Đồ ăn trước mắt dù có ngon đến đâu, bữa tối Đàm Vân Thư cũng sẽ không ăn quá nhiều, nhất là sau câu nói của Phương Du, nàng cũng không có ý định cầm đũa lên nữa.
Ngược lại, chú Viễn ăn rất nhiệt tình, chén cơm lớn sắp được vét sạch, không hề khách sáo.
Phương Du cũng không bị ảnh hưởng gì, cô nhai chậm rãi và ăn rất nhiều.
Đây là những nguyên liệu cô mua về từ thị trấn về, ăn nhiều là chuyện đương nhiên.
Chỉ có Đàm Vân Thư mím môi trong bầu không khí ồn ào ở bàn bên cạnh, nàng không muốn tỏ vẻ khó chịu, đành giả vờ bận rộn, đứng dậy đi ra góc sân xem điện thoại.
Nàng đã thêm rất nhiều người trong tài khoản WeChat của mình, vòng bạn bè hoạt động rất tích cực và sôi nổi.
Nhưng nàng muốn tận dụng thời gian này để tìm hiểu vòng bạn bè của Phương Du nhiều hơn, lưu lại một số bức ảnh quan trọng.
Khi Phương Dư phản ứng lại và cài đặt quyền riêng tư, nàng sẽ không thể nhìn thấy nữa.
Ở nông thôn thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, hơn nữa những chú chó ở gia đình xa hơn cũng hùa theo, giống như hát tướng thanh*.
*相声 một loại hình nghệ thuật hát hoặc nói, trong đó dùng những câu nói vui, đối đáp hài hước, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Một lúc sau, Đàm Vân Thư thấy chú Viễn đã ăn gần xong, liền chào tạm biệt nhà họ Phương.
Nàng không thể ở lại lâu hơn, chỉ cần ăn một bữa cơm với Phương Du là đủ rồi.
Nàng đã thỏa mãn và sẽ thưởng thức điều này suốt đêm.
Phương Cần nhanh chóng đặt chén đũa xuống, lau miệng và nói với Đàm Vân Thư với vẻ quan tâm: "Hãy chú ý an toàn trên đường về."
"Chắc chắn rồi, dì Phương." Mái tóc của Đàm Vân Thư bị gió nông thôn thổi bay, dưới ánh đèn rực rỡ nụ cười của nàng thật đẹp.
"Ông ngoại Phương đâu rồi? Đã ngủ rồi sao? Vậy cháu không thể làm phiền ông ấy, hi vọng ông ấy sẽ sớm bình phục.
"Chắc chắn rồi."
Ánh mắt của Đàm Vân Thư dừng lại trên người Phương Du thêm hai giây nữa, sau đó nàng nói "Hẹn gặp lại" và ngồi vào ghế sau do chú Viễn mở cửa.
Không lâu sau, chiếc xe lùi lại rồi đánh vòng ra trước cửa, bóng xe dần dần chìm trong màn đêm, càng lúc càng xa cho đến khi không thể nhìn thấy được.
Những người hàng xóm cũng đang chuẩn bị ra về, thân phận của mọi người so với Đàm Vân Thư vẫn thích hợp hơn, họ thoải mái vào nhà thăm hỏi, chúc ông cụ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó họ giúp dọn dẹp chén bát, xong xuôi họ mới rời khỏi.
Ngôi nhà của bỗng nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, dường như tiếng gió cũng có thể nghe thấy.
Phương Du ngồi xuống ghế, ấn đường nhíu lại.
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy vẻ mặt buồn bã trên gương mặt của mẹ và bà ngoại, cô cố gắng nở một nụ cười, đi tới an ủi mẹ và bà ngoại: "Vết thương của ông ngoại chỉ cần làm theo lời khuyên của bác sĩ là được, sẽ không để lại di chứng về sau..."
Sau khi mẹ và bà có đủ sức nở nụ cười với cô, cô lấy lý do đi tắm để về phòng ngủ.
Căn nhà của họ chỉ có một tầng, nhưng ưu điểm là có nhiều phòng, có thể cho khách ở lại qua đêm.
Nhưng có một khu vực trên tầng hai không được lát gạch, là nơi để các thành viên trong nhà hóng mát, có thể leo lên bằng thang, đôi khi khu vực đó được dùng để phơi thóc.
Phương Du cảm thấy phiền muộn.
Sau khi tắm xong bôi nước hoa lộ lên người rồi leo lên tầng hai.
Trên tầng hai có một chiếc ghế tre do ông ngoại cô làm, ngồi lên đó rất mát mẻ.
Cô kéo chiếc ghế tre ra khỏi góc, ngồi nhìn lên bầu trời, thả trôi tâm trí.
Khi còn bé, cô vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao trên bầu trời, có lẽ do sai thời điểm, đêm nay không có một ngôi sao nào cả, chỉ có một màu đen vô tận.
Lũ muỗi không dám cắn cô, cô ngẩng cổ một lúc nên cảm thấy khó chịu.
Sau đó hơi cúi đầu bấm vào điện thoại di động.
Phù Sương đang hú hét trong nhóm trò chuyện về việc bị thúc giục kết hôn sau khi về quê.
Còn Đường Bán Tuyết cũng chia sẻ rằng cô ấy quá bận đến mức không thể ngủ ngon vào ngày Quốc tế Lao động.
Mọi người đều có những rắc rối riêng, nhưng may mắn thay vẫn có những người bạn sẵn sàng lắng nghe.
Nhưng sau khi cả hai trò chuyện gần như cả ngày, họ nhận ra rằng Phương Du vẫn chưa xuất hiện, hầu hết biểu tượng vòng tròn của Phương Du đều không online.
Phương Du không nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà, bây giờ cô cũng không còn sức để trò chuyện nữa, cô chỉ nói rằng mình đang bận, sau đó tắt giao diện.
Cô nhìn vào ảnh đại diện WeChat của Đàm Vân Thư.
Đã nhiều năm như vậy, ảnh đại diện WeChat của Đàm Vân Thư vẫn không thay đổi, là một đám mây, hiện tại vẫn là đám mây đó, tên tài khoản cũng không thay đổi, chỉ là một dấu chấm.
Phương Du không nhấp vào hộp thoại trò chuyện với Đàm Vân Thư mà nhấp vào vòng tròn bạn bè của mình.
Chuyển hướng sự chú ý của bản thân bằng cách xem người khác chia sẻ cuộc sống của họ.
Mọi người đã có một kỳ nghỉ Quốc tế Lao động tuyệt vời.
Có người đi chèo thuyền và mắc kẹt ở đó cả ngày.
Có người chơi tạt nước nhưng không thắng được trận nào.
Người đồng nghiệp mà cô trò chuyện ở phòng trà trước đây, đã chụp rất nhiều ảnh danh lam thắng cảnh khi đi du lịch, còn nói sẽ không bao giờ tìm đến cái chết nữa.
Phương Du nhấn thích mọi thứ, cho đến khi nhìn thấy cập nhật của Đàm Vân Thư, cô đã dừng ngón tay lại kịp thời.
[Đó là một bữa tối không thể bỏ lỡ, nhưng tiếc là tôi không chụp được bức ảnh nào.]
Phương Du giật mình, không quen với việc đám mây này xuất hiện trong vòng bạn bè của mình.
Sau vài giây, cô nhấp vào ảnh đại diện của Đàm Vân Thư, rồi nhấp vào vòng bạn bè của Đàm Vân Thư, lướt qua một cách vô cảm, rồi nhanh chóng thoát ra.
Không có gì để xem.
Về việc thiết lập quyền truy cập cho Đàm Vân Thư, cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Nếu Đàm Vân Thư nhấp vào, chỉ thấy cuộc sống của cô bây giờ tốt như thế nào.
Tốt đến mức không liên quan gì đến Đàm Vân Thư, cũng không có tin tức gì liên quan đến Đàm Vân Thư.
......
Sau khi Đàm Vân Thư tắm rửa xong, nàng không ngừng xem lại thông báo hệ thống về việc kết bạn với Phương Du.
Sau khi thêm lại WeChat với Phương Du theo cách này, nàng thực sự cảm thấy như mình đã tìm lại được điều quan trọng đã từng đánh mất.
Mặc dù Phương Du chưa phản hồi ba từ "Hãy kiểm tra", nhưng nàng chỉ cần nhìn vào ảnh đại diện của Phương Du, không khỏi cong mày.
Gần mười giờ, nàng nhận được một cuộc gọi, sau đó liền gửi tin nhắn cho Phương Du: [Đã tìm được tài xế, đó là ông chú giao hàng cho khách sạn bên cạnh.]
[Kế hoạch của cậu là gì?]
Nội dung cuộc trò chuyện đều liên quan đến Phương Đức Minh, Phương Du không thể không trả lời.
Quả nhiên, Phương Du nhắn tin hồi đáp lại: [Để xem thái độ của hắn, nếu không nhận lỗi thì gọi cảnh sát.]
[Tốt.]
Đàm Vân Thư lật người trên giường khách sạn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình, trong lúc nhất thời không biết nên nói thêm gì.
Trước đây, nàng và Phương Du không như thế này, nhưng...!đó là trước đây.
Lấy lại tỉnh táo sau khi hồi tưởng về quá khứ, màn hình điện thoại của Đàm Vân Thư đã tối đen.
Nàng nhanh chóng mở khóa và gửi một tin nhắn khác hỏi: [Vậy ngày mai tôi sẽ đưa người đến nhà cậu, có được không?]
Nàng sợ Phương Du từ chối nên bổ sung: [Vì đã giúp đỡ ông ngoại Phương, nên tôi muốn chịu trách nhiệm đến cùng.]
[Được rồi, cảm ơn.]
Đàm Vân Thư lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết rằng cuộc trò chuyện nên dừng lại ở đây, nếu nàng gửi thêm một tin nhắn nữa sẽ trở thành làm phiền người ta.
Hơn nữa, lời nói của Phương Du trân quý như vàng, trong lịch sử trò chuyện chưa đầy một trang này, dù có nhiều bong bóng màu xanh lá* hơn, nhưng nàng đã cảm thấy hài lòng rồi.
*Khi mình chat hay gửi tin nhắn thì tin nhắn của mình được bao trong khung màu xanh dương, người nhận thì màu trắng.
Mình không dùng Wechat nên không biết sao lại màu xanh lá.Nhưng iPhone gửi cho Android cũng có màu xanh lá.
Nàng do dự một lúc rồi đặt Phương Du lên ưu tiên hàng đầu.
Vị trí này vốn dĩ đã trống từ lâu, hiện tại Phương Du đã lấp đầy trái tim nàng.
-
Nếu như ông ngoại không xảy ra chuyện, Phương Du hẳn sẽ rất hài lòng với kỳ nghỉ lễ tháng Năm này.
Vì tai nạn đã xảy ra, tâm trạng của cô dường như bị mây đen che phủ.
Kết quả là đêm qua Phương Du ngủ không ngon, giấc ngủ chập chờn, nhưng khi mặt trời mọc cô vẫn tỉnh dậy bình thường.
Sân nhà được ánh nắng chiếu rọi, đồ đạc tối qua cũng đã được dọn dẹp.
Ngoại trừ việc Phương Đức Minh gặp khó khăn trong việc ăn uống, Phương Du cùng mẹ và bà ngoại vẫn ăn bữa sáng một cách ngon lành, không muốn Phương Đức Minh lo lắng, khiến ông cảm thấy mình đang gây rắc rối cho gia đình.
Gần mười giờ, Phương Du nhận được tin nhắn từ Đàm Vân Thư: [Đã khởi hành.]
[Tốt.]
Không biết Đàm Vân Thư xuất phát từ đâu, rất có thể là từ khu nghỉ dưỡng, chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe để đến đây.
Khi gặp mặt, mọi thứ sẽ phụ thuộc vào thái độ của đối phương.
Dù sao thì họ cũng có bằng chứng cho thấy tài xế đã đụng trúng người.
Một đêm trôi qua, tình trạng của Phương Đức Minh không hề cải thiện, trông còn sưng hơn khiến mắt ông nhỏ đi một nửa, nhìn thôi đã thấy đau lòng.
Chưa đầy hai mươi phút, hai chiếc xe lần lượt dừng trước sân nhà Phương Du.
Phía trước là xe của Đàm Vân Thư, phía sau là xe của ông chủ khách sạn bên cạnh, ông chủ có thái độ trách nhiệm, người tài xế cũng có mặt.
Người tài xế xe tải trông rất thật thà chất phác, khi nhìn thấy Phương Đức Minh, anh ta đã bật khóc và nói rằng anh ta sẵn sàng trả mọi chi phí.
Chiều hôm qua, anh ta thực sự không để ý rằng có người ở phía sau xe mình, và anh ta không nhận ra mình đã đụng vào người khác.
Mãi đến khi nhận được cuộc gọi từ khách sạn vào ban đêm, anh ta rất sốc và hối hận.
Nhà họ Phương cũng không muốn làm tiền, họ chỉ cần bàn bạc chuyện này thôi.
Phương Du từ trong túi lấy ra hóa đơn của bệnh viện thị trấn đêm qua, dưới sự chứng kiến của mọi người, cô yêu cầu tài xế xe tải ký bản cam kết sẵn sàng chịu trách nhiệm, chỉ như vậy vấn đề này mới có thể được giải quyết.
Thật sự rất đau lòng khi một ông cụ phải chịu vết thương như vậy, việc để lại sẹo trên mặt gần như không thể tránh khỏi.
Phương Đức Minh xua tay, ông không thể nói được nhưng thể hiện bản thân mình không để tâm.
Ông đã làm việc cả một đời, hiện tại nhìn dáng vẻ của tài xế xe tải, trong lòng có hơi khó chịu.
Sự việc gần như đã được giải quyết xong.
Người tài xế xe tải sẽ trả mọi chi phí y tế phát sinh sau này.
Về phần tiền lương bị mất, nó sẽ được tính dựa trên ba mươi nhân dân tệ một ngày, vì không phải lúc nào Phương Đức Minh cũng đến khu nghỉ dưỡng, phần lớn thời gian ông ở nhà làm việc đồng áng.
Chủ khách sạn đưa người đến, thái độ cũng rất tốt.
Một lúc sau chiếc xe phía sau rời đi, để lại gia đình Phương Du, Đàm Vân Thư và chú Viễn ở lại.
Phương Cần hỏi: "Đàm tiểu thư, cô đã ăn sáng chưa?"
"Cháu ăn sáng xong mới đến." Đàm Vân Thư hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Bây giờ có cần đưa ông ngoại Phương đến bệnh viện thị trấn kiểm tra không? Hôm qua bác sĩ nói vẫn cần đến tái khám, kiểm tra tình trạng vết thương, băng bó lại..."
Bà cụ Kim Tú thở dài: "Thật sự không biết phải làm thế nào để cảm tạ."
Đàm Vân Thư ánh mắt lướt qua khuôn mặt Phương Du, sau đó cười nói: "Không cần phải cảm tạ đâu bà.
Cháu tin rằng nếu là người khác tình cờ đi ngang qua họ cũng sẽ làm như cháu."
Phương Du nói: "Làm phiền rồi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện đi." Cô nói với mẹ và bà ngoại: "Một mình con đưa ông ngoại đến bệnh viện là được rồi.
Đàm tiểu thư cũng sẽ đưa chúng tôi về chứ?"
Đàm Vân Thư gật đầu: "Tôi có thể."
Phương Cần định nói nhưng lại thôi, khi nhìn vào mắt con gái, bà gật đầu đồng ý mà không nói thêm gì.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại đưa thêm vài chỉ dẫn, Phương Du mời Phương Đức Minh ngồi trên ghế nghỉ ngơi trước, đồng thời cô cũng muốn nói vài lời với Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư có thể đoán được Phương Du sẽ nói gì với mình, suy nghĩ phải làm sao để đáp lại lời cô.
Nhưng nàng vẫn theo Phương Du đến góc đường.
Mùi thuốc khử trùng rất nồng, Đàm Vân Thư lắng nghe câu hỏi của Phương Du: "Cô đã trả tiền cho tài xế xe tải à?"
"Không phải." Đàm Vân Thư có hơi kinh ngạc, sau đó cau mày nói: "Tôi đâu có coi tiền bạc là cỏ rác?"
"......."
Bởi vì đây là việc Đàm Vân Thư có thể làm, có lẽ vì không muốn gia đình họ phải chịu thêm phiền phức nên đã bỏ tiền ra.
Giống như khi Đàm Vân Thư chi hơn 10.000 nhân dân tệ để mua 88 thỏi son.
Phương Du: "Không phải là cô thì tốt."
"Phương Du."
Đàm Vân Thư nhìn người trước mặt, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Vậy cậu đã nghĩ ra cách để báo đáp tôi chưa?"
***
Tác giả có lời muốn nói.
Tiểu Du:?
Kỳ thi tuyển sinh đại học! Tôi hy vọng các cô gái năm cuối trung học sẽ có tên trong danh sách vàng!!!.