Diễm chống cằm, mơ màng nhìn ra ngoài văn phòng thông qua tấm cửa kính một chiều.
Cô không quên kẹp bút giữa ngón tay và trải một bản nháp thiết kế bất kì trước mặt để mình trông không quá lười biếng, chứ trong đầu cô lúc này chẳng có một ý nghĩ nào phục vụ cho công việc cả.
Không cần điều tra Diễm cũng biết, chẳng phải riêng cô, buổi sáng hôm nay, hầu hết các nhân viên của văn phòng thiết kế đều đang vờ chăm chỉ, nhưng ánh mắt thì không hề đặt lên công việc trên tay – số ít ỏi nhân viên thực sự làm việc chỉ có hai Mì Chính Cánh quý báu của văn phòng, những người mà nửa hiểu nửa không tình huống đang xảy ra.
Rốt cuộc là thứ tệ nạn gì đã khiến cho những nhân công học tập tốt, lao động tốt trở nên sa sút như vậy?
Cửa phòng Diễm kẹt một tiếng mở ra, một cô gái nhỏ nhắn, tết tóc cầu kì, mặc yếm bò đáng yêu thò đầu vào, cười hề hề nhìn Diễm.
Diễm thở dài, trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đây là người thứ mười hai đến gõ cửa phòng cô, nhẩm đếm sơ sơ, cô còn phải chuẩn bị đón tiếp cỡ bảy đến chín vị khách nữa, vì văn phòng thiết kế có tổng cộng hai mươi mốt nhân viên.
Diễm đặt bút xuống, hất cằm với cô gái đứng ngoài cửa:
– Phòng bật điều hoà, vào vào, ra ra.
Cô gái nọ lách vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến trước mặt Diễm, đặt một xấp giấy lên bàn, tay vô thức đẩy gọng kính màu rose gold trên sống mũi, nói:
– Phương án thiết kế quán cafe ở Hoàng Trì, chị duyệt qua giúp em.
Diễm xoay tập giấy về phía mình, lật qua lật lại mấy trang, nhíu mày đáp:
– Hôm qua em mới nộp cho chị, mấy chỗ chị bảo em sửa vẫn còn y nguyên đây, hôm nay nộp lại làm gì hả Thu?
Ba phút trôi qua, không một câu trả lời.
Diễm ngẩng đầu lên, quả nhiên, nhân viên của cô đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài văn phòng, chính xác chỗ mà ban nãy cô vừa rời mắt đi.
.
Bạ.