Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có


Đoạn video do thương hiệu làm đẹp này phát hành kéo dài bốn mươi phút, cảnh quay của Phương Du ước chừng được hai phút, nhìn qua có vẻ không nhiều, nhưng khi so sánh với những người nghiệp dư khác thì cô nổi bật hơn.

Vả lại ngày hôm đó còn có rất nhiều beauty blogger nổi tiếng, được phân bổ khoảng ba phút.

Thời lượng nhiều hơn sẽ dành cho những chuyên gia trong ngành.
Đường Bán Tuyết đã phát biểu sau khi xem video: [Ah ah ah, tôi biết mà! Tiểu Du]
[Nếu tôi là một nhiếp ảnh gia, tôi cũng sẽ thiên vị cậu hơn hahaha.

Hiệu ứng tốt quá chừng.]
[Phấn mắt là dòng sản phẩm chính lần này đó, khi đánh lên mắt cậu thật tuyệt vời, đặc biệt mang lại cảm giác như đánh khối vậy.]
...
Cô gửi liên tiếp nhiều tin nhắn cho Phương Du, như thể cô ấy đã quên nội dung mình định nói trước đó.

Cuối cùng, cô còn nói thêm rằng Phương Du cũng nên tạo một tài khoản phụ.

Bằng cách này Phương Du có thể sử dụng phương tiện truyền thông như một công việc kiếm thêm.
Nhưng ý tưởng này không phải bây giờ cô mới nghĩ đến.

Kể từ khi kết bạn với Phương Du, cô đã cố gắng thuyết phục Phương Du hai lần, nhưng lần nào Phương Du cũng từ chối.
Bởi vì Phương Du không thể thích ứng với loại cuộc sống này, cô thích sự đơn giản.

Nếu mỗi khi ra ngoài hoặc làm chuyện gì đó đều có người nhận ra, cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
Đường Ban Tuyết cũng biết lần này mình sẽ bị từ chối, nhưng cô vẫn nói, dù sao tán gẫu cũng không phải là phạm pháp.
Đúng như dự đoán, câu trả lời của Phương Du nhanh chóng gửi đến: [Tôi xin khéo léo từ chối nha!]
Đường Bán Tuyết: [Xin lỗi, "khéo léo" ở đâu vậy ta?
Phương Du: [Ha ha ha.]
Phương Du: [Mà này bạn học Bán Tuyết  xin đừng sao nhãng bản thân.

Tôi đã xem clip của cậu nhiều lần, tất cả đều tuyệt vời.

Cậu sinh ra để ăn bát cơm này đó.]
Cả hai bắt đầu nói chuyện với nhau về "công việc", tâm sự thêm một lúc rồi dừng lại.
Đồng thời có thứ cũng dừng rơi chính là cơn mưa ngoài cửa sổ.
Phương Du nghiêng đầu, trời đêm bên ngoài tối như mực, cô nhìn thấy hình ảnh mình trên cửa sổ, trên đó còn có vệt nước mưa chưa biến mất, khiến hình ảnh của cô có phần rời rạc.
Cô vén chăn lên, kéo rèm rồi quay về giường.
Cô đang định đi ngủ, nhưng khi cất máy tính bảng, đầu ngón tay lại vuốt trên màn hình, rồi dừng lại ở đoạn video Tiết Dịch đang hát.

Tài khoản đăng video này chính là của Tiết Dịch.
Quá trình đi ngủ của Phương Du bị trì hoãn.
Tiết Dịch có thể chơi guitar và piano.

Trong video, cô ấy cầm cây đàn và nói trước ống kính: "Lâu rồi tôi mới lên mạng.

Hôm nay Thủ đô đã đổ cơn mưa, thật thích hợp để ở trong phòng và hát.

Tôi không biết mọi người muốn nghe gì nên tôi sẽ hát ca khúc "Minh bạch".
Bài hát "Minh bạch" này cũng là sáng tác của chính Tiết Dịch.

Nó được xem là một trong những tuyệt phẩm của cô ấy, cũng được biểu diễn trong buổi concert vừa qua.
Tiết Dịch vừa hát vừa đàn, khi hát cô ấy rất nhập tâm.

Dưới camera, cô ấy luôn nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hiệu ứng thu âm của micrô rất tốt, không có tiếng ồn không cần thiết phát ra, ngay cả đoạn cô ấy ngân nga ở khúc cuối cũng được thu lại.
Cuối cùng, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính và nói: "Hẹn gặp lại lần sau."
Đoạn video dài bốn phút trôi qua nhanh chóng, sau khi phát xong, máy tính bảng sẽ tự động chuyển sang đoạn video tiếp theo.
Phương Du chớp mắt, trượt lên lại, nhấn tạm dừng và mở khu vực bình luận.

Video này mới được tải lên cách đây không lâu, số lượt thích và bình luận không cao, nhưng tất cả những người vào đều là fan của Tiết Dịch.
[Ah ah ah số 1 của tôi đang online!]
[Điên rồi! Chị ơi, sao chị biết em đang nghĩ đến chị! Đây không phải là thần giao cách cảm thì là gì!]
[Sao bài hát này hay thế? Không, sao người này lại hay thế?]
Có rất nhiều bình luận như thế này, hầu hết đều thân thiện, cũng có một số bình luận theo kiểu đồng tính nữ điên cuồng, chẳng hạn như yêu cầu Tiết Dịch ngừng chơi guitar, nếu muốn có thể đưa họ lên giường rồi xem họ như guitar để chơi.
Phương Du lướt qua các bình luận, nhếch khóe môi, và cuối cùng để lại một bình luận của riêng mình.
Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh.
Phần lớn tháng Tư ở Thủ đô khá dễ chịu, hoa trong thành phố gần như nở rộ, nắng ấm cùng gió nhẹ nhàng, hoa khoe sắc trên thảm cỏ xanh tươi.

Cả thành phố tràn đầy sức sống.
Trận mưa lớn đêm qua khiến hoa lá cỏ cây có phần sẫm màu hơn, nhưng những chậu sen đá trong phòng làm việc của Phương Du trông vẫn như cũ.
Sau khi thu xếp xong, cô lấy tài liệu rồi bước vào phòng họp.
Thẩm Ánh Chi ngồi ở ghế chủ tọa, cau mày nghe báo cáo của cấp dưới, thỉnh thoảng xoay cây bút trên đầu ngón tay, điều này mang lại cảm giác áp bức mãnh liệt cho cấp dưới.
Tập đoàn Thẩm Thị là một trong những nhà phát triển bất động sản toàn diện ở Trung Quốc, nổi tiếng với các dự án bất động sản thương mại chất lượng cao.

Trung tâm mua sắm Lâm Lí, nơi Phương Du từng làm việc bán thời gian trước đây, cũng là một trong những đại diện của tập đoàn.

Thủ đô cũng có một Trung tâm mua sắm Lâm Lí ở phía đông thành phố.

Tuy nhiên hiện tại có rất nhiều trung tâm mua sắm hoạt động, đều là những bậc thầy nắm bắt thị hiếu.

Vì vậy khối lượng kinh doanh của Trung tâm mua sắm Lâm Lí ở Thủ đô chỉ đạt ở mức trung bình trong những năm gần đây.
Tháng đầu tiên của quý II đã gần trôi qua nhưng doanh thu chung của công ty vẫn kém hơn tháng đầu tiên của quý I.

Thẩm Ánh Chi nhậm chức cách đây không lâu và cô rất coi trọng thành tích của mình.
Cho nên bây giờ cô đang thảo luận với bộ phận quảng cáo và quan hệ công chúng về cách sử dụng ngoại lực để vực dậy dòng khách hàng đến trung tâm mua sắm.
"Thẩm tổng, tại sao không tuyển hai người sinh sau năm 2000 để quảng bá?" Có người gợi ý, ""Thế hệ sau 2k có thể trở thành nhân viên chính thức của công ty" sẽ trở thành một trong những điểm nóng trong phần quảng bá.

Rất nhiều ngành đã bắt đầu sử dụng chiêu quảng cáo này, chúng ta cũng có thể làm theo."
Thẩm Ánh Chi: "Được rồi, hãy nói chuyện với bộ phận nhân sự trước."
Một người khác gợi ý: "Thẩm tổng, không gian mở trong Trung tâm mua sắm Lâm Lí luôn để trống.

Tôi nghĩ nó có thể được sử dụng, như mời một vài ca sĩ trẻ đến biểu diễn ở đây.

Dùng hình thức biểu diễn đường phố, nó có thể thu hút một nhóm khách hàng đến trung tâm mua sắm để tiêu tiền."
"Có thể mời Tiết Dịch được không?" Thẩm Ánh Chi nhìn người trong bộ phận quảng cáo, "Chi phí mời cô ấy hát là bao nhiêu?"
"Cái này...!Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy thông tin." Người của bộ phận quảng cáo lúng túng nói.
"Nhưng ý tưởng này có thể thực hiện được, để tôi thử liên lạc với cô ấy.

Lịch trình có thể vào tháng Năm."
Loại biểu diễn thương mại này cần phải được bàn bạc với công ty quản lý của ca sĩ.

Sau khi bàn bạc xong phải báo cáo cơ quan cấp phép, để tránh xảy ra tai nạn.
Ước tính sẽ mất hơn nửa tháng để đàm phán.
Họp xong, Thẩm Ánh Chi gọi Phương Du đến văn phòng, đưa ra yêu cầu: "Hãy đặt hai tấm vé về Liễu Thành nhé.

Chiều thứ Hai chúng ta có thể cùng nhau về Liễu Thành.

Chiều thứ Ba tôi cho cô nghỉ phép." Cô xoa xoa lông mày, dài giọng nói: "Các trưởng bối trong nhà muốn tôi về báo cáo công việc.

Tôi có rất nhiều việc cần sắp xếp vào ngày 01 tháng Năm, chỉ còn cách về sớm, lúc đó cô sẽ ở bên cạnh hỗ trợ."
"Được rồi, Thẩm tổng."
Phương Du ngạc nhiên một lúc, không còn cách nào khác ngoài việc đổi vé chuyến bay tối thứ Ba.
Mới chỉ hai tháng kể từ khi cô được chuyển sang vị trí trợ lý tổng tài, trong thời gian này, cô đã đi công tác hai lần.

Những năm trước với vai trò trợ lý tài chính hay trợ lý hành chính, cô không cần phải đi công tác.
Cho nên lần trở về trung tâm của Liễu Thành này có thể coi là một loại công tác.

Nếu nghĩ kỹ thì cô đã không đến khu trung tâm của Liễu Thành trong mấy năm qua.

Trong kỳ nghỉ trước đó, cô hạ cánh thẳng xuống sân bay ở Liễu Thành, rồi bắt xe buýt từ ga hành khách gần đó đi thẳng về quê nhà ở thị trấn, không ở lại thành phố lâu hơn.
Lần này cô có thể quay lại mà không gặp bất kỳ gánh nặng nào.
Phương Du còn chưa sẵn sàng báo tin này cho mẹ, Phương Cần nghĩ rằng cô sẽ không về tới Liễu Thành cho đến tối thứ Ba.

Nếu về sớm một ngày có thể tạo bất ngờ cho mẹ.

Nghĩ đến đây cô cảm thấy vui hơn rất nhiều.
Nhưng tin tức được về nhà trước, có thể tránh đợt cao điểm ngày 01 tháng Năm quả là đáng ghen tị.
Trong nhóm trò chuyện với Phù Sương và Đường Bán Tuyết, hai người này đã hét lên: [Chân thành chấp nhận làm việc cho bà chủ như Thẩm tổng!!!]
Phù Sương không phải là người gốc thủ đô, nhưng cũng không về nhà vào dịp 01 tháng Năm.

Studio của cô ấy đã kín chỗ vào đợt nghỉ lễ này, có rất nhiều người sẽ đến studio.

Cô ấy sẽ bận rộn đến mức sắp "chết" ở studio.
Phương Du: [Xin lỗi mọi người, tôi về trước nha~~~]
Chiều thứ hai, Phương Du lên máy bay trở về Liễu Thành.
Trước đó, cô cũng gửi tin nhắn cho Trình Mông, nói rằng tối nay có thể gặp nhau.

Về phần Lý Lan, Phương Du không làm phiền vì Lý Lan đang mang thai, sẽ sớm sinh em bé.

Phương Du thỉnh thoảng xem vòng bạn bè của cô ấy, có thể nhìn thấy sự suy sụp của Lý Lan.
Lúc này đã sáu giờ rưỡi, bầu trời ở Liễu Thành vẫn chưa tối.
Mấy ngày nay ở đây có mưa phùn, chỉ mới tạnh sáng nay.

Chuyến bay của Phương Du hạ cánh ngay lúc hoàng hôn, phía chân trời những đám mây đủ màu sắc sáng rực lửa, đặc biệt rạng rỡ.

Rất nhiều người trong cabin lấy điện thoại ra chụp ảnh sau khi xuống máy bay.
Phương Du cũng chụp hai bức ảnh.
Thẩm Ánh Chi chỉ trở về hai ngày, hành lý không nhiều, chỉ mang theo một cái túi xách, Phương Du chỉ có vali xách tay, cũng không có ký gửi, hai người đi thẳng qua không gian sạch sẽ của sân bay để đến cổng ga đến.
Từ xa, Phương Du đã nhìn thấy thân hình thon dài của Đàm Vân Thư, nàng mặc áo sơ mi và quần tây, dáng người cao ráo thẳng tắp.

Chỉ cần đứng im, đã có rất nhiều người thường xuyên nhìn nàng.
Phương Du không ngạc nhiên khi Đàm Vân Thư sẽ xuất hiện ở đây để đón Thẩm Ánh Chi, bởi vì mối quan hệ giữa Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi quả thực rất thân thiết.
Còn có một người đàn ông đứng bên cạnh Đàm Vân Thư.

Phương Du liếc nhìn anh ta một cái rồi nhìn sang chỗ khác.
Cô không muốn đoán danh tính của người đàn ông này.
Tuy nhiên, cô và Thẩm Ánh Chi đi về hai hướng khác nhau, cũng không cần phiền Thẩm Ánh Chi đưa cô về nhà, nên cô đã nói trước với Thẩm Anh Chi rằng sẽ gặp lại cô ấy vào sáng mai.

Bây giờ không cần phải đến chào Đàm Vân Thư, cô kéo vali và đi về hướng dịch vụ gọi xe trực tuyến.
Vẻ mặt Đàm Vân Thư thản nhiên liếc nhìn hai lần bóng lưng của Phương Du, sau đó nhanh chóng thu ánh mắt lại, rồi nhìn hai người đang ồn ào bên cạnh, lời nói của Phương Du lại vang lên trong đầu nàng.
- Nhưng Đàm Vân Thư, dù ở nơi công cộng hay nơi riêng tư, hãy đối xử với nhau như những người xa lạ.

Điều này không khó với chúng ta.
Có khó không?
Đàm Vân Thư im lặng kéo khóe môi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Phương Du, nàng cảm thấy như mình đang chết đuối.
Rõ ràng là khó muốn chết.
***
Tác giả có điều muốn nói:
Đúng rồi!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui