Đêm hôm trước Phương Du về đến nhà, cô liền nghĩ đến vấn đề nằm ở chỗ nào.
Cô bạn Đường Bán Tuyết của cô hàng ngày đều đăng rất nhiều thông tin cập nhật trên Weibo, cũng như khi tham gia sự kiện cô sẽ hâm nóng trước.
Vì vậy một số người hâm mộ sẽ tận dụng cơ hội để đến gặp gỡ "Bán Chi Tuyết Cao".
Điều này cũng rất phổ biến.
Cô chỉ không biết làm thế nào Đàm Vân Thư biết Đường Bán Tuyết là Bán Chi Tuyết Cao.
Có thể là từ thông tin trên mạng, bây giờ internet rất phát triển, nhiều thông tin được đưa ra không cần xin phép.
Tuy nhiên, điều này không quan trọng, vấn đề là Đàm Vân Thư chắc chắn đã dùng cách này để "vô tình gặp gỡ" cô.
Phương Du có nhiều điểm vẫn không hiểu được.
Mục đích của cuộc gặp gỡ tình cờ này là gì?
Chỉ để xác nhận tính chân thật trong lời nói không muốn gặp lại nàng của cô thôi sao?
Theo sự hiểu biết của Phương Du về Đàm Vân Thư, cô không nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Mãi cho đến khi cô nhận được tin nhắn từ Thẩm Ánh Chi, cô ấy yêu cầu cô đưa Đàm Vân Thư ra sân bay, tất cả suy đoán của cô đều hướng về một điểm, Đàm Vân Thư lại có hứng thú với cô, một lần nữa muốn đem cô thành trò tiêu khiển.
Sẽ không còn nguyên nhân nào khác nữa.
Nếu không Đàm Vân Thư tính toán trăm phương ngàn kế như vậy để làm gì?
Ý tưởng này chợt nảy ra, Phương Du không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đã lâu như vậy rồi, Đàm Vân Thư một chút cũng không thay đổi.
Trước kia, nàng toàn khoác lên người lớp mặt nạ ôn hòa dễ chịu, dùng " sau khi tốt nghiệp" như một lá chắn để ngăn cách bản thân với mọi thứ.
Bây giờ lại bộc lộ tâm tư một cách trần/trụi như vậy.
Đùa giỡn với lòng người là điều Đàm Vân Thư giỏi nhất.
Vốn dĩ Phương Du không có ý định vạch trần tất cả những điều này, bởi vì Đàm Vân Thư cũng sắp trở về Liễu Thành.
Trong tương lai, họ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau thường xuyên như vậy nữa.
Nhưng bây giờ Đàm Vân Thư đang ngồi ở ghế phụ nói với giọng điệu và thái độ cao cao tại thượng đó, Phương Du nghĩ mình không thể nhịn thêm nữa.
Sáu năm trước, cô không đủ khả năng để đứng ngang hàng với Đàm Vân Thư.
Tuy bây giờ cô với Đàm Vân Thư vẫn khác biệt, nhưng cô đã có đủ can đảm và sự tự tin để lên tiếng.
Trước đây cô luôn tin tưởng lời nói dối của Đàm Vân Thư, nhưng lúc này hãy đẩy tất cả những lời đó xuống địa ngục.
Cô không thể phủ nhận rằng cuộc hội ngộ giữa cô với Đàm Vân Thư đã gây ra một số gợn sóng trong cuộc sống hiện tại, nhưng chỉ là một gợn sóng, rồi sẽ sớm được tan đi, mọi thứ sẽ bình yên trở lại.
"Tôi..."
Đàm Vân Thư chỉ nói được một lời thì đã bị Phương Du cắt ngang.
"Tôi sao có thể phí nhiều tâm tư như vậy cho một người không liên quan gì đến mình, đây là điều cô muốn nói phải không?"
Đàm Vân Thư im lặng, nghiêng đầu sang một bên, ngã về phía bầu trời bên ngoài.
Nàng đang cố gắng tỏ ra tự nhiên nhưng lại không thể thả lỏng chân mày của mình.
"Tôi đã nói đúng." Khoé môi của Phương Du lại nhếch lên, mấp máy nói: "Đàm Vân Thư, thấy tôi sống tốt như vậy, ngoài sức tưởng tượng của cô, cô đang không vui có phải không?"
Đàm Vân Thư lần này không phản kháng như đã làm trong phòng vệ sinh đêm đó, bởi vì nàng không còn sức lực để làm điều đó.
Mỗi lời Phương Du vừa nói dường như biến thành mũi kim, đâm vào vết thương chưa lành của nàng tạo thành vết thương mới, khiến nàng khó thở.
Đúng, đây chính là kế hoạch ban đầu của nàng sau khi suy nghĩ về nó trong hai ngày qua.
Vì chiếc gai trong lòng không thể rút ra được nên cứ để nó ở đó.
Đợi đến khi nàng có lại Phương Du, nàng tin rằng chiếc gai có thể từ từ mềm ra, cho đến khi nó không bao giờ đâm vào nàng nữa.
Mà suy nghĩ của nàng đã bị Phương Du nhìn thấu vào lúc này, cuối cùng cô cũng phản ứng lại--
Phương Du không còn là Phương Du ngày xưa nữa.
Bây giờ Phương Du đã tự tin, sáng suốt, có công việc ổn định, cuộc sống không còn ngột ngạt, còn có những người bạn thân, có các hoạt động giải trí riêng.
Mọi thứ đều thật đẹp đẽ.
Đẹp đến mức Đàm Vân Thư đối với cô không còn quan trọng nữa.
Nhưng không phải vì cuộc sống ngoài sức tưởng tượng của Phương Du đã khiến nàng cảm thấy không vui.
Mà là vì giữa nàng và Phương Du không còn mối liên hệ nào nữa.
Nàng đã ở ngoài thế giới của Phương Du.
Khi nàng nhận ra điều này, nàng cảm thấy khó thở.
"Không phải." Đàm Vân Thư khó khăn thốt ra hai chữ, không nói thêm gì khác, những lời phủ nhận lúc này đều là vô nghĩa.
Nàng đã thua, quyền chủ động đã rời khỏi tay nàng vào thời điểm nàng muốn gặp lại Phương Du sáu năm trước, cũng như trong cuộc hội ngộ hiện tại giữa họ, nàng luôn luôn ở thế bị động.
Bị động tìm kiếm manh mối liên quan đến Phương Du thông qua Weibo của Bán Chi Tuyết Cao, bị động cố gắng tạo ra cuộc gặp gỡ định mệnh, bị động trong việc tiếp cận Phương Du rồi giả vờ xa lạ trước mặt người khác, rồi bị động đổi vé máy bay về Liễu Thành vào sáng hôm nay.
Có một tấm lưới vô hình bao bọc lấy nàng, và quyền kiểm soát rõ ràng thuộc về Phương Du.
Lúc này, Phương Du đang thu lưới.
"Được, tôi tin câu trả lời của cô." Phương Du chậm rãi nhìn nàng một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, "Có lẽ về sau vẫn phải gặp nhau.
Nhưng Đàm Vân Thư, dù ở nơi công cộng hay nơi riêng tư, hãy đối xử với nhau như những người xa lạ.
Điều này không khó với chúng ta."
Trong ba năm, họ đã luôn như vậy.
Khi có người bên cạnh, về cơ bản họ không có những giao tiếp không cần thiết.
Họ giống như rất hiếm khi liên lạc với nhau.
Phương Du cứ như thế nhấn mạnh "nơi riêng tư".
Đàm Vân Thư không trả lời, Phương Du cũng không quan tâm, bởi vì lời cô muốn nói đã rất rõ ràng.
Một lúc sau, Phương Du lái xe đến bãi đậu xe của sân bay.
Vẫn còn trong giờ làm việc, nên ở đây không có nhiều người qua lại, xe ra vào bãi đậu xe cũng không nhiều.
Phương Du đi tới cốp xe và định lấy vali của Đàm Vân Thư ra.
"Cám ơn, tôi sẽ tự làm."
Đàm Vân Thư không nhìn cô, cúi người lấy vali ra, sau đó đứng thẳng lưng, vẫn giống như một con thiên nga trắng.
Nàng vuốt lại mái tóc, quay đầu bình tĩnh nhìn Phương Du, nói: "Trợ lý Phương, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ."
"Tạm biệt." Phương Du khẽ mỉm cười.
Đàm Vân Thư gật đầu, kéo vali rời khỏi nơi đó, lực đốt ngón tay của nàng dần dần tăng lên khi khoảng cách với Phương Du ngày càng xa.
Không biết đã đi được bao lâu, cho đến khi nàng xác nhận rằng mình có quay đầu lại cũng không thể nhìn thấy Phương Du nữa, nàng mới bám vào bức tường ở bên cạnh, điều chỉnh hơi thở từ từ ổn định.
Làm sao điều đó xảy ra được.
Ánh mắt của Đàm Vân Thư tùy ý rơi xuống mặt đất, mái tóc dài của nàng buông lơi một cách tùy tiện, ngăn cản ánh mắt đánh giá của nhiều người.
Đầu ngón tay của nàng ấn chặt vào tường, nhớ lại lời nói không quan tâm đến nàng nữa của Phương Du.
Nàng rất khó khăn điều hòa lại hơi thở của mình.
Nhân viên gần đó thấy nàng như vậy, liền đi đến và quan tâm hỏi: "Xin chào cô, cô có cần giúp gì không?"
"Cảm ơn, tôi khỏe."
Đàm Vân Thư ngẩng đầu, đồng thời giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống, mỉm cười với nhân viên:
"Tôi vừa bị say xe, không phải vấn đề nghiêm trọng đâu, bây giờ tôi đỡ hơn nhiều rồi.
Cảm ơn một lần nữa vì đã quan tâm."
"Không có gì." Nhân viên nhẹ nhàng mỉm cười.
Bên kia, Phương Du cũng đúng giờ tiếp đón những đối tác bay từ Vân Thành đến.
Cô cùng họ trò chuyện suốt chặng đường đến công ty, những vấn đề còn lại của việc hợp tác không phụ thuộc vào cô.
Đến sáu giờ, Phương Du liền thu dọn đồ đạc trên bàn, không chút chậm trễ rời khỏi chỗ làm.
Thời tiết ở thủ đô thay đổi nhanh chóng, mặt trời mới chiếu sáng rực rỡ vào buổi trưa, nhưng bây giờ bầu trời phủ đầy mây đen, giống như chuẩn bị khóc thật to.
Lúc Phương Du bước ra khỏi tàu điện ngầm, cơn mưa đã đổ xuống một cách không thương tiếc.
Phương Du luôn mang theo một chiếc ô trong túi, cô không cho ai cơ hội cầm ô cho mình nữa.
Chiếc ô cầm trên tay, cô bước ra khỏi tàu điện ngầm, đi bộ về khu chung cư.
Vừa tới cửa đã gặp Phù Sương, người cũng vừa đi làm về.
Hôm nay Phù Sương mặc váy, bây giờ gấu váy đã bị nước mưa làm ướt, suốt chặng đường cô ấy la lối phàn nàn về thời tiết tồi tệ.
Phương Du bất đắc dĩ nhếch lên khóe môi: "Về nhà thì hãy bỏ ngay vào máy giặt."
"Ừm!"
Vài phút sau, hai người trở về phòng của mình.
Phương Du treo chiếc ô lên ban công để phơi khô, sau đó cô cuộn tròn trên ghế sofa, phủ một tấm chăn mỏng lên người.
Cô không còn phản ứng căng thẳng như trước nữa, nhưng cô vẫn cuộn tròn theo thói quen, điều này sẽ mang lại cho cô nhiều cảm giác an toàn hơn.
Cô lại gục đầu vào đầu gối, nghiêng đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Cơn mưa lớn kéo đến bất chợt, toàn bộ tầm nhìn bị bao phủ bởi một màn tối, những gì có thể nhìn thấy chỉ ở một cách gần.
Phương Du chớp mắt, màn hình điện thoại ngay sau đó sáng lên.
Người gửi tin nhắn là Đường Bán Tuyết.
Đường Bán Tuyết nói về sự kiện cô tham dự hai ngày trước, video sẽ được phát sóng trực tiếp vào lúc 9 giờ tối nay, còn yêu cầu cô lúc đó nhớ xem.
Bởi vì Đường Bán Tuyết cảm thấy sẽ có rất nhiều cảnh quay của Phương Du.
Khi đó các sếp lớn đến xem đã khen ngợi Phương Du nhiều lần.
Dù rằng phần lớn là mượn cớ ca ngợi và quảng cáo sản phẩm, nhưng ống kính máy quay luôn hướng vào Phương Du.
Phương Du nhìn thời gian, vẫn còn một tiếng nữa mới chín giờ.
[Được rồi, tôi sẽ xem.] Cô cũng chụp ảnh màn hình rồi gửi cho Phương Cần, để mẹ cô thấy cuộc sống của cô hiện tại rất sôi động.
Vừa đảo mắt, mưa bên ngoài dường như đã nhỏ hơn.
Phương Du mi rũ xuống, một lúc sau cô đứng dậy chuẩn bị bữa tối, đơn giản là nấu cho mình một tô mì rau củ, sau đó đi tắm.
Lúc chín giờ, Phương Du sớm nằm trên giường chờ đợi.
Không có việc gì khác để làm, những ngày mưa luôn khiến cô không còn hào hứng với bất cứ điều gì, vì vậy cô thường xem những đoạn video ngắn.
Tài khoản chính thức của thẩm mỹ viện làm đẹp kia rất đúng giờ.
Sau khi Phương Du nhấp vào trang chủ, cô nhìn thấy một video mới mà chưa có lượt thích, trên trang bìa có tên là "Thẩm mỹ viện thủ đô", ngoài ra còn có bức ảnh chụp các sếp lớn và một số blogger.
Tuy nhiên, Phương Du thoáng thấy bóng dáng mình trong góc.
Thật không ngờ cô sẽ lên trang bìa.
Đàm Vân Thư cũng ngay lập tức nhận được thông báo về video mới của thẩm mỹ viện làm đẹp.
Nàng đặc biệt chú ý đến nó sau khi biết Phương Du tham gia sự kiện.
Khi kéo xuống trang chủ của thương hiệu này, nàng phát hiện rằng trước đây đã từng tổ chức các sự kiện trang điểm như vậy, hơn nữa sẽ đăng video tuyên truyền.
Nàng không rõ khi nào bài sẽ được đăng, nhưng điều đó không ngăn cản nàng đặc biệt chú ý đến.
Nàng hạ mi xuống, nghĩ đến những lời Phương Du nói trên xe mấy tiếng trước, đầu ngón tay vẫn đọng lại chưa rơi xuống.
Ở Liễu Thành trời đang mưa, chuyến bay bị hoãn một tiếng.
Lúc này nàng mới vừa ngồi lên ghế sau của xe.
Mưa rơi từng giọt, bị gió thổi thành những đường thẳng hoặc đường cong uốn lượn, ánh đèn xung quanh hòa vào những giọt nước nhỏ, khiến chúng trở nên đầy màu sắc và rực rỡ.
Khi xe chạy vào đường hầm, Đàm Vân Thư nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên cửa sổ xe, đó chỉ là hình ảnh phản chiếu của mình nàng, không phải như khi trong thang máy còn có Phương Du.
Ra khỏi đường hầm, mưa lại vây quanh nàng.
Mấy năm nay, nàng rất thích những ngày mưa nhưng chiếc ô của nàng đã không còn nghiêng che cho ai nữa.
Người duy nhất nàng muốn che ô đã không ở bên nàng được một thời gian dài..