Chương 7: Đêm nay sẽ trở lại làng giải trí.
Edit: Cò hương thích đú đởn anti deadline
Một đêm tương đối bình an vô sự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm sau, khi Khương Nguyệt mở mắt thì Thịnh Minh Lâu đã dậy.
“Chào buổi sáng.”
“Chào.” Thịnh Minh Lâu đứng trước tấm gương kéo dài sát đất, anh gài cúc áo khắc hình đại bàng tung cánh trước, sau đó đeo đồng hồ: “Dậy thôi.”
Khương Nguyệt vùi đầu vào trong gối mềm, “ừ” một tiếng lấy lệ.
“8 giờ rồi.”
“Ừ...”
Tiếng thứ hai còn thấp hơn cả tiếng đầu, người đã mơ màng ngủ thiếp đi rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn chưa chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đến đầu giường.
Giọng nói của Thịnh Minh Lâu vọng xuống: “Sáng nay có buổi diễn tập.”
Khương Nguyệt không có phản ứng, hơi thở đều đều, dần dần rơi vào ngủ sâu.
Đáy mắt Thịnh Minh Lâu hiện ra một tia cười trêu chọc: “Em nằm yên như vậy, là muốn để anh thay áo quần giúp em à?”
Sáng sớm của mấy ngày trước, Khương Nguyệt nói không quen được người khác phục vụ, bèn chuyển người hầu gái theo bên mình do anh chỉ định đi. Bây giờ xem ra là có dụng ý khác à nha...
Tuy chỉ là lời nói đùa, nhưng khiến cho Khương Nguyệt như phản xạ có điều kiện dựng bắn dậy.
Biểu cảm mụ mị của cô cho thấy cô vẫn chưa tỉnh, nhưng cơ thể đã xuống khỏi giường, xỏ giày đi về phía phòng tắm: “Em đi đánh răng.”
Một tiếng sau, chiếc Chevrolet đi qua cầu Bogan, lái về hướng thành phố Kinh Cảng.
8 giờ sáng cũng chính là giờ cao điểm.
Nhóm công sở vội vàng tuôn ra khỏi cửa tàu điện ngầm, giày cao gót giẫm lên vạch cho người đi bộ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về chiếc Chevrolet Impala màu đen đời 1967 đang dừng dưới cột đèn đỏ.
Cho dù không hiểu biết về xe, nhưng chỉ riêng nhìn bề ngoài cũng biết nó giá trị cỡ nào.
Nhưng bất kể người đi đường có dòm ngó thế nào đi nữa cũng không thể thấy vị quý nhân ngồi ở sau lớp kính xe màu nâu được.
Phía trong xe, giọng nói của Yến Trì rành mạch.
“Địa điểm được chọn ở Trung tâm Văn hóa Thương mại Thế giới Kinh Cảng, show lớn MR diễn ra vào 8 giờ tối, các phương tiện truyền thông lớn trên cả nước sẽ truy cập vào các kênh chính thức để phát sóng đồng thời.”
Trên ghế sau, cặp vợ chồng hợp đồng mỗi người ngồi mỗi bên, không ai lên tiếng.
“10 giờ sáng bắt đầu diễn tập lần một, 2 giờ chiều bắt đầu diễn tập lần hai, 6 giờ tối bước vào giai đoạn chuẩn bị. Stylist cho buổi biểu diễn của phu nhân sẽ do ekip của William phụ trách, bọn họ sẽ đến hiện trường vào 3h chiều.”
Khương Nguyệt hỏi: “Stylist của những người mẫu khác thì sao?”
“Giao cho stylist của MR.” Yến Trì đáp.
Ý của câu này là, chỉ có Khương Nguyệt mới được đãi ngộ đặc biệt như vậy, dùng đều là ekip tạo mẫu tư nhân hàng đầu.
Không cần nghĩ, khi đến được Trung tâm Văn hoá Thương mại Thế giới, cô nhất định sẽ đi đường dành cho VIP, phòng trang điểm được sắp xếp nhất định cũng là phòng đơn cho VIP.
Khương Nguyệt quay đầu nhìn Thịnh Minh Lâu, nghi hoặc hỏi: “Rầm rộ như vậy, thật sẽ không bị bại lộ chứ?”
Là anh yêu cầu không công khai trước, nhưng che giấu với bên ngoài thì dễ, còn bên trong phải làm sao bịt miệng đây?
Thịnh Minh Lâu nhìn về phía trước, duy trì vẻ yên lặng như cũ.
Sau khi hai người ở cùng lại với nhau, Khương Nguyệt cũng học được cách đọc những biểu cảm nhỏ của Thịnh Minh Lâu: Khoé môi hơi nhếch lên, trong con ngươi đen láy có vài phần khôi hài.
Câu hỏi quá sức ngớ ngẩn, anh lười giải thích.
Khương Nguyệt cắn môi, chửi thề như thật.
Yến Trì vội vã giải vây: “Thiếu phu nhân có điều không biết, bất kể ai hợp tác với M’s, đều phải ký một thỏa thuận bảo mật. Một khi vi phạm, tiền bồi thường cao đến hàng triệu.”
Khương Nguyệt cười khan hai tiếng.
Bồi thường hàng triệu tệ, sợ là những người có lắm mồm thêm nữa cũng sẽ lấy kim khâu mồm lại, nuốt bí mật vào trong bụng.
Đèn xanh ở ngã tư sáng lên, chiếc Chevrolet rẽ trái, tiếp tục lao về phía trước.
Trung tâm Văn hoá Thương mại Thế giới toạ lạc ở vùng ngoại ô thành phố Kinh Cảng, hình dáng tổng thể như một chiếc đĩa bay, được phương tiện truyền thông chính thống liệt vào “Một trong những địa điểm không thể bỏ lỡ ở Kinh Cảng”.
Đồng thời, nó cũng là nơi thường xuyên lui tới của các fan nữ đu idol, những ngôi sao có tên tuổi đều đã từng mở concert vạn người ở hội trường chính này.
Ví dụ như Giang Dư Hãn.
Quả không sai, chiếc Chevrolet đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm rồi đi thẳng đến đường dành cho VIP. Xe vừa đến, lập tức có nhân viên đón ở lối vào.
Khương Nguyệt vừa nghiêng người liền nghe người bên cạnh nói: “Tối nay anh sẽ lại đến.”
Cô quay lại nhìn, bắt gặp nụ cười nhẹ của Thịnh Minh Lâu: “Không đến cũng được.” Cô nói xong bèn xuống xe, tiện tay kéo cửa xe “rầm” một tiếng.
Hừ, cả đường chẳng hé nửa chữ, đến khi tạm biệt lại tích cực hẳn.
Bảy rưỡi tối, trong phòng trang điểm đơn.
“OMG!” (Trời đất ơi!)
William bụm miệng, kích động đến nói năng lộn xộn. Không chỉ mỗi ông ấy, tất cả người ở đó đều bị chấn động bởi người đẹp ở trước mặt.
Mái tóc dài như thác nước được tết xương cá và cuộn lại, kẹp tóc nạm kim cương được cài trên mái tóc đen. Gương mặt trang điểm theo phong cách cổ điển mà đoan trang, khiến cho ngũ quan vốn đã hơn người này càng thêm tinh tế.
Vẻ đẹp đó của Khương Nguyệt, thật sự kinh tâm động phách.
“Honey.” (cưng à) William tiến lên trước, muốn đưa tay chạm vào cô nhưng lại cẩn thận rút lại, “You’re so hypnotizing.” (Cưng thật mê người)
Lời vừa nói ra, hai tiếng cốc cốc bỗng vang lên. Không đợi bên người trong phòng phản ứng, cửa phòng trang điểm đã bị đẩy ra.
Có thể tuỳ tiện như vậy, cũng chỉ có mình anh.
Khương Nguyệt quay đầu, đối mắt với Thịnh Minh Lâu vừa đi vào.
Trong khoảnh khắc, cô có thể thấy sự kinh ngạc và tán thưởng lướt qua trong con ngươi của anh, thoáng qua rồi biến mất.
Thịnh Minh Lâu: “Không tệ.”
Khương Nguyệt quay người đối diện với tấm gương, thuận theo lời anh nói: “Thường thôi.”
Cô vừa chiêm ngưỡng chiếc váy lấp lánh như bầu trời sao trên người, vừa quan sát Thịnh Minh Lâu ở phía sau qua gương, muốn nhìn thấy suy nghĩ thật sự trong lòng anh từ trên khuôn mặt điển trai đó.
Nhưng mặt Thịnh Minh Lâu không chút biểu cảm, chẳng soi ra được gì.
Qua một hồi, anh mới nói: “Váy không được.”
Nhưng Khương Nguyệt không nhìn ra bộ váy có gì không ổn. Chiếc váy bầu trời sao màu tím thẫm, mỗi bước đi, lớp sa trên váy sẽ sóng sánh như dải ngân hà, lấp lánh ánh bạc.
Nhưng Boss lớn mở miệng, không ai dám phản đối, ngoan ngoãn kéo giá treo váy vóc đến để cho anh lựa chọn.
Lọt vào mắt của Thịnh Minh Lâu là chiếc váy dạ hội màu hồng nude, đường cắt may đơn giản, điểm nổi bật nhất là: Hở lưng, xẻ tà cao.
“Thay đi.”
“Tuân mệnh.”
Thay váy xong, Khương Nguyệt bước ra khỏi phòng thay đồ lần nữa.
So với vẻ đoan trang trước đó, cô của bây giờ lại thêm vài phần quyến rũ.
Quyến rũ nhưng không lố lăng.
Thịnh Minh Lâu ngoắc ngoắc ngón tay: “Yến Trì.”
Yến Trì ở phía sau tiến lên vài bước, hai tay cầm một hộp trang sức nhung đỏ, bên trên là một đôi hoa tai, một chiếc vòng tay và còn có một dây chuyền có dây dài ở sau lưng.
Khương Nguyệt trở lại trước gương, đeo hoa tai lên.
Thịnh Minh Lâu ở sau giúp cô đeo dây chuyền.
Chiếc dây chuyền này là món trang sức quý giá nhất ở hội trường đêm nay. Sau khi đeo lên, mặt trước có vẻ như rất bình thường, nhưng điểm sáng lại hoàn toàn mặt ở mặt sau: Một dây chuyền bạc tua rua, đính năm viên kim cương.
Chỉ có tấm lưng tuyệt đẹp mới có thể sai khiến được nó.
Thịnh Minh Lâu luôn cảm thấy rằng, sống lưng của Khương Nguyệt còn đẹp hơn mặt cô gấp trăm lần.
Hơn nữa mỗi lần, anh đều sẽ bị thu hút bởi nó.
Ngón tay của Thịnh Minh Lâu chỉ cách da lưng của cô nửa milimet, khoảnh khắc yết hầu chuyển động, anh lại thu tay về, nắm chặt, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhớ xoay người.”
Khương Nguyệt không phát giác ra động tác nhỏ nhặt của anh, còn cười đùa rằng: “Anh không sợ có người nhìn trúng em à?”
Cô cố ý khích anh. Lần nào cãi nhau cũng ở thế hạ phong, không vui là điều khó tránh khỏi.
Con ngươi của Thịnh Minh Lâu tối sầm lại, giọng nói trở nên trầm thấp: “Nhưng em vẫn là của anh.”
Khương Nguyệt không thể phủ nhận.
Ít nhất trong hai năm tới, cô chỉ thuộc về một mình anh.
Show MR sẽ bắt đầu trong mười phút nữa.
Sàn catwalk rải đầy cánh hoa hồng trắng của Damascus*, mỗi cánh đều tươi thắm, hương thơm ngào ngạt cùng với âm nhạc cổ điển lan tỏa trong không gian.
*Damascus là thủ đô và thành phố lớn nhất của Syria.
Nửa số người nổi tiếng ở Kinh Cảng đều tập trung ở đây vào tối nay.
Hầu hết khách mời đều là những người có quyền thế, nổi tiếng, cũng có không ít người của giới truyền thông có thâm niên. Vì không được phép chụp ảnh trong show diễn, bọn họ cất điện thoại, chuẩn bị giới thiệu show thời trang tâm đắc bằng chữ.
Ánh đèn như thác nước dần tối đi, tiếng nói cũng trở nên nhỏ dần cho đến khi mất hẳn.
Một chùm sáng trắng bỗng sáng lên, chiếu lên bức màn che lớn chính giữa sân khấu.
“Tách.”
Với một tiếng búng tay, một bóng dáng xuất hiện trong bức màn che… là một cô gái thướt tha muôn vẻ.
Người phía sau bức màn nâng cánh tay phải mảnh khảnh, búng tay theo tiếng nhạc.
“Tách.”
“Tách.”
“Tách.”
Âm thanh lanh lảnh, khiến cho trái tim ngứa ngáy.
Sau tiếng “tách” cuối cùng, người ở phía sau bức màn vén váy dài, theo đó, hình bóng phản chiếu cũng hiện ra một đôi chân thon dài cân xứng.
Quả thực quá mức trêu ngươi.
Những người đàn ông ở hội trường đều có chút kìm lòng không đặng, thì thầm với nhau:
“Kia là ai?”
“Phía tổ chức chưa công khai, có thể là siêu mẫu quốc tế nào đó.”
“Chậc, không ngờ Kinh Cảng còn có những chuyện hỏi không ra cơ?”
“MR là một trong những thương hiệu dưới cờ M’s đấy.”
Lời vừa nói ra, đám đông đều ngậm miệng.
Hỏi thử có ai trong giới người nổi tiếng không biết chủ tịch của M’s là Thịnh Minh Lâu? Và có ai lại không biết người giàu nhất châu Á mới nổi này là người rất cẩn thận, xưa nay làm việc rất kín kẽ chứ?
Không ai có thể đào ra bất kỳ thông tin nào về người của tổng giám đốc Thịnh.
Màn dạo đầu kết thúc, trong lúc tiếng trống đầu tiên vang lên, đôi chân dài kia bước ra khỏi màn che...
Cần cổ thiên nga của Khương Nguyệt yêu kiều, sóng mắt long lanh, nụ cười như thật như giả treo bên môi.
Những bước đi nửa thân dưới của cô uyển chuyển đến mê người, nhưng nửa thân trên lại rất ổn định, không có bất kỳ sự lung lay nào. Năng lượng vô hình toả ra, lấn át tất cả ánh sao sáng rực rỡ.
Ánh đèn trắng rơi trên người cô, chiếu lên bộ trang sức đính kim cương, khiến nó trông thật sáng chói.
Nhưng dù kim cương có sáng rỡ đến đâu thì vẫn không thể so với cô.
Những bông hoa hồng trắng có quý giá cỡ nào cũng chỉ xứng đáng lót đường cho cô.
Khương Nguyệt tiến lên từng bước, những tiếng lầm rầm lọt vào tai:
“Đúng là mỹ nhân.”
“Cứ cảm thấy là đã gặp ở đâu ấy.”
“Gương mặt mới trong làng người mẫu sao? Hỏi cách liên lạc xem.”
“Không đúng, hình như là… làng giải trí đó.”
Giới người nổi tiếng sinh ra đều có sự kiêu ngạo, đa số đều xem thường “diễn viên”, tất nhiên sẽ không thể nhận ra cô. Nhưng những người trong ngành truyền thông lâu năm thì lại khác, liếc mắt đã nhìn ra:
“Đây không phải là Khương Nhan sao?”
“Cô ấy rút khỏi giới đã hai năm rồi, lẽ nào muốn tái xuất à?”
Bắt được từ then chốt, ý cười của Khương Nguyệt càng sâu hơn.
Không sai, cô muốn tái xuất.
Mỗi một bước đi bây giờ đều là lời tuyên bố: Cô, Khương Nguyệt, đêm nay sẽ trở lại làng giải trí.
Một chiếc máy quay đang chờ đợi ở cuối đường băng.
Khương Nguyệt đứng lại, vặn vai, xoay người trình diễn sợi dây chuyền dài ở sau lưng.
Động tác của cô chỉ kéo dài ba giây, nhưng đường cong phần lưng hoàn mỹ của cô dưới ống kính trở nên thật mượt mà, tinh tế, đủ để khiến cho tất cả mọi người ở đó phải nín thở vì nó, điên cuồng vì nó.
Chưa hết!
Còn có điểm dừng lần hai nữa!
Trong ánh đèn trắng chói mắt, dưới cái nhìn dõi theo của khán giả, người đẹp nghiêng đầu sang phía vai trái...
Nốt ruồi son nơi đuôi mắt mê hoặc vô cùng. Nhưng trong đôi mắt ướt át của cô lại như chú nai vàng ngơ ngác, nghịch ngợm đá lông nheo với ống kính máy quay.
Cùng lúc đó, làn đạn* trên trang mạng phát sóng đã nổ tung chảo:
“Là cái đá lông nheo thương hiệu của Khương Nhan này!!!”
“Wow wow wow, đằng đẵng hai năm trời, cuối cùng Khương Nhan nhà tôi đã tái xuất giang hồ rồi !”
“Thủ đoạn của chị Khương cũng cao thật đấy, không biết nịnh bợ gã nhà giàu nào mà lại có thể đi mở màn cho MR vậy nữa.”
Sau khi đi một vòng trên sân khấu, Khương Nguyệt lui về bên cạnh màn che, chuẩn bị bước vào trong. Bước chân của chưa dừng lại, vào giây phút cuối cùng, cô ngước mắt nhìn về người ngồi ở khán đài VIP một góc 45 độ.
Thịnh Minh Lâu nâng ly đế cao nhìn lên sân khấu, nét mặt điềm tĩnh, nhẹ gật đầu.
Gật đầu, nghĩa là vẫn tạm được.
Cô giương cằm, khoé môi nhếch lên láo xược.
Con người mà, cứ luôn thích nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ngay lúc này, chiếc điện thoại bị Khương Nguyệt vứt ở phòng hoá trang đơn dành cho VIP đón một hồi rung như muốn nổ tung. Nó rung lên dữ dội trên bàn trang điểm, thúc giục mãi không chịu dừng lại.
Người gọi đến: Trần Khang Tử.
Tác giả có lời muốn nói: Nguyệt Nha à, đi con đường chồng cô giúp cô lót có vui không hả?