"Điện hạ cứ ban cho ta một ly rượu độc là được."
Kê An sửng sốt, mở miệng muốn gì đó, nhưng Tùy Hành đã lạnh mặt, sải bước đi vào phòng.
Giang Uẩn vẫn bình tĩnh như cũ, hòa nhã nói: "Vất vả."
Tây viện đã lâu không được quét dọn, Kê An vốn muốn tìm một căn phòng bên ngoài, nhưng Giang Uẩn lại nói: "Phòng này là được rồi."
Đó là căn phòng Cao Cung sắp xếp cho Giang Uẩn lúc y mới đến, y nhớ bên trong còn có một giá sách, có thể đọc.
Kê An không đành lòng, tuy không rõ vì sao Giang Uẩn đắc tội với Tùy Hành, nhưng tính tình tiểu lang quân tốt bụng, người lại nho nhã, ngày thường đối xử với bọn họ rất tốt, Kê An cố gắng an ủi y, nói: "Công tử đừng lo, mấy ngày nay điện hạ hay cáu gắt, đợi vài hôm người bớt giận là được.
Công tử cần gì thì cứ nói với ta."
Giang Uẩn tỏ vẻ không sao cả.
Hơn nữa, lần này chuyện giữa y và Tùy Hành không dễ giải quyết như trước.
Thẳng thắn mà nói, thân là Thái tử một nước, Tùy Hành không trực tiếp giết y đã là nhân từ lắm rồi.
Đoạn tình cảm như sương sớm của bọn họ cũng nên kết thúc.
"Đa tạ."
Giang Uẩn vẫn khách sáo cảm ơn ông.
Kê An và Cao Cung dẫn cung nhân dọn dẹp lại phòng ốc, sợ buổi tối Giang Uẩn lạnh nên sai người chuẩn bị nước nóng và một chậu than.
Cao Cung tự mình đến Nuy Nhuy đường mang quần áo của Giang Uẩn sang đây.
Sau khi rời khỏi Tây viện, Kê An không nhịn được nói: "Trời lạnh như vậy, còn đổ mưa, lỡ như bị cảm thì phải làm sao? Đến lúc đó người đau lòng chẳng phải là điện hạ ư?"
Cao Cung bảo ông bớt nói vài câu.
Sau khi mọi người rời đi, Giang Uẩn mặc y phục sạch sẽ, cầm ngọn đèn đặt lên bàn, lấy một quyển sách từ trên giá, sau đó lặng lẽ ngồi xuống đọc.
Dù sao căn phòng này đã lâu không có người ở, lúc đầu vẫn ổn, nhưng ngồi một lát, Giang Uẩn cảm thấy hơi lạnh.
Y không muốn bị bệnh vào lúc này nên đến bên giường ngủ, lấy một chiếc chăn quấn quanh người rồi tiếp tục đọc sách.
Vừa đọc được hai dòng, bên tai đã vang lên tiếng cười lạnh: "Ngươi đối xử tốt với bản thân thật đấy."
Giang Uẩn quay người, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ngoài cửa sổ, không biết Tùy Hành đến từ khi nào, cũng không biết đứng đó bao lâu.
Giang Uẩn đứng dậy mở cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Tùy Hành tối sầm, ngoại bào dính nước mưa, hiển nhiên là chưa tắm rửa, cũng chưa thay y phục.
Y không khỏi cảm thấy kỳ lạ, không phải Tùy Hành vừa vào phòng sao, sao cả người lại ướt sũng như vậy?
Giang Uẩn hỏi: "Sao điện hạ lại ở đây?"
Tùy Hành không nhìn y: "Đây là địa bàn của cô, cô muốn đi đâu thì đi, liên quan gì tới ngươi."
Hắn quay đầu lại, liếc nhìn chiếc chăn trên người Giang Uẩn, cười lạnh một tiếng, không nói lời nào đã bỏ đi.
Giang Uẩn khó hiểu, thấy bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, y đóng cửa sổ, không để ý nữa.
"Cô không đến nữa đâu."
Giang Uẩn vừa ngồi xuống đã nghe ngoài cửa sổ vang lên một câu.
Lúc Giang Uẩn ngẩng đầu nhìn thì không còn thấy bóng dáng người nọ nữa.
Kê An và Cao Cung run rẩy chờ ở bên ngoài, sau khi thấy Tùy Hành, cả hai vội vàng cầm ô bước tới.
Vừa rồi Tùy Hành đột nhiên từ trong phòng đi ra, ngồi trên mái nhà đội mưa cả buổi trời, sau đó lại chạy một mạch tới Tây viện.
Ông tưởng Tùy Hành nghĩ thông, muốn đón tiểu công tử về, nào ngờ Tùy Hành chỉ đứng ngoài cửa sổ một lát, cũng không bước vào.
Lúc đi ra sắc mặt còn u ám hơn lúc bước vào.
Tùy Hành nói: "Mang đao của cô qua đây."
Kê An tưởng hắn muốn giết người, ông bị dọa sắc mặt tái mét, nào ngờ Tùy Hành chỉ lạnh lùng liếc ông một cái, nói: "Cô muốn luyện đao."
Kê An nhìn bên ngoài trời mưa dày đặc, nhưng cũng không dám nói gì, vội vàng đi lấy đao.
Mưa rơi suốt đêm, Tùy Hành cũng ở trong sân luyện đao suốt đêm, thuận tiện chém nát một chiếc bàn đá.
Luyện xong, hắn lại thẫn thờ ngồi trên mái nhà.
Kê An và Cao Cung lo lắng đứng ở hành lang, im lặng nhìn, không dám nói lời nào.
Tất nhiên vẫn chưa dừng lại ở đó, nửa đêm Tùy Hành bỗng dưng lạnh mặt chạy đến dịch quán nơi Khương Ngọc Bình ở, lôi hai tên khôn quân kia xuống giường, cởi y phục trên người bọn họ ra, dọa Khương Ngọc Bình sợ chết khiếp, chưa kịp mặc quần áo đã vội quỳ xuống đất.
Giang Uẩn vẫn nhàn nhã, chỉ là sáng hôm sau thức dậy, y ho khan vài tiếng.
Nhưng đây cũng không phải việc gì lớn, chịu đựng một chút là được.
Kê An đúng giờ sai cung nhân mang vật dụng vệ sinh và bữa sáng đến, Giang Uẩn ăn chưa đến nửa bát cháo lại ngồi vào bàn đọc sách, vì cửa sổ mở, gió mạnh thổi vào, y không nhịn được bắt đầu ho khan.
Ho xong, lại nghe bên ngoài vang lên một câu: "Đừng tưởng như vậy cô sẽ đau lòng."
Y ngẩng đầu, nhìn thấy Tùy Hành không biết đến từ lúc nào.
Không phải tối qua hắn vừa nói...
"Cô chỉ đi ngang qua thôi, không có lần sau đâu."
Tùy Hành xụ mặt nói.
Giang Uẩn đoán, người này luôn nắng mưa thất thường, nói một đằng làm một nẻo, đa phần là sắp đưa ra một quyết định quan trọng nào đó.
Sau đó y gật đầu, không nói gì nữa.
Vừa thở phào, một bóng người chợt lóe lên trước mắt, Tùy Hành trực tiếp trèo qua cửa sổ đi vào.
Hắn vẫn còn mặc bộ y phục ướt sũng tối qua, mặt không biểu tình nhìn Giang Uẩn, đột nhiên nói: "Cởi quần áo ra."
Giang Uẩn kinh ngạc nhìn hắn.
Ban ngày ban mặt, cửa sổ còn đang mở.
Tùy Hành: "Cởi ra."
Giang Uẩn không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẻ mặt hắn có gì đó không đúng, trạng thái tinh thần cũng không bình thường.
Giang Uẩn cắn môi, đặt quyển sách xuống, đi đóng cửa sổ.
"Không cần."
"Ở đây không có ai khác."
"Cởi ra, lập tức cởi."
Giang Uẩn không nhịn được nữa, nói: "Ngươi đừng quá đáng."
Tùy Hành lạnh lùng nhếch miệng: "Là cô quá đáng hay ngươi quá đáng? Nếu ngươi không cởi, cô sẽ ném ngươi ra trước sân cởi."
Giang Uẩn bất đắc dĩ, không muốn so đo với tên điên không chịu nói lý này, chỉ có thể nhịn sự xấu hổ, cởi thắt lưng ngọc, sau đó cởi bỏ ngoại bào và từng món y phục bên trong.
Tùy Hành đi đến phía sau, ánh mắt dán chặt vào vết sẹo màu hồng nhạt phía dưới lưng y, một lúc sau mới nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay vào đó, hỏi: "Nói đi, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu nam nhân?"
Đầu ngón tay hắn thô ráp, còn cố tình dùng lực vuốt ve.
Giang Uẩn biết rõ hắn có ý hạ nhục mình, vì thế y bình tĩnh nói: "Ta không nhớ rõ nữa."
Sắc mặt Tùy Hành trở nên dữ tợn.
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Lúc ngươi làm chuyện đó với bọn họ, ngươi cũng chủ động và nhiệt tình giống như làm với cô sao?"
Người này quả thật được nước lấn tới, ngày càng không biết xấu hổ.
Giang Uẩn quay đầu lại, giận dữ nhìn hắn.
Tùy Hành cười lạnh: "Sao, làm cũng làm rồi, còn sợ cô nói ra?"
"Xoay người lại, không được nhìn cô."
Quả nhiên Giang Uẩn không nhìn hắn nữa, im lặng một lát rồi nói: "Trừ ngươi ra, ta chưa từng làm việc đó với bất kỳ ai, ngươi tin thì tin, không tin thì thôi, tùy ngươi."
Tùy Hành im lặng không nói gì.
Nét mặt hắn không rõ là vui hay giận, nói: "Dù sao có hay không, chỉ một mình ngươi biết, nếu ngươi muốn lừa cô, cô cũng không tra ra được."
"Vậy ngươi cứ coi như ta đã làm."
Giang Uẩn không muốn để ý tới hắn nữa, cầm lấy y phục muốn mặc vào.
Nhưng bị Tùy Hành giành lại.
"Cô cho ngươi mặc chưa?"
Giang Uẩn không nhịn được nữa, hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Cô không biết.
Dù sao trong lòng cô khó chịu, rõ ràng là ngươi lừa cô, lợi dụng cô, đáng lẽ cô nên giết ngươi, nhưng cô không làm được.
Đến tận bây giờ, cô còn tham luyến sắc đẹp của ngươi, ngươi nói xem, cô phải làm sao đây?"
Ánh mắt hắn lại rơi vào vết sẹo trên lưng y, cổ họng nghẹn lại, lồng ngực vô cớ phát hỏa, cơn ghen lấn chiếm đầu óc.
Nếu như có một Điền Mãnh ở đây cho hắn phát tiết là tốt rồi, Tùy Hành nghĩ.
Tùy Hành không để ý tiểu lang quân của hắn trước đây từng qua lại với ai, chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được, y đã làm việc đó với nhiều người như vậy, hơn nữa giống như Điền Mãnh nói, y giỏi cầu hoan, giỏi đùa giỡn tình cảm của người khác để mưu lợi cho bản thân.
Hắn sợ, sợ chân tâm không đổi được chân tâm, y cũng đang trêu đùa tình cảm của hắn.
Điều quan trọng nhất là, y không phải khôn quân bình thường mà là sát thủ, là gian tế được huấn luyện ở đài Thanh Tước.
Kể cả y trốn ra từ Tề đô, nhưng ai biết y có bị người khác sai khiến, bí mật đến tiếp cận hắn hay không.
Lần đầu gặp gỡ dưới vách đá là do trùng hợp, cho dù sau đó y chủ động rời đi, nhưng lỡ như y đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn thì sao? Còn có thứ xuân dược quý hiếm như Thấm Cốt Hương...!
Hắn đường đường là Thái tử một nước, bị kẻ khác cài người bên cạnh mà không hề phát giác, nói ra chỉ sợ làm trò cười cho thiên hạ.
Lòng Tùy Hành rối như tơ vò.
Ngay cả lúc bị vây khốn bảy ngày bảy đêm ở núi tuyết phương Bắc, hắn cũng chưa từng loạn như bây giờ.
Giang Uẩn hiểu rõ những rối rắm của hắn, cũng không muốn dây dưa vô ích, y nói: "Ta vào đài Thanh Tước, là chuyện ngoài ý muốn, ngay cả cha mẹ ta cũng không biết, không phải ta cố ý giấu ngươi, chỉ là không muốn nhắc đến mà thôi.
Ta không bị ép thuốc như những khôn quân khác, cũng chưa từng quan hệ với bất kỳ người nào, ta đâm mù một con mắt của Điền Mãnh, chạy trốn ra ngoài.
Trước đó, ta...!bị gã hành hạ không ít, nên hận gã, muốn giết gã.
Nhưng chỉ dựa vào sức lực của bản thân thì không thể làm được việc này, nên ta muốn mượn sức của ngươi.
Xin lỗi."
"Về việc ta và ngươi gặp nhau, thực sự chỉ là tình cờ.
Khi đó ta nói muốn rời đi, cũng không có ý dối gạt ngươi.
Ngươi...!còn muốn biết điều gì nữa, ta đều nói hết cho ngươi."
Mà trên thực tế, việc đó là không thể, Giang Uẩn thầm nghĩ.
Chí ít y không thể nói ra thân phận thật của mình.
Trong mối quan hệ này, suy cho cùng, y mới là người có lỗi với hắn.
Giang Uẩn thở dài: "Sở dĩ ngươi đau khổ, là bởi vì những nghi vấn trong lòng không có được lời giải đáp, lại không nỡ rời xa ta..."
Tùy Hành lập tức phản bác: "Ai không nỡ rời xa ngươi?"
Giang Uẩn gật đầu: "Nếu không có thì tốt.
Thực ra, đối với điện hạ mà nói, cách nhanh gọn nhất là trực tiếp giết ta.
Như vậy, điện hạ không cần phải nghi ngờ vướng mắc hay đau khổ gì nữa."
"Ta sợ đau sợ máu, không thích dao găm, cũng không thích mấy thứ như lụa trắng, cho nên điện hạ cứ ban cho ta một ly rượu độc là được."
Y còn nghiêm túc lựa chọn con đường chết cho mình.
Tùy Hành đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Kỳ thật tối qua, hắn đứng ngoài cửa sổ, nhìn thấy y ngồi một mình dưới ánh đèn đọc sách, lòng hắn đã khó chịu rồi.
Bởi vì ngày đầu tiên dọn đến, y cũng ngồi ở vị trí đó, cũng đọc sách với tư thế đó.
Là hắn tự tay bế y ra ngoài, còn hứa sẽ chăm sóc cho y thật tốt, không để y chịu chút ấm ức nào.
Hắn biết, đối với y mà nói, đài Thanh Tước cũng không phải ký ức tốt đẹp gì, hẳn là y đã chịu không ít khổ cực, cho nên mỗi lần nhắc đến mới có thể bình tĩnh và ung dung như vậy.
Nhưng lòng kiêu ngạo và tự tôn vốn có khiến hắn khó chấp nhận việc bản thân bị lừa dối như vậy.
Mọi thứ đều là giả, Vệ quốc, thậm chí đến cả cái tên Sở Ngôn có lẽ cũng là giả.
Nếu ngày nào đó y đột nhiên biến mất, hắn cũng không biết đi đâu tìm y.
"Ngươi muốn chết, cũng phải xem tâm trạng cô, chưa đến phiên ngươi lựa chọn."
Cuối cùng Tùy Hành cũng lạnh mặt rời đi.
Giang Uẩn biết hắn cần thời gian để bình tĩnh lại, nên không nói gì nữa, mặc quần áo vào, tiếp tục ngồi sau bàn đọc sách.
Giang Uẩn vẫn cảm thấy có chút áy náy, bởi vì y lại lần nữa thăm dò điểm mấu chốt của hắn, biết hắn không nỡ giết y.
Ra khỏi Tây viện, Tùy Hành nhìn thấy Phàn Thất đang ngồi xổm ở bên ngoài.
Tùy Hành cau mày: "Ngươi tới đây làm gì?"
Trong phủ đã đồn ầm lên, tuy Giang Uẩn bị cảm, ho khan vài tiếng, nhưng đến tai Phàn Thất lại biến thành y nôn ra máu.
Phàn Thất đứng dậy, nhìn Tùy Hành, thấp giọng nói: "Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, lần này điện hạ hơi quá rồi đó."
Tùy Hành nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
"Ngươi nói cái gì?"
Xưa nay Phàn Thất vốn lớn gan, nhất thời tức giận, nói: "Y nôn ra máu sắp chết.
Dù điện hạ có bất mãn đến đâu thì cũng không nên cấm y uống thuốc, còn đuổi y đến gian phòng lạnh lẽo đó, không cho y đốt than đắp chăn, còn bắt y đứng dưới mưa, không gọi đại phu.
Đây...!đây chẳng phải là cố ý hành hạ y sao?"
"Là điện hạ đưa y về, hiện tại lại muốn tra tấn y đến chết, nếu biết như vậy, còn mang người về làm gì?"
Tùy Hành hít sâu một hơi: "Ai nói cô không đắp chăn không đốt than cho y, còn để y đứng dưới mưa?"
Rõ ràng người đứng dưới mưa cả đêm qua là hắn.
Phàn Thất vẫn gân cổ cãi: "Chuyện này mọi người trong phủ ai ai cũng biết, còn cần thuộc hạ nói ra sao?"
Không chỉ cung nhân trong biệt viện đều biết, mà tin tức này còn truyền đến tai Thái hậu và Hoàng hậu.
Mẹ chồng con dâu hiếm khi từ kẻ thù biến thành bạn, lập tức gọi Tùy Hành vào cung, mắng một trận xối xả, thậm chí Thái hậu còn muốn phái người đến đón Giang Uẩn vào cung.
Sắc mặt Tùy Hành tối sầm, quay lại hỏi Kê An và Cao Cung: "Có phải các ngươi lảm nhảm trước mặt hoàng tổ mẫu và mẫu hậu không?"
Hai người vội kêu oan.
Tùy Hành cười lạnh, đang định nổi giận thì Trần Kỳ đi tới.
Trần Kỳ tới bẩm báo với Tùy Hành việc người nhà Mạnh Huy bị bắt, Tùy Hành nghe xong chỉ nhàn nhạt nói đã biết, xua tay bảo hắn lui xuống.
Trần Kỳ biết Giang Uẩn là người đứng sau việc này, tuy nhiên Giang Uẩn đã nhìn thấu thủ đoạn muốn giết y của hắn, vì vậy Trần Kỳ không dám hành động liều lĩnh mà cáo trạng Giang Uẩn trước mặt Tùy Hành.
Trần Kỳ chỉ hơi kinh ngạc trước phản ứng của đối phương.
Hắn không dám hỏi nhiều, đành cúi đầu lui xuống.
Đêm đến, cơn ho của Giang Uẩn càng nghiêm trọng.
Y đang nằm trên giường, im lặng chịu đựng, đột nhiên cảm thấy có một bóng người từ phía sau đi tới, ôm chầm lấy y.
Giang Uẩn: "Ngươi làm gì?"
"Ngươi nói xem."
Đối phương ngay thẳng, không chút xấu hổ đáp.
"Cô sợ ngươi bệnh chết, hủy hoại thanh danh của cô, nên mới qua đây xác nhận một chút."
Giang Uẩn đẩy tay hắn ra.
Tùy Hành cau mày: "Làm gì đấy?"
Giang Uẩn đáp: "Ta bẩn, điện hạ tốt nhất đừng chạm vào ta."
Tùy Hành: "...".