn vì sẽ đến."
Nàng không nói gì thêm, tiếp tục nhờ chú Xương chụp ảnh nàng và những người bạn khác, muốn lưu giữ thêm nhiều kỷ niệm ngày tốt nghiệp.
Cứ như vậy, khoảng cách với Phương Du được mở rộng, càng ngày càng xa hơn, cho đến khi xuyên qua vườn hoa, lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của Phương Du, giống như cánh bướm duyên dáng đã bay đi.
Sau khi Đàm Vân Thư rời đi, những người xung quanh nhìn nhau với ánh mắt lạ lùng, tất cả đều bối rối.
Đàm Vân Thư hình như không thân với cô bạn học đeo kính này, vậy tại sao nàng lại gửi thiệp mời đính hôn cho cô ấy?
Họ chỉ bối rối, không ai hỏi Đàm Vân Thư, hành động của Đàm đại tiểu thư có liên quan gì đến họ? Tất cả cũng không phải bạn học cùng lớp, và Đàm Vân Thư cũng không có hứng thú để chụp ảnh tốt nghiệp với họ.
Chưa kể, chẳng lẽ Đàm Vân Thư không đưa thiệp mời cho Phương Du thì nàng sẽ đưa cho bọn họ sao? Chắc sẽ không đâu.
Nhưng sự thật là Đàm Vân Thư sắp đính hôn!
Trong lúc mọi người đang cười đùa, họ lấy điện thoại di động ra bấm vào diễn đàn của trường và đăng tin về chuyện này.
Kết quả của sự chờ đợi và bối rối của nhiều người suốt mấy năm qua cuối cùng cũng đã có hồi kết.
Thì ra nàng giả vờ cự tuyệt nhiều người và nói không yêu đương là vì đã đính hôn?
Trọng tâm đã chuyển dịch, không còn ai quan tâm đến Phương Du nữa.
Chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Phương Du vẫn đứng đó, cô hơi cúi đầu xuống, nắm chặt thiệp mời, đầu ngón tay hơi trắng bệch, ánh mắt vẫn dán vào tấm thiệp, trên đó cũng có ngày và địa chỉ tổ chức tiệc.
Những cảnh tượng thân thiết trong quá khứ của cô với Đàm Vân Thư hiện lên trong tâm trí cô.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên trong cuộc thi, một người là thí sinh còn người kia là người dẫn chương trình.
Khi cô bị mắc mưa, người kia cầm một chiếc ô đi về phía cô.
Ánh đèn ấm áp quấn quanh cơ thể họ.
Trong chiếc xe đậu dưới tán cây đang diễn ra một nụ hôn mê loạn...
Đó có phải là ảo ảnh thính giác không? Câu nói "Cậu là của tôi" mà cô đã nghe rất nhiều lần dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Khi nhìn lên lần nữa, không còn lại gì cả.
Tiếng ồn và sự chuyển động từ mọi hướng như nước biển đang nhấn chìm cô.
Khi một con cá chết, nó sẽ ngửa bụng trên mặt nước.
Nhưng cô dường như bị chìm xuống đáy biển mãi mãi, cho đến khi thối rữa, phân hủy và tan biến.
Còn cậu là gì của tôi...!Là gì hả?
Không phải Phương Du chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng cô đã không hỏi.
Cô nghĩ, họ đã làm chuyện thân mật như vậy, với lại Đàm Vân Thư luôn ghen khi cô được tỏ tình, câu trả lời theo sau không còn quan trọng nữa.
Vào ngày 9 tháng 6 năm 2018, cô đã biết câu trả lời.
Cô chỉ là trò tiêu khiển của Đàm Vân Thư khi nàng buồn chán, đồ chơi của nàng khi rảnh rỗi, một con thú lang thang khiến nàng cảm thấy tội nghiệp mà cho nó ăn.
Phương Du hít thật sâu rồi nặng nề thở ra, cảm giác được đôi mắt khô khốc, chỉ cần mở mắt cũng thấy đau đớn.
Nhưng thật kỳ lạ, mặc dù toàn thân cô đều cảm thấy khó chịu nhưng lại không muốn khóc.
Tại sao vậy? Hay là do sự cố bức ảnh lần trước, vì Đàm Vân Thư mà cô đã không còn nước mắt nữa?
Nếu thật sự như vậy thì tốt quá, ít nhất cô sẽ không phải xấu hổ trước mặt nhiều người.
Phương Du vẫn thẫn thờ cất thiệp mời vào túi, chuẩn bị rời khỏi khu vườn, hương thơm ở đây kích thích khứu giác của cô, nhưng khi nhìn lại hoa hồng đang nở rộ, cô không khỏi nghĩ, giá như mình biết sớm hơn, lẽ ra cô nên học theo những tình tiết trong phim thần tượng, ít nhất khi câu trả lời dành cho cánh hoa cuối cùng là "cô ấy không yêu tôi", sẽ khiến cô nghi ngờ, bằng cách đó cô sẽ tạo ra cho mình một vùng đệm.
Nếu như vậy thì bây giờ cô cũng sẽ không cảm thấy lạnh toàn thân, đến mức cảm thấy nơi mình đang đứng không còn là sân trường nữa mà là Bắc Cực.
Cô nhấc đôi chân tưởng như nặng ngàn cân của mình lên, việc bước đi thậm chí còn khó khăn hơn trước.
Mắt cô thực sự rất đau, đau đến mức cô phải chớp mắt liên tục để cảm thấy dễ chịu hơn.
Vừa mới rời khỏi vườn hoa, anh Sơn đã gọi điện hỏi cô khi nào thì đến quán trà sữa, anh vẫn đang đợi để mời cô và Lý Lan uống trà sữa tốt nghiệp, rồi chụp ảnh cùng nhau.
Lý Lan đã sẵn sàng đến ngay bây giờ.
"Em tới liền, anh Sơn." Giọng nói của Phương Du khàn khàn, cô hơi sững sờ khi nghe thấy âm thanh phát ra của mình.
Anh Sơn cảm thấy rất kỳ lạ: "Em sao vậy? Em có thấy khó chịu không? Tiểu Phương."
"Em ổn ạ."
Phương Du hít sâu một hơi: "Anh Sơn, xin lỗi, một lát nữa em sẽ đến."
Dứt lời, cô nhanh chóng cúp điện thoại, tựa người vào gốc cây ven đường thở hổn hển, nước mắt lúc này đã trực trào ra, cô cố gắng hết sức kìm lại không để chúng tuôn ra.
Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể, cô thở dốc, cố gắng điều hòa hơi thở.
Có mấy cô gái xa lạ đi ngang qua nhìn thấy cô như vậy liền đi tới, quan tâm hỏi: "Bạn học, cậu...!không sao chứ?"
Phương Du không quay đầu lại, những giọt nước mắt mà cô kìm nén cuối cùng cũng không còn khống chế được nữa, từng giọt rơi xuống, đầu tiên là đập mạnh vào mắt kính, sau đó chảy thành dòng.
Cô khóc vô cùng đè nén, giọng cô nghe như một con mèo con bị thương.
Nhưng lần này, không cần lo lắng cơn gió sẽ bí mật nói cho Đàm Vân Thư biết cô đang khóc, bởi vì Đàm Vân Thư sẽ không quan tâm đến cô nữa.
Chỗ đứng của cô trong lòng Đàm Vân Thư không là gì cả.
Cô gái tốt bụng vội vàng tìm khăn giấy trong túi xách, đặt vào tay cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, an ủi: "Là chia tay sao? A, xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nhắc tới.
Nhưng không sao đâu, cô sẽ gặp một người tốt hơn, không sao đâu, không sao..."
Tất cả những điều này đều lọt vào tầm mắt của Đàm Vân Thư, nàng đang đứng cách đó không xa.
Hai giây sau, nàng nhẹ nhàng dời tầm mắt đi, không nhìn về phía Phương Du nữa.
Chú Xương vẫn cầm máy ảnh, cung kính hỏi: "Tiểu thư, cô có muốn chụp thêm một tấm nữa không?"
"Không cần." Đàm Vân Thư quay lưng về phía Phương Du, nụ cười trên mặt biến mất, "Trở về thôi, chú Xương."
-
Lúc ba giờ chiều, Phương Du bước vào cổng khu chung cư của sân số 35 Tinh Hồ.
Ba cô gái an ủi cô tình cờ cũng đi đến phố ăn vặt, để bày tỏ lòng biết ơn, cô chỉ có thể lúng túng mời họ uống trà sữa.
Cuối cùng, họ đã thêm cô vào vòng bạn bè và nói rằng họ sẽ gặp lại cô ấy khi có cơ hội.
Có lẽ sẽ có cơ hội, nhưng cô và Đàm Vân Thư sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau.
Việc cô đồng ý đi dự lễ đính hôn là một chuyện, nhưng việc có đi hay không lại là chuyện khác.
Chỉ là cơ thể cô rất mệt mỏi, mắt sưng húp, lớp trang điểm trên mặt đã phai nhạt từ lâu.
Cô về nhà sau khi đã tẩy trang ở trường, nhưng mắt vẫn còn nhiều tia máu, việc đeo kính cũng không che đậy được nhiều.
May mắn là mẹ cô vẫn đang làm việc ở Đàm gia, nếu không cô đã không khóc lóc thảm thiết như vậy.
Đúng vậy, mẹ cô vẫn đang việc làm ở Đàm gia, gia đình họ vẫn cần công việc này nên cô đã không từ chối thiệp mời của Đàm Vân Thư ở nơi công cộng.
Mối quan hệ giữa cô và Đàm Vân Thư luôn là sự đàn áp đơn phương, cô không có sự lựa chọn.
Sự bình đẳng mà cô theo đuổi chẳng khác gì trẻ con chơi đồ hàng với Đàm Vân Thư.
Cô sống trong một căn hộ thuê rộng hơn 20 mét vuông, dùng kem dưỡng em bé rất rẻ, trong một tháng phải liên tục làm thêm giờ để nhận được mức lương thực tập là 3000 nhân dân tệ.
Đàm Vân Thư có thể dễ dàng mua 88 thỏi son, chiếc vòng trên tay của Đàm Vân Thư có giá sáu hoặc bảy chữ số.
Giữa họ tồn tại sự khác biệt rất lớn.
Sau khi lên tầng ba, Phương Du vẫn xé tờ quảng cáo tục tĩu dán trên tường, quảng cáo gái bán trứng và bán/dâm, sau đó lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Nhưng vừa cầm được chìa khóa trên tay thì cả hai cánh cửa lần lượt mở ra.
Phương Cần, người lẽ ra không nên xuất hiện hôm nay, đứng trước mặt, lặng lẽ nhìn cô.
"...Mẹ, sao mẹ lại về?" Phương Du nâng kính lên, cố gắng che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.
Phương Cần kéo cô vào phòng, rất bình tĩnh nói: "Thu dọn đồ đạc đi con, sau khi xong việc chúng ta sẽ chuyển đi.
Tiểu Du, một người bạn mà mẹ rất thân có một chiếc xe tải, nó có thể chất hết đồ đạc của chúng ta."
Phương Du mím môi sau khi đi vào, liền thấy Phương Cần đã thu dọn đồ đạc trong phòng khách, tất cả hành lý đều được sắp xếp ngay ngắn.
Chỉ có phòng ngủ của cô là còn nguyên.
Phương Cần: "Con cũng cần sự riêng tư, mẹ sợ sẽ nhìn thấy thứ gì đó không nên mẹ để lại cho con tự dọn." Bà hỏi: "Con có cần mẹ giúp không? Nếu cần thì cứ nói với mẹ."
Họ không có nhiều đồ đạc, tủ quần áo thậm chí còn không đầy, nên không mất nhiều thời gian để thu dọn.
Phương Du lắc đầu: "Con tự làm được mà mẹ."
Cô không hỏi bất kỳ câu hỏi nào và bắt đầu đóng gói đồ đạc của mình.
Có những thùng giấy và túi ở dưới đất dành cho cô ấy, nhưng không nhiều.
Cô cất sách vào hộp, quần áo vào túi, mở ngăn kéo đầu giường ra, nhìn thấy những chiếc bao ngón tay chưa dùng đến, liền lặng lẽ ném vào thùng rác.
Bên cạnh đó, trong phòng cô không có gì liên quan đến Đàm Vân Thư.
Đối với một người đã tự lập từ khi còn nhỏ, việc đóng gói đồ đạc gần như không mất thời gian, rất gọn gàng và ngăn nắp, chẳng bao lâu sau căn phòng của cô đã trống rỗng, túi lớn và nhỏ đặt trên sàn nhà.
Phương Cần cũng gọi cho đồng nghiệp của mình, chỉ trong vòng vài phút, một người phụ nữ có làn da ngăm đen đến, tên là Phượng Yến, dì ấy thường làm công việc vận chuyển.
Phương Du ngoan ngoãn chào dì Phượng và đi theo hai người lớn để chuyển đồ xuống tầng dưới.
Phượng Yến là một người vui vẻ.
Khi dì ấy di chuyển đồ đạt rất hổ hổ sinh phong*, cơ bắp căng cứng, dường như có một vẻ đẹp mạnh mẽ.
Ngay cả Phương Cần trông có vẻ rất yếu đuối trước dì ấy, chứ đừng nói đến Phương Du.
*虎虎生风 miêu tả sự uy nghiêm, khí thế phi thường
Chẳng mấy chốc, họ đã lên xe tải.
Xe rất sạch sẽ, Phương Du ngồi ở phía sau, Phương Cần ngồi ở ghế phụ.
Phương Du nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghe mẹ cùng dì Phượng trò chuyện, suy nghĩ bắt đầu lan tràn.
Cô thực ra cũng không biết mình sẽ chuyển đi đâu, nhưng có mẹ ở bên cạnh, cô cảm thấy cho dù có vô gia cư cũng không sao, huống chi mẹ cũng sẽ không để cô sống lang thang.
Cô giữ chặt dây an toàn, tóc bị gió cuốn và hất vào mặt.
Một giây tiếp theo, màn hình điện thoại di động của cô sáng lên, có người đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Cô không còn mong đợi tin nhắn từ Đàm Vân Thư nữa.
Nhưng lần này sau khi bấm vào, chính Đàm Vân Thư là người gửi tin nhắn, dường như bây giờ Đàm Vân Thư đã có thời gian, phải trì hoãn vài giờ mới trả lời tin nhắn cô gửi vào buổi sáng: [Chúc mừng lễ tốt nghiệp.]
[ Phương Du.]
Phương Du nhìn chằm chằm những dòng này, hơi thở lại trở nên gấp gáp, những gì cô trải qua buổi sáng đã in sâu vào cơ thể và trái tim cô.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy ba chữ "xxx" là tim cô lại đau nhói.
"Tiểu Du." Phương Cần gọi cô lúc này, kéo cô ra khỏi cơn đau, "Tối nay con muốn ăn gì? Có muốn ăn lẩu không? Quê dì Phượng con không phải ở Liễu Thành, dì ấy có thể ăn đồ cay.
"
Đây là để cảm ơn dì Phượng, Phương Du hiểu được, liền gật đầu: "Dạ được."
Cô khóa màn hình điện thoại, cố gắng sao nhãng sự chú ý của bản thân, chủ động trò chuyện với hai người lớn: "Dì Phượng quê ở đây vậy ạ?"
......
Đàm Vân Thư lại đang ngồi trên ghế sofa trước bức tường kính của biệt thự.
Trong tầm mắt là một khu vườn đầy những bông hoa diễm lệ, so với những luống hoa trong vườn trường thì đẹp đẽ hơn, đa dạng hơn và quý giá hơn.
Hướng ánh mắt lên cao, sẽ thấy bầu trời trong xanh với vài đám mây trắng bồng bềnh đang lững lờ trôi.
Thôi Uyển vẫn đang ở trong vườn, bà rất thích hoa và luôn tự mình chăm sóc chúng.
Trước đây, mẹ của Thẩm Ánh Chi và Lương Bái thường đặc biệt đến gặp để xin những loài hoa quý hiếm.
Đàm Vân Thư không thích hoa lắm, hay nói cách khác nàng không thích những bông hoa trong vườn nhà mình.
Bởi vì khi nhìn thấy chúng, nàng lại nghĩ đến bản thân.
Từ khi học cấp hai nàng đã biết không có sự khác biệt giữa mình và những bông hoa này.
Tất cả đều được cắt tỉa thành những hình dáng mà người khác mong muốn, dù ở nơi nào cũng phải tỏ ra cao quý.
Sau khi ngắm một lúc, nàng nhận được một tin nhắn WeChat mới.
Nàng dời tầm mắt, thở nhẹ và nhấp vào WeChat.
Nhưng người gửi tin nhắn lại là Thẩm Ánh Chi: [Chúc mừng tốt nghiệp, chị em tốt.]
Thẩm Ánh Chi: [Tôi chỉ sắp hoàn thành thôi, nghĩ đến trường của tôi phải đợi thêm hai ngày nữa, tôi thật nóng lòng muốn ngửi được mùi tự do.]
[Nhắc cho cậu nhớ, cậu sắp trở thành phó chủ tịch một công ty con của gia đình mình.]
Thẩm Anh Chi: [......]
Thẩm Ánh Chi: [Phiền chết đi được! Tranh không được, không tranh cũng không được! Ahhhhh, tự do của tôi!]
Cô gửi qua một biểu tượng cảm xúc là con mèo đang la hét.
Đàm Vân Thư chớp chớp đôi mi dài, ngón tay trắng nõn lại gõ gõ lên màn hình, hỏi: [Nhân tài của cậu sao rồi? Đã tuyển đủ chưa?]
[Vẫn còn một người, không sao đâu, tôi vẫn chưa tham gia công việc, không vội.]
Hai người nói về chuyện khác một lúc nữa, Đàm Vân Thư kết thúc cuộc trò chuyện với lý do muốn chợp mắt.
Thôi Uyển lau tay rồi đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh nàng, chậm rãi hỏi: "Con vừa trò chuyện với ai?"
"Ánh Chi."
Thôi Uyển nhìn nàng, bình tĩnh hỏi: "Sao sáng nay lại gửi thiệp mời một cách phô trương như vậy? Chỉ cần tìm một góc rồi đưa cho cô ấy thôi."
Đàm Vân Thư cười nhẹ, dựa vào vai mẹ, nhìn những bông hoa ở phía xa, nói: "Vốn dĩ chỉ để cho vui thôi mà mẹ.
Hơn nữa, như thế này càng tốt, các diễn đàn trong trường đều biết về việc con sắp đính hôn."
Thôi Uyển vỗ đầu con gái, giả vờ tức giận: "Sau này không thể chơi đùa nữa."
"Dạ, không còn nữa."
Đàm Vân Thư xoa xoa giữa lông mày, giọng mệt mỏi nói: "Mẹ, con lên lầu ngủ trưa trước."
"Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh trạng thái, buổi chiều còn đến sân bay đón người."
Lư gia sẽ cử người đến tặng quà, dù sao đi nữa thiệp mời đính hôn đã chuẩn bị sẵn, thật không phù hợp nếu không có ai đến, nhưng người đến không phải là Lư Quý Châu.
Đàm Vân Thư gật đầu, trở về phòng.
Sự mệt mỏi đó biến mất, nàng nhìn về phía bàn trang điểm, bước tới và mở ngăn kéo, lấy ra trâm cài đám mây mà Phương Du tặng cho nàng.
Nàng hiện đang mặc một chiếc áo ở nhà màu trắng, chiếc trâm cài đám mây màu hoàng hôn cài trên trái tim nàng.
Đàm Vân Thư mím môi và nhìn mình trong gương.
Chiếc trâm cài này dường như là một phần khác trong trái tim nàng
Là bởi vì do Phương Du tặng sao?
Cho nên bây giờ nghĩ đến Phương Du, nàng liền cảm thấy rất đau lòng..