Phương Du đã ngồi trong văn phòng khi gửi tin nhắn này cho Đàm Vân Thư.
Cô bấm vào vòng bạn bè của Đàm Vân Thư và xem qua, rồi xem lại lịch sử trò chuyện của họ trong hai ngày qua, cuối cùng quyết định gửi một tin nhắn như vậy.
Chỉ vì ý thức đạo đức của cô quá mạnh mẽ, nên việc bị dị ứng của Đàm Vân Thư không thể tách rời khỏi cô.
Ngoài ra, dựa theo lời của Đàm Vân Thư đã nói, người cô quan tâm chính là Viên tiểu thư, vậy thì liên quan gì đến Đàm Vân Thư?
Thời gian bắt đầu làm việc buổi chiều là hai giờ, cô thường tận dụng thời gian này để chợp mắt một lúc.
Nhưng sau khi chủ động gửi tin nhắn cho Đàm Vân Thư, cô không còn nghĩ đến việc nghỉ ngơi nữa, thay vào đó, cô đứng dậy và đi đến bên cửa sổ để ngắm những cây sen đá mình trồng.
Hai phút sau, tin nhắn của Đàm Vân Thư gửi đến: [Đau.]
Đàm Vân Thư nói thêm: [Bôi thuốc thì đau, không bôi thuốc cũng đau.]
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Phương Du, bởi vì Đàm Vân Thư là người như vậy.
Cô lại gõ nhẹ vào màn hình, nhàn nhã đưa ra câu trả lời: [Kiên nhẫn, sẽ sớm khỏi thôi.]
Đàm Vân Thư: [Được rồi.]
Cuộc trò chuyện qua lại giữa cả hai đã kết thúc, Phương Du ngáp dài và quay lại ghế.
Cô đang định nằm xuống bàn làm việc thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Vẫn là tin nhắn của Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư: [Tôi sẽ đến buổi biểu diễn của Tiết Dịch ở Trung tâm thương mại Lâm Lí vào buổi tối.]
Đàm Vân Thư: [Bây giờ tôi thực sự đánh giá cao những bài hát của cô ấy.]
Phương Du nhìn hai dòng tin nhắn này, đôi lông mày xinh đẹp của cô hơi nhướng lên, không trả lời nữa.
Cô không muốn trò chuyện với Đàm Vân Thư về những chuyện khác.
Trong mối quan hệ hiện tại, cô sẽ không còn là người bị động nữa.
Trước đây cô không phải là người không trả lời tin nhắn, đương nhiên bây giờ cũng không phải là người phải chờ tin nhắn.
Phương Du siết chặt điện thoại, nằm trên bàn làm việc.
Tất nhiên, toàn bộ công ty đều biết về buổi biểu diễn của Tiết Dịch tại Trung tâm thương mại Lâm Lí vào buổi chiều.
Thẩm Ánh Chi thậm chí còn gọi Phương Du đến văn phòng và nói: "Phương Du, cô hãy đặt một bó hoa.
Tối nay cô sẽ đại diện công ty tặng hoa cho cô ấy trong lúc nghỉ giải lao." Thẩm Ánh Chi mỉm cười nói tiếp, "Tôi không thích Tiết Dịch nhiều như cô, cơ hội này phù hợp với người hâm mộ như cô hơn."
Hai mắt Phương Du sáng ngời, vui vẻ gật đầu: "Được, cảm ơn Thẩm tổng."
"Vậy cô..." Thẩm Ánh Chi hắng giọng, "Cô có muốn đến địa điểm tổ chức với tôi và Vân Thư không? Hay cô muốn tự mình đến đó?"
"Tôi đã hẹn với đồng nghiệp rồi, Thẩm tổng." Vào buổi trưa, Tề Vận đã nhắn cô cùng đi tàu điện ngầm đến đó sau giờ làm việc.
Trung tâm thương mại cách chỗ họ không xa, có thể đến đó bằng tàu điện ngầm trong vòng hai mươi phút.
Chỉ là thông tin mà Thẩm Ánh Chi đưa ra rất rõ ràng, tức là Đàm Vận Thư cũng sẽ đến.
Hóa ra đây chính là lý do khiến Đàm Vân Thư gửi tin nhắn cho cô.
Thẩm Ánh Chi hiểu ý: "Được."
"Vậy cô hãy đặt hoa đi."
Tin tức Tiết Dịch sắp biểu diễn ở quảng trường lớn bên ngoài Trung tâm thương mại Lâm Lí đã lan truyền.
Bây giờ mới là buổi chiều, nhưng an ninh của trung tâm thương mại đã được bố trí, thiết bị đang được lắp đặt.
Chỉ là ở quảng trường lúc này vẫn chưa thể ngồi.
Hầu hết những người đến sớm đều vào trung tâm mua sắm, dòng người tăng vọt vào một ngày thứ Tư yên tĩnh, rất ấn tượng.
Bó hoa Phương Du đặt đã được chuyển đến quầy lễ tân của công ty sau một giờ.
Đó là hoa sen mà Tiết Dịch đã bày tỏ sự thích thú trong một buổi phỏng vấn.
Nhưng không chỉ có hoa sen, còn có hoa hồng, hoa cánh cát trắng, thậm chí có cả đài sen.
Đây là bó hoa tổng hợp có tên "Thật may mắn khi được gặp bạn", trông rất tươi mát.
Tấm thiệp chúc mừng sẽ đặt trên bó hoa cũng do Phương Du viết.
Thư pháp của cô bây giờ đẹp hơn trước rất nhiều.
Cô đã viết tên bó hoa cùng một số lời chúc.
Chữ ký là tên công ty chứ không phải tên cô.
Nhưng khi cô lấy thiệp chúc mừng, cô gái ở quầy lễ tân đã nháy mắt với cô, nói: "Trợ lý Phương lại nhận được hoa."
Trong sáu năm qua, Phương Du đã nhận được rất nhiều hoa, nhưng cuối cùng cô vẫn tặng hết cho đồng nghiệp của mình.
Cô thực sự không cần.
Phương Du biết lễ tân có ý gì, hơi nheo mắt nói: "Đây là hoa tối nay tôi sẽ tặng Tiết Dịch."
"À." Lễ tân đã thêm Phương Du trên WeChat, "Lúc trước tôi muốn đến buổi concert của Tiết Dịch, nhưng tôi không săn được vé."
Phương Du mỉm cười.
Sáu giờ vừa điểm, Phương Du cùng Tề Vận tập trung lại.
Nhưng xét đến việc cầm bó hoa này, nếu bị chèn ép trên tàu điện ngầm có thể dẫn đến sự cố, Phương Du đã đề nghị trước với Tề Vận hãy bắt taxi đến đó, còn nói rằng cô sẽ chịu chi phí đi lại.
Tề Vận: [Cần thiết AA! Chị cũng không muốn đi tàu điện ngầm!]
Kết quả của việc không đi tàu điện ngầm là lộ trình này hơi đông đúc.
Phương Du đang cầm hoa ngồi ở hàng ghế sau.
Tề Vận đọc thiệp chúc mừng hai lần, cảm thấy Phương Du trở thành một blogger viết lách sẽ rất tốt: "Phương Du, thành thật mà nói, tại sao em không bắt đầu một nghề tay trái? Chị thấy có nhiều người trên mạng không giỏi bằng em, nhưng họ cũng có thể làm blogger."
"...Chị Vận, trước chị, bạn em cũng khuyên em trở thành một beauty blogger đó."
Tề Vận cười: "Đôi khi chị có những ý tưởng hoang đường, nếu như không học ngành này, chị chắc chắn đã trở thành một trong những blogger ba mươi tuổi đó rồi".
"Một blogger ba mươi tuổi là gì?"
"Tiêu đề là "Cuộc sống hàng ngày của người phụ nữ độc thân ở tuổi ba mươi"..."
Bầu không khí nhàn hạ, vì họ vẫn đang mong chờ, nên việc kẹt xe không gây khó chịu.
Bốn mươi phút trôi qua, cả hai cuối cùng cũng bước ra khỏi xe.
Trước khi xuống xe, họ đã bị đám đông bên ngoài làm giật mình.
Sau khi xuống xe, càng sốc hơn, quảng trường rất rộng nhưng bây giờ lại chật kín người.
Lực lượng an ninh tại hiện trường duy trì trật tự.
Thiết bị âm thanh bao gồm micro, giá đỡ và loa; đơn giản hơn nhiều so với buổi concert, nhưng trọng tâm chính là biểu diễn "đường phố", tinh xảo quá cũng không tốt.
Tiết Dịch chưa đến nhưng khán giả vẫn lũ lượt kéo tới.
Phương Du còn có nhiệm vụ khác với Tề Vận, người quản lý trung tâm mua sắm đã sắp xếp cô ngồi ở hàng ghế đầu, cả hai phải tách ra sau khi xuống xe.
Người quản lý liên lạc với Phương Du, một lúc sau, Phương Du bước qua đám đông, hoa vẫn cầm trên tay và đi đến hàng ghế đầu.
Khán đài dạng bậc thang, theo ước tính trước đây của trung tâm mua sắm, nếu chật kín thì có sức chứa hàng nghìn người.
Hiện tại chỗ ngồi ở đây cơ bản đã đầy.
Một số người đi dạo không biết Tiết Dịch sẽ đến đây, vừa đi ngang qua, thấy đám đông lớn như vậy nên quyết định ngồi xuống tham gia cuộc vui.
Hai ngày nay trời không mưa, bậc thang đã được lau chùi từ trước nên rất sạch sẽ.
Phương Du ngồi ở hàng đầu, cô mở khóa điện thoại và bấm vào hộp trò chuyện với Tiết Dịch.
Cuối cùng, làm như không biết gì, cô nhắn tin cho Tiết Dịch: "Tiết lão sư biểu diễn thuận lợi nhé."
Không ngờ, Tiết Dịch trả lời ngay lập tức: [Có hơi lo lắng.]
[Từng biểu diễn trước hàng chục ngàn khán giả rồi mà, đừng lo lắng, Tiết lão sư.]
Tiết Dịch: [Tôi đồng ý lần hợp tác này vì trước đây tôi đã từng hát ở ven đường, bây giờ cảm giác có phần giống ngày xưa.]
Tiết Dịch: [Nếu như Tiểu Du ở đây sẽ tốt hơn.]
Phương Du nhếch khóe môi khi nhìn điện thoại.
Cô đang ngồi rất gần nơi biểu diễn.
Nếu không có gì khác xảy ra, Tiết Dịch có thể trực tiếp nhìn thấy cô trong đám đông.
Nghĩ như vậy, Phương Du lại mỉm cười, khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi đang đi đến từ vị trí trước mặt.
Đàm Vân Thư đang đeo khẩu trang, trong đôi mắt lộ ra không có ý cười, áp suất không khí rất thấp.
Phương Du thu lại nụ cười.
Rõ ràng buổi trưa cô vẫn còn lo lắng cho "Viên tiểu thư", nhưng bây giờ lại giả vờ như chưa từng gặp.
Đàm Văn Thư nhìn thấy cô như vậy, liền cau mày, đôi môi dưới lớp khẩu trang mím chặt.
Không quá lời khi miêu tả quảng trường giống như một biển người, vì đã thông báo với cảnh sát nên rất trật tự, không có rắc rối gì xảy ra.
Thẩm Ánh Chi chụp lại khung cảnh này.
Bởi vì phía chân trời lúc này là ánh hoàng hôn chưa lặn xuống hoàn toàn, mọi người được bao phủ bởi một lớp màu sắc rực rỡ.
Đó là một cảnh tượng khiến người ta cảm thấy rung động.
Đàm Vân Thư đi tới gần Phương Du, ngồi xổm xuống, với giọng điệu cứng nhắc hỏi: "Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây được không?"
Đề cập đến vị trí bên cạnh Phương Du.
Phương Du ôm bó hoa trong tay, bởi vì Đàm Vân Thư ngồi xổm xuống, tầm mắt hai người ngang nhau.
Nghe Đàm Vân Thư khách khí hỏi, cô cũng lịch sự gật đầu: "Đương nhiên là có thể."
Thế là Đàm Vân Thư ngồi xuống bên cạnh Phương Du, vốn vị trí ban đầu của nàng là ở giữa.
Thẩm Ánh Chi không còn lựa chọn nào khác, đành phải đi tới, ngồi xuống vị trí ở giữa.
Lúc này cô có hứng thú với Tiết Dịch hơn trước, dự định sau này sẽ mời Tiết Dịch đến hát ở nhà.
Ừm, điều kiện tiên quyết là nếu Tiết Dịch thể hiện tốt tối nay.
Càng đến gần bảy giờ, bầu trời càng tối hơn.
Có một tin nhắn khác từ Tiết Dịch trên điện thoại của Phương Du, thông báo rằng cô ấy chuẩn bị biểu diễn, và Phương Du trả lời "Cố lên".
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, người dẫn chương trình được trung tâm thương mại thuê từ khoa phát thanh và dẫn chương trình của một trường đại học gần đó đã lên sân khấu.
Kinh phí trả cho người dẫn chương trình còn là sinh viên đại học không nhiều, nhưng có thể xem như lấy kinh nghiệm, ngoài ra còn có cơ hội xin chữ ký của Tiết Dịch, nên có rất nhiều người ứng tuyển.
Hơn nữa, sự kiện chính tối nay là nghe Tiết Dịch hát, nên người dẫn chương trình sau khi nói vài câu liền rời khỏi sân khấu.
Trời đã tối hoàn toàn, ánh đèn trong trung tâm mua sắm sáng như ban ngày.
Từ góc nhìn của Phương Du và những người khác, có thể thấy từ xa có rất nhiều người đang nhìn ra từ cửa sổ các tầng của trung tâm mua sắm, cùng lắm có thể nhìn thấy bóng dáng của Tiết Dịch.
Về sự kiện này, nó đã được lên men từ sớm trên mạng xã hội, một vài người cũng đang phát trực tiếp.
Đàm Vân Thư vẫn chưa tháo khẩu trang ra, nàng quay qua nhìn Phương Du.
Phương Du đang mong chờ sự xuất hiện của Tiết Dịch, nụ cười của cô rạng rỡ giữa tiếng ồn ào, Đàm Vân Thư hỏi: "Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
Nhưng gửi tin nhắn với người khác lại rất vui vẻ.
"Tôi không có tâm trạng trả lời Đàm tổng, có vấn đề gì không?".