Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có


Đã gần chín giờ tối, bãi đậu xe ngoài trời vẫn còn rất nhiều người và xe.

Phần lớn là khách du lịch đến thăm Thủ đô, còn có những người như Phương Du mới đi công tác về.
Nghe Đàm Vân Thư nói xong, Phương Du chỉ đáp lại một chữ: "Ồ."
Ngay sau đó, cô không khách khí cúp máy cuộc gọi WeChat.
Không thể phủ nhận rằng mối quan hệ giữa cô và Đàm Vân Thư đã thay đổi, không còn cứng nhắc, kiếm bạt nỗ trương* như lần đầu gặp nhau.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Đàm Vân Thư có thể nói những lời thừa thãi với cô.
*剑拔弩张: tình hình căng thẳng như sắp nổ tung
Thời gian của cô không quý giá à?
Hơn nữa, Đàm Vân Thư, người bạn này không quan trọng bằng những người bạn đang chờ đợi cô vào lúc này.
Phương Du tận dụng ánh đèn rực rỡ để bước tới, Tiết Dịch đi đến và muốn cầm chiếc vali cho cô.
Nhưng Phương Du đã cự tuyệt, cô cười nói: "Rất nhẹ, tôi có thể tự mình cầm."
Lúc đầu, Phương Du không ngờ mình sẽ ở lại Hải Thành tới tận ngày hôm nay, nên không mang theo nhiều đồ, chỉ vừa đủ, về phần những món quà chúng cũng không nặng.
Cô thích tự mình làm mọi việc, nếu ai đó giúp đỡ, cô liền cảm thấy không quen.
"Được." Tiết Dịch không kiên trì.
Phù Sương mở cốp xe, cười hỏi Phương Du: "Thế nào? Cậu có cảm thấy kinh ngạc không?" Cô nói: "Không ngờ tới Tiết lão sư cũng đi cùng chúng ta!"
"Không ngờ thật." Phương Du cất hành lý, nhìn Tiết Dịch bên cạnh hai giây, "Tôi tưởng A Dịch lão sư đang bận."
Tiết Dịch nâng vành mũ lên, lộ ra một đôi mắt sáng ngời nói: "Tôi bận." Cô nói thêm: "Nhưng vẫn có thời gian đến đón cô trở về Thủ đô."
Đường Bán Tuyết mở cửa ghế sau cho bọn họ nói: "Mọi người đều bận rộn, chúng ta nên trân trọng nhiều hơn khoảng thời gian có thể ở bên nhau."
Phù Sương: "Bán Tuyết nói đúng quá!"
Xe nhanh chóng rời ra khỏi khu vực này, Phương Du và Tiết Dịch ngồi ở ghế sau.

Phù Sương ngồi ở ghế phụ, cô ấy vẫn nói nhiều như bình thường.

Trên đường đi, cô hỏi Phương Du ở Hải Thành có vui không.

Cô ấy cũng kể về những địa điểm mà mình đã đến thăm ở Hải Thành trước đây, cả những món ăn ngon.

Khi có một khách du lịch nước ngoài đến hỏi đường, cô ấy suýt chút nữa đã chỉ sai đường cho người ta bằng vốn tiếng Anh không chuẩn của mình.
Phương Du lần lượt đáp lại, Tiết Dịch và Đường Bán Tuyết thỉnh thoảng chêm vào vài câu.
Nói xong chủ đề này, Phù Sương lại nói: "Nhưng nghiêm túc mà nói, Tiểu Du, Thẩm tổng đúng là thiên thần.

Một bà chủ như Thẩm tổng thật sự rất tốt.

Có quá trễ nếu bây giờ tôi ứng tuyển và gia nhập công ty của cậu không?
"Vẫn còn thời gian đó."
Đường Bán Tuyết cầm vô lăng, nhìn thẳng phía trước, cô nói: "Thẩm tổng hiện rất có tiếng trên mạng.

Sự kiện du thuyền này đã trở nên nổi tiếng, vòng bạn bè của một số phú bà độc thân đang bị nhắm đến.

Hiện tại, đàn ông trên khắp mạng xã hội đang ám chỉ rằng họ muốn kết hôn với người giàu có.

Họ thậm chí không thử nhìn vào gương xem bản thân trông như thế nào." Cô liếc nhìn Phương Du qua gương chiếu hậu, "Và cựu sinh viên đại học của chúng ta, Đàm Vân Thư đó Tiểu Du, cậu có thấy những gì họ nói trên mạng chưa? Quá trời cường điệu..."
"Không, tôi không có để ý tới." Phương Du cười nói, "Nhưng chúng ta có thể bỏ qua chủ đề này được không? Dù bà chủ có tốt đến đâu, tôi cũng không muốn nghe tên cô ấy ngoài giờ làm việc."
Tiết Dịch đã cởi mũ và tháo khẩu trang xuống, mỉm cười nhìn Phương Du, gật đầu đồng ý: "Tôi cũng vậy."
"Tiết lão sư."
"Ngày 1 tháng 6 cô có dự định gì không?" Đường Bán Tuyết đột nhiên hỏi.
Tiết Dịch nói: "Tuần đó tôi tham gia một chương trình ở Dung Thành."
"Ừm." Đường Bàn Tuyết nói: "Có hơi đáng tiếc."
"Hửm? Cô có kế hoạch gì à?" Tiết Dịch hỏi.
Phù Sương giải thích: "Ba chúng tôi đều là những đứa trẻ hàng trăm tháng tuổi.

Ngày 1 tháng 6 hàng năm chúng tôi đều chuẩn bị một món quà với giá chưa đến 200 tệ.

Tối hôm đó sẽ đổi quà cho nhau.

Nếu Tiết lão sư bận, thì tôi đoán là..."
"Chuyến bay trở về Thủ đô của tôi là lúc 7:00 tối, có kịp không?" Tiết Dịch hỏi.
"Kịp lúc, kịp đúng đó."
Phương Du đỡ đầu, dùng đầu ngón tay xoa xoa lông mày, ánh đèn nhấp nháy nhảy múa trên gương mặt cô, liên sắc của sự điềm tĩnh.

Cô chỉ cảm thấy khó chịu, không ngờ rằng hai người bạn chưa hỏi qua ý kiến của mình, nhưng đã đưa đề nghị với Tiết Dịch.

Giống như mặc định cô tự nhiên sẽ đồng ý.
Tiết Dịch tuy là người bạn mà cô đưa đến làm quen, nhưng cô vẫn cảm thấy có hơi kỳ lạ khi hoạt động của ba người họ đơn giản lại trở thành bốn người.
Việc hòa hợp với bạn bè cũng cần một thời gian để làm quen.

Nhưng có vẻ như cô, Đường Ban Tuyết và Phù Sương vẫn chưa đủ ăn ý.

Cô có thể hiểu được ý định ban đầu của hai người bạn, vì thân phận của Tiết Dịch, đó là lý do họ muốn thu hẹp khoảng cách với Tiết Dịch.
Tuy nhiên, việc phớt lờ và mặc định câu trả lời của cô, điều này luôn khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
"..." Phương Du nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại thì thấy màn hình điện thoại lại sáng lên.
Người có khả năng gửi tin nhắn nhất vào lúc này là Đàm Vân Thư.
Phương Du hạ mi xuống, mở khóa điện thoại và mở WeChat giữa tiếng bạn bè trò chuyện.
Đó thực sự là Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư: [Tuần tới tôi sẽ bận một chút.]
Đàm Vân Thư: [Tôi có thể gửi chiếc trâm cài này tới chỗ cậu không?]
Nếu muốn gửi nó tới chỗ cô, cô phải cho địa chỉ khu chung cư.
Phương Du: [Hai công ty rất gần nhau, buổi trưa tôi có thể đến lấy.]
[Tôi sẽ không ở công ty vào buổi trưa.]
[Để ở quầy lễ tân.]
[Phương Du.]
[Nếu cậu cảm thấy bất công, tôi cũng có thể cho cậu biết nơi tôi sống, như vậy có còn bất công không?]
Đàm Vân Thư không khỏi hỏi thêm: [Trong việc hòa hợp với cậu bây giờ, tôi là người phải bước đi trên băng mỏng, người không muốn cắt đứt mối quan hệ này với cậu.

Tình bạn giữa chúng ta vốn ở giai đoạn khủng hoảng.

Vậy có vấn đề gì nếu tôi biết địa chỉ của cậu?]
[Đừng tỏ ra oan ức, Đàm Vân Thư.]
[Tôi không cảm thấy oan ức.]
Phương Du nhìn dòng cuối, cuối cùng cũng đồng ý, gửi địa chỉ khu chung cư và số điện thoại di động của mình.
Quả thực, cô có quyền dừng lại bất cứ lúc nào.
Cô chỉ đang lợi dụng mối quan hệ bạn bè, để bản thân không nghĩ đến chuyện quá khứ với Đàm Vân Thư nữa.
Thực sự không quan tâm có nghĩa là làm mặt lạnh phải không?
Không, không đúng, đối với cô, Đàm Vân Thư là người có cũng được không có cũng không sao, có thể đến cũng có thể đi.
Chỉ tiếc là ở hiện tại, cô chưa thể hoàn toàn làm được điều đó.

Khi nghe thấy Đàm Vân Thư khóc, cô thất thần trong chốc lát.

Khi Đàm Vân Thư ôm eo cô, cô liền nhớ về những ký ức không thể trở lại giữa họ.
Sau khi nhận được địa chỉ, Đàm Vân Thư lại gửi một tin nhắn khác: [Tôi sắp về đến nhà rồi.]
[Ừm.]
Cuộc trò chuyện kết thúc, Phương Du khóa màn hình.
"Tiểu Du." Đường Bán Tuyết gọi Phương Du.
Phương Du ngước mắt hỏi: "Sao vậy?"
"Cậu có nghe thấy những gì chúng tôi vừa nói không?"
"Không, tôi mới vừa nhắn tin cho đồng nghiệp." Phương Du chớp mắt, "Mọi người nói gì cơ?"
Tiết Dịch ở kế bên nói: "Chỉ là bàn về Tết Đoan Ngọ sắp tới, mọi người nói bánh ú cô làm rất ngon.

Tôi muốn hỏi cô có thể bán cho tôi một ít không." Cô ấy quan tâm hỏi: "Có tốn nhiều thời gian không?"
"Không có gì, đó chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi."
Phương Du trả lời câu đầu tiên, nói: "Bánh ú à? Tôi có thể làm cho A Dịch lão sư.

Về việc có bán hay không, lần trước cô đã tặng chúng tôi một món quà lớn."
Quà Tiết Dịch tặng họ lần trước là nước hoa và nến thơm.

Tất cả đều là sản phẩm do chính Tiết Dịch làm đại sứ, tổng giá trị là một nghìn.
Tuyết Dịch cong môi: "Cảm ơn trước, Tiểu Du."
Phương Du xua tay.
-
Khi xe công vụ lái ngang qua quảng trường, Đàm Vân Thư nhìn thấy Phương Du, cũng như Đường Bán Tuyết, Phù Sương và Tiết Dịch đang gặp nhau.
Có thể che kín mít chỉ để hở mỗi đôi mắt, thì ngoài ca sĩ nổi tiếng Tiết Dịch ra, còn có thể là ai khác nữa?
Hơn nữa, bức ảnh chụp đêm 20 tháng 5 cũng là bốn người họ nên nàng rất chắc chắn người đó chính là Tiết Dịch.
Không ngờ Tiết Dịch lại tới đón Phương Du về Thủ đô.
Không thể phủ nhận, lúc đó Đàm Vân Thư có cảm giác khủng hoảng.
Đó là lý do tại sao nàng chọn cách nhắn tin cho Phương Du, cố gắng đánh lạc hướng và lấy đi phần nào suy nghĩ của Phương Du, thu hút sự chú ý của Phương Du về mình, nhưng nàng vụng về đến mức Phương Du nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Đàm Vân Thư:......
May mắn thay, nàng vẫn có được số điện thoại và địa chỉ của Phương Du nhờ chiếc trâm cài.
Trước kia nàng chỉ cần đi đến sân số 35 Tinh Hồ và gõ cửa.

Hiện tại muốn biết Phương Du sống ở đâu, nàng phải đi một vòng thật lớn.
Nhưng khi nhìn vào thông tin của khu chung cư nơi Phương Du sống hiển thị trên phần mềm, nàng thực sự mừng cho Phương Du.
Một khu chung cư xuống cấp như sân số 35 Tinh Hồ sẽ không bao giờ liên quan gì đến Phương Du nữa.
Điện thoại chuyển về giao diện chính, Đàm Vân Thư nhìn ngày hiển thị trên đồng hồ đếm ngược, không còn bao nhiêu ngày nữa là đến ngày 9 tháng 6, nhưng nàng vẫn đang loay hoay tìm cách để Phương Du "báo đáp".
Nàng dường như muốn mọi thứ nhưng không thể có được bất cứ thứ gì.
Giống như sự xấu hổ khi chơi tệ trước Thẩm Ánh Chi và Lương Bái trong trò đánh địa chủ.
Đàm Vân Thư vén tóc ra sau tai, cuối cùng quyết định không nghĩ về điều này nữa mà nghĩ về lịch trình công tác.

Tuần tới, nàng phải đi ba thành phố, không thể gặp được Phương Du.
Sau khi Thẩm Ánh Chi trả lời tin nhắn của bạn mình, cô quay đầu lại nhìn Đàm Vân Thư và hỏi: "Nhân tiện, Vân Thư, khi nào cậu đi công tác về?"
"Thứ sáu, có chuyện gì thế?"
"Tiết Dịch đã đồng ý lời mời của tôi, sẽ đến chỗ tôi nói chuyện vào tối Chủ Nhật.

Cậu cũng có thể đến."
Thẩm Ánh Chi đã đề cập đến vấn đề này khi cô ở trên du thuyền lần trước.
Đàm Vân Thư có phản ứng một chút, sau đó lại nghĩ đến bức ảnh chụp chung, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
"Tôi sẽ đến."
......
Chiều thứ ba, sau khi tan sở, Phương Du đến tủ chuyển phát nhanh Thuận Phong để nhận chiếc trâm cài.
Đàm Vân Thư đã gửi nó vào chiều hôm qua.
Phương Du mở hộp khi về đến nhà.
Hộp đựng cũng giống trong trí nhớ cô, chiếc trâm cài cũng chính là chiếc trâm cài mà Đàm Vân Thư đã đeo, trong hộp thậm chí còn có giấy chứng nhận đủ tiêu chuẩn cho chiếc trâm cài này, ngày tháng trên đó cũng trùng khớp.

Khoảnh khắc này giống như đưa cô quay lại thời điểm ban đầu khi cô mua chiếc trâm cài này.
Lúc đó cô mua món quà này với biết bao niềm vui, nhưng đến ngày tốt nghiệp cô lại buồn không kể xiết.
Tuy nhiên, sau ngần ấy năm, nỗi buồn này đã sớm bị cuốn trôi, ngay cả niềm vui lúc đó cũng tan biến.
Phương Du đứng bên cửa sổ, mái tóc tung bay trong gió.
Cô tìm kiếm trên mạng, phát hiện ra rằng kiểu dáng của chiếc trâm cài đã bị loại bỏ từ lâu, thương hiệu thủ công này cũng đã đóng cửa vì không theo kịp thời đại.

Mọi người đều thích những thứ dễ thương, hoặc một thứ gì đó thể hiện đẳng cấp.
Cô cầm nó trên đầu ngón tay, nhìn hồi lâu, cuối cùng quyết định dùng nó làm mặt dây chuyền, treo trên cái móc trước bàn làm việc.
Sáu năm trước, cô đã chi 2.198 nhân dân tệ để mua nó cho riêng mình.
Phương Du nhìn chiếc trâm cài, khóe môi nhếch lên.
Chỉ là lúc này Thủ đô đang mưa, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh của từng đợt mưa nhỏ.

Phương Du nhìn qua, đêm mưa tối tăm không đáy thu vào trong mắt.
Khóe môi cô hạ xuống, rồi đi tới đóng cửa sổ lại.
Cùng lúc đó, làn gió đêm ở Dung Thành cách đó hàng ngàn dặm thật sảng khoái.
Trong một cửa hàng bán đồ lưu niệm gấu trúc ở Dung Thành, Đàm Vân Thư đang chọn quà 01 tháng Sáu cho Phương Du.
Nàng không dám có động thái gì lớn sau khi biết địa chỉ của Phương Du, nhưng...
Nhưng ngày 01 tháng Sáu sắp đến rồi, nàng không thể tặng gấu bông cho bạn mình sao?
Nàng thu sắp xếp quỹ thời gian eo hẹp để ra ngoài.
Bây giờ Internet phát triển như vậy, nàng có thể lên mạng mua cho Phương Du, nhưng nàng cảm thấy tự mình lựa chọn sẽ có ý nghĩa hơn.

Vì vậy, nàng đã đến quầy bán đồ lưu niệm gấu trúc lớn nhất thành phố.
Nàng hơi choáng váng trước những con gấu trúc này, muốn mua tất cả, nhưng nàng không thể mua mọi thứ được.
Sau khi ghi hình xong chương trình hôm nay, Tiết Dịch được nhân viên giới thiệu tới đây.
Lần này cô ấy cũng đội mũ và đeo khẩu trang.
Sau khi bước vào, trong nháy mắt đã nhìn thấy Đàm Vân Thư đang đứng cách đó không xa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui