Phương Du nói qua điện thoại xong, mới chậm rãi thở ra.
Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận mình từng thích Đàm Vân Thư, trước đây cô muốn nói ra nhưng không thể, chỉ có thể chờ đến ngày tốt nghiệp để thổ lộ.
Thế nhưng hiện tại chuyện đó đã là quá khứ từ lâu rồi.
Qua điện thoại, cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng khóc của Đàm Vân Thư.
Tuy nhiên, cô cũng nhớ đến bao lần mình đã rơi nước mắt, nhớ đến rất nhiều đêm mất ngủ.
Bàn tay đưa ra vẫn chưa thu lại, làn gió đang nô đùa trên tay cô.
Phương Du co các đốt ngón tay, sau khi hít thêm một hơi nữa, cô nói: "Hãy vui vẻ nhé, Đàm Vân Thư."
"Vậy cậu có ghét tôi không?" Đàm Vân Thư hỏi.
"Tôi không ghét." Phương Du biết nàng đang suy nghĩ gì, bổ sung thêm: "Nhưng tôi cũng không thích, trên đời này không chỉ có đen và trắng."
"Vậy chúng ta có thể là bạn bè được không?"
"......"
Phương Du không thể lập tức đưa ra câu trả lời, cô nhìn tòa nhà phía xa xa, cuối cùng mấp máy môi: "Xin lỗi, tôi cần suy nghĩ."
"Được." Đàm Vân Thư nghẹn ngào, "Tôi sẽ vui vẻ."
"Ừm."
Cuộc gọi kết thúc tại đây, Đàm Vân Thư là người cúp máy.
Nàng không còn dũng khí để tiếp tục nói nữa.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần từ bữa tiệc sinh nhật của lão phu nhân Thẩm gia.
Khi nàng nghe Thẩm Ánh Chi nói rằng Phương Du không còn thích nàng nữa.
Lúc đó nàng đã trả lời như thế nào? Nàng nói mình đáng bị như vậy, nàng sẽ nỗ lực để khiến Phương Du thích nàng một lần nữa.
Nhưng rõ ràng, nàng vẫn có quá ít sự chuẩn bị.
Hóa ra việc tận tai nghe Phương Du nói rằng cô không còn thích nàng nữa khiến nàng vô cùng chật vật và đau lòng, tận cùng chua xót bi ai.
Sức sát thương trong lời nói của Thẩm Ánh Chi không đáng là gì so với chính miệng Phương Du nói ra.
Nàng không thể đáp lại Phương Du một cách tự nhiên những lời nàng đã nói với Thẩm Ánh Chi trước đó.
Nàng giống như đang trải qua áp lực của biển sâu, trái tim nàng không được cung cấp đủ máu, khiến não không thể hoạt động được nữa, những vết thương nhỏ nhưng dày đặc bao phủ khắp cơ thể.
Bên ngoài cửa sổ biển vẫn yên ả, nàng lại như đang ở trong cơn mê, cơn sóng cuồn cuộn, cuốn lấy nàng, cuối cùng nhấn chìm, cho đến chạm đến đáy biển.
......
Hoạt động tiếp thị trực tuyến ngày 20 tháng 5 vẫn như trước, có rất nhiều người bán hoa trên đường phố.
Phương Du không mua hoa, cô chỉ mua thức ăn ở chợ.
Cô đã chuẩn bị sẵn thực đơn cho bữa cơm tối nay.
Nếu cô bắt đầu vào lúc năm giờ chiều, bốn món mặn và một món canh sẽ hoàn tất trên bàn trước sáu giờ ba mươi.
Cô cũng biết vào "520" dòng người ra đường rất kinh khủng.
Hơn nữa, Tiết Dịch chỉ rảnh tối nay, Phương Du cảm thấy ăn tối ở nhà mình sẽ tốt hơn, đồng thời cũng khiến cô có vẻ chân thành hơn.
Trước đây cô đã nhiều lần từ chối Tiết Dịch.
Hóa ra Tiết Dịch chỉ muốn làm bạn với cô.
Bạn bè...
Phương Du nghĩ đi nghĩ lại thân phận này, khó tránh khỏi nhớ tới Đàm Vân Thư, nàng hỏi có thể làm bạn bè với cô hay không.
Cô vẫn chưa nghĩ ra đáp án.
Mẹ cô đã từng nói, những người ở tầng lớp như Đàm Vân Thư, thực sự không có khả năng kết bạn.
Khi đang phân tâm, Phương Du vô tình cắt vào đầu ngón trỏ của bàn tay trái trong lúc thái khoai tây, dòng máu đỏ thẫm lập tức chảy ra.
Cô bình tĩnh mở vòi nước, rửa vết thương đang chảy máu, sau đó đi vào phòng khách để băng bó, rồi quay trở lại nhà bếp và tiếp tục nấu nướng.
Phù Sương không biết nấu nướng, nhưng cô cũng muốn giúp một tay, cho nên đã qua phòng Phương Du từ sớm.
Cô đã bày trí bàn ăn, thu dọn bàn cà phê.
Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, đi tới cửa hỏi Phương Du.: "Tiểu Du, vị khách quan trọng mà cậu nhắc đến là ai vậy?"
Phương Du đang nấu món thịt kho tàu, mùi thơm đang dậy lên, sau khi nghe câu hỏi của Phù Sương, cười thần bí: "Lát nữa sẽ biết."
"Được rồi."
Điện thoại của Phù Sương rung lên, cô liếc nhìn tin nhắn, nói: "Bán Tuyết nói cậu ấy sẽ đến sớm."
"Tốt."
Tiết Dịch chưa từng đến đây, hơi xa lạ với khu vực này, cho nên cô ấy là người đến cuối cùng.
Khi cô ấy đến, Phương Du đã nấu xong đồ ăn, cô cởi tạp dề và đi ra cổng của khu chung cư để đón Tiết Dịch.
Mọi người qua lại trước cổng khu chung cư, Tiết Dịch đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, trên tay cầm một chiếc túi.
Nhìn thấy Phương Du, ánh mắt cô cong lên, tiến lên hai bước: "Tiểu Du, gặp được rồi,."
"Đúng vậy, Tiết lão sư."
"Nếu chúng ta đã là bạn bè, cô có thể gọi tôi là "A Dịch".
Coi chừng phát âm sai nhé, nếu không tôi lại trở thành trưởng bối của cô." Tiết Dịch đang nhắc đến việc ai đó gọi cô ấy là "A Di/ Dì" trên mạng do lỗi đánh máy.
Phương Du nói: "Được rồi, tôi biết rồi, A Dịch lão sư."
"Chậc."
Vẫn còn sớm, bầu trời vẫn chưa tối hoàn toàn, trong sân của chung cư có người đang chơi xích đu, có người dắt chó đi dạo.
Phương Du dẫn người tới cửa, trên đường đi, cô giải thích thân phận của hai người bạn mình, có lẽ lát nữa bọn họ sẽ hét lớn, nên nhắc Tiết Dịch bịt tai lại trước.
Tiết Dịch cười nói: "Tôi quen rồi, Tiểu Du."
"...Đúng vậy." Làm sao có thể quên Tiết Dịch là ngôi sao lớn, từng chứng kiến những cảnh tượng lớn hơn, huống chi chỉ là cuộc gặp gỡ trong căn phòng nhỏ hơn 40 mét vuông?
Phương Du hắng giọng rồi mở cửa.
Hôm nay cô đã đặc biệt dọn dẹp nhà cửa, trông rất sạch sẽ, ngăn nắp và ấm áp.
Phù Sương và Đường Bán Tuyết đang ngồi trên ghế sofa, họ đang bàn về việc Phương Du sẽ mang theo ai.
Khi cửa mở, điều đầu tiên họ nhìn thấy là một người đeo khẩu trang và đội mũ.
Liền hỏi Phương Du tại sao còn chưa giới thiệu, thì thấy người này đã cởi khẩu trang và mũ ra.
"Xin chào, tôi là Tuyết Dịch."
"Tiết...!Cô nói cô là Tiết Dịch..." Khóe môi Phù Sương run run, cô không tin vào mắt mình.
Đường Bán Tuyết đã trang điểm cho rất nhiều người nổi tiếng, bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô bước lên trước, nhưng giọng nói lại cao hơn bình thường rất nhiều, cô nói: "Tiết lão sư! Chúng tôi đều rất thích cô!"
"Cảm ơn, tôi nhớ cô đã đến buổi hòa nhạc của mình."
"Tôi vui đến sắp ngất luôn..." Phù Sương mím môi, "Tiểu Du, người bạn mà cậu nhắc tới thực ra là Tiết lão sư..."
Phương Du nhướng mày: "Chuyện này rất hệ trọng."
Tiết Dịch đưa túi về phía trước: "Đây là quà cho các cô, hy vọng mọi người sẽ thích."
"Mặc kệ cô cho chúng tôi cái gì, chúng tôi đều sẽ thích." Đường Bán Tuyết trả lời, đôi mắt cô ấy sáng ngời, quá mức kinh ngạc với tình huống trước mắt.
Phương Du ở bên cạnh nói: "Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải rửa tay rồi ăn cơm trước đã, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."
Tiết Dịch nhìn cô: "Cảm ơn cô đã vất vả." Cô nói thêm: "Mà mùi thức ăn thơm quá."
"Nấu ăn cũng thú vị lắm." Phương Du mỉm cười đi rửa tay trước.
Trong khi Phương Du và những người bạn đang ăn cơm, bữa tối của tiệc từ thiện trên du thuyền cũng đang tiếp tục.
Tâm trạng cả ngày nay của Đàm Vân Thư đều không được tốt, nàng ngồi trong phòng nghỉ cao cấp rất lâu, thậm chí còn quên ăn trưa.
Đến khi Thẩm Ánh Chi tìm thấy nàng, nước mắt đã khô từ lâu, không còn dấu vết, cả người ngồi đó trông như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Thời điểm hiện tạ, nàng đã trả hai triệu để mua bức tranh áng mây đầy màu sắc do một đứa trẻ vùng cao vẽ.
Chủ đề của sự kiện từ thiện năm nay là giúp đỡ trẻ em bị bỏ rơi và thắp sáng ước mơ được đi học của các em.
Có rất nhiều trẻ em bị bỏ rơi trên khắp cả nước.
Bên cạnh đó, một số trường học ở những vùng núi xa xôi vẫn còn rất thô sơ.
Các vật phẩm được bán đấu giá cũng do những đứa trẻ này làm ra.
Đó có thể là một bức tranh, một chú chim gỗ được chạm khắc, quả bóng được đan bằng tre, tất cả rất đơn giản, không thể so sánh với kiệt tác của các bậc thầy.
Số tiền bỏ ra để tham gia đấu giá nội bộ của những người này cũng chẳng đáng là gì, nhưng lại có thể tạo tiếng vang ra bên ngoài.
Thế nên hà cớ gì mà không tham gia?
Hoạt động của trung tâm từ thiện rất chuyên nghiệp.
Sau bữa tối, Đàm Vân Thư cùng vài người quay phim đã có một cuộc phỏng vấn riêng.
Có lẽ để tìm hiểu nguyên do tại sao nàng lại chọn bức tranh này, cũng như những hy vọng của nàng dành cho trẻ em ở các làng miền núi.
Sau khi chỉnh sửa, video sẽ được tải lên tài khoản chính thức của Trung tâm từ thiện.
Sự kiện năm nay nổi tiếng hơn so với những năm trước.
Hiện tại, bên ngoài xã hội có rất nhiều người đang chú ý đến sự kiện này, điều mà những năm trước chưa từng có.
Cuộc phỏng vấn kéo dài vài phút đã nhanh chóng kết thúc, Đàm Vân Thư gật đầu với nhân viên, nói "Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ", rồi bàn giao vật phẩm đấu giá cho nhân viên bảo quản.
Đến khi trở về đất liền, món đồ mới được gửi đến cho nàng.
"Vân Thư, chúng ta ra boong tàu chơi đi.
Đêm nay bầu trời có trăng, ở trong phòng hoài chán quá." Thẩm Ánh Chi đề nghị, "Lương Bái cũng đang ở đó."
Đàm Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu, che giấu nội tâm, vừa rồi nàng lại phân tâm vì nhớ Phương Du, đáp: "Được."
Du thuyền sáng như ban ngày, trên boong có rất nhiều người, cùng với ánh trăng, biển đêm trông vừa huyền bí vừa yên bình.
Tuy nhiên, ngoài nhân viên thì những người có thể lên du thuyền này không phải ai cũng giàu hay có địa vị.
Chỉ cần trả một số tiền nhất định để lên và gặp những tầng lớp khác.
Tuy nhiên, một số khu vực cốt lõi thì không phải ai cũng được vào.
Vì vậy, ngay khi sự kiện này diễn ra, rất nhiều người nổi tiếng trên mạng đã chộp lấy cơ hội này.
Biết đâu họ có thể gặp được ông to bà lớn nào đó trên du thuyền phải không?
Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi tìm một chỗ trên boong để tận hưởng gió biển, một người đàn ông mặc vest bước tới với nụ cười.
Chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Ánh Chi đuổi đi: "Hai chúng tôi đều bị câm, không nói chuyện tình yêu nam nữ."
"..." Hắn tức giận bỏ đi, không còn cách nào khác, chỉ vừa mới gặp nên không thể khiêu khích nhau.
Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm mục tiêu mới.
Nếu vẫn không hiệu quả thì lại đổi mục tiêu.
Đàm Vân Thư không định chú ý đến những thứ bên ngoài, nàng hạ mắt nhìn vào điện thoại di động.
Những gì được hiển thị trên đó là cuộc trò chuyện với Phương Du.
Nàng đang do dự có nên gửi tin nhắn cho Phương Du để hỏi về Phương Đức Minh không.
Một lúc sau, nàng gửi lời chào như thường lệ.
Vì nàng muốn bắt đầu lại từ bạn bè, nên dù không có việc gì chào hỏi vẫn là điều cần thiết.
Phương Du vẫn chưa trả lời, Đàm Vân Thư cũng không cảm thấy lo lắng.
Sau khi hiểu rõ trái tim mình, nàng thực sự có một số cảm xúc khác lạ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hóa ra, mặt cảm xúc của nàng rất đa dạng, nàng cũng có điều mình cần, điều mình hy vọng và điều mình ước ao.
Nàng không phải chỉ là một cái xác bước đi đơn độc trên cõi đời này.
Nàng từng cho rằng mình phải chịu đựng đau khổ trong thân phận Đàm Vân Thư, không cách nào thoát ra được.
Nhưng bây giờ nàng không nghĩ vậy, chính Phương Du đã cho nàng một vết nứt tượng trưng cho sức sống.
"Vân Thư." Giọng nói Thẩm Ánh Chi từ một bên vang lên.
Đàm Vân Thư nói "Sao vậy?", gió biển thổi tung mái tóc dài của nàng, nàng vén tóc lên, có nhiều người đang nhìn nàng.
Trở thành trung tâm chú ý trong đám đông là điều nàng giỏi nhất, đặc biệt bây giờ nàng đang khoác trên người chiếc váy đen dài, không có dáng vẻ uyển chuyển thường ngày, mà mang lại cảm giác mát mẻ và thanh lịch.
Thẩm Ánh Chi thấy tâm tình Đàm Vân Thư không tốt liền tìm chủ đề: "Cậu nghĩ nếu tôi mời Tiết Dịch đến nhà biểu diễn sẽ như thế nào? Sau lần hợp tác mới đây, tôi thực sự rất hâm mộ cô ấy."
Trên du thuyền cũng có ca sĩ, trong bữa tối cũng có người trên sân khấu biểu diễn, nhưng lại không có Tiết Dịch.
Nghe nói Tiết Dịch đã từ chối, còn nói rằng lịch trình của cô ấy rất bận rộn.
Khi Đàm Vân Thư nghe thấy từ "hâm mộ", nàng nhớ lại tin nhắn đã gửi đến Phương Du, cách đối xử khác biệt mà Tiết Dịch dành cho Phương Du, khóe môi không khỏi co giật.
"Tùy cậu thôi." Đàm Vân Thư vẫn phải thừa nhận: "Cô ấy hát rất hay."
Nghĩ vậy, nàng tìm kiếm weibo của Tiết Dịch.
Là một ca sĩ trong làng giải trí, Tiết Dịch thường xuyên được mọi người đăng những nội dung liên quan về cô trên weibo.
Thật trùng hợp, một phút trước Tiết Dịch đã đăng ảnh một bữa tiệc tối lên weibo, nói rằng cô đến nhà một người bạn để dùng bữa, bữa tối được bạn cô chuẩn bị, rất hài lòng.
Bức cuối cùng là ảnh selfie của Tiết Dịch và ba người khác, những bức còn lại là ảnh đồ ăn.
Nhưng ngoại trừ cô, ba người còn lại trên ảnh tự sướng đều được che mặt bởi nhân vật hoạt hình.
Chân mày của Đàm Vân Thư hơi nhăn lại.
Bởi vì người bên cạnh Tiết Dịch mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, thoải mái, trên xương quai xanh có một nốt ruồi đen không thể không chú ý.
Đàm Vân Thư đã chạm và hôn vào nốt ruồi này nhiều lần.
- Nhà tôi không phải ai cũng có thể vào được.
- Tốt..