Bên trong chiếc xe màu đen kín đáo, bầu không khí như có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Đàm Vân Thư dường như vẫn chưa thích ứng với cách gọi mới này, sau khi sửng sốt nửa giây, nàng mới gật đầu: "Được, tôi sẽ nhận."
"Ừ." Phương Du mím môi, thốt ra một tiếng.
Đàm Vân Thư quay đầu sang một bên, nhìn cô và nói: "Cậu đánh giá tôi mấy sao?"
"Cái gì?" Ánh mắt Phương Du lộ vẻ khó hiểu nhìn nàng.
"Không phải trên ứng dụng đặt xe luôn có phần đánh giá sao?"
"Tôi thường không cho sao."
"Vậy tôi sẽ coi như cậu cho tôi năm sao nha." Giọng nói của Đàm Vân Thư hơi trầm xuống, "Mặc định là năm sao."
"Được rồi."
Phương Du mở cửa xe, không nói thêm lời nào, đôi chân chân chạm đất.
Dáng vẻ giống như đi xe của một tài xế công nghệ.
Studio "Bán Chi Tuyết Cao" của Đường Bán Tuyết nằm trong một tòa nhà phía bên phải.
Phương Du đi về phía đó một đoạn, mới nhớ ra mình đã bỏ quên thứ gì đó——
Đó là mặt nạ hồ ly của cô.
Cô đã không để chiếc mặt nạ vào túi, mà đặt nó lên đùi sau khi lên xe, có lẽ do không chú ý lúc ngủ thiếp đi trên xe, nên nó đã trượt xuống chân.
Cô cầm chiếc ô của mình và quay đầu lại, thấy chiếc xe màu đen vẫn ở đó, sau một hồi lưỡng lự, cô quay người và đi về phía chiếc xe.
Chưa đầy một phút, cô đã bước đến cửa xe, dùng đốt ngón tay gõ cửa sổ rồi mở cửa ghế sau.
Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Đàm Vân Thư đang muốn đeo mặt nạ mèo lên, nhưng vì Phương Du mở cửa quá nhanh, nàng phản ứng không kịp, nửa bên má lộ ra ngoài.
Trên nửa bên má có những vết đỏ và những mảng sẫm màu hơn, phân bố không đều.
"Cô bị dị ứng à?" Phương Du cúi xuống nhặt mặt nạ lên, hơi cau mày.
Đàm Vân Thư: "...."
Nàng ho nhẹ: "Có vẻ là vậy."
Nàng vừa tháo mặt nạ ra sau khi Phương Du rời đi, kết quả là nàng nhìn thấy khuôn mặt của mình như thế này, nàng dừng một lúc mà không lái xe đi.
"Tôi cứ tưởng rằng mặt hơi bị bí một chút thôi." Đàm Vân Thư đơn giản tháo mặt nạ ra, không đeo lên mặt nữa, nhưng khuôn mặt của nàng trông rất khác so với thường ngày.
Phương Du nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ thốt ra được ba chữ: "Gặp bác sĩ."
"Không thích đến bệnh viện đâu." Đàm Vân Thư quay người, không nhìn thẳng vào ánh mắt của Phương Du, "Trừ phi cậu đi cùng tôi."
Bầu không khí im lặng trong khoảng mười giây.
Đàm Vân Thư cau mày, sau đó nghĩ nghĩ, nàng đã không còn là Viên tiểu thư nữa, lúc nàng đang định nói "Thôi bỏ đi, tôi đi một mình", Phương Du đã nói trước nàng: "Được."
Phương Du ngồi vào xe, đóng cửa lại: "Đáng lẽ tôi không nên kêu cô đừng tháo ra."
"Không liên quan gì đến cậu, tôi chỉ cố chấp đeo nó mà thôi."
"Trước tiên phải đăng ký với khoa da liễu của bệnh viện gần nhất." Phương Du không muốn nói chuyện nhiều với nàng, giọng điệu rất bình tĩnh, vừa ngước lên đã thấy khuôn mặt hiện tại của Đàm Vân Thư, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Máy điều hòa trong xe vẫn bật, Đàm Vân Thư lấy điện thoại di động ra.
Phương Du cũng đang xem bản đồ.
Thủ đô quá lớn, cô cũng không quen thuộc lắm với khu vực này, không biết gần đây có bệnh viện không, lúc này cô tìm trên bản đồ nói: "Bệnh viện số 7 chỉ cách đây ba km, là nơi gần nhất.
Cô xem có giờ nào trống để đăng ký trực tuyến được không?"
"Được." Đàm Vân Thư bắt đầu tìm kiếm, vẻ mặt nghiêm túc.
Phương Du dùng tầm nhìn ngoại vi quan sát khuôn mặt của nàng, mím môi rồi tập trung vào nội dung trên màn hình.
Không lâu sau, cô nghe Đàm Vân Thư nói: "Đã lấy số đăng ký rồi, cũng sắp đến năm giờ rồi."
"Đi thôi nào."
"Còn bạn cậu thì sao?" Đàm Vân Thư hỏi.
Phương Du chuyển qua WeChat, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào màn hình, tự mình đưa ra câu trả lời: "Tôi sẽ nói với cậu ấy."
"Nhưng Phương Du à..."
"Ừm?"
"Chuyện này không liên quan tới cậu." Đàm Vân Thư nói, "Đừng tự tạo gánh nặng trong lòng."
"Tôi không có."
"Vậy thì tốt."
Lông mi Phương Du run lên, không nói thêm nữa.
Đàm Vân Thư cũng không có ý định nói chuyện, thay vào đó lái xe đến Bệnh viện số 7, xe lại lao đi trên đường.
Hơn mười phút sau, họ bước vào cửa bệnh viện.
Ở đây có nhiều người hơn bệnh viện thị trấn, cách trang trí cũng hiện đại hơn, nhưng trong không khí vẫn có mùi khó chịu của bệnh viện.
Khoa da liễu ở tầng năm, hai người bước vào thang máy.
Trong bệnh viện có rất nhiều người mắc các loại bệnh khác nhau, trường hợp giống Đàm Vân Thư cũng không phải hiếm.
Tuy nhiên, gần vùng miệng của nàng rất sạch sẽ và trắng trẻo, còn vùng phía trên thì khác, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ tự nhiên, dễ dàng thu hút sự chú ý của nhiều người.
Ngược lại, Đàm Vân Thư vẫn rất bình tĩnh và tự nhiên.
Mỗi tầng của thang máy đều có người đến, phải mất hơn một phút mới lên được tầng năm.
Hai người sóng vai nhau đi ra, tìm phòng đã đăng ký, báo tên và chờ đợi.
Bên ngoài phòng khám có những chiếc ghế màu xanh lam, trước mặt Đàm Vân Thư có năm người đang chờ gặp bác sĩ.
Phương Du ngồi xuống ghế, Đàm Vân Thư cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Khoảng cách giữa hai người đã gần hơn trước rất nhiều.
Có người đi ngang qua họ, cả hai đều thu chân lại.
Phương Du hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, suy nghĩ về mọi việc xảy ra ngày hôm nay.
Không thể phủ nhận việc cô cố tình lôi kéo Đàm Vân Thư đi cùng mình.
Bốn trăm tệ này, cô thực sự có thể yêu cầu cửa hàng hoàn tiền lại.
Trong thư mời có nói nếu có chuyện gì xảy ra trước 12 giờ thì có thể yêu cầu hoàn tiền, sau đó cũng không cần đến đó nữa.
Nhưng mà cô cũng muốn biết lúc này Đàm Vân Thư đang nghĩ gì.
Không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển thành cô đang cùng Đàm Vân Thư đến bệnh viện?
Máy đăng ký gọi một số, một số người bước ra khỏi phòng khám trong khi những người khác từ bên ngoài đi vào.
Hai người họ vẫn không di chuyển.
Một lúc sau, Phương Du mở mắt ra và quay lại nhìn Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư đang dùng điện thoại di động chụp ảnh, nhìn thấy cô nhìn qua, nàng giải thích: "Tôi chưa bao giờ như thế này, muốn lưu lại."
...!Cảm giác thư thái đáng kinh ngạc.
Phương Du căn bản không biết nên nói gì, nhưng lông mày lại thả lỏng ra một chút, cũng không còn căng thẳng như trước.
Vì người trong cuộc không quan tâm nhiều, cô cần gì phải lo lắng như vậy?
Những người vào trước trong chốc lát đã đi ra, đã đến lượt Đàm Vân Thư, cả hai lần lượt đi vào, Phương Du đứng, trong khi Đàm Vân Thư ngồi trên ghế khám bệnh.
Bác sĩ xem xét làn da trên khuôn mặt nàng, hỏi một số câu, hướng dẫn nên kiêng những loại thức ăn gì, rồi yêu cầu họ xuống nhà thuốc thanh toán và lấy thuốc, sau đó có thể rời đi.
"Đừng lo lắng quá." Bác sĩ tháo kính xuống, dụi mắt sau khi nhìn vào màn hình máy tính quá lâu, rồi nói: "Uống nhiều nước hơn, đừng ở ngoài nắng, tạm thời không trang điểm và dưỡng da, chỉ rửa mặt bằng nước thôi, bôi thuốc đúng cách.
Mọi chuyện sẽ ổn sau vài ngày."
"Cảm ơn bác sĩ."
Sau khi rời phòng khám, Đàm Vân Thư lấy phiếu thanh toán và đơn thuốc.
Ý của bác sĩ là làn da của nàng rất quý giá, chất liệu của mặt nạ hơi rẻ tiền, vì thế da nàng bị kích ứng như thế là chuyện bình thường.
"May mà tôi về sớm, không đeo nó lâu." Đàm Vân Thư thở phào nhẹ nhõm.
Phương Du liếc nhìn nàng: "Có lẽ ở vòng hai cô sẽ phải tháo mặt nạ ra."
"Vòng hai của trò chơi là gì?"
"Trò chơi nội gián."
"Vậy thì tôi nhất định sẽ kiên trì đến cùng."
Phương Du mím môi dưới, cùng nàng bước vào thang máy lần nữa.
Đàm Vân Thư tự mình làm những thủ tục còn lại, Phương Du không cần xếp hàng với Đàm Vân Thư, cô tìm một chỗ gần đó ở tầng một để đứng chờ.
Những âm thanh hơi ồn ào lọt vào tai, lúc này cô mới có thời gian nhìn vào điện thoại di động.
Có một số tin nhắn.
Đường Bán Tuyết có chút tiếc nuối vì cô không thể đến, đồng thời cô ấy cũng nói muốn đánh mắt cho cô với một loại phấn mắt mới mà cô ấy mới học được, chắc chắn sẽ rất hợp với cô.
Ngoài Đường Bán Tuyết, còn có tin nhắn từ một người khác mà Phương Du không ngờ tới.
Đó là Tiết Dịch.
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Tiết Dịch ở sân bay lần trước, hai người vẫn duy trì mối quan hệ như những người quen trong vòng bạn bè, nhưng thật không ngờ rằng Tiết Dịch lại chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Tuyết Dịch: [Khi nào thì Tiểu Du mới rảnh?]
*Tiết Dịch không dùng từ Du trong "vui vẻ" như gia đình và bạn thân nhé của Phương Du nhé.
Tiết Dịch: [Sau hai ngày nữa tôi sẽ có một ngày nghỉ, tôi có thể mời cô một bữa cơm được không?]
Phương Du mỉm cười với điện thoại, hỏi: [Tại sao?]
Tiết Dịch: [Tôi không biết khi nào tôi mới có thể cảm ơn cô.]
Phương Du: [Không sao đâu, tôi có thể đợi.]
Tiết Dịch: [Tôi không muốn đợi.]
Tiết Dịch: [Vậy tôi có thể có cơ hội hay không?]
Phương Du không vội trả lời.
Cô nghĩ đến việc sắp xếp công việc cho tuần tới, sau đó cô chỉ có thể từ chối: [Xin lỗi, Tiết lão sư, gần đây tôi phải đi gặp gỡ đối tác rất nhiều.]
Khi Thẩm Ánh Chi muốn bàn chuyện kinh doanh với ai đó, cô phải đi theo cô ấy.
Chỉ có đêm Tiết Dịch hát ở Trung tâm thương mại Lâm Lí là tương đối thoải mái.
[Không sao đâu, tôi có thể đợi.] Tiết Dịch vẫn không bỏ cuộc và gửi tin nhắn này sang.
Đôi mắt của Phương Du cong lên, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhìn thấy Đàm Vân Thư đang chậm rãi đi về phía cô với một túi thuốc trên tay.
Khuôn mặt nàng không có biểu hiện gì, nhưng áp suất không khí xung quanh có hơi thấp.
Phương Du thu hồi nụ cười, đứng thẳng lên, thoải mái nói với Đàm Vân Thư: "Đi thôi."
"Được."
"Vậy chúng ta..." Phương Du muốn tách ra.
Đàm Vân Thư không cho cô cơ hội tiếp tục, cứng ngắc nói: "Cậu có thể giúp tôi bôi thuốc được không? Phương tiểu thư, tôi sợ mình không thể bôi hết chỗ dị ứng."
Phương Du nhìn vẻ mặt của nàng, cuối cùng vẫn gật đầu, mặc dù Đàm Vân Thư đã bác bỏ mọi trách nhiệm, nói rằng chuyện này không liên quan đến cô.
Trong túi không có tăm bông, vì vậy họ đi đến hiệu thuốc bên ngoài mua một túi tăm bông rồi mới quay về xe.
Đàm Vân Thư ngồi ở ghế sau không nói lời nào, Phương Du cũng theo sau nàng ngồi vào.
Âm thanh duy nhất trong xe là tiếng Phương Du lấy thuốc và tăm bông ra.
Đàm Vân Thư dõi theo động thái của Phương Du.
Các đốt ngón tay của Phương Du không mềm như nàng, cứng cáp hơn, các đường vân trên đó cũng rõ ràng hơn, nhưng khi cô cầm tăm bông, bàn tay của cô trông rất tươi tắn khỏe khoắn, khác hẳn với tay nàng.
Thuốc bôi dạng gel trong suốt, đầu tiên Phương Du nhúng thuốc vào tăm bông rồi nhẹ nhàng bôi lên mặt Đàm Vân Thư.
Cô hơi cau mày và hỏi: "Có đau không?"
"Điều gì sẽ xảy ra nếu đau?"
"Thì là đau thôi."
Phương Du kỳ quái nhìn nàng một cái: "Tôi có thể làm gì khác sao?"
"..." Đàm Vân thoải mái nói: "Vẫn ổn."
Nàng cảm thấy bỏng rát dữ dội trên mặt, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng đau đớn của nàng.
Cách bôi thuốc của Phương Du rất đúng tiêu chuẩn, sau khi bôi xong cô vứt bỏ tăm bông, rồi thay bằng cái tiếp theo.
Khu vực xung quanh mắt Đàm Vân Thư không bị ảnh hưởng, từ khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài và dày, con ngươi màu nâu khác hẳn với cô, cùng nốt ruồi hơi nhạt màu mà cô đã từng hôn trước đây.
Phương Du bôi thuốc lên trán, má và sống mũi của nàng.
Chỉ sau một lúc cô đã thoa đều gel lên mặt nàng, rồi dừng lại.
Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên gọi: "Phương Du."
"Sao vậy?"
Đàm Vân Thư rũ mí mắt xuống, nói: "Tôi không ổn tí nào, đau quá.".