Sau Khi Chồng Chết Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão


Đường Thư Nghi đặt chén trà lên bàn, kiên nhẫn giảng giải: “Tiết Cát xử lý vị đồng liêu kia vì chúng ta là thân thích của hắn sao?”
Tiêu Ngọc Thần lắc đầu: “Hắn ta sợ chuyện bại lộ, liên lụy bản thân.”
“Đúng vậy.” Đường Thư Nghi khoát tay: “Nói thân thích, tặng lễ vật cho hắn ta đều là nhân tình qua lại, để việc cộng tác trở nên hòa hợp, nhưng khi nói đến chính sự thì chỉ bàn lợi ích.”
Tiêu Ngọc Thần hiểu ra, nhưng hắn không nghĩ trong tình huống đó bản thân có thể làm được như vậy.

Hơn nữa hắn cũng không thể nghĩ ra biện pháp tìm người giả chủ nợ để đuổi người.

Nghĩ đến đây, hắn cụp lưng thở dài.
Đường Thư Nghi nhìn hắn, hài tử cứ từ từ dạy dỗ là được.

Trầm mặc chớp mắt, nàng hỏi: “Ngươi nói xem trưởng thành là gì?”
Tiêu Ngọc Thần cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Học đi đôi với hành.”

“Quá chung chung.” Đường Thư Nghi nói: “Đầu tiên là học, học được những gì có ích và học được những thứ ngươi không biết.

Thứ hai là làm, làm được những thứ ngươi không dám và làm được những điều ngươi không biết.

Nếu làm tốt hai điều này thì xem như ngươi đã trưởng thành.”
Tiêu Ngọc Thần nghe xong, nhíu mày tự hỏi, Đường Thư Nghi không hề quản hắn, chỉ để hắn tự suy nghĩ.

Gà con muốn trưởng thành phải đi từng bước một.
Đường Thư Nghi chậm rãi uống trà, Trường Phong và Triệu quản gia chắc cũng đã từ Tây Sơn trở về.
Quả nhiên, một lúc sau đã thấy hai người phong trần mệt mỏi bước vào.

Tiêu Ngọc Thần đang trầm tư thấy bọn họ bước vào đã sốt ruột hỏi: “Cầm muội muội như thế nào?”
Trường Phong nhìn đại công tử không dám nói lời nào, điều kiện ở thôn trang so với nơi ở của hạ nhân thấp nhất trong phủ cũng không bằng.

Đường Thư Nghi thấy thế bèn nói: “Ngươi nói thẳng đi.”
Lúc này nàng đã không còn vẻ bình thản như trước, đã thay bằng vẻ mặt nghiêm túc uy nghiêm.
Trường Phong không dám đôi co, cẩn thận nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: “Bọn ta đưa Liễu cô nương và nha hoàn của nàng ta tới thôn trang Tây Sơn, an bài hai gian phòng và để lại hai mươi lượng bạc.”
“Cái gì? Chỉ có hai mươi lượng bạc!” Tiêu Ngọc Thần đột nhiên đứng lên, vì động tác quá lớn mà đầu gối lại đau.

Hắn cắn răng nhịn xuống gấp gáp hỏi: “Sao chỉ có hai phòng? Phòng như thế nào?”
Trường Phong cúi đầu không nói lời nào, phòng ở thôn trang thì còn thế nào nữa? Tường đất giường đất nền đất.

Nhưng hắn không thể nói, nếu không công tử sẽ gấp chết mất.

Nhưng Hầu phu nhân lại lạnh lùng nói: “Trường Phong, ngươi nói cho hắn biết phòng kia như thế nào?”
Trường Phong nhấp môi ngượng ngùng, miễn cưỡng cười nói với Tiêu Ngọc Thần: “Phòng cũng khá tốt, bàn ghế giường đệm đều có.

Bên cạnh hai gian phòng là nhà bếp, Liễu cô nương muốn nấu ăn cũng tiện.”
“Ngươi cho rằng ta chưa từng tới thôn trang? Không biết thôn trang như thế nào sao?” Tiêu Ngọc Thần rống Trường Phong: “Còn nữa, hai mươi lượng bạc đủ để làm gì? Một bữa cơm là hết.”
Trường Phong cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng thầm nghĩ đại công tử thật không có nhãn lực, không thấy Hầu phu nhân đã lạnh mặt như thế rồi sao, còn ở đây nói mấy lời chọc giận ngài ấy.

Chờ Hầu phu nhân nổi giận đi.
Quả nhiên, Hầu phu nhân cười lạnh nói: “Hai mươi lượng bạc đủ để làm gì? Triệu quản gia ngươi nói cho hắn biết hai mươi lượng bạc đủ để làm gì?”
Chỉ cần dính tới Liễu Bích Cầm là nhi tử này của nàng lại biến hình.
“Hai mươi lượng bạc đủ để cho Liễu tiểu thư an gia.” Triệu quản gia đếm ngón tay nói: “Mười lượng bạc mua hai mẫu đất, một mẫu đất một năm sản thu được hai tới ba thạch thóc, chúng ta cứ tính là hai thạch đi, hai mẫu đất một năm cũng được bốn thạch, cũng đủ cho Liễu tiểu thư dùng một năm.

Mười lượng bạc còn lại cùng đủ cho nàng ta mua vải dệt kim chỉ, bình thường thêu thùa vài thứ đem bán, cũng có thể tích góp chút bạc.”
Tiêu Ngọc Thần kinh ngạc, hắn cũng không biết hai mươi lượng bạc có thể làm được nhiều như vậy.

Đôi lúc hắn ăn một bữa cơm ở ngoài cũng đã hết hai mươi lượng.


Nhưng mà làm sao Cầm muội muội có thể sống cuộc sống nhà nông như vậy?
“Nhưng mà Cầm muội muội không phải nữ nhi nông gia!” Tiêu Ngọc Thần nói xong đã muốn chạy ra ngoài, hắn không thể để Cầm muội muội sống như vậy.
Nhưng hắn quỳ từ đường cả một bữa tối, đầu gối dùng lực một chút là đau thấu tim.

Lúc này vì quá vội vàng, hai chân dùng sức quá nhiều mà suýt ngã xuống đất, cũng may Trường Phong đã đỡ hắn.
“Liễu Bích Cầm quả thật không phải nữ nhi nhà nông, nhưng nàng ta là nhi nữ của tội thần.

Nếu không ai can thiệp, bây giờ nàng ta hẳn nên ở kỹ viện hoặc đã đi làm nô tì cho người ta rồi.

Thân phận của nàng ta còn không bằng nữ nhi nông gia.” Âm thanh của Đường Thư Nghi vang lên sau lưng hắn.
Đây là hiện thực, là sự thật!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận