--Dịch : Autumnnolove--
????????????
CHƯƠNG 144
Note: chương trước mình dịch sai một chỗ, Hoắc Dã không có theo đuổi người ta, mà người ta theo đuổi ảnh.
Sorry mn, mình đã sửa rồi.
Hoắc Dã vẫn chưa hay biết Lục Tuân tính toán đến bái phỏng ông nội anh, nếu không thể nào anh cũng phải chạy trốn trước một bước.
Lúc này anh ta đang thầm mắng Lục Tuân trong lòng, tên này quả nhiên lòng dạ đen tối.
Đồng thời hứng thú của anh ta đối với Lạc Ninh càng thêm nồng đậm, hăng hái hỏi: "Lạc đại sư, cô có thể bói một quẻ khác cho tôi không?"
"Cái gọi là đào hoa kiếp* gì đó còn không?".
Anh ta lại hỏi thêm.
(*) - 桃花劫 : những người có nhiều tình duyên nhưng không phải lúc nào cũng suôn sẻ, hay nói đúng hơn là “lắm mối tối về không”.
Bên cạnh đó, những người thuộc mệnh Đào Hoa Kiếp thường dễ thu hút sự chú ý và tình cảm từ những người không phù hợp với số mệnh của mình.
Anh ta gặp chuyện như vậy cũng thật sự là tai bay vạ gió.
Anh căn bản không có hứng thú gì với cô gái kia, thật sự đã từ chối cô ta rất nhiều lần.
Lần này anh quyết tâm bay về nước, cô ta lại một hai phải xuất ngoại theo, anh làm được gì chứ.
Phùng Ngọc Hạo không có bản lĩnh theo đuổi phụ nữ lại tới tìm anh gây rối vô vớ, đầu óc có vấn đề thì nên đi chữa đi!
Lạc Ninh còn chưa lên tiếng thì Lục Tuân đã nhanh hơn một bước: "Xem tướng còn tùy thuộc vào lòng thành của cậu, có hiểu không?"
Hoắc Dã không hiểu ra làm sao: "Lòng thành gì?"
Trước giờ anh ta chưa từng làm mấy chuyện này, sao mà hiểu được?
Lục Tuân trả lời: "Không hạ quẻ không công, các đại sư phong thủy đều không xem tướng miễn phí cho người khác, làm như vậy không tốt cho thân thể của bọn họ."
Hoắc Dã nháy mắt đã hiểu: "Thì ra là như vậy, nếu tôi đã nhờ Lạc đại sư xem giúp thì tất nhiên sẽ trả thù lao rồi."
Anh ta lại hỏi thêm: "Lạc đại sư muốn thanh toán bằng tiền hay là trao đổi thứ gì?"
Lục Tuân tiếp lời: "Không phải cậu mở một công ty chuyên về đồ cổ sao, lúc nào rảnh dẫn cô ấy tới đó chọn vài món xem như thù lao là được rồi."
Anh biết Lạc Ninh vẫn luôn tìm kiếm một món đồ có niên đại để làm pháp khí.
Hai mắt Lạc Ninh sáng rực lên: "Anh kinh doanh đồ cổ sao?"
Lục Tuân ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Chẳng những cậu ta mở một công ty chuyên về đồ cổ mà anh ba của cậu ta còn có một công ty chuyên tổ chức đấu giá, không lâu nữa sẽ tổ chức một buổi đấu giá chuyên nghiệp."
Hoắc Dã: "...".
Đừng tưởng rằng nói nhỏ như vậy thì tôi không nghe thấy!
Thì ra lão Lục chính là loại người trong sắc khinh bạn, bọn họ còn có thể làm anh em tốt nữa sao, anh ta cũng bán đứng anh em xong rồi.
Nhưng mà thấy Lục Tuân coi trọng Lạc Ninh như vậy, hơn nữa anh cũng rất tin tưởng vào năng lực phong thủy của cô, nên trả lời: "Đúng vậy, tôi mở một công ty giao dịch đồ cổ, nếu cô thích, ngày mai có thể tới chọn vài món mang về chơi."
"Tháng sau công ty của anh tôi cử hành một buổi đấu giá, sẽ có rất nhiều đồ cổ giá trị, tôi lấy thư mời cho mọi người."
Anh ra nhìn ra được Lạc Ninh rất hứng thú với buổi đấu giá này.
Vừa lúc cho anh có cơ hội xum xoe trước mặt lão Lục, giúp lão Lục nhanh chóng theo đuổi con gái người ta tới tay.
Trong mắt Lạc Ninh tràn đầy ý cười: "Buổi đấu giá kia của các anh có phải sẽ tổ chức ở hội sở tư nhân sáu sao ngoài vùng ngoại ô kia không?"
Hội sở này vừa được khánh thành vào năm ngoái, cũng được xem là hội sở cao cấp nhất trong nước hiện nay, chỉ mở cửa cho những người có thư mời và hội viên.
Hoắc Dã có chút ngoài ý muốn, cười nói: "Đúng vậy, xem ra cô cũng biết."
Hội sở kia chính là sản nghiệp mà anh cũng anh ba bỏ vốn ra hoàn thiện.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, buổi đấu giá tất nhiên phải tiến hành ở hội sở.
"Ừm, tôi cũng định tới tham gia buổi đấu giá này."
Lạc Ninh tiếp tục nói: "Vậy làm phiền anh cho tôi một cái thư mời."
Cô còn đang nghĩ cách để có được thư mời, ai ngờ Hoắc Dã đã đưa tới cửa.
Xem ra Lục đại ảnh đế chính mà ngôi sao may mắn của cô!
Hoắc Dã cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, đến gần đó tôi sẽ đưa thư mời cho lão Lục, để cậu ấy dẫn cô tới đó chơi."
Nói xong còn lén lút ném cho Lục Tuân một ánh mắt, xem đi người anh em này có đủ nể mặt cậu chưa!
Lục Tuân bưng ly nước lên uống một ngụm, che giấu ý cười trên khóe môi.
Xem ra tên Hoắc Dã này vẫn còn biết điều, tạm thời không cần đi bái phỏng ông nội Hoắc vậy.
Lạc Ninh gật đầu: "Cảm ơn!"
"Bây giờ tôi xem một quẻ cho anh trước."
--Dịch : Autumnnolove--
Cô ngẩng đầu chăm chú nhìn mặt của Hoắc Dã, lại yêu cầu anh ta vươn tay ra.
"Gia thế bất phàm, trên anh còn có ba người anh trai, năm mười tuổi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nhìn sơ qua có thể phán đoán là bị bắt cóc."
"Năm mười sáu tuổi lại gặp một kiếp nạn, bị người khác lái xe đâm mất nửa cái mạng."
"Bởi vì hai chuyện này mà người trong nhà rất cưng chiều và dung túng anh."
"Về sau cũng tương đối thuận lợi.
Hôm nay bởi vì lạn đào hoa* lên men thành đào hoa kiếp mới dẫn đến tai nạn đổ máu."
(*) - 烂桃花 : mối tình không mang lại kết quả tốt đẹp.
Nhìn thấy Lạc Ninh chỉ từ tướng mạo và bàn tay đã có thể luận ra được như vậy, trên mặt Hoắc Dã đầy vẻ khiếp sợ.
Không chỉ có Hoắc Dã, ngay cả Phó Từ đã chứng kiến chuyện này một lần rồi cũng hết sức chấn động, chứ đừng nói là Ngu Tử Hàng lần đầu tiên gặp Lạc Ninh.
Chuyện này quá vi diệu rồi!
Hôm nay bọn họ cũng tình cờ gặp hai người này ở đây, cũng là lần đầu tiên Lạc Ninh nhìn thấy Hoắc Dã, cô ấy không có khả năng đi tìm hiểu những chuyện này sẵn.
Với tính cách và tác phong làm việc của Lục Tuân, anh nhất định không nói những chuyện đại loại như chuyên nhà Hoắc Dã hay là những chuyện mà tên kia đã từng trải qua trong quá khứ.
Thuở niên thiếu Hoắc Dã từng trải qua hai lần tai ương nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa, anh ta là cháu trai út/con trai út trong nhà, cho nên từ ông nội Hoắc cho đến cha mẹ anh em Hoắc gia đều thập phần thương yêu anh ta.
Bọn họ chỉ có một kỳ vọng duy nhất chính là Hoắc Dã có thể bình an khỏe mạnh một đời, những chuyện khác cứ để trong nhà lo.
Những chuyện này Lạc Ninh đều luận chuẩn xác.
--Wattpad: Autumnnolove--
Hoắc Dã lên tiếng: "Lạc đại sư, mời nói tiếp."
Lạc Ninh nói: "Đào hoa kiếp này của anh bây giờ cũng không sâu, nhưng không để ý nó sẽ biến thành đào hoa sát, gây nguy hiểm cho tính mệnh của anh một lần nữa."
"Chẳng lẽ thằng nhóc Phùng Ngọc Hạo kia còn muốn gϊếŧ chết tôi sao?"
Mặc dù anh không hiểu cái gì gọi là đào hoa sát, nhưng vừa nghe tên là biết không phải thứ gì tốt đẹp rồi.
Lạc Ninh lắc đầu: "Không phải cậu ta đã bị anh đưa vào đồn rồi sao, trong thời gian ngắn sẽ không gây chuyện rắc rối nữa đâu."
Cô lại ẩn ý sâu xa mà nhìn Hoắc Dã: "Đào hoa sát này của anh, cốt yếu vẫn là từ nơi phát ra đóa lạn đào hoa kia."
"Cô gái theo đuổi anh, có phải tính cách hơi cực đoan không?"
"Từ trước tới giờ cô ta không ít lần đối phó với những cô gái cũng muốn theo đuổi anh đúng không? Thủ đoạn cũng rất cực đoan?"
Hoắc Dã vỗ vỗ cái bàn: "Má nó, cô cũng quá ghê gớm, cái này mà cô cũng nhìn ra được."
"Đúng vậy, bà cô kia rất là phiền luôn, tôi từ chối cô ta một trăm lẻ một lần rồi, nhưng mà cô ta cứ quấn lấy tôi mãi."
"Trước kia tôi và cô ta là bạn học cấp ba, bởi vì cô ta cứ dây dưa mãi mà những bạn nữ thích tôi hoặc những bạn nữ tôi thích đều bị cô ta lén xử lý hết."
"Tôi cũng không chịu nổi cô ta nữa nên mới nói với người trong nhà sắp xếp cho tôi đi du học."
"Ai ngờ không lâu sau đó bà điên kia lại theo tôi ra nước ngoài."
"Ở nước ngoài cô ta cũng luôn kiếm chuyện với những cô gái bên cạnh tôi.
Cách đây không lâu cô ta còn không ngừng cầu xin tôi cưới cô ấy.
Vừa lúc người trong nhà thúc giục tôi về nước nên tôi trở về luôn."
"Rồi cô ta cũng theo tôi trở về.
Nếu không phải trước giờ tôi không đánh phụ nữ thì tôi thật sự muốn đập chết cô ta".
Vẻ mặt của anh đầy ủy khuất.
Anh ta lại hỏi: "Lạc đại sư, có phải là do trên người tôi có vấn đề gì hay không, nếu không sao tôi có thể thu hút bệnh nhân tâm thần tới đây?"
Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Trên người anh không có vấn đề gì.
Nhưng mà từ đàu đến cuối của chuyện này đều bắt nguồn từ việc anh vô tình trêu chọc phải đóa lạn đào hoa này."
Cô hỏi: "Lúc anh bị bắt cóc, có phải từng giúp đỡ một bé gái hay không?"
Hoắc Dã suy nghĩ cẩn thận rồi mới trả lời: "Cô nói tới tôi mới nhớ, lúc đó đúng thật là tôi có giúp một bé gái."
"Thời điểm đó có ba người bị bắt cóc, hai nam một nữ."
"Sau đó người trong nhà tìm được nơi giấu chúng tôi, bọn bắt cóc biết tin liền kéo bé gái đứng gần bọn họ nhất làm con tin, còn muốn gϊếŧ con tin."
"Lúc đó tôi cũng lớn gan, ôm lấy một cái ghế dựa nện lên đầu bọn bắt cóc, sau đó còn kéo bé gái chạy khỏi bọn bắt cóc một đoạn."
"Sau đó chúng tôi được giải cứu, tôi cũng không chú ý đến bé gái đó nữa."