"Cô mới đi có hai ngày mà A Ngôn đã lớn mật như vậy."
Tùy Hành hỏi: "Ngươi nghĩ như vậy thật sao?"
Có trời mới biết vừa rồi hắn căng thẳng đến mức nào, lúc hành quân chiến đấu cũng không căng thẳng như vậy.
Tùy Hành không sợ mất mặt, chỉ sợ trong lòng tiểu lang quân không có hắn, muốn rời xa hắn.
Không phải Tùy Hành không muốn Giang Uẩn một bước bay cao, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc, nhất là để y đi theo Tức Mặc Thanh Vũ.
Với tính cách của ông, chắc chắn mỗi ngày đều tẩy não tiểu lang quân nhà hắn, nói xấu đặt điều trước mặt y, tìm đủ mọi cách khiến y rời xa hắn.
Mà tâm tư tiểu lang quân đơn thuần, sao có thể chịu được sự dụ dỗ từ một lão già cố chấp như vậy?
"Ừm."
Giang Uẩn gật đầu: "Ta không có chí hướng gì cả."
Trong lòng Tùy Hành cảm xúc lẫn lộn, vừa nhẹ nhõm, vừa cảm động bởi sự ngoan ngoãn của y, đồng thời cũng ghi thù Tức Mặc Thanh Vũ vì những lời nói cao ngạo vừa rồi của ông, thậm chí ông còn đánh đồng hắn với một tên xấu xa bụng đầy giả tạo.
Nghĩ đến đây, hắn ngập tràn ghen tuông nói: "Ngươi không cần phải gạt cô, Tức Mặc Thanh Vũ đã hạ mình đến tận cửa thu ngươi làm đệ tử, đây là điều vô số người cầu mà không được, nếu ngươi thật sự muốn đi, cô sẽ không ngăn cản, cô đâu phải người nhỏ nhen như vậy."
Giang Uẩn còn lâu mới tin mấy lời này của hắn.
Tuy nhiên tên này không biết tốt xấu như vậy, Giang Uẩn hỏi: "Thật sự có thể đi sao?"
"Đương nhiên."
Tuy giọng điệu hắn hời hợt, nhưng vẻ mặt lại trầm xuống.
Giang Uẩn vờ như không thấy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là ngày mai ta đến phủ Tả tướng, bảo rằng ta hối hận rồi?"
Cuối cùng Tùy Hành cũng không thể giả vờ được nữa.
Hắn nguy hiểm híp mắt lại: "Ngươi muốn đi thật à?"
Giang Uẩn: "Không phải ngươi nói..."
Còn chưa dứt lời, eo nhỏ bỗng dưng tê dại khó tả, thân thể y mềm nhũn, không tự chủ ngã vào vai hắn.
Giang Uẩn cắn răng, xấu hổ nói: "Ngươi..."
Tùy Hành đắc ý: "Ngươi muốn đi cũng được, có điều, đêm nay cô phải "thưởng" cho ngươi thật tốt, khiến ngươi ba ngày không thể xuống giường, xem ngươi đi kiểu gì."
Giang Uẩn: "Nhỏ nhen."
"Đúng vậy, chẳng lẽ đây là lần đầu ngươi biết cô nhỏ nhen?"
Tùy Hành thản nhiên nói: "Nếu ngươi dám đi, cô sẽ phá hủy cả phủ Tả tướng, xem lão già kia còn dám tới dùng mấy lời ngon ngọt dụ dỗ ngươi hay không."
Sau khi bắt nạt y xong, hắn lại vui vẻ hỏi: "Mấy quả mơ cô mang cho ngươi, ngươi ăn chưa?"
Giang Uẩn gật đầu, "ừm" một tiếng.
"Vị thế nào?"
"Ngon lắm."
"Thật không?" Tùy Hành nói không tin, "Để cô nếm thử."
Giang Uẩn tưởng hắn muốn ăn mơ, nào ngờ người nọ lại không biết xấu hổ hôn y một cái, sau đó mới hài lòng nói: "Ừm, ngon lắm."
Giang Uẩn: "..."
Chưa thấy ai mặt dày như vậy.
Tùy Hành lập tức nói: "Ngươi đang mắng cô?"
"Ta đâu có."
"Ngươi có."
Tùy Hành thở dài, "Cô mới đi có hai ngày mà A Ngôn đã lớn mật như vậy, đợi lát nữa xem cô trừng phạt ngươi thế nào."
Giang Uẩn phớt lờ hắn.
Tùy Hành im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Ngươi đừng nghe lão già đó nói bậy, không phải cô muốn nhốt ngươi, chỉ là tình hình trong triều phức tạp, cô không muốn ngươi bị cuốn vào những cuộc tranh đấu vô nghĩa, đợi sau này cô thu phục đám người cổ hủ đó xong, dù ngươi muốn học tập hay làm quan, cô đều nghe theo ngươi."
Giang Uẩn không ngờ hắn sẽ nói những lời này.
Lúc y đang tò mò nhìn hắn, Tùy Hành lại nói: "Ngoài ra, ngươi có thể học tập, nhưng tuyệt đối không được đi theo Tức Mặc Thanh Vũ.
Lão già đó, hừ, trời sinh đã khắc cô, nếu ngươi đi theo ông, tức là muốn mưu hại phu quân."
"..."
Đương nhiên Giang Uẩn hiểu được lo lắng của Tùy Hành, trên thực tế thân phận của y đã định sẵn y không thể làm quan ở Tùy đô.
Giang Uẩn chỉ nghĩ, bây giờ người này "nặng tình" với mình như vậy, đợi sau này mọi việc bại lộ, có lẽ hắn càng hận y thấu xương.
Giang Uẩn không biết nói gì, chỉ có thể khép hờ mắt, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Lúc này Kê An đi tới, đứng ở ngoài đình, cúi đầu cung kính nói: "Điện hạ, nước ấm đã chuẩn bị xong, có thể đi tắm."
Tùy Hành gật đầu.
Hắn bế Giang Uẩn vào phòng, vẫn đặt người trên ghế, hai tay vây chặt lấy y, nhướng mày nói: "Bây giờ đến lúc tính sổ rồi."
Chiều hôm qua sau khi trải qua chuyện xấu hổ như vậy, Giang Uẩn rất phản kháng việc bị hắn vây chặt như thế, sợ hắn lại bắt y làm chuyện quá đáng gì nữa, chỉ có thể ngây thơ nhìn người nọ, hỏi: "Tính sổ gì?"
"Ngươi nói xem."
"Ngươi lén cô gặp nam nhân khác, còn gặp tận hai người, có tiểu thiếp nào không tuân thủ gia quy như ngươi không?"
Đôi mắt hắn híp lại, đầy vẻ nguy hiểm.
Giang Uẩn biết, hai ngày này hắn ở trong quân doanh, đa phần là nhịn sắp hỏng rồi, nên mới cố tình gây sự với y.
Y cũng lười tranh cãi, dựa vào cửa sổ nói: "Ngươi đi tắm trước đi."
Tùy Hành chợt nghĩ ra một ý hay.
Hắn nói: "Ngươi tắm cùng cô."
Giang Uẩn cắn môi, lỗ tai nóng bừng.
"Không đi."
"Chuyện này không do ngươi quyết định"
Tùy Hành nghĩ đến cảnh tượng đó, không nhịn được vươn tay bế y lên, sải bước đi vào phòng tắm.
Kê An và cung nhân mang theo dụng cụ tắm chờ ở bên ngoài, nhìn thấy cảnh này, ông giật mình, vội vàng cúi đầu.
Tùy Hành cao giọng nói: "Chuẩn bị thêm một phần."
Kê An vội đáp vâng.
Giang Uẩn tức giận cắn mạnh vào vai hắn.
Đáng tiếc người này mặc áo giáp đen nên vết cắn không nhằm nhò gì, vì vậy Giang Uẩn nhìn chằm chằm vào phần cổ lộ ra ngoài của hắn, dùng lực cắn mạnh xuống.
Tùy Hành "shh" một tiếng, sau đó cười nói: "Muốn cắn bao nhiêu thì cắn, dù sao bây giờ không cắn, đợi lát nữa cũng phải cắn, có điều đến lúc đó sợ là ngươi không có bao nhiêu sức lực."
Giang Uẩn không ngờ hắn lại mặt dày như vậy.
Không cắn thì phí, y cúi đầu, tiếp tục cắn mạnh xuống.
Lần này tắm rửa mất hơn một giờ, Kê An liên tục bị gọi vào thêm nước nóng.
Tùy Hành thỏa mãn bế y về phòng ngủ, hắn duỗi tay vuốt ve chiếc mũi xinh xắn và hàng mi dài của tiểu lang quân nhà mình, lại không nhịn được cúi đầu hôn trộm vài cái.
Giang Uẩn vốn đã buồn ngủ, mơ mơ màng màng, ghét bỏ hắn gây sự, muốn giơ tay chặn lại, nhưng không còn sức lực, đành phải bỏ cuộc, mặc kệ người nào đó.
Sáng hôm sau lúc Tùy Hành thượng triều, Giang Uẩn vẫn đang ngủ.
Tùy Hành đặc biệt căn dặn Kê An không được đánh thức y, sau đó mới phấn chấn cưỡi ngựa tiến cung.
Có điều, khi đến trước cửa cung, nhiều người phát hiện trên cổ Thái tử điện hạ có hai dấu răng rất mờ ám, các vị triều thần đều sửng sốt, không dám nhiều lời.
Mà tâm trạng Tùy Hành rất tốt, chủ động giải thích:
"Tiểu thiếp nhà cô nũng nịu lắm, nhất quyết quấn lấy cô, cô cũng hết cách."
Tức Mặc Thanh Vũ tình cờ đi ngang qua, nghe thấy những lời này, ông hừ lạnh một tiếng, bước vào điện.
Tùy Hành càng vui vẻ.
Tiệc Xuân Nhật kết thúc tốt đẹp, dù các nước phương Bắc hay năm nước Giang Nam đã quy hàng đều tỏ thái độ thành thật, sáng nay không có chuyện gì quan trọng, tuy nhiên Tùy đế lại thông báo một tin tức, Tề quốc sẽ cử sứ thần đến Tùy đô, bàn về việc thông thương biên giới giữa hai nước.
Đây là một tín hiệu quan trọng.
Tề quốc cai trị phía đông, tuy thực lực không mạnh bằng Tùy quốc và Giang quốc, nhưng chung quy vẫn là nước lớn thứ ba sau hai nước.
Tề quốc thuộc Giang Bắc, nhưng không tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các nước phương Bắc, cố tình giữ một khoảng cách nhất định với Tùy quốc, tuy không gần gũi nhưng cũng không thù địch.
Cùng với việc Tùy Hành thu phục các nước Giang Bắc, đồng thời cũng vượt sông Hoàng Hà thâu tóm Giang Nam, Tề quốc vẫn giữ thái độ trung lập.
Tề quốc bắt buộc phải chọn một đồng minh, một là hợp tác với Giang quốc diệt trừ tham vọng thôn tính thiên hạ của Tùy quốc, hai là hợp tác với Tùy quốc, nhanh chóng thâu tóm Giang Nam.
Lần này Tề quốc chủ động bày tỏ thiện ý, hiển nhiên là lựa chọn phương án thứ hai, hợp tác với Tùy quốc.
Điều này cũng hợp lý, bởi vì Tề quốc và Tùy quốc đều thuộc Giang Bắc, vị trí địa lý gần nhau, có lợi thế về tự nhiên.
Mặc dù Tùy Hành nắm giữ doanh trại Thanh Lang, nhưng trong thời gian ngắn, hắn không muốn đối đầu trực diện với một quốc gia hùng mạnh như Tề quốc.
Thứ nhất, Tề quốc binh nhiều tướng mạnh, Đoàn hầu không chỉ là một thiên tài âm nhạc mà còn là một bậc thầy vũ khí, ông chế tạo ra một chiếc nỏ xuyên mây nặng bốn trăm cân, nghe nói có thể bắn xa vạn dặm, lực sát thương cực cao, thậm chí ông còn có một cỗ xe được thiết kế chuyên dùng để tấn công kỵ binh.
Đây rõ ràng là có lòng đề phòng từ trước với doanh trại Thanh Lang, nếu làm địch với Tề quốc, Tùy Hành sẽ không chiếm được lợi thế gì, thậm chí còn có khả năng ép bọn họ hợp tác với Giang quốc.
Lần này Tề quốc chủ động bày tỏ thiện ý, đương nhiên là chuyện tốt.
Gần đây Nhan Băng cáo bệnh không thượng triều, nói rằng mình mắc bệnh cũ, vì vậy phía quan văn cơ bản đều do Tức Mặc Thanh Vũ quyết định, Tức Mặc Thanh Vũ hỏi: "Xin hỏi bệ hạ, sứ thần được cử đến là ai?"
Tùy đế nói: "Chắc hẳn ái khanh đã nghe qua, con trai của Đoàn hầu, công tử Tề quốc, Tề Tử Kỳ, đi cùng còn có thân tín của Tề Liệt vương và một số quan đại thần."
Tức Mặc Thanh Vũ gật đầu.
Đoàn hầu có uy tín và danh dự cao ở Tùy quốc, Đoàn hầu bằng lòng để con trai duy nhất của mình qua đây, điều này quả thực thể hiện đủ thành ý.
Hơn nữa, nghe nói công tử Tề quốc Tề Tử Kỳ là người nhiệt tình tốt bụng, rất có tiếng ở Tề đô, bình thường đến cả một con chim bị thương y cũng bằng lòng cứu giúp, kết giao với một người như vậy không cần phải lo lắng.
Việc tiếp theo cũng dễ xử lý.
Hàn Tiếu phụ trách tiếp đón sứ thần, Tùy đế căn dặn ông một vài việc, sau đó hạ lệnh bãi triều.
Giang Uẩn ngủ đến giờ Thìn* mới dậy.
*Khoảng 7-9h sáng
Tuy không quá muộn nhưng so với thường ngày đã rất lười biếng rồi.
Ăn sáng xong, Kê An đột nhiên tới báo tin, Trần quốc chủ cầu kiến.
Trần quốc chủ đến để từ biệt Giang Uẩn, tiệc Xuân Nhật kết thúc, lão ở lại Tùy đô thêm vài ngày, kết giao một vòng sau đó chính thức lên đường về Trần đô.
Trước khi về đương nhiên phải đến thăm vị bồ tát sống trong lòng lão là Giang Uẩn.
Trần quốc chủ mang rất nhiều đặc sản và lễ vật phong phú, Giang Uẩn bảo lão khách sáo quá.
"Đây có gì mà khách sáo? Công tử là phúc tinh của quả nhân, quả nhân còn cảm thấy mình mang hơi ít, lần sau đến Tùy đô, quả nhân nhất định sẽ mang thứ gì đó tốt hơn cho công tử."
Đang nói chuyện, một tùy tùng của Trần quốc đột nhiên đi tới.
"Quốc chủ."
Tùy tùng bước đến, ánh mắt hơi lóe lên, hiển nhiên muốn bẩm báo việc gì đó.
Trần quốc chủ quở trách: "Có chuyện gì cứ nói.
Sở công tử không phải người ngoài."
"Vâng...!Chẳng phải quốc chủ sai nô tài chú ý đến tình hình của Nhị công tử sao, nghe nói Nhị công tử vẫn đang hỏi thăm bách tính Giang Nam tin tức về người nhà của thần y Mạnh Huy."
"Mạnh Huy?"
Trần quốc chủ kỳ quái nói: "Không phải Mạnh Huy đang trị thương cho Dung...!cho Thái tử Giang quốc sao? Hắn hỏi thăm người nhà Mạnh Huy làm gì?"
Tùy tùng lắc đầu.
Trần quốc chủ nói đã biết, bảo đối phương lui xuống.
Tay cầm tách trà của Giang Uẩn hơi run lên.
Trần quốc chủ không biết mục đích của Trần Kỳ, nhưng Giang Uẩn có thể lập tức đoán được.
Trần Kỳ muốn lợi dụng người nhà để uy hiếp Mạnh Huy, xác nhận xem y có thực sự ở Mộ Vân Quan hay không.
Trước hết, đây đa phần là nhiệm vụ Tùy Hành giao cho hắn.
Thứ hai, trong tiệc Xuân Nhật, Trần Kỳ liên tiếp thất thủ, với dã tâm của hắn, nhất định sẽ nóng lòng lập được công mới, chứng minh giá trị của mình.
Giang Uẩn hiếm khi cảm thấy khó giải quyết.
Một khi Trần Kỳ biết được sự thật, Tùy Hành nhất định sẽ không chút do dự phái quân đánh xuống Nam, ngay cả bắt buộc phải vượt sông Hoàng Hà, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội loạn trong giặc ngoài của Giang quốc, một kích đánh chiếm Giang đô.
Chỉ là Giang Uẩn không biết, Trần Kỳ đã tiến hành đến bước nào.
...
Ba ngày sau, công tử Tề quốc Tề Tử Kỳ chính thức đến Tùy đô.
Tề đô vốn là một vùng đất giàu có, sứ thần Tề quốc ngồi xe ngựa lộng lẫy, sau khi tiến vào thành đã thu hút rất nhiều bách tính đến vây xem.
Hàn Tiếu đích thân đến dịch quán nghênh đón, nhìn tiểu công tử tuấn tú, khoác y phục màu vàng bước xuống xe ngựa, hai mắt ông sáng lên, thầm nghĩ, nghe nói Đoàn hầu là một mỹ nam hiếm có, vị Tề Tử Kỳ này quả nhiên cũng được ông trời ưu ái cho dung mạo tuyệt sắc.
Tề Tử Kỳ là một cao thủ âm nhạc, y mang theo một cây cổ cầm, sau khi xuống xe thì đưa đàn cho ông lão bên cạnh, nói: "Ta muốn đi dạo cùng Hàn đại nhân, A Ông về nghỉ ngơi trước đi."
Ông lão đáp vâng.
Hàn Tiếu cũng vui vẻ đi dạo cùng y, hai người trò chuyện một hồi, Tề Tử Kỳ đột nhiên hỏi: "Nghe nói trong tiệc Xuân Nhật cách đây không lâu, có một tiểu lang quân đến từ Vệ quốc đàn khúc Phượng Cầu Hoàng, kinh động tứ phương, không biết Hàn đại nhân có thể giới thiệu người này cho ta không?"
Hàn Tiếu sửng sốt, không ngờ y lại đưa ra yêu cầu này.
"Phượng Cầu Hoàng" là danh khúc do Đoàn hầu sáng tác, kẻ học theo vô số nhưng thật sự am hiểu thì chẳng được mấy ai, nghe nói người duy nhất có thể đàn được là công tử Tề quốc Tề Tử Kỳ, nay y đưa ra yêu cầu này, cũng có thể lý giải được.
Chỉ là...!Tề Tử Kỳ không biết thân phận của tiểu lang quân, nhưng Hàn Tiếu thì biết.
Tiểu lang quân là người của Thái tử, tính tình Thái tử thế nào, nếu dám đòi người trước mặt hắn, nói không chừng sẽ gặp xui xẻo.
Hơn nữa, Hàn Tiếu hơi lo lắng, sợ Tề Tử Kỳ có lòng hiếu thắng, muốn so tài với Giang Uẩn.
Vậy thì càng phiền phức.
Nhưng Tề Tử Kỳ là khách quý, ông không tiện trực tiếp từ chối.
Hàn Tiếu chỉ có thể trả lời qua loa: "Ồ, quả thật có chuyện này, nhưng từ sau tiệc Xuân Nhật tiểu lang quân đã không rõ tung tích, có điều lão phu nhất định sẽ nghe ngóng giúp công tử."
Tề Tử Kỳ lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Nhưng y vẫn không bỏ cuộc, nói: "Vậy làm phiền Hàn đại nhân, sau khi có được tin tức thì nhanh chóng báo cho ta.
Việc này...!rất quan trọng với ta."
"Vâng, lão phu biết rồi."
Hàn Tiếu đồng ý, tiếp tục dẫn y đi về phía trước..