Kỳ nghỉ của Phương Du kết thúc vào ngày năm, cô mua vé về cho mình là lúc 4 giờ chiều, đó là giờ cao điểm.
Tính cả thời gian ùn tắc giao thông và thời gian kiểm tra an ninh, cô phải rời nhà tầm khoảng 10 giờ sáng, chỉ có như vậy mới lên máy bay một cách suôn sẻ, không sợ bị trễ giờ.
Bởi vì cô phải quay lại làm việc ở thủ đô xa xôi, bầu không khí trong nhà họ Phương có phần nặng nề.
Tuy nhiên, đây cũng là tình huống mà họ phải đối mặt trong vài năm qua, dù thế nào vẫn phải miễn cưỡng rời đi.
Mẹ và bà ngoại cố gắng nở một nụ cười.
Khuôn mặt Phương Đức Minh vẫn còn băng bó, chưa nói năng được, nhưng ông đã vỗ nhẹ vào vai cháu gái để xoa dịu nỗi buồn của việc chia xa.
Những ngày ở nông thôn thật yên bình, không khí trong lành có thể xoa dịu nhiều cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực.
Phương Du đã dậy từ sáng sớm để thu dọn hành lý.
Khi cô về chỉ mang theo một cái vali.
Bây giờ mẹ và bà ngoại đã gói cho cô một số đồ khô có thể dùng được lâu, chẳng hạn như nấm khô và trái cây sấy.
Tất cả đều được làm tại nhà và được đóng gói trong một chiếc túi sạch sẽ.
Nhìn từ bên ngoài không ai biết có gì bên trong.
Không quá nhiều, sợ Phương Du gặp phiền phức.
Bởi vì Phương Đức Minh bị thương nên việc Phương Cần trở về Liễu Thành bị trì hoãn.
Lúc này nhìn con gái mình ngày càng rạng rỡ, trong lòng tràn đầy niềm vui, bà nói: "Sau khi trở về thủ đô, con nhớ phải ăn uống đầy đủ nghe chưa, còn nữa..." Bà ngập ngừng, "Nếu có thời gian, yêu đương một chút cũng không sao.
Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân nha Tiểu Du."
Phương Du mỉm cười và nói: "Lúc con học cấp ba mẹ đâu có nói như vậy đâu, mẹ yêu."
"17 và 27 giống nhau à?" Phương Cần nhìn cô một cái.
Phương Du nghiêng đầu, cô cố tình.
Hai người chưa kịp trò chuyện thêm thì Phương Cần đã nhận được cuộc gọi từ Phương Chính, nói rằng xe của chú ấy có vấn đề, phải mang đi sửa.
Vẫn còn thời gian, chú ấy nói họ liên hệ xe khách xem có còn chỗ không
Nhưng có thể làm gì bây giờ? Vào những ngày lễ như thế này cần phải đặt chỗ trước với xe khách, rất nhanh đã hết chỗ.
Phương Chính ở đầu bên kia điện thoại cũng bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày trước, tôi đã phát hiện xe có vấn đề, chưa kịp sửa chữa, dự định sau kỳ nghỉ về lại Liễu Thành sẽ đi sửa.
Chị Cần, thực xin lỗi..."
Phương Cần: "......"
Cuối cùng, không nói được gì nữa.
Phương Du nhìn sắc mặt tối sầm của mẹ mình, ấn vào cánh tay bà nói: "Không sao đâu mẹ, lát nữa con vào thị trấn bắt taxi về quận, sau đó bắt xe buýt đi thẳng đến ga hành khách của sân bay Liễu Thành."
Chỉ là chuyến đi hơi rắc rối thôi.
Phương Cần mở miệng, nói "Được", rồi bắt đầu kiểm tra xem còn thứ gì để con gái mang theo không.
Bà vừa vào phòng, Phương Du nhìn thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc xuất hiện ở phía trước, sau đó càng ngày càng gần, cho đến khi dừng lại trước sân nhà Phương Du.
Đàm Vân Thư xuống xe, nhìn thấy Phương Du, nàng nghiêm túc giải thích: "Hôm nay tôi về Liễu Thành, hiện tại tôi đến gặp ông ngoại Phương."
Lý do này hoàn toàn chính đáng, Phương Du gật đầu, cũng không ngăn cản.
Phương Cần bước ra khỏi phòng và nhìn thấy Đàm Vân Thư đang quan tâm thăm hỏi Phương Đức Minh, họ đang tận hưởng bóng mát dưới tán cây trong sân.
Bà ngoại Kim Tú thỉnh thoảng cũng trò chuyện đôi câu.
Phương Cần ngạc nhiên rồi nhìn con gái.
"Dì Phương." Đàm Vân Thư lại mỉm cười chào Phương Cần.
Phương Cần cũng cười: "Đàm tiểu thư, vất vả cho cô rồi."
"Không đâu."
Đàm Vân Thư không đi tay không đến, nàng còn mua vài thực phẩm bổ sung cho ông cụ.
Ông cụ từ chối nhưng nàng dùng hai chữ "định mệnh" để làm cớ, thái độ kiên quyết, nhà họ Phương không còn lựa chọn nào khác.
Một lúc sau, Đàm Vân Thư thản nhiên hỏi: "Hôm nay Phương tiểu thư quay lại thủ đô à?"
Nàng nhìn thấy vali và túi xách của Phương Du.
"Ừm."
Hai người nhìn nhau, Đàm Vân Thư chớp mắt, nàng lại hỏi: "Cậu bay từ Liễu Thành à? Thật trùng hợp, tôi cũng đến sân bay Liễu Thành, Phương tiểu thư có thể đi cùng tôi, chúng ta cũng có thể quan tâm lẫn nhau."
"Được." Phương Du liền đồng ý.
Trái tim của Đàm Vân Thư dường như phồng lên, cảm giác như được bay lên không trung, như được ngâm mình trong làn nước đầy bong bóng, một âm thanh tanh tách vang lên trong đầu nàng.
Nàng tưởng mọi việc sẽ không suôn sẻ, nhưng Phương Du lại đơn giản đồng ý.
Tin nhắn gửi tối qua đã có tác dụng sao? Đàm Vân Thư không khỏi đoán mò.
Trên khuôn mặt vẫn không có biểu cảm, nàng giả vờ như đáp án này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Phương Cần là người có vẻ mặt bất ngờ nhất, bà tưởng con gái mình sẽ từ chối vì tình bạn trước đây của con gái bà với Đàm Vân Thư đã kết thúc một cách tồi tệ.
Tuy nhiên, Phương Du giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, tư duy độc lập, dù có bất ngờ đến đâu bà sẽ không nói thêm gì.
Không lâu sau, Phương Du cùng người nhà nói lời tạm biệt.
Chú Viễn muốn tới cất hành lý giúp cô, nhưng cô đã từ chối: "Tôi tự làm được, cảm ơn chú."
"...Không có gì." Chú Viễn gãi gãi sau đầu.
Đàm Vân Thư lần này ngồi ở ghế sau, nàng ở bên trái, còn Phương Du ở bên phải.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, qua cửa kính xe, có thể thấy Phương Cần và Phương Đức Minh đang vẫy tay chào họ, trong khi bà cụ Kim Tú lúc này đang lau nước mắt.
Cho đến khi xe rẽ vào một khúc cua, không thấy được gia đình họ Phương nữa.
Phương Du nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc sau vài giây, lông mi run lên hai lần, sau đó quay đầu lại, không có chút nhiệt tình nhìn Đàm Vân Thư, hỏi: "Những thực phẩm bổ sung đó giá bao nhiêu?"
Đàm Vân Thư một tay đỡ đầu, nói: "Đó là tấm lòng của tôi đối với ông bà, không liên quan gì đến cậu."
"Tôi là cháu gái của họ, cho nên chuyện này có liên quan đến tôi."
"......"
Phương Du không quan tâm nhiều: "Tôi sẽ tính là một ngàn tệ, vé xe là một trăm năm mươi, tổng cộng là một ngàn một trăm năm mươi.
Tôi sẽ chuyển khoản cho cô vào ngày mai qua WeChat." Cô dừng lại một chút, "Nếu cô không chấp nhận thì tôi cũng không miễn cưỡng, sau này tôi sẽ không nói cho cô biết về tình trạng của ông ngoại tôi nữa."
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Phương Du dễ dàng lên xe.
"..." Đàm Vân Thư đành nhận tiền.
Cả hai đều hiểu ý nghĩa trong lời nói của Phương Du, nếu nàng không chấp nhận, lần sau gửi tin nhắn cho Phương Du sẽ là một dấu chấm than màu đỏ chói mắt.
Chỉ cần nhìn vào bản ghi chuyển khoản màu cam trong hộp trò chuyện WeChat, cô chắc chắn sẽ nhìn thấy tin nhắn nàng đã gửi tối qua.
Tin nhắn "gửi nhầm" đã bị nàng rút lại, chỉ có nhắc nhở của hệ thống, nhưng tin nhắn "Xin lỗi, tôi gửi nhầm người" vẫn còn đó.
Nhưng nàng đã đợi từ hôm qua đến tận bây giờ, Phương Du vẫn chưa trả lời, chỉ là vẫn không để ý tới nàng.
Nàng mím môi, bàn tay đang đỡ đầu với các ngón tay xoắn vào mái tóc một cách vô thức, ánh mắt lại hướng về phía Phương Du.
Khoảng cách giữa họ không đến một mét, rất gần, gần đến nỗi nàng có thể nhìn rõ lông mi của Phương Du.
Tuy nhiên, Phương Du, người mà nàng đã gặp trong hai ngày qua lại không đeo kính.
Cặp kính gọng vàng mà nàng chưa từng được tháo ra đang ở đâu?
Nghĩ đến đây, Đàm Vân Thư liền hỏi: "Kính của cậu đâu? Phương Du."
Vì chỉ có chú Viễn, một người ít nói ở bên cạnh, Đàm Vân Thư sẽ không gọi Phương Du một cách khách khí là "Phương tiểu thư".
Phương Du nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không quay đầu lại, nói: "Không biết nữa."
"......"
Bầu không khí nhất thời có hơi khó xử, dù kém nhạy cảm đến đâu chú Viễn vẫn cảm nhận được.
"Chú ơi, chú dừng xe ở bệnh viện thị trấn một lát nhé." Phương Du nói.
Chú Viễn: "Được."
Đàm Vân Thư có hơi khẩn trương: "Cậu cảm thấy không thoải mái sao?"
"Không." Phương Du không nói thêm gì nữa, cô không cần phải giải thích với Đàm Vân Thư về hoàn cảnh gia đình mình.
Tâm tình vốn đang bay bổng của Đàm Vân Thư bị thái độ của Phương Du làm cho quay trở lại mặt đất.
Lông mày nàng khẽ cau lại, khóe môi hạ xuống, ai nhìn vào cũng có thể thấy nàng đang không vui.
Nhưng Phương Du hoàn toàn không nhìn nàng lấy một cái.
Nàng không còn nghĩ đến chuyện nói nữa, nhẹ nhàng khép mi lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Chú Viễn đậu xe gần bệnh viện thị trấn như Phương Du nói, không chắn đường người khác.
"Cám ơn chú, tôi sẽ quay lại ngay." Phương Du mở cửa xe.
Đàm Vân Thư nghĩ vế sau của câu nói là dành cho mình, ngước mắt lên đáp: "Được."
Phương Du liếc nàng một cái, chân chạm đất.
"Phương Du." Trước khi đóng cửa xe, nàng gọi cô.
Phương Du dừng động tác đóng cửa lại, nhìn nàng hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi có thể đi cùng được không?"
"Tùy cô."
Đàm Vân Thư không biết Phương Du đến đây làm gì, nàng chỉ muốn đi theo, không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào nữa, đặc biệt là bây giờ Phương Du sắp trở về thủ đô.
Vì vậy nàng đi theo Phương Du đến khoa nội trú và nhìn thấy Phương Du bước vào một phòng bệnh.
Nàng không bước vào mà chỉ đứng nhìn ở cửa.
Trong phòng có thể chứa ba người, vẫn còn một giường trống.
Hai người già gầy gò mở mắt ra, nhìn thấy Phương Du đi vào, họ cố gắng giơ tay lên nhưng rất khó khăn.
Phương Du đi tới nắm tay ông bà nội và nói rằng cô sẽ về thủ đô làm việc, hy vọng họ sẽ tự chăm sóc bản thân.
Hô hấp của Đàm Vân Thư bất giác thư giãn.
Khoa nội trú có mùi phức tạp và khó chịu, nhưng bây giờ nàng có thể bỏ qua tất cả.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt nàng hơi đỏ lên.
Nàng vốn biết Phương Du đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng lại không biết nguyên nhân tại sao Phương Du phải nỗ lực nhiều như vậy.
Nàng thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc hỏi Phương Du, và bây giờ nàng đã biết câu trả lời.
Phương Du ở trong phòng bệnh không lâu, cô để tay ông bà đặt lên đầu mình, làm động tác xoa đầu, sau đó dặn dò ông bà thêm vài câu giữ gìn sức khỏe, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Đàm Vân Thư đi theo bên cạnh cô, vẫn im lặng.
Xuyên qua hành lang của khoa nội trú, ánh nắng bên ngoài chào đón họ.
Phương Du che giấu nỗi buồn của mình rất tốt, vẫn không nhìn Đàm Vân Thư, rời khỏi bệnh viện mà không nói một lời.
Hai người lại lên xe.
Chú Viễn đặt điểm đến là sân bay Liễu Thành.
Đàm Vân Thư dùng đầu ngón tay vuốt ve trán, ở trên xe thường xuyên nhìn Phương Du, nhưng Phương Du đã nhắm mắt lại, chỉ còn khuôn mặt thờ ơ.
Xe di chuyển thuận lợi về phía trước, nhưng sau khi đi vào đường cao tốc, tốc độ rõ ràng có phần bị hạn chế, có lúc bị tắt có lúc trơn tru.
Trong khoảng thời gian này, Phương Du tựa hồ đang ngủ say, đầu nghiêng sang một bên.
Đàm Vân Thư thỉnh thoảng chú ý đến cô, sợ đầu cô sẽ đập vào cửa sổ xe.
Tất nhiên, Đàm Vân Thư cũng muốn bắt chước cảnh ngồi trên xe trong phim thần tượng, để Phương Du dựa vào vai mình.
Nhưng nàng cũng biết nếu thật sự làm như vậy, điều đầu tiên Phương Du làm khi tỉnh dậy là chặn WeChat của nàng.
Nàng muốn làm cho Phương Du thích mình lần nữa, nhưng nàng không thể bỏ qua khó khăn của vấn đề này.
Hơn nữa...
Nàng cũng không biết gì về sáu năm qua của Phương Du.
Phương Du đã có người mình thích chưa? Có phải...!hiện giờ cô đang yêu không?
Không có manh mối nào trong vòng bạn bè của Phương Du, có vẻ như không phải đang yêu.
Nhưng lúc nàng và Phương Du "ở bên nhau", liệu người khác có nghĩ rằng giữa họ có mối quan hệ nào không?
Trái tim của Đàm Vân Thư dường như ngừng đập mỗi khi nàng nghĩ đến khả năng này.
Đã gần mười hai giờ trưa, Phương Du chậm rãi mở mắt.
Họ còn chưa ra khỏi đường cao tốc nhưng chỉ cách sân bay Liễu Thành hơn năm mươi km, điều đó có nghĩa là cô có thể đến và lên máy bay một cách thuận lợi.
Đã rời Thị trấn Lan Định từ lâu, ánh mặt trời gay gắt, cũng may trên cửa sổ có dán một lớp phim, giúp mọi người không cảm thấy nắng chiếu trực tiếp.
Trong điện thoại của Phương Du có một số tin nhắn, Phương Cần hỏi cô đang ở đâu, Phù Sương nhắn trong nhóm trò chuyện rằng cô sắp lên máy bay, Đường Bán Tuyết hỏi họ có muốn ăn tối cùng nhau không, lần này studio làm đẹp kiếm được khá nhiều tiền, có thể đãi họ một bữa.
Và tin nhắn mới nhất của Đàm Vân Thư xuất hiện.
Người này ở ngay bên cạnh cô, nhưng lại gửi cho cô một tin nhắn WeChat hỏi cô có đói không.
Phương Du hơi nghiêng đầu về phía Đàm Vân Thư.
"Không đói." Phương Du mấp máy môi, không trả lời tin nhắn WeChat của Vân Thư.
Đàm Vân Thư nhìn cô, vội vàng hỏi: "Sao tối qua cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
"Cô gửi nhầm, tại sao tôi phải trả lời?"
Đàm Vân Thư: "......"
Nàng ho nhẹ: "Vào lúc đó tối qua, cậu ngủ rồi à?"
"Ừ." Phương Du ngước mắt lên: "Có chuyện gì không?"
"Không, không có chuyện gì đâu.
Chỉ là tôi gửi nhầm tin nhắn mà thôi."
Phương Du không nhìn nàng nữa.
Đầu ngón tay của Đàm Vân Thư cắm sâu hơn vào lòng bàn tay.
Tối qua, lúc nàng gửi tin nhắn còn chưa đến 10 giờ, nàng đương nhiên cho rằng Phương Du vẫn còn thức.
Cuối cùng, hành động ngốc nghếch của nàng đều là vô ích.
Không có tin tức nào được truyền đi.
Sau khi vào nội thành, điều kiện đường xá không còn tắc nghẽn như trên đường cao tốc.
Trong khoảng thời gian này, Đàm Vân Thư đã liên lạc với Thẩm Ánh Chi.
Chuyến bay của Thẩm Ánh Chi về thủ đo là lúc năm giờ chiều.
Ban đầu Đàm Vân Thư muốn vào thành phố trước rồi đưa Thẩm Ánh Chi ra sân bay.
Tuy nhiên, khi đối mặt với Phương Du, nàng rất khó có thể không đưa ra lời mời đi cùng mình.
Bây giờ không còn cách nào khác đành để Thẩm Ánh Chi tự đi, nàng sẽ đợi Thẩm Ánh Chi ở sân bay.
Thẩm Ánh Chi tự biết bản thân sẽ đuối lý, sau khi mắng nàng vài câu thì cũng đồng ý.
Hầu như không có thêm chuyện gì xảy ra nữa.
Khoảng 1:30, chú Viễn lái xe đến bãi đậu xe của sân bay, Phương Du cảm ơn và lấy hành lý của mình.
Đàm Vân Thư cũng xuống xe.
Phương Du phớt lờ nàng, kéo vali theo dòng người, Đàm Vân Thư đi bên cạnh cô, hai người bước đi đồng bộ, nhưng không hề giao tiếp, giống như hai người xa lạ tình cờ chung đường.
Nhưng một lúc sau, Đàm Vân Thư lại di chuyển ra xa hơn một chút, nàng nhận cuộc gọi từ Đàm Trí Thành.
Đàm Trí Thành mấy năm nay đã tỉnh táo hơn, dần hồi phục sau tin vợ cũ qua đời.
Ít nhất ông cũng sẽ hỏi nàng đôi câu về chuyện công việc, nhưng ông vẫn quá cưng chiều Đàm Vân Hú, ngoại trừ vị trí của Đàm Vân Thư, bất cứ thứ gì cũng đều được đáp ứng cho hắn.
Lần này Đàm Trí Thành gọi điện vì ông chợt nhớ ra mình muốn hỏi nàng về kế hoạch phát triển ở Thủ đô.
Về việc mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty, Đàm Vân Thư đang có kế hoạch chuyển công ty đến Thủ đô.
Sự phát triển của Liễu Thành vẫn có phần hạn chế, việc kinh doanh sẽ thuận lợi hơn ở một thành phố siêu lớn bậc nhất như Thủ đô.
Địa điểm của công ty cũng đã được quyết định, thật trùng hợp cũng không cách Thẩm Thị bao xa, giới tài chính đều tập trung ở đó.
Một thời gian nữa sẽ thực hiện việc di chuyển.
Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng không vội đi tìm Phương Du.
Đàm Trí Thành thở dài: "Được."
"Ba." Đàm Vân Thư chậm rãi hỏi: "Thiệp mời sự kiện Du thuyền từ thiện ở Thủ đô đã được gửi đến.
Năm nay ba có đi không?"
"Hãy để Vân Hú đi cùng con."
"Dạ."
Sau khi cúp điện thoại, Đàm Vân Thư nhíu mày, sau đó nhìn về phía Phương Du.
Phương Du đã tiến về phía trước một đoạn, khoảng cách giữa cô và nàng dần dần xa hơn.
Đàm Vân Thư không khỏi tăng tốc độ cho đến khi sánh vai với Phương Du.
Vào những ngày nghỉ lễ, ở sảnh sân bay có rất nhiều người, khắp nơi ồn ào, loa đài phát thanh nối tiếp nhau phát ra thông báo.
"Phương Du." Đàm Vân Thư mở miệng.
Phương Du nhìn nàng "Đàm tiểu thư còn có việc gì nữa?"
"Tôi..." Đàm Vân Thư cảm giác bản thân như rơi vào trong đồng tử của Phương Du, nàng muốn nói mình chưa kết hôn, nhưng lại sợ nhìn thấy phản ứng không quan tâm của Phương Du, những lời thốt ra từ miệng bị bẻ cong sang hướng khác, đó là một mong muốn chung chung, "Đừng trở thành người xa lạ, được không?"
Bóng dáng của những người qua đường xa lạ lướt quanh họ, không ai biết ai cả.
Nàng ghét cảm giác này.
"Đây là điều cô muốn tôi báo đáp cô sao?" Phương Du hỏi ngược lại.
"Không phải."
"Không có khả năng." Phương Du nhìn đồng hồ, "Xin lỗi, Đàm tiểu thư, tôi phải vội đi kiểm tra an ninh."
Đàm Vân Thư: "Ừ."
Nàng đứng đó, nhìn Phương Du hòa vào đám đông, bóng dáng của cô hoàn toàn bị người qua đường che khuất, cuối cùng, nàng cũng không thể nhìn thấy phía sau gáy của Phương Du nữa.
Sau đó, nàng đi về phía địa điểm hẹn gặp Thẩm Ánh Chi.
......
Sau khi qua cổng kiểm tra an ninh, Phương Du đợi ở cổng lên máy bay.
Tin tức về Tiết Dịch lúc này lọt vào mắt cô vào.
Tiết Dịch: [Thời tiết ở Liễu Thành quả thực rất tốt.]
Cô ấy mới thêm một bức ảnh, nhưng từ khung cảnh bên ngoài cửa sổ, có thể biết đó là ở sân bay.
Phương Du: [Đến Liễu Thành chơi?]
[Không phải, chỉ quá cảnh thôi.]
[Tôi cũng đang ở sân bay, cổng lên máy bay là số 56.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Tiết Dịch không trả lời.
Phương Du đang xem lại lịch sử trò chuyện giữa cô và Đường Bán Tuyết vào lúc 11 giờ đêm qua.
Bạn trai cũ của Đường Bán Tuyết đã yêu cầu cô ấy quay lại với nhau, nhưng lần này Đường Bán Tuyết đã từ chối.
Vừa lướt đến cuối, liền có người đứng trước mặt Phương Du.
Người đó đến với một cái búng tay nhẹ.
Phương Du ngẩng đầu, nhìn thấy dưới chiếc mũ lưỡi trai có một đôi mắt đang cười.
"Tiểu Du tiểu thư.".