8.11.2021
Editor: Autumnnolove
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
---
Mấy người Đồng Già lúc này đều ảo não không thôi, lúc trước đúng ra là không nên do dự phải ghép đội với Lạc Ninh.
Có cô ấy trong đội, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề ăn uống, lúc này bọn họ cũng đói bụng, nhưng chỉ có thể nhìn cá nướng cùng cá sống cắt lát kia mà chảy nước miếng.
Khó trách vì sao Lục Tuân mỗi lấn tới đoạn tổ đội đều sẽ trước một bước tìm Lạc Ninh, bọn họ thật sự hâm mộ cùng ghen ghét.
Lục Tuân hơi mỉm cười: "Yên tâm đi, cơ hội như vậy tôi sẽ không cho mấy người đâu!"
[ Ha ha, vẫn là Lục thần của tui bá đạo ]
[ Lần nào Lục thần cũng xuống tay nhanh nhất, chứng minh Lục thần của chúng ta có mắt nhìn người ]
[ Chứ gì nữa, lần nào Lục thần cũng có thể nhìn thấy chỗ tốt của Ninh bảo nhà tôi, bọn người Đồng lão sư phản ứng chậm quá ]
[ Nhìn bọn Đồng lão sư khổ không nói nên lời kìa, muốn ăn nhưng lại không thể ăn, quá buồn cười ]
[ Bọn họ nhìn Lục thần với vẻ mặt ghét bỏ nghiến răng nghiến lợi lại không dám làm gì haha, cười muốn nội thương ]
[ Muốn xỉu, Ninh bảo chính là hạt dẻ cười của tiết mục này ]
[ Rất mong chờ kỳ tiếp theo các khách mời tranh giành Lạc Ninh a! ]
[ Tui dám chắc ăn lần sau Lục thần cũng nhanh nhất cho coi, tui rất có lòng tin với ảnh ]
[ Chúng tôi cũng tin tưởng Lục thần, chờ Tuân Bảo cp tiếp tục rải đường ]
[ Đừng nói là bọn người Đồng lão sư, tôi nhìn thấy cá nướng với cá sống cắt lát cũng muốn chảy nước miếng ]
[ Muốn ăn, huhu! ]
Tới giờ phút này, thủy quân cùng antifan có muốn mắng cũng chưa có biện pháp, sự thật là Lạc Ninh làm được cá sống cắt lát và ướp cá nướng, nhìn qua màn hình cũng cảm thấy rất ngon.
Cũng có một vài antifan chưa chịu từ bỏ, nhưng căn bản không có ai để ý đến bọn họ, những bình luận đó nhanh chóng bị nhấn chìm trong làn sóng thèm ăn của cư dân mạng.
--Editor: Autumnnolove--
Kỷ Tinh Hành ngồi cách đó không xa, nhìn mọi người vây quanh Lạc Ninh, không ngừng khen ngợi cô, trong lòng hắn có chút kiêu ngạo cũng có chút chua xót.
Ninh Ninh của hắn giống như càng ngày càng xa tầm với của hắn, trước kia thức ăn cô làm cũng nụ cười của cô đều thuộc về hắn.
Hắn cả đêm cũng chưa ăn uống gì, lúc này càng không có tâm trạng ăn, nhét lương khô trở lại vào ba lô, đứng dậy đi về phía một mảnh rừng cây tối đen.
Hắn muốn yên tĩnh một chút, bằng không hắn sợ mình sẽ không chế không được mà xông lên.
Bạc Tương Tương nhìn thấy Lạc Ninh giống như chúng tinh phủng nguyệt*, trong lòng rất khó chịu cùng chua xót.
Phát hiện Kỷ Tinh Hành đột nhiên rời đi, cô cũng liền đứng dậy đi theo.
(*) - 众星捧月: một đám sao bao bọc quanh mặt trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ ai đó mà họ kính trọng, yêu thích.
Phát sóng trực tiếp trên đảo hoang cũng không có dễ dàng như trên đất liền, hơn nữa lúc này tất cả mọi người đều đang ngồi ăn cùng nhau, tổ tiết mục chỉ mở một thiết bị phát sóng trực tiếp.
Trên màn hình lúc này đều là tiếng cười nói bàn luận về bữa tối vừa rồi, bởi vậy Kỷ Tinh Hành và Bạc Tương Tương trước sau rời đi không ai hay biết.
Những người khác không để ý nhưng Lạc Ninh lại phát hiện.
Cô cảm giác được thái độ Kỷ Tinh Hành đối với mình bắt đầu cẩn thận hơn, còn đối với Bạc Tương Tương cũng không gọi liền có mặt giống như kiếp trước.
Ngước mắt nhìn theo phương hướng rời đi của hai người, Lạc Ninh nghĩ nghĩ, lấy cớ muốn đi vệ sinh, sau đó đi theo vào rừng cây.
Đi vệ sinh thì phát sóng trực tiếp không có khả năng đi theo cô.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Kỷ Tinh Hành không có đi xa, hắn dựa vào một thân cây đại thụ gần đó phát ngốc.
Nghe tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, hắn quay đầu lại nhìn.
Bầu trời trên đảo hoang về đêm tối đen, nhưng đêm nay trăng lại rất sáng, đại khái cũng có thể phân biệt được người tới là ai.
"Cô đi theo tôi làm gì?".
Hắn nhận ra Bạc Tương Tương đang đi tới, nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
Bạc Tương Tương đi đến trước mặt Kỷ Tinh Hành, cô ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn dưới ánh trăng, đây là người đàn ông đẹp trai nhất ngoài Lục Tuân mà cô từng gặp, trong lòng không khỏi có chút gợn sóng.
"Em lo lắng cho anh, cho nên muốn tới nhìn xem anh có ổn không".
Cô nhìn Kỷ Tinh Hành một cách chăm chú, ánh mắt đầy quan tâm.
Lúc này cô nhịn không được có một suy nghĩ trong đầu, chỉ cần Kỷ Tinh Hành có thể cùng cô ở bên nhau, cho dù có kêu cô từ bỏ sự nghiệp ở giới giải trí, trở về làm phu nhân hào môn, cô cũng nguyện ý.
Bởi vì cô thật sự rất thích Kỷ Tinh Hành.
Mặc dù Lục Tuân mới là ánh trăng sáng trong lòng cô, nhưng cô cảm giác được hắn đang cách cô càng ngày càng xa.
Kỷ Tinh Hành lãnh đạm nói: "Tôi muốn ở một mình một lúc, cô trở về đi!"
"Em muốn ở đây với anh!".
Thật vất vả mới tìm được một cơ hội ở riêng, sao Bạc Tương Tương có thể buông tha.
Kỷ Tinh Hành lại không muốn có chút quan hệ gì với Bạc Tương Tương nữa, "Vậy cô đứng đây một mình đi, tôi trở về trại."
Bằng không một lát nữa nếu có người phát hiện hắn và Bạc Tương Tương cùng biến mất, không chừng sẽ lại truyền ra lời ong tiếng ve gì nữa.
Hắn nói xong không chút do dự lướt qua người Bạc Tương Tương rời khỏi.
Bạc Tương Tương làm sao không cảm nhận được sự thờ ơ của Kỷ Tinh Hành, cô không nhịn được có chút ủy khuất.
Lúc Kỷ Tinh Hành đi ngang qua người cô, cô muốn duỗi tay nắm lấy tay hắn: "Tinh Hành, anh không cần đối xử với em như vậy được không?"
"Chuyện chắn a-xit không phải như anh nghĩ đâu, em thật sự thích anh, mới có thể lao lên chắn cho anh như vậy, căn bản là không có mục đích gì khác."
Cô lại tiến lại gần, giống như muốn ôm lấy Kỷ Tinh Hành, hắn lập tức né tránh: "Cô có thích tôi hay không là chuyện của cô, từ đầu tới cuối tôi đầu không có hứng thú yêu đương với cô, mong cô tư trọng một chút."
Hắn cùng cô ta lại không có quan hệ gì, cô ta còn muốn tiến lên ôm chặt lấy hắn, thật là không biết xấu hổ.
Bạc Tương Tương cũng không biết trong đầu trai thẳng Kỷ Tinh Hành đang nghĩ gì lúc này, nếu không thể nào cô ta cũng tức giận hộc máu.
"Nhưng mà em thật sự thật sự rất thích anh, anh không thể cho em một cơ hội sao?".
Ánh mắt của cô càng thâm tình cùng chờ mong nhìn Kỷ Tinh Hành.
Kỷ Tinh Hành lắc đầu, "Không thể."
Hắn từ đầu đến cuối chỉ thích một người duy nhất đó là Lạc Ninh.
"Anh....!".
Bạc Tương Tương không nghĩ tới hắn lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, vừa mới định lên tiếng, đột nhiên nhìn thấy trên cành cây phía sau Kỷ Tinh Hành xuất hiện một con rắn.
Con rắn há miệng thật to giống như nó chuẩn bị táp Kỷ Tinh Hành.
"A...rắn!".
Cô không nhịn được thét chói tai, liên tục lùi về phía sau vài bước, sau đó liền xoay người bỏ chạy.
Kỷ Tinh Hành nhìn thấy một loạt động tác của cô ta thì ngẩn người, quay đầu lại liền thấy một con rắn đang há miệng chuẩn bị cắn tới tay mình.
Dưới ánh trăng có thể nhìn ra phần đầu của con rắn này hình tam giác, tám chín phần là rắn độc.
Hắn sững sờ tại chỗ, muốn né tránh căn bản là không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn cách hắn càng lúc càng gần.
Toàn thân hắn lúc này rét run, chuẩn bị sẵn tinh thần trúng độc sau khi bị rắn cắn.
Trong đầu nhịn không được nhớ tới Lạc Ninh, nếu hắn chết, cô ấy có đau lòng không? Còn có cha mẹ của hắn, không biết sẽ thương tâm đến cỡ nào.
Thời điểm miệng rắn chỉ cách Kỷ Tinh Hành có năm centimet, đột nhiên một cây dao đâm xuyên qua người con rắn đem nó đóng đinh trên thân cây đại thụ cách đó không xa.
Kỷ Tinh Hành mới dám thở mạnh ra, cũng biết có người cứu mình, sau đó quay về hướng con dao nhỏ bay tới nhìn.
Tiếp theo liền thấy một bóng người yểu điệu xuất hiện, con ngươi hắn tràn ra kinh hỉ.
"Ninh Ninh!"
Tuy rằng ở xa không thấy rõ dung mạo người đến, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra Lạc Ninh.
Lạc Ninh đi tới: "Anh không sao chứ?"
Lúc nãy cô phát hiện ấn đường của Kỷ Tinh Hành biến thành màu đen, dấu hiệu sinh mệnh có nguy hiểm, thấy hắn một mình rời đi, cho nên mới đi theo xem tình hình.
Tuy rằng cô không thích hắn, nhưng hai người cũng cùng nhau lớn lên, hơn nữa trước kia hắn đối xử với cô vẫn rất tốt.
Lại nói nếu như hắn xảy ra chuyện gì, dì Lan chắn chắn sẽ đau buồn đến chết.
Kỷ Tinh Hành lắc đầu, "Không có việc gì, vừa rồi em đã kịp thời cứu anh."
Sau đó hắn không nhịn được, duỗi tay bắt được cánh tay của Lạc Ninh, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn cô, "Ninh Ninh, em vẫn để ý đến anh đúng không?"