Thẩm Ánh Chi không vội rời đi, thay vào đó cô đến khu trò chơi điện tử chưa đóng cửa ở tầng một, chơi trò lái xe mô tô.
Với lượng khách hàng lớn như vậy hôm nay, khu trò chơi điện tử hoạt động rất tốt.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy những âm thanh tiếc nuối ở khu vực máy gắp thú.
Vừa chơi cô vừa đợi thông báo của Đàm Vân Thư.
Cô tin chắc chắn rằng Đàm Vân Thư sẽ không bỏ đi trước, không phải vì tin tưởng Đàm Vân Thư, mà vì cô tin vào Phương Du.
Mặc dù cô chỉ làm việc với Phương Du được gần ba tháng, tuy không lâu, nhưng cô phần nào hiểu được tính khí của Phương Du.
Phương Du sẽ không để Đàm Vân Thư bắt kịp mình.
Trong quá khứ Đàm Vân Thư đã chơi đùa với cảm xúc của người khác, làm sao có thể theo đuổi lại được nhanh như vậy? Cô không tin.
Vì vậy, cô đã tìm một chỗ để đợi, lúc đến đây cùng Đàm Vân Thư chính là đi xe của cô.
Quả nhiên, hai mươi phút sau, cô nhận được cuộc gọi từ Đàm Vân Thư.
Khu trò chơi điện tử hơi ồn ào, cô vừa kết thúc một vòng và dành vị trí đầu tiên, cô duỗi chân bước xuống xe, vừa trả lời cuộc gọi vừa bước ra ngoài: "Đang ở đâu?"
"Ở cửa." Giọng nói của Đàm Vân Thư có hơi khàn khàn, kèm theo âm mũi không thể bỏ qua.
Khu trò chơi điện tử cách cửa không xa, Thẩm Ánh Chi nói "Tôi biết" rồi đi đến đó, chỉ sau vài bước đã thấy Đàm Vân Thư.
Không, đúng hơn là dáng vẻ chật vật của Đàm Vân Thư, chật vật đến mức Thẩm Ánh Chi cảm thấy mới lạ.
Bởi vì kể từ khi gặp Đàm Vân Thư, cô chưa bao giờ bắt gặp Đàm Vân Thư trông như thế này.
Ngày xưa khi còn đi học, họ thường bị những người lớn tuổi trong gia đình so sánh.
Cô luôn bị cho là ăn nói không hoạt bát, không giống như một đại tiểu thư.
Trong khi Đàm Vân Thư lại đoan trang xinh đẹp nho nhã, luôn luôn khéo léo, có nụ cười ấm áp.
Nhưng bây giờ, khuôn mặt của người này bị dị ứng trở thành "khuôn mặt âm dương".
Rõ ràng mọi thứ đều ổn khi nàng ra khỏi thang máy, kết quả là khuôn mặt hiện tại trông nghiêm trọng hơn.
Dù nhìn đáng thương thế nào đi chăng nữa, Thẩm Ánh Chi vẫn cảm thấy buồn cười.
Quả là chưa từng thấy dáng vẻ này của Đàm Vân Thư, từ xa cô đã lấy điện thoại di động ra, bật chế độ quay video.
Đàm Vân Thư dường như không chú ý đến hành vi của bạn mình, nàng đang hồn bay phách lạc, một tay cầm chiếc khẩu trang, một tay cầm khăn giấy mà Phương Du đưa cho nàng.
Phương Du đã rời đi được một lúc, nàng cũng đứng bên ngoài một lúc, nước mắt trên mặt đã được gió lau khô, nhưng hàng mi vẫn đọng lại một vệt ẩm ướt, chỉ là không khoa trương như trước mặt Phương Du.
Không có nhiều người trong trung tâm mua sắm như lúc bước vào, nhưng mọi thứ xung quanh đều có sức sống hơn nàng.
Ngay cả những con ma-nơ-canh bằng nhựa trong cửa hàng quần áo cũng trông giống con người hơn nàng.
Kỳ thật Phương Du cũng không có nói gì khó nghe, chỉ nói về sự thật giữa họ trong ba năm đó.
Nếu không có tấm thiệp mời, nàng quả thật sẽ không ở bên Phương Du lúc đó.
Đối với nàng, Phương Du từ đầu đến cuối đều không có tương lai.
Việc nàng bị ép buộc thậm chí còn không được coi là "nỗi khổ tâm", bởi vì nàng có mất gì đâu? Nàng rõ ràng đã đạt được mọi thứ thông qua cuộc đính hôn.
Nhưng khi nàng tận tai nghe Phương Du nói ra điều đó, cũng như câu cuối cùng mà ngay cả gió cũng có thể nghe thấy: "Không thể nói rằng tôi sẽ không tha thứ, chỉ là không còn quan trọng nữa rồi".
Nàng cảm thấy rõ nỗi đau tột cùng, khiến nàng chết cứng tại chỗ, không thể cử động.
Nàng dường như đã bị đóng đinh vào khu vườn ở Đại học Liễu Thành sáu năm trước.
Nàng vẫn nhớ hôm đó nắng rất đẹp và gió rất êm.
Từ nay trở đi, nàng và Phương Du thực sự đã thanh toán xong.
Nhận ra điều này, Đàm Vân Thư lại thấy khó thở, giữa nàng và Phương Du không còn mối liên hệ nào nữa.
Thẩm Ánh Chi dừng quay video khi cô bước đến trước mặt nàng.
Cô đi vòng quanh Đàm Vân Thư, phát ra hai tiếng "chậc chậc", rồi nói: "Chuyển cho tôi một vạn nhân dân tệ, cậu có thể mua lại video của tôi.
Chuyển cho tôi mười vạn nhân dân tệ, cậu có thể mua cái miệng của tôi, sẽ không truyền ra ngoài đâu."
Lông mi của Đàm Vân Thư rung lên như cánh bướm.
Lời nói đùa của Thẩm Ánh Chi không làm nàng vui hơn.
Bây giờ ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn, nàng chỉ nói: "Ánh Chi, đưa tôi về."
Thẩm Ánh Chi thu hồi dáng vẻ vừa rồi, mím môi dưới, thở dài: "Được."
Vài phút sau, xe lái ra khỏi bãi đậu xe của trung tâm thương mại và hoà vào đường chính.
Đàm Vân Thư ngồi ở ghế phụ, tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt không tập trung, khung cảnh náo nhiệt về đêm phản chiếu mờ ảo trong mắt nàng.
Nhưng bản thân nàng đã mất phương hướng.
Phía trước còn có sáu mươi giây đèn đỏ, Thẩm Ánh Chi quay đầu nhìn nàng, trầm tư mấy giây rồi nói: "Vân Thư, nếu cậu có chuyện gì buồn phiền, có thể tâm sự với tôi, không phải để nghe lời khuyên, tôi có thể trở thành nơi cho cậu giải tỏa."
Sau khi hai người cãi nhau trong bữa tiệc sinh nhật của lão phu nhân Thẩm gia, họ không đề cập đến những chủ đề liên quan nữa.
Sau khi cô nói xong, Đàm Vân Thư không có phản ứng gì, chỉ chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ ưu sầu.
Thẩm Ánh Chi nói thêm: "Cậu thấy đó tôi cũng đã từng yêu và thất tình, chẳng phải tôi đều tâm sự hết với cậu sao? Nhưng nhìn cậu lúc này..."
"Hãy để tôi bình tĩnh đã." Đôi môi của Đàm Vân Thư mấp máy, nàng dường như đã tốn rất nhiều công sức để nói ra lời này.
Thẩm Ánh Chi: "Được."
Cô vẫn nhắc nhở: "Ngày 18 là ngày khai mạc sự kiện từ thiện trên du thuyền.
Cậu không được khóc nữa, nếu không cậu phải vác bộ mặt này đi đến sự kiện, sẽ bất lợi cho cậu".
"Được, tôi biết."
Sáu mươi giây trôi qua nhanh chóng, những chiếc xe phía trước bắt đầu lao đi.
Đàm Vân Thư hạ cửa sổ xuống, vươn tay ra ngoài một chút, để gió xuyên qua kẽ ngón tay, khiến nhiệt độ lòng bàn tay dần dần giảm xuống.
Lúc này như cơn gió đã được tự do, nàng không còn bị ràng buộc như trước nữa, nàng có quyền lựa chọn, nàng có đủ tự tin để đàm phán.
Nhưng tại sao lại không thấy hạnh phúc?
-
Đêm đó Phương Du ngủ không ngon giấc, cô mơ thấy nhiều cảnh tượng khác nhau, nhưng khi tỉnh dậy cô lại không nhớ gì cả.
Đồng hồ sinh học của cô đã được cố định, cô thức dậy vào khoảng bảy giờ.
Để có dáng vẻ bình thường, cô chọn cách dành vài phút trang điểm cho mình, uống một ly Americano khi bụng đói.
Như mong đợi, sau cuộc họp buổi sáng, một đồng nghiệp nhận xét rằng cô trông không giống như đang thiếu ngủ.
Phương Du vẫn mỉm cười như cũ.
Tuần này chỉ còn hai ngày, hôm nay và ngày mai, sau khi vượt qua sẽ là cuối tuần, cô lại có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi xử lý một số tài liệu trong văn phòng, cô mới có chút thời gian rảnh để trả lời tin nhắn tối qua.
Đêm hôm qua, sau khi nhìn thấy cô như vậy, Phù Sương liền nhắn trong nhóm về tình trạng rất mệt của cô.
Bây giờ Phương Du lướt qua cuộc trò chuyện của họ, trích dẫn những tin nhắn, trả lời những tin cần trả lời.
Cuối cùng cô đăng ảnh Polaroid của mình và Tiết Dịch vào cuộc trò chuyện nhóm.
Sau khi trò chuyện ở đây, cô quay lại lịch sử trò chuyện với Tiết Dịch, tối qua họ còn chưa nói chuyện xong trong thang máy, cô đã hoàn toàn biến mất.
Phương Du: [ Tiết lão sư, thật xin lỗi, giờ mới đáp lại chuyện tối qua.]
Chủ đề dừng lại khi Tiết Dịch hỏi cô cách luyện thư pháp, cô ấy nghĩ chữ viết của cô thực sự rất đẹp, còn nói rằng chữ ký của cô ấy trông giống như hai củ khoai tây nhỏ.
Sau khi trả lời tin nhắn của Tiết Dịch, Phương Du vuốt màn hình điện thoại.
Cô nhớ lại những gì Đàm Vân Thư đã nói với mình đêm qua về việc cô và Tiết Dịch đã trở thành bạn bè.
Cô không khỏi cảm khái trước khứu giác nhạy bén của Đàm Vân Thư, có thể thu thập được nhiều thông tin từ một tin nhắn đơn giản như vậy.
Nhưng điều này có liên quan gì đến Đàm Vân Thư?
Phương Du nghĩ tới đây, cầm ly nước đã uống hơn một nửa, đáy ly đã lộ ra.
Khi cô đi đến máy lọc nước lấy thêm nước rồi quay lại, thì nhìn thấy tin nhắn phản hồi của Tiết Dịch.
Tiết Dịch: [Tôi sẽ làm như vậy.]
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Phương Du kết thúc cuộc trò chuyện với lý do công việc.
Nhưng đây không phải là viện cớ.
Cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Vào buổi chiều, cô phải ra ngoài gặp đối tác với Thẩm Ánh Chi.
Trong tuần tới, Thẩm Ánh Chi sẽ không có mặt ở công ty, cô ấy sẽ tham gia một sự kiện từ thiện trên du thuyền.
May mắn thay, một sự kiện thượng lưu như vậy không yêu cầu phải mang theo trợ lý nhỏ, nếu không Phương Du chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy bức rức.
Đàm Vân Thư chắc chắn sẽ đi, Phương Du rất chắc chắn về điều này.
Một sự kiện như vậy nhìn có vẻ liên quan đến hoạt động từ thiện, trên thực tế là để cho những người thuộc mọi tầng lớp có cơ hội giao lưu.
Cô đã truy cập internet để tìm kiếm thông tin về thời gian tổ chức sự kiện từ thiện trên du thuyền.
Sự kiện này được tổ chức ba năm một lần, vừa đúng vào thời điểm sáu năm trước, khi Đàm Vân Thư biến mất hơn một tuần, nàng đã tham gia vào hoạt động nằm ngoài tầm với của cô.
Cũng vì hoạt động này mà Đàm Vân Thư đã yêu một người đàn ông mà cô không muốn nhớ tên.
Hai ngày trôi qua nhanh chóng.
Trong khoảng thời gian này, Phương Du không nhận thêm lời hỏi thăm nào từ Đàm Vân Thư về Phương Đức Minh.
Cô sẽ không chủ động nói với Đàm Vân Thư sau khi trò chuyện video với ông ngoại.
Họ đã quay trở lại chế độ trước đó.
Sáu giờ chiều thứ Sáu, Phương Du bước vào hai ngày nghỉ cuối tuần.
Ở cửa thang máy vẫn còn rất nhiều người, cô ngồi trong văn phòng một lúc mới xách túi đứng dậy.
Về cơ bản, không có nhân viên nào ở tầng này phải làm thêm giờ.
Khi cô bước ra, chỉ còn một số người đang ngồi ở bàn việc của mình.
Mọi người nhìn thấy cô đều chào hỏi, chúc cô cuối tuần vui vẻ.
Cô cũng gửi lại lời chúc tương tự.
Trên mặt cô hiện lên một nụ cười, nhưng khi cô bước ra khỏi tòa nhà công ty đã nhìn thấy Đàm Vân Thư đang đứng cách đó không xa, nụ cười của cô hơi cứng lại.
Chiếc khẩu trang trên mặt Đàm Vân Thư cuối cùng cũng được gỡ bỏ, những mảng màu đỏ đã hoàn toàn mờ đi, làn da của nàng trông vẫn tốt như trước khi bị dị ứng.
Khu vực này tập trung nhiều tòa nhà văn phòng, mỗi người đều có mạng lưới tin tức riêng của mình.
Việc tập đoàn khách sạn Quân Linh chuyển công ty về thủ đô đã được lan truyền từ lâu.
Về việc chủ tịch Đàm Vân Thư là một phụ nữ xinh đẹp đều được mọi người thảo luận sôi nổi.
Một số người cũng biết Phương Du, và Phương Du không muốn liên quan gì đến Đàm Vân Thư.
Cô giả vờ giống như những người khác, đi ngang qua Đàm Vân Thư mà không có biểu cảm gì trên khuôn mặt.
Ga tàu điện ngầm cách công ty vài trăm mét, cô bước đi với tốc độ nhàn nhã.
Mặt trời chưa lặn hoàn toàn, vẫn đang vùng vẫy ở phía chân trời, nhuộm cam bầu trời.
Cuối tuần mang đến sự phấn chấn, nụ cười trên khuôn mặt người qua đường còn rạng rỡ hơn cả những đám mây muôn màu.
Khi sắp đến lối vào ga tàu điện ngầm, Phương Du quay người lại.
Đàm Vân Thư đang đi theo cô nhưng giữ một khoảng cách nhất định, khi thấy cô dừng lại, nàng cũng dừng lại theo.
Dòng người bên cạnh không ngừng thay đổi, Phương Du bình tĩnh nhướng mày.
Sau đó, cô gọi cho Đàm Vân Thư qua WeChat, cô nhìn Đàm Vân Thư đang đứng đó thoải mái trả lời cuộc gọi, cô hỏi: "Đàm tiểu thư, nếu cô đã nghĩ ra cách báo đáp, có thể nhắn trực tiếp cho tôi, không cần phải đối mặt nhau đúng không?
"Ngày mai tôi sẽ tham dự một sự kiện, nên sẽ không xuất hiện vào tuần tới."
"Liên quan gì đến tôi?"
"Như cậu đã nói, Phương Du." Đàm Vân Thư nói trôi chảy, "Sau khi tôi xin lỗi, chúng ta không còn là người xa lạ nữa."
Nàng nhẹ nhàng hỏi: "Tôi có thể chính thức nói lời tạm biệt với bạn mình, không được sao?"
***
Tác giả có lời muốn nói.
Tiểu Ngư: Không phải người lạ
Thư Thư: Thì là bạn bè
Tiểu Ngư:?.