Đàm Vân Thư có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ mọi phía, nhưng điều nàng nghe rõ nhất là câu trả lời rõ ràng của Phương Du.
- Tôi không có tâm trạng trả lời Đàm tổng, có vấn đề gì không?
Nàng nhìn vẻ mặt phong kinh vân đàm* không quan tâm của Phương Du, hơi thở của nàng hơi trầm xuống.
Tuy nhiên, nàng không có thời gian để phản ứng, bởi vì trong giây tiếp theo, tiếng hét kích động bùng lên khắp nơi đây giống như sóng thần, nhấn chìm tất cả mọi người.
*风轻云淡: là thành ngữ chỉ sự thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Hai chữ cuối cũng có trong tên Đàm Vân Thư/谈云舒
Tiết Dịch xuất hiện.
"Biểu diễn đường phố" là điều Tiết Dịch chưa bao giờ làm kể từ khi ra mắt trong hai năm qua.
Cô ấy giống như quay lại ngày xưa, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa cao, mặc áo phông và quần short giản dị, khuôn mặt cô ấy trang điểm rất nhẹ nhàng, gần như để mặt mộc, nhưng người ta không thể bỏ qua gương mặt đầy công khí của cô.
Phương Du đang ngồi trên khán đài, cô nhìn Tiết Dịch từng bước đến gần bục micro.
Cô cũng nhìn thấy Tiết Dịch nhìn mình ngay khi cô ấy bước lên sân khấu.
Cô liền vẫy tay.
Tiết Dịch có vẻ hơi bất ngờ, đúng hơn là kinh hỉ (ngạc nhiên và mừng rỡ), sau đó tất cả biến thành một nụ cười.
Đàm Vân Thư quay đầu sang, sự chú ý của nàng đổ dồn vào Phương Du.
Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Phương Du vì Tiết Dịch, khóe môi dưới lớp khẩu trang lại mím chặt hơn một chút.
Phương Du chờ nàng quay đầu về vị trí cũ, cô cũng hơi nghiêng người dùng tầm nhìn ngoại vi nhìn nàng một cái, sau đó ánh mắt ngay lập tức rơi lên người Tuyết Dịch.
Địa điểm biểu diễn đơn giản hơn nhiều so với sân vận động tổ chức concert, không có ban nhạc, phần nhạc đệm phát ra từ phần mềm trên máy tính bảng, nhưng cây đàn guitar của Tiết Dịch cũng được đặt ở một bên, tối nay sẽ có tiết mục đánh guitar và hát.
Có người hét lên tên Tiết Dịch ở khán đài, Tiết Dịch chào mọi người sau khi nhận lấy micro.
Cơn bão trong đám đông cũng dịu đi vì giọng nói của cô.
Cô mỉm cười và nói: "Cảm ơn tất cả các bạn đã đến vào một ngày thứ Tư bình thường như hôm nay.
Vì thế hãy để tôi dùng tiếng hát của mình đưa mọi người trở về hai năm trước..."
"Được không?"
Bên dưới vang lên tiếng "Được" rồi dần dần yên tĩnh trở lại.
Tiết Dịch ngồi xuống chiếc ghế cao, bấm vào phần nhạc đệm của bài hát đầu tiên trên phần mềm, bắt đầu ung dung hát.
May mắn thay, tuy sân khấu đơn giản nhưng trang thiết bị tương đối tốt, dàn âm thanh cũng không ảnh hưởng nhiều đến âm sắc và cách trình diễn của Tiết Dịch, mọi người có mặt đều thưởng thức giọng hát của cô.
Ánh đèn trong quảng trường mờ đi một chút.
Mọi người tự động bật đèn flash của điện thoại di động lên, vẫy một cách chậm rãi, như thể những ngôi sao trên bầu trời đang rơi xuống nơi đây.
Những người ngồi ở ghế gần cửa sổ trong trung tâm mua sắm đang chụp lại cảnh tượng này.
Những bức ảnh và video được đăng lên mạng, thu hút một làn sóng lên men khác.
Lần này hai bên không có màn hình lớn, cũng không có đạo diễn chỉ đạo, nhưng Phương Du và Đàm Vân Thư đã ngồi cạnh nhau.
Tâm trí Phương Du có phần lơ đãng, khi Đàm Vân Thư lịch sự hỏi nàng có thể ngồi cạnh cô không, lẽ ra cô nên từ chối, như vậy cô có thể thưởng thức buổi biểu diễn mà không cần để ý đến động tĩnh của Đàm Vân Thư.
Cô tập trung sự chú ý vào Tiết Dịch, giống như những người hâm mộ có mặt tại khán đài, cô vô tình hát theo với nụ cười nhẹ trên môi.
Sự lo lắng của Đàm Vân Thư dần dần được xoa dịu bởi sự xuất hiện của Phương Du.
Người ngồi cạnh Phương Du lúc này không ai khác chính là nàng.
Các bài hát biểu diễn theo phong cách đường phố cũng không khác mấy so với buổi concert, không cần phải hát nhiều bài, hơn mười bài là đủ, cũng không cần phải hát liên tục, đôi lúc nghỉ giải lao để uống nước và trò chuyện giữa buổi.
Việc tặng hoa của Phương Du được sắp xếp vào giờ nghỉ giải lao lần thứ ba của Tiết Dịch.
Vào khoảng 8:20, Tiết Dịch nghỉ giải lao lần thứ ba, người dẫn chương trình bước lên sân khấu để khuấy động bầu không khí.
Tiết Dịch bước sang một bên, cô uống hai ngụm nước do trợ lý đang đứng bên cạnh đưa cho, nắp chai còn chưa đóng lại.
Phương Du ôm bó hoa trong tay chuẩn bị đứng dậy, sau đó cô được quản lý trung tâm thương mại dẫn qua hàng rào an ninh, tiến lại gần Tiết Dịch.
Chiếc ghế bên cạnh Đàm Vân Thư đột nhiên trống rỗng, nàng chăm chú dõi theo bóng dáng của Phương Du.
Sau đó nàng nhìn thấy Tiết Dịch đang chờ đợi với nụ cười trên môi, chợt nhớ đến cái đêm nàng và Phương Du gặp lại nhau ở Thủ đô.
Khi nàng đứng đợi Phương Du ở bên ngoài, người đi ra trước là Tiết Dịch.
Lúc đó, người Phương Du "cứu" là Tiết Dịch.
Nhìn vẻ mặt của Tiết Dịch bây giờ, cô ấy có nhớ Phương Du không?
Phương Du không biết bão tố đang diễn ra trong đầu Đàm Vân Thư.
Từ lúc đứng dậy, cô thẳng lưng đi về phía Tiết Dịch, mày hơi nhướng lên, cô mỉm cười và nói: "Tiết lão sư bảo tôi đừng đến, nhưng tôi vẫn ở đây".
Tiết Dịch liếc nhìn thẻ nhân viên của cô, cười nói: "Nhưng tôi cũng nói rằng sẽ tốt hơn nếu có cô ở đây." Cô dừng lại một chút và hỏi tiếp: "Vậy là Tiểu Du đã biết tối nay tôi sẽ có buổi biểu diễn??"
"Đúng rồi, Tiết lão sư.
Thay mặt công ty, tôi xin chúc mừng Tiết lão sư đã biểu diễn thành công." Phương Du đưa bó hoa trên tay về phía trước.
Tiết Dịch: "Cảm ơn."
Cô nhìn xuống những bông hoa trong lòng mình, rồi cầm tấm thiệp lên đọc nội dung trên đó.
"Vậy tôi sẽ đi xuống sân khấu, tiếp tục chờ đợi để thưởng thức màn trình diễn của Tiết lão sư." Phương Du biết không thể trò chuyện với Tiết Dịch như thế này mãi, xung quanh có rất nhiều người cũng như rất nhiều ánh mắt trên khán đài đang nhìn chằm chằm vào cô, không được sơ xuất
"Tiểu Du." Tiết Dịch ngăn cản cô quay về.
"Ừm?"
Tiết Dịch giơ tấm thiệp lên, hơi cong môi: "Thư pháp rất đẹp."
Phương Du cười, không nói gì nữa và quay về chỗ.
Đàm Vân Thư nhìn Phương Du trở về, rồi vén mái tóc ra phía sau.
Trời đã tối nên không còn ánh nắng, nhưng ở đây đang tụ tập đông người nên hơi ngột ngạt.
Hơn nữa nàng còn đeo khẩu trang, sẽ cảm thấy nóng hơn bình thường, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Từ góc độ vừa rồi, nàng có thể nhìn thấy lưng của Phương Du cùng khuôn mặt của Tiết Dịch khi cô ấy đối diện với Phương Du.
Đàm Vân Thư gần như chắc chắn rằng Tiết Dịch phải nhớ Phương Du.
Có lẽ còn hơn cả nhớ.
Và nàng cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười của Phương Du trông như thế nào mà khiến Tiết Dịch trông vui vẻ như vậy.
Phương Du lại ngồi xuống bên cạnh Đàm Vân Thư.
Phía sau có người vỗ nhẹ vào vai cô.
Một cô gái hào hứng hỏi: "Tiểu tỷ tỷ ơi, ở đây có thể thoải mái tặng hoa được à?"
"Không phải."
Phương Du cười giải thích: "Tôi là nhân viên."
"Ồ ồ ồ, hiểu rồi..." Cô gái không nghĩ đến việc mua hoa nữa.
Khuỷu tay phải của Đàm Vân Thư tựa lên đầu gối, nàng ôm lấy nửa má, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Phương Du, sau đó thản nhiên thu ánh mắt lại.
Khi nàng nhìn lại Phương Du lần nữa, đã bị Phương Du bắt quả tang.
Tay chân của Đàm Vân Thư hơi tê cứng, nàng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào mặt mình hai lần qua lớp mặt nạ.
Đôi mắt đen của Phương Du dường như hòa vào màn đêm dày đặc, khiến cô trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Cô hỏi: "Viên tiểu thư, nóng như vậy sao cô không tháo khẩu trang ra?"
Đàm Vân Thư hỏi theo tiềm thức: "Cậu đang quan tâm tôi sao?"
Hỏi xong, không đợi Phương Du lên tiếng, nàng đáp lại thêm câu nữa: "Đông người quá."
Nàng vẫn muốn giữ thể diện, khuôn mặt nàng lúc này, tuy vùng đỏ tím đã mờ đi rất nhiều nhưng vẫn còn sót lại một số dấu vết.
Phương Du nói "ừm", không biết mình đang đáp lại lời nào của nàng.
Vài giây sau, Phương Du từ trong túi lấy ra một chiếc quạt nhỏ cỡ lòng bàn tay, vừa đưa nó ra vừa nói: "Lúc này cô không nên đổ mồ hôi."
Đàm Vân Thư cầm chiếc quạt nhỏ trên tay và nhấn nút.
Gió mát thổi qua, nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Phương Du đang trò chuyện với cô gái muốn mua hoa phía sau.
Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào chiếc quạt nhỏ trên tay, ghi nhớ logo thương hiệu được khắc ở phía dưới.
Sau giờ giải lao, Tiết Dịch lại lên sân khấu với một chiếc micro, lần này cô ôm cây đàn trong tay, đặt một chiếc micro khác gần cây đàn để thu âm thanh.
Không có phần mềm đệm nhạc, âm lượng tại sân khấu nhỏ hơn, nhưng bầu không khí vẫn rất nồng nàn.
Bầu không khí này kéo dài đến khoảng chín giờ, một vài cửa hàng trong trung tâm thương mại gần như đóng cửa, cũng là lúc màn trình diễn hoàn hảo này kết thúc.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Tiết Dịch cúi người chào mọi người, mỉm cười với Phương Du rồi rời khỏi sân khấu trước.
Đám đông dần dần giải tán, nhưng nhiều người vẫn nán lại xem những đoạn video họ đã quay được.
Phương Du không quay video, nhưng cô chụp ảnh toàn cảnh và gửi chúng cho Phương Cần.
Phương Cần vẫn chưa ngủ, nên khi nhìn thấy, bà trả lời ngay: [Con đi chơi với Tiểu Sương và Tiểu Đường à?]
[Sự bố trí từ công ty ạ.] Phương Du không đề cập đến Đàm Vân Thư.
Phương Cần lại nói "chú ý an toàn" và không nhắn thêm gì nữa.
Thẩm Ánh Chi đang trò chuyện với người quản lý trung tâm thương mại về chi tiết sự kiện lần này.
Đàm Vân Thư cũng không vội rời đi, nàng nhìn đồng hồ, không nhịn được hỏi Phương Du: "Cậu có định trò chuyện video với ông ngoại Phương không?"
"..." Phương Du nhìn nàng.
"Chính cậu nói là chín giờ mà." Đàm Vân Thư tắt quạt nhỏ, "Tôi muốn xem ông ngoại Phương hiện tại thế nào, tôi không có tư cách sao?"
Phương Du bất đắc dĩ nói: "Tôi biết rồi."
Vì vậy, trước mặt Đàm Vân Thư, cô bấm vào cửa sổ video với ông ngoại.
Gần đây, cô đã hình thành thói quen trò chuyện video cho ông bà.
Họ đều đợi cô gọi điện mỗi tối, nên đã bắt máy rất nhanh, khi nhìn thấy cô liền mỉm cười và hét lên: "Tiểu Du."
Đàm Vân Thư không tới gần, không có sự cho phép của Phương Du, nàng không dám xuất hiện.
Phương Du liếc nhìn nàng, di chuyển camera của mình để Đàm Vân Thư cũng ở trong khung hình.
Đàm Vân Thư kéo khẩu trang của mình xuống, ông cụ nhận ra nàng, ngay lập tức tỏ vẻ khách sáo.
Tuy nhiên, tình trạng của Phương Đức Minh có vẻ tốt hơn nhiều so với lúc họ rời đi, nàng thực sự rất vui.
Nhưng trong vòng hai phút tiếp theo, hai tin nhắn hiện lên từ góc trên điện thoại.
Đôi mắt của Đàm Vân Thư nheo lại.
Tiết Dịch: [Vậy Tiểu Du, cô biết tôi thích hoa sen phải không?]
Tiết Dịch: [Tôi hiểu được tâm ý của cô, cảm ơn cô, tôi rất hạnh phúc.]
***.